Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 180

 
Chính giữa đại sảnh đối diện là linh đường, trong đó dựng một cái rạp tang. Vì cả nhà đều phạm trọng tội nên không có th-i th-ể để nhập quan, chỉ đặt ba chiếc quan tài trống.

Hoa Mộ Thanh bước vào, lại bất ngờ nhìn thấy một người không ngờ tới đang đứng cạnh linh đường, thê tử của Tần Thiệu Lâm, Hà Hương.

Thực ra nàng đã nghe Xuân Hà nói qua, rằng Hà Hương không hề dính dáng gì đến hành vi của phủ Hồ Quốc Công, thậm chí hoàn toàn không hay biết. Hơn nữa lại có quan phủ Hà gia đứng ra đảm bảo, nên cuối cùng cũng được miễn tội và thoát thân.

Nếu là người khôn ngoan, vào lúc này hẳn đã nhanh chóng quay về nhà mẹ đẻ, tránh xa mọi rắc rối.

Thế nhưng Hà Hương vẫn dám quỳ ở linh đường này, đủ thấy nàng là người thuần hậu và kiên cường.



Hoa Mộ Thanh đi đến, nhìn ba chiếc quan tài trống trên linh đường, ánh mắt sâu thẳm và lạnh lẽo, chẳng lộ rõ cảm xúc gì, lặng lẽ thắp hương.

Sau đó nàng vòng sang bên Hà Hương, ngồi xuống, bỏ thêm ít tiền vàng mã vào lò đốt.

Mắt Hà Hương sưng đỏ, nhìn Hoa Mộ Thanh bằng ánh mắt xúc động không nói nên lời, nhẹ giọng cảm tạ: “Đa tạ.”

Hoa Mộ Thanh khẽ lắc đầu: “Sau này nàng định sống thế nào?”

Hà Hương cười khổ: “Phụ thân đã cố gắng lắm mới bảo vệ được ta, về nhà mẹ đẻ thì ta cũng không thể quay lại. Mới nãy phu quân... à không, Tần đại thiếu gia đã đưa ta thư hòa ly. Sau này, e là chỉ còn cách sống nương nhờ cửa Phật, cô đơn cả đời thôi.”

Hoa Mộ Thanh chăm chú nhìn đống tro tàn trong lò, đôi hàng mi dài rũ xuống.

Một lúc sau, nàng lặng lẽ nhét một tờ ngân phiếu vào tay Hà Hương: “Thanh đăng cổ sát* thì quá lạnh lẽo, nghe nói vùng Giang Nam đất lành nước tốt, chi bằng đến đó mà sống.”

*Ý chỉ quy y cửa Phật, sống cuộc đời tu hành khổ hạnh*

Hà Hương chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, đợi Hoa Mộ Thanh rời đi rồi mới cúi đầu mở tờ ngân phiếu trong tay.

Vừa nhìn thấy con số ghi trên đó, sắc mặt nàng lập tức lộ rõ vẻ kinh ngạc, mười vạn lượng!

Số tiền ấy đủ để nàng mua một căn nhà nhỏ, thuê hai ba gia nhân, sống an nhàn suốt đời!



Nàng bất chợt bật dậy, chạy ra cửa đuổi theo, nhưng chỉ thấy chiếc kiệu mui xanh đã lắc lư đi xa.

Hà Hương đưa tay che miệng, nước mắt tuôn như mưa.

Phủ Hồ Quốc Công đã bị tịch biên, nhà mẹ đẻ cũng chẳng có lý do gì giúp đỡ một người con thứ nữ như nàng. Nàng vốn đã quyết tâm xuống tóc đi tu, nếu thật sự không sống nổi thì chỉ còn cách lấy dải lụa trắng kết thúc cuộc đời.

Vậy mà vào lúc tuyệt vọng nhất, Hoa Mộ Thanh lại đưa cho nàng một tia hy vọng, một chiếc phao cứu sinh.

Rõ ràng giữa hai người chỉ là bèo nước gặp nhau thoáng qua mà thôi!
__

Ở tòa tiểu lâu đối diện phủ Hồ Quốc công, bên cửa sổ nhỏ nhìn ra phía phủ, một nam tử vận áo dài màu lục sẫm, tóc búi cao cài ngọc đen, lưng thắt đai ngọc phỉ thúy mạ vàng, đang ngồi lạnh lùng nhìn về phía đó, chính là Đỗ Thiếu Lăng.

Phúc Toàn đứng ở cửa nghe xong lời hồi báo của Long Vệ, lập tức quay người trở lại, cúi thấp người, nhỏ giọng bẩm báo: “Bẩm chủ tử, vừa rồi Hoa Nhị tiểu thư đã đưa cho Hà thị một tờ ngân phiếu trị giá mười vạn lượng bạc.”

