Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 207

 
Chuyện Hoa Mộ Thanh chính là Huyết Hoàng, trừ Phúc Tử không rõ nội tình trong cung, thì những người còn lại đều đã biết.

Quỷ Tam, Tú Hỷ và Xuân Hà vốn là người của Mộ Dung Trần, nên sớm đã tường tận mọi việc.

Còn Tố Cẩm thì là do tự mình suy đoán ra, nàng đoán rằng mối quan hệ giữa Hoa Mộ Thanh và Tống Hoàng Hậu chắc chắn không đơn giản, nhưng lại không ngờ đến mức độ này.

Tuy là người của Lâm Lang Các, nhưng Tố Cẩm cũng không hề biết rằng Tống Hoàng Hậu từng âm thầm thành lập một đội Ám Phượng riêng của mình.

Chỉ nhớ rằng trước kia Tống Hoàng Hậu hay lén lút gặp gỡ nhiều người khác nhau, mối quan hệ với bọn họ đều không tầm thường.



Nàng vẫn luôn cho rằng những người đó chỉ là người giúp Hoàng Hậu xử lý việc riêng, hoặc là người của Lâm Lang Các mà nàng chưa từng gặp.

Nên giờ đây khi suy đoán, có lẽ Hoa Mộ Thanh chính là một trong những người đó năm xưa.

Vì nhận được ân huệ từ Hoàng Hậu, nên hiện tại mới phải dốc lòng báo thù thay người.

Vậy nên khi nghe Hoa Mộ Thanh nói, nàng cũng không mấy ngạc nhiên, gương mặt dưới lớp mặt nạ da người càng thêm lạnh lùng, cứng đờ.

Quỷ Tam suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Nhưng như vậy thì phạm vi quá rộng, tiểu thư có thêm chi tiết gì cụ thể không ạ?”

Hoa Mộ Thanh do dự một lúc rồi đáp: “Đứa trẻ đó diện mạo cực kỳ tuấn tú, ừm... chỉ là đôi mắt của nó có hai màu khác nhau.”

Nghe đến đây, Quỷ Tam cùng vài người bên cạnh đều sững lại.

Hai mắt khác màu, là người ngoại tộc ư?

Nhưng trong hoàng cung triều Đại Lý làm sao lại có thể xuất hiện người ngoại tộc?

Tuy vậy, Quỷ Tam cũng không hỏi thêm, chỉ gật đầu: “Vâng, nô tài sẽ âm thầm dò hỏi.”

Hoa Mộ Thanh lại dặn: “Đừng để Cửu Thiên Tuế điện hạ biết chuyện này.”

Quỷ Tam hơi ngẩn ra, nhìn Xuân Hà một cái, rồi gật đầu: “Vâng.”

Hoa Mộ Thanh khẽ cười, biết rằng dù Thiên Phượng có đang ở trong hoàng cung, thì cũng rất khó tìm thấy.

Đứa trẻ đó thông minh tuyệt đỉnh, nếu không với dung mạo kỳ lạ như thế, đã sớm bị hãm hại trong cung từ lâu rồi.

Vậy mà khi nàng còn là Hoàng Hậu, đứa trẻ ấy vẫn sống ung dung tự tại, thậm chí còn rất vui vẻ.

Lúc này, khi nàng đang trò chuyện cùng vài người...



Bỗng nhiên bên ngoài phòng truyền đến một trận ồn ào.

Hoa Mộ Thanh ngẩng đầu nhìn, liền thấy một tổng quản thái giám dẫn theo mấy người, đi thẳng tới cửa.

Người đó ngẩng cao đầu đầy ngạo mạn, đảo mắt nhìn quanh phòng một vòng, sau đó đưa mắt liếc xéo Hoa Mộ Thanh, giọng the thé cất lên: “Truyền chỉ Thái Hậu nương nương, triệu Mộ Bảo Lâm yết kiến!”

Theo quy củ, các tiểu chủ sau khi nhập cung và được phân vị trí nghỉ ngơi, thường sẽ học quy củ hai ngày, sau đó chọn ngày lành ra mắt Hoàng Hậu, rồi mới do phòng Kính Sự lập thẻ bài xanh, dâng lên Hoàng Thượng và bắt đầu thị tẩm.

Sau đó, chỉ những người được sủng ái hoặc có thân phận đặc biệt mới có cơ hội được Thái Hậu triệu kiến.

