Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 208

 
Nếu như Hoa Mộ Thanh là kẻ ngu ngốc, chỉ sợ sẽ càng thêm kiêng dè Hoa Tưởng Dung, thậm chí đối đầu trực diện với nàng.

Thế nhưng nàng chỉ cúi đầu, lười biếng đảo mắt một vòng đầy chán nản.

Bên kia mấy người thấy chuyện trò cũng tạm ổn, La Đức Phương mới chậm rãi đưa mắt ra hiệu.

Lý Quý Viên lúc này mới sực nhớ ra, vội nói: “Ôi chao, Thái Hậu nương nương, muội muội bên kia vẫn còn đang quỳ kìa!”

La Đức Phương giả vờ hoảng hốt gật đầu lia lịa: “Phải rồi! Xem ta kìa, lớn tuổi nên trí nhớ kém quá rồi! Mau đỡ Bảo Lâm đứng dậy đi!”

Lúc này mới có cung nữ tiến lên, đỡ Hoa Mộ Thanh đứng dậy. Phía sau, Xuân Hà cũng bước lên thay cung nữ kia, đỡ lấy Hoa Mộ Thanh đang hơi loạng choạng.



La Đức Phương thấy nàng lúng túng như vậy, trong lòng lại càng khoái chí.

Bà ta khẽ ho một tiếng, rồi nở nụ cười dịu dàng thân thiết: “Quỳ lâu chắc đau lắm rồi nhỉ? Lại đây ngồi nghỉ một lát đi!”

Hoa Mộ Thanh cười nhạt trong lòng, La Đức Phương từ trước đến nay luôn ưa dùng những thủ đoạn thấp hèn, không đường hoàng như thế này để khiến người ta ghê tởm.

Khi xưa còn là Hoàng Hậu, nàng cũng từng bị bà ta làm khó không ít lần.

Giờ đây, dù nàng đã mang danh muội muội của Cửu Thiên Tuế, bà ta vẫn dám lộng hành như vậy.

Xem ra lần trước ở Thể Nguyên điện, bà ta đã để bụng chuyện cũ.

Nghĩ vậy, nàng liền đổi sắc mặt, tỏ ra đáng thương theo đúng ý bà ta, yếu ớt lắc đầu: “Đa tạ Thái Hậu nương nương, thần thiếp đứng thế này là được rồi ạ.”

Dĩ nhiên La Đức Phương không thực sự có ý tốt mà muốn nàng ngồi.

Thấy nàng không nhận, bà ta cũng không cố ép, cứ để nàng phơi nắng dưới ánh mặt trời gay gắt, lại càng tự do mà đưa mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới.



Bà ta bật cười: “Lần trước chưa nhìn kỹ, quả thật không hổ là muội muội của Cửu Thiên Tuế, đúng là dung mạo xuất chúng. Trong hậu cung này, e là tương lai ngươi sẽ là người đứng đầu.”

Dù là ai, khi nghe người khác khen một nữ nhân khác đẹp hơn mình, cho dù là sự thật, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy ghen ghét.

Trên mặt Lý Quý Viên và Cao Nguyệt Nghi lập tức hiện rõ vẻ đố kỵ.

La Đức Phương càng thêm hài lòng.

Bà ta mỉm cười nói tiếp: “Ai gia thấy sau này ngươi cũng sẽ có tiền đồ. Nếu gặp khó khăn gì, cứ việc đến nói với ai gia, ai gia nhất định sẽ che chở cho ngươi.”

Lời nói nghe thì thân thiết, nhưng ẩn ý lại quá rõ ràng.

Bà ta đang công khai xúi giục Hoa Mộ Thanh tranh giành vị trí sủng phi đứng đầu! Thậm chí còn không giấu giếm mà tuyên bố sẽ làm hậu thuẫn cho nàng.

Hoa Mộ Thanh cụp mắt xuống, càng tỏ ra nhút nhát: “Thần thiếp thấp hèn yếu đuối, sao dám nhận được sự ưu ái lớn lao của Thái Hậu nương nương như vậy chứ?”

La Đức Phương vốn tưởng rằng nha đầu này tuy được Cửu Thiên Tuế che chở, nhưng nhìn bộ dạng yếu đuối thế kia, chắc chắn là một con tốt dễ điều khiển.

Nào ngờ, nàng ta lại dám từ chối bà!

Sắc mặt lập tức sa sầm: “Thế nào? Ngươi lại không bằng lòng?”

Hoa Mộ Thanh cúi đầu thấp hơn nữa, giọng khẩn thiết: “Thần thiếp không dám, thần thiếp thật sự không có ý tranh đấu cùng các tỷ muội trong cung. Chỉ xin Thái Hậu nương nương chọn người khác thông minh, lanh lợi hơn. Thần thiếp ngu muội, e là không thể đáp lại kỳ vọng của Thái Hậu nương nương!”