Ánh mắt Đỗ Thiếu Lăng thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

Chỉ một lát sau, hắn khẽ bật cười, khẽ thở dài nói: “Nha đầu này, quả thật là lòng dạ lương thiện.”

Nàng giống hệt người nữ nhân đó, bề ngoài có vẻ lạnh lùng, thanh cao, nhưng bên trong lại mềm mại nhất.

Mềm như tuyết trắng đầu đông, chỉ một tia ấm áp đã đủ khiến tuyết tan thành suối xuân, phản chiếu tất cả tấm lòng yêu thương nàng dành cho người khác.

Nghĩ đến vẻ mặt thẹn thùng e ấp của thiếu nữ ấy, ánh mắt Đỗ Thiếu Lăng càng ngập tràn ý cười.

Phúc Toàn đứng bên, im lặng thu tay về, không nói gì.

Ngay lúc ấy, một Long Vệ khác đột ngột lao vào phòng, quỳ rạp xuống đất, khẩn cấp bẩm báo: “Bẩm chủ tử! Vừa rồi phát hiện có mấy chục sát thủ đang đuổi theo chiếc kiệu nhỏ của Hoa Nhị tiểu thư! Ai nấy đều mang theo vũ khí, e là đã nhắm tới mạng người!”



“Rầm!”

Đỗ Thiếu Lăng giáng mạnh một chưởng lên bàn trước mặt, lập tức bật dậy, sắc mặt dữ tợn: “Là ai muốn gi-ết nàng?!”

Long Vệ lắc đầu: “Người đến quá nhanh, có vẻ đã được chuẩn bị từ trước. Xét về thân thủ, đều là tử sĩ!”

Sắc mặt Đỗ Thiếu Lăng lập tức biến đổi.

Hắn sải bước lao thẳng ra ngoài, đồng thời tức giận quát lớn: “Đi cứu người! Bằng mọi giá, không được để nàng ấy chịu bất kỳ tổn thương nào!”

“Rõ!”

Xung quanh tòa nhà, vô số tiếng hô đáp đồng loạt vang lên, sau đó là tiếng áo choàng phất gió, từng bóng người lao vút đi như gió cuốn.

Mặt mày Đỗ Thiếu Lăng u ám bước xuống lầu, vừa quay đầu lại đã thấy linh đường phủ Hồ Quốc Công với những tấm phướn tang trắng toát chói mắt.

Hắn nhíu chặt mày, nếu không phải hôm nay nàng đến đưa tang, e rằng sẽ chẳng có cớ để bị ám sát quy mô lớn như thế này!

Phủ Hồ Quốc Công… chẳng lẽ cũng dính líu vào chuyện này?

Hắn lập tức trầm giọng căn dặn Phúc Toàn: “Phái người theo dõi sát sao phủ Hồ Quốc Công! Tuyệt đối không được bỏ sót bất kỳ ai từng xuất hiện!”

Phúc Toàn lĩnh mệnh, vâng dạ.
__

Chiếc kiệu mui xanh lắc lư chậm rãi được khiêng vào một con hẻm nhỏ hẻo lánh.

Hoa Mộ Thanh trong kiệu vẫn đang nghĩ đến nét u sầu tuyệt vọng trên gương mặt Hà Hương lúc nãy, không biết liệu nàng ấy có nghe lời mình mà đến Giang Nam sống một cuộc đời mới hay không.

Đột nhiên, nàng nghe thấy một tiếng va chạm binh khí cực kỳ khẽ vang lên trong không khí!

Cả người nàng lập tức căng cứng, da đầu như tê rần, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng!

Nàng lập tức quát to: “Dừng kiệu lại!”

Tố Cẩm giật nảy mình, vội vàng bảo dừng kiệu, liền thấy Hoa Mộ Thanh từ trong kiệu lao ra, một tay kéo lấy nàng, quay đầu hét lớn với đám kiệu phu vẫn còn đang ngơ ngác: “Chạy mau!”

Nói xong, nàng kéo Tố Cẩm, như phát cuồng mà lao về phía trước!

“Vút!”

Một mũi ám khí, mũi tên ngắn đồng thời bay tới, sượt qua đỉnh kiệu, găm phập xuống đúng chỗ Tố Cẩm vừa đứng.

Mấy kiệu phu hoảng hồn la thất thanh, tứ tán bỏ chạy!

Quỷ Tam từ trên tường phóng người xuống, chắn trước mặt đám thích khách đang ồ ạt lao tới!



Hoa Mộ Thanh ngoảnh đầu nhìn, liền biết những người này là nhằm vào nàng!

Hơn nữa còn là tử sĩ quyết một mất một còn, nhất định phải gi-ết cho bằng được!