Nhưng trong hoàng cung của Đỗ Thiếu Lăng lại không có Hoàng Hậu, cho nên bước diện kiến Hoàng Hậu cũng được lược bỏ.

Chỉ là phía trên còn có một sủng phi tên Hoa Tưởng Dung, nghe nói trong cung đang sắp xếp cho các tiểu chủ trước tiên phải đến ra mắt vị Quý phi nương nương này.

Nhưng giờ thì hay rồi.

La Đức Phương lại lấn lướt chủ nhân, tự tiện phá vỡ quy củ, một mình triệu kiến Hoa Mộ Thanh trước.

Bất kể ý đồ của bà ta là gì, hành động đó chẳng khác nào vả vào mặt Hoa Tưởng Dung, và càng khiến Hoa Mộ Thanh trở thành cái gai trong mắt mọi người.

Hoa Mộ Thanh khẽ cười, nhìn tên thái giám kiêu căng đang đứng kia, rồi đứng dậy, cúi người hành lễ: “Vâng, cảm tạ Thái Hậu nương nương triệu kiến. Mong công công chờ một chút, thiếp thân sửa soạn một lát sẽ đến diện kiến Thái Hậu.”

Không ngờ tên thái giám đó lại chẳng hề sợ ba chữ “Cửu Thiên Tuế” đang treo trên đầu nàng.

Hắn mở miệng quát lớn: “Thái Hậu gọi ngươi! Thì mau đi đi! Còn chậm chạp gì nữa? Một chức vị Bảo Lâm nho nhỏ như ngươi, chẳng lẽ còn không để Thái Hậu nương nương vào mắt sao?!”

Hắn quát lớn đến mức cả cung điện đều nghe thấy.

Người không biết còn tưởng Hoa Mộ Thanh mới vào cung đã dám khinh thường cả Thái Hậu!

Chiếc mũ tội danh to đùng như vậy, nàng tuyệt đối không muốn đội lên đầu một cách vô cớ.



Thế nên nàng vẫn giữ nụ cười dịu dàng: “Là thiếp thân suy nghĩ chưa chu đáo, vậy làm phiền công công dẫn đường.”

Xuân Hà bước tới, đỡ lấy tay Hoa Mộ Thanh, dáng vẻ cũng cung kính không kém.

Quỷ Tam cùng vài người khác đứng trong phòng, tiễn Hoa Mộ Thanh ra ngoài.

Phúc Tử lập tức chửi rủa: “Cái thứ chó má gì, cũng dám hỗn xược trước mặt tiểu thư!”

Quỷ Tam liếc nhìn nàng ta, nói: “Ta đi theo xem sao.”

Hắn là một trong ba Quỷ Vệ đứng đầu bên cạnh Mộ Dung Trần, dù ban ngày lặng lẽ bám theo ai trong hoàng thành cũng không dễ bị phát hiện.

Tú Hỷ gật đầu, đợi Quỷ Tam rời đi, lại nhíu mày nhìn Phúc Tử: “Chuyện lần trước ta nói với ngươi, ngươi quên rồi sao? Trong cung này, tiểu thư vốn đã như bước trên băng mỏng. Chúng ta là hạ nhân, không nói đến chuyện bảo vệ được gì cho tiểu thư, ít nhất cũng phải cẩn thận từng chút một. Điều đầu tiên phải giữ gìn, chính là cái miệng này, ngươi…”

“Rồi rồi mà, cô cô, để từ từ con học! Con chỉ là giận quá thôi!”

Phúc Tử nắm tay Tú Hỷ lắc qua lắc lại.

Tú Hỷ bị cô nàng lắc đến phát mệt: “Sau này sẽ còn có chuyện khiến ngươi tức hơn, mọi việc phải lấy chữ nhẫn làm đầu. Ngươi xem tiểu thư xử sự tốt biết bao.”

Phúc Tử nghĩ thầm: “Tiểu thư đó không phải là nhẫn, mà là đang nén giận để chờ lúc tung đòn chí mạng ấy chứ!”

Nhưng câu này, nàng không dám nói ra miệng.

Bỗng nghe Tố Cẩm nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên cảnh giác nhìn ra cửa: “Ai đó?!”

Phúc Tử vừa quay đầu nhìn thì thấy một cung nữ hạng nhì lảo đảo ngã ra ngoài, phía sau dường như là Tiểu Trác Tử vô tình đụng phải nàng ta.

Tiểu Trác Tử liên tục xin lỗi.

Cung nữ kia thì mặt đầy hoảng loạn, lại cố làm ra vẻ bình tĩnh tức giận.