Gương mặt nàng lập tức thay đổi, không màng đến lời dặn của Mộ Dung Trần rằng không được vận nội lực kẻo bị phản phệ, nàng vẫn dốc toàn lực vận công Thiên Âm Hàn Chi lực, kéo Tố Cẩm chạy càng lúc càng nhanh!

“Vút!”

Lại một mũi tên ngắn nữa sượt qua vai Hoa Mộ Thanh.

Má-u tươi lập tức thấm đỏ cả vạt áo!

Tố Cẩm đỏ hoe mắt, vừa khóc vừa gào: “Tiểu thư! Người đừng lo cho nô tỳ nữa! Người mau chạy đi! Người mau—”

Đúng lúc ấy, phía trước lại có một hắc y nhân che mặt nhảy xuống chắn đường.

Trong tay hắn cầm một thanh đao dài, sáng lạnh ghê người.

Hoa Mộ Thanh lập tức kéo Tố Cẩm ra sau lưng, liều ch-ết che chở cho nàng.

Tố Cẩm thật ra không sợ ch-ết, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Hoa Mộ Thanh liều mình bảo vệ mình như thế, nước mắt nàng cứ thế không kìm được mà tuôn rơi.

“Các ngươi là ai?! Tại sao lại muốn gi-ết ta?!”

Hoa Mộ Thanh nhìn chằm chằm đám sát thủ đang từng bước ép sát, càng lúc càng nhiều hắc y nhân từ trên cao nhảy xuống. Ánh mắt bọn chúng lạnh băng, tràn đầy sát khí!



Quỷ Tam bị bốn, năm người vây chặt, căn bản không thể thoát ra! Hắn vốn đã trọng thương từ trước, giờ lại lĩnh thêm một nhát đao của thích khách, nhưng vẫn không hề lùi bước!

Hắn cố gắng lao về phía Hoa Mộ Thanh, nhưng dù thế nào cũng không thể phá vòng vây!

Hoa Mộ Thanh trợn to mắt.

Kiếp trước nàng từng nhiều lần rơi vào tình cảnh tuyệt vọng như thế này, cả người căng cứng, run rẩy, như thể toàn thân đều đang lên tiếng cảnh báo: tình thế hiện tại… cực kỳ nguy hiểm!

“Vút!”

Một tên hắc y nhân bất ngờ vung đao ché-m thẳng xuống!

Hoa Mộ Thanh cắn răng, lần nữa dốc hết Thiên Âm Chi Hàn trong cơ thể, cố gắng chặn đòn trí mạng ấy!

Nhưng đúng lúc đó — “Phụt!” — nàng phun ra một ngụm má-u lớn!

Không ổn rồi! Thiên Âm Chi Hàn phản phệ rồi!

Cơ thể nàng loạng choạng, suýt nữa ngã quỵ xuống đất, Tố Cẩm hoảng hốt đỡ lấy nàng!

Hai người chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi đao kia ché-m thẳng về phía mình!

“Keng!”

Nào ngờ, lại không biết từ đâu bay đến một món ám khí, đ-ánh mạnh khiến thanh đại đao trong tay tên tử sĩ văng ra ngoài!

Hoa Mộ Thanh mừng rỡ, chẳng lẽ là Mộ Dung Trần đến rồi?

Ngẩng đầu nhìn, nàng lại thấy vô số bóng người mặc hắc y lao vút từ trên cao xuống, trên khăn che mặt dưới ánh mặt trời, hiện rõ hoa văn hình rồng sáng lấp lánh!

Long Vệ!

Là Đỗ Thiếu Lăng!

Quỷ Tam cũng vừa nhìn thấy cảnh đó, lập tức cau mày. Hắn quay đầu nhìn Hoa Mộ Thanh, thấy nàng nhanh chóng gật đầu ra hiệu, liền xoay người, lập tức rút lui!

Hoa Mộ Thanh thu lại ánh mắt, nhưng lúc này vì Thiên Âm Chi Hàn phản phệ, ngũ tạng đều bị tổn thương, nàng vội quay lại dặn nhỏ Tố Cẩm: “Lát nữa nếu có ai hỏi vì sao ta phun má-u, cứ nói là bị chưởng phong của thích khách làm bị thương.”



Tố Cẩm khựng lại, nhưng nhớ đến dáng vẻ Hoa Mộ Thanh chạy quá nhanh vừa nãy, liền lập tức gật đầu.

Ngay sau đó, một giọng nói khiến nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi vang lên: “Hoa Nhị tiểu thư!”

Đỗ Thiếu Lăng?!

Tố Cẩm giật mình, quay đầu lại, quả nhiên thấy Đỗ Thiếu Lăng đang tiến lại gần!