Phúc Tử lập tức sa sầm mặt, liếc mắt nhìn Tiểu Trác Tử rồi bước ra cửa, đảo mắt đ-ánh giá cung nữ kia từ trên xuống dưới, cười nhạt: “Ta nhớ ngươi tên là Đông Tuyết phải không? Vừa hay, ta đang có việc cần, ngươi đến giúp một tay.”



Bộ dáng lạnh lùng kia, đúng là học từ Hoa Mộ Thanh đến mười phần.

Tú Hỷ ở trong phòng khẽ lắc đầu, nhìn Tiểu Trác Tử đang cúi đầu lùi xuống.

Lúc này, nghe Tố Cẩm hỏi bà: “Cô cô, sao ngươi không đi theo tiểu thư?”

Tú Hỷ khẽ cười, lắc đầu: “Hiện giờ ta vẫn chưa phải người thân cận bên cạnh tiểu thư, không nên ra mặt.”

Lúc này Tố Cẩm mới hiểu, khẽ gật đầu, trong cung đúng là từng bước đều phải tính toán cẩn thận, sơ sẩy một chút là bị người ta nhìn ra sơ hở, nắm thóp ngay!

Trước kia khi còn ở bên Tống Hoàng Hậu, bọn họ không cần nhìn sắc mặt kẻ khác, cũng chưa từng nghĩ tới những chuyện như thế này.

Giờ đây… lại thành những nhân vật tầng đáy, bị nhân người tính kế, dễ dàng bị ức hi-ếp.

Quả thật, đúng như Tú Hỷ nói, như bước trên băng mỏng, không thể sai lệch nửa phần.

Nàng chạm tay lên lớp mặt nạ da người trên mặt, khẽ cụp mắt xuống.

Khôn Ninh Cung của Thái Hậu cách Du Nhiên Cung vẫn còn một đoạn khá dài.

Thông thường, với thân phận Bảo Lâm hiện tại của Hoa Mộ Thanh, nàng hoàn toàn có thể được sắp xếp dùng xe ngựa đơn giản hoặc kiệu nhỏ để di chuyển.

Thế nhưng tên thái giám kia lại cố tình bắt nàng phải đi bộ theo hắn suốt hai khắc đồng hồ.

Nếu là một tú nữ yếu ớt, e rằng đến lúc này đã mệt đến rơi nước mắt không thành tiếng, hoàn toàn không còn sức giữ dáng điệu nữa.

Thế nhưng Hoa Mộ Thanh, lúc đến trước cửa Khôn Ninh Cung vẫn là nụ cười dịu dàng, phong thái tao nhã không đổi.

Gương mặt vốn trắng hồng mịn màng lại vì đoạn đường dài mà càng thêm ửng hồng, tựa như viên ngọc thắm ánh lên sắc ngọc, tươi tắn như đóa hoa đọng giọt sương sau mưa.

Vẻ đẹp ấy, quả thật khiến người ta không thể rời mắt.

Khi nàng bước vào Khôn Ninh Cung, lập tức làm rạng rỡ cả không gian!



Sắc màu xa hoa lộng lẫy vốn có trong Khôn Ninh Cung, trong thoáng chốc, đều bị khí chất của nàng hoàn toàn áp chế!

La Đức Phương đang đứng giữa sân ngắm hoa cúc, cùng hai vị tần phi phía sau và cả khu vườn đầy hoa kỳ cỏ lạ, đều như mất hết ánh hào quang.

Mọi người đều thất thần nhìn thiếu nữ rạng rỡ bước vào dưới ánh nắng, trên người nàng là bộ xiêm y thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng ròng, chất liệu gấm Tứ Xuyên sáng bóng, khí chất thanh nhã động lòng người, dung mạo khuynh thành.

Mãi đến khi nàng bước tới gần, nhẹ nhàng quỳ xuống hành lễ, dịu dàng cất tiếng: “Tham kiến Thái Hậu nương nương, chúc Thái Hậu vạn phúc kim an.”

Lúc này mọi người mới bừng tỉnh, nhìn nhau không nói nên lời, ai nấy đều không thể tin được rằng trên đời này lại có một nữ tử tuyệt sắc đến vậy!

La Đức Phương tuy từng gặp phong thái của Hoa Mộ Thanh, nhưng lúc này vẫn bị vẻ đẹp của nàng làm cho ngẩn ngơ, đến mức thất thố.

Sắc mặt bà ta lúc xanh lúc trắng.

Thấy Hoa Mộ Thanh yếu mềm dịu dàng quỳ bên chân mình, trong lòng lại dâng lên một tia đắc ý.

Lần trước bị Mộ Dung Trần làm mất mặt, lần này nhân cơ hội Hoa Mộ Thanh vào cung một mình, bà ta nhất định phải lấy lại thể diện.

Bà bèn bật cười một tiếng, không hề gọi nàng đứng dậy, chỉ xoay người bước đến ngồi vào bộ bàn ghế đặt gần đó, nơi có sẵn bánh điểm tâm, rồi gọi hai phi tử bên cạnh lại: “Cao Nguyệt Nghi, Lý Quý Viên, lại đây ngồi với ai gia một chút. Già rồi, đứng lâu là chân lại đau, ôi, đúng là không còn được như trước nữa.”

Cao Nguyệt Nghi và Lý Quý Viên.

Hoa Mộ Thanh còn nhớ hai người này, Cao Hàn và Lý Phi Phi, trước đây chỉ là Đức Hoa tòng Ngũ phẩm, giờ thì một người đã thăng lên tòng Tứ phẩm, một người trở thành chính Tứ phẩm.

Hai người liếc nhìn Hoa Mộ Thanh đang quỳ dưới đất, lộ vẻ đắc ý.

Lập tức rảo bước tới gần, cười nịnh: “Thái Hậu người nói gì vậy! Người đang ở độ tuổi quý phái rực rỡ nhất, chúng thần thiếp như hạt bụi nhỏ cũng chỉ dám ngước nhìn, sao có thể nói là đã già?”

Mấy lời này rõ ràng là nói để chọc tức nàng!

Hoa Mộ Thanh cúi đầu, không động đậy.

Bên kia, La Đức Phương lại bật cười, lắc đầu: “Sao lại không già chứ! Nhìn mấy cô tú nữ mới vào cung, ai nấy da dẻ mịn màng như đậu hũ non! Nhìn bọn họ, lòng ta cũng cảm thấy mình thực sự đã già rồi.”

Hai phi tần kia lại tiếp lời nịnh nọt: “Bọn họ chẳng qua chỉ là mấy đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Thái Hậu người đã trải qua bao năm tháng, khí độ ung dung, trí tuệ sâu sắc. Đừng nói là đám tiểu cô nương đó, ngay cả chúng thần thiếp cũng không dám ngẩng mặt trước người.”



Lời này, vẫn là nhằm vào nàng mà nói!

Hoa Mộ Thanh suýt thì ngủ gật, chẳng lẽ không ai có thể nói gì mới mẻ hơn sao?

Đúng lúc đó, La Đức Phương lại lên tiếng: “Nói đến chuyện này, mấy tú nữ mới vào cung, Hoàng Thượng định sắp xếp thế nào? Dự định khi nào sẽ được thị tẩm đây? Hai nhân ngưc ngươi cũng thật đáng thương, giờ thì mấy đứa nhỏ xinh đẹp như hoa vào cung, Hoàng Thượng thì chỉ có một mình, các ngươi chia thế nào cho xuể?”

Vừa rồi Cao Nguyệt Nghi với Lý Quý Viên còn dám ca ngợi La Đức Phương là người sáng suốt cơ đấy!

Đúng là kẻ xuất thân ti tiện, giờ cũng chỉ biết dùng những chiêu trò rẻ tiền, lộ liễu như thế để ly gián!

Hoa Mộ Thanh khẽ bật cười lạnh.

Cao Nguyệt Nghi nhìn sang phía Hoa Mộ Thanh một cái, cất giọng buồn rầu: “Thế thì còn biết làm sao? Chỉ mong Hoàng Thượng nhớ đến tình xưa nghĩa cũ thôi. Ai như ta, chẳng được như Lý tỷ tỷ, còn có một nữ nhi để bấu víu…”



Lý Quý Viên cũng vội vàng thở than: “Có nữ nhi thì sao chứ? Hoàng Thượng đâu có để tâm đến chuyện đó. Ai mà chẳng biết trong lòng người chỉ có mỗi Quý phi nương nương, bọn thiếp thân thì làm gì còn chỗ đứng…”

Những lời thế này, vốn là điều tối kỵ trong cung, không thể tùy tiện bàn luận. Vậy mà bọn họ lại cố ý nói ra cho Hoa Mộ Thanh nghe! 

 
Bình Luận (0)
Comment