Nàng lập tức cúi đầu thật thấp, gần như lập tức đeo mặt nạ da người lên mặt, rồi để tóc phủ xuống che kín.

Đỗ Thiếu Lăng từ xa đã thấy Hoa Mộ Thanh miệng phun má-u, vội lao tới, vừa nhìn thấy gương mặt xinh đẹp ấy trắng bệch, hoảng loạn, ánh mắt hắn lập tức tối sầm.

Vừa thấy Đỗ Thiếu Lăng, Hoa Mộ Thanh liền mừng rỡ như người ch-ết đuối vớ được cọc, đôi mắt sáng bừng lên: “Công tử?”

Nàng mềm nhũn cả người, sắp ngã quỵ.

Đỗ Thiếu Lăng lập tức đỡ lấy nàng, gần như ôm chặt vào lòng, lo lắng hỏi: “Vừa rồi nghe thấy tiếng đ-ánh nhau, ta liền chạy đến xem, không ngờ lại là nàng. Nàng bị làm sao vậy?”

Tố Cẩm nhớ tới lời dặn vừa rồi, liền khẽ đáp bằng giọng khàn khàn: “Là vừa rồi bị thích khách đ-ánh trúng…”

Đỗ Thiếu Lăng nhíu mày, quét mắt nhìn quanh, rồi lạnh giọng quát: “Bắt sống hết cho ta!”

“Rõ!” — Long Vệ lập tức đáp lời.

Bọn họ gần như nghiền nát toàn bộ lực lượng tử sĩ còn lại, nhanh chóng khống chế hết, tháo khớp hàm, phong bế nội lực để ngăn bọn chúng t-ự s-á-t.

Đỗ Thiếu Lăng nhẹ nhàng vỗ lưng Hoa Mộ Thanh để trấn an: “Đừng sợ, bắt được người rồi thì thẩm tra cho kỹ, nhất định sẽ biết ai đứng sau muốn hại nàng. Đến lúc đó ta sẽ trực tiếp—”

Ngay lúc đó, một tên tử sĩ đột ngột giơ tay lên!

Ám tiễn bất ngờ phóng ra!

Hướng đi mơ hồ, như thể nhắm về phía Đỗ Thiếu Lăng, lại như nhằm vào Hoa Mộ Thanh!

Trong lòng Hoa Mộ Thanh lập tức chấn động.



Vẻ mặt nàng lập tức hoảng hốt, gần như theo bản năng nhào tới, ôm chầm lấy Đỗ Thiếu Lăng: “Công tử, cẩn thận!”

“Phụt!”

Mũi tên đâ-m thẳng vào cánh tay của Hoa Mộ Thanh.

Ngay lập tức, má-u màu tím trào ra!

Ánh mắt Đỗ Thiếu Lăng lập tức thay đổi, hắn nhanh chóng phong bế mấy đại huyệt trên người Hoa Mộ Thanh, rồi quát lớn về phía bên kia: "Giải dược đâu?!"

Thế nhưng —

Đám tử sĩ đã bị tháo khớp hàm, phong bế nội lực lại đồng loạt phun má-u mà ch-ết!

Thủ lĩnh của nhóm Long Vệ mặt mày tái mét, quỳ sụp xuống trước mặt Đỗ Thiếu Lăng, trầm giọng nói: "Bẩm chủ tử, có lẽ bọn chúng đã uống độc dược trước khi thi hành nhiệm vụ. Đến đúng giờ thì chất độc phát tác, lập tức t-ử vo-ng!"

"Lũ khốn kiếp!"

Đỗ Thiếu Lăng nổi giận gầm lên.

Ngay khoảnh khắc ấy, cơ thể trong lòng hắn đột nhiên mềm nhũn.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, thấy Hoa Mộ Thanh đã hôn mê bất tỉnh.

Đỗ Thiếu Lăng lập tức bế ngang nàng lên, sải bước lao ra ngoài, vừa đi vừa quát lớn: "Điều tra cho ta! Rốt cuộc là ai? Gan to bằng trời, dám giữa ban ngày ban mặt, ở giữa kinh thành mà làm ra chuyện ám sát tàn độc thế này?!"

Từ khi Đỗ Thiếu Lăng lên ngôi đến nay, đây mới là lần thứ hai Phúc Toàn chứng kiến hắn nổi cơn thịnh nộ đến như vậy.



Lần đầu tiên...

Là vào ngày Tống Hoàng Hậu mất.

Hôm đó, Đỗ Thiếu Lăng trở về ngự thư phòng, phát điên mà đập phá tất cả, sau đó ra lệnh xử trảm gần như toàn bộ cung nữ, thái giám từng tham gia ép ch-ết Tống Hoàng Hậu.

Mà lần này... 

 
Bình Luận (0)
Comment