Đây mà là dễ sai khiến sao?

Rõ ràng là thông minh đến cực điểm! Nghe hiểu hết lời bà nói, vậy mà còn dám từ chối!

La Đức Phương tức đến mức mặt trắng bệch.

Bà đập mạnh một cái lên bàn: “Vô lễ! Hoa Mộ Thanh, ngươi dám cãi lại ai gia!”

Cao Nguyệt Nghi và Lý Quý Viên trong mắt lóe lên vẻ hả hê, nhưng vẫn nhanh chóng đứng dậy. Một người đến an ủi La Đức Phương, một người thì kéo lấy Hoa Mộ Thanh.



“Muội muội, muội thật là! Hôm nay Thái Hậu đặc biệt triệu muội đến đây, chẳng phải là đang ban cho muội thể diện hay sao? Muội có biết trong cung này bao nhiêu người muốn được Thái Hậu chiếu cố mà cầu còn không được không? Còn không mau chóng nhận lấy đi!”

Hoa Mộ Thanh thầm nghĩ: “Các người tưởng ta là kẻ ngốc chắc?”

Khóe mắt long lanh ngấn lệ, nàng yếu đuối nhìn về phía La Đức Phương: “Thái Hậu nương nương, trước khi vào cung, huynh trưởng của thần thiếp đã dặn dò kỹ càng, rằng chỉ cần một lòng hầu hạ Hoàng Thượng, không nên dính líu quá nhiều đến người khác. Thần thiếp ngu dốt, biết rõ tấm lòng của Thái Hậu, nhưng thật sự không dám nhận ân huệ lớn lao này. Xin nương nương thứ tội.”

“Ngươi dám lấy Cửu Thiên Tuế ra để uy hi-ếp ai gia?! Hoa Mộ Thanh, gan của ngươi cũng to thật đấy!”

La Đức Phương vốn nghĩ ra tay với nàng dễ như trở bàn tay, ai ngờ Hoa Mộ Thanh lại nhất quyết không chịu cúi đầu quy phục!

Trước kia bị nàng ta và Mộ Dung Trần làm cho bà bị mất mặt, giờ đến cả thể diện ngầm cũng bị chối bỏ đến không còn gì!

Cơn giận dâng l*n đ*nh đầu, bà bật dậy quát lớn: “Người đâu! Mộ Bảo Lâm ăn nói vô lễ, dám chống đối bổn cung! Phạt đ-ánh một trăm trượng!”

Chẳng phải đây là hình phạt lần trước Mộ Dung Trần dùng để xử cung của bà ta sao?

Giờ thì bà ta lại muốn trả đũa lên người nàng rồi à?!

Hoa Mộ Thanh bật cười khẽ, rất tốt.

Mụ già này đúng là ngu ngốc đến nực cười, đến cả việc mình cố ý chọc giận bà ta cũng không nhận ra!

Chọc giận bà ta, để bà ta động thủ càng mạnh, thì nàng lại càng có cớ thực hiện kế hoạch phía sau!

Hừ hừ.

Nàng cúi thấp mắt, đáy mắt lướt qua một tia cười khẽ, nhưng trên gương mặt lại hiện lên vẻ hoảng sợ: “Thái Hậu nương nương, người không thể trừng phạt thần thiếp như vậy được. Thần thiếp là muội muội của Cửu Thiên Tuế, là người của Hoàng Thượng, người…”

“Muội muội của Cửu Thiên Tuế thì sao? Hôm nay ta nhất định phải đ-ánh ngươi!”

La Đức Phương giận dữ chỉ vào Hoa Mộ Thanh, mặt đầy tức giận: “Hơn nữa, ngươi còn chưa thực sự trở thành người của Hoàng Thượng, đừng có không biết xấu hổ! Người đâu, đ-ánh cho ta!”



Nhưng bên kia đám cung nhân lại chẳng mấy ai nhúc nhích.

Phần lớn bọn họ đều là người do Hoa Tưởng Dung mới điều đến cho La Đức Phương.

Vì trước đó, đám người cũ của bà ta đã gần như bị thị vệ Ty Lễ Giám của Mộ Dung Trần đ-ánh ch-ết ở Thể Nguyên điện.

La Đức Phương thấy mình hạ lệnh mà không ai dám làm theo, lại càng tức đến run người, suýt nữa thì ngất xỉu.

Cao Quý Viên và Lý Nguyệt Nghi vội vàng bước lên đỡ lấy bà ta, đồng thời quát lớn: “Các ngươi điếc hết rồi sao? Dám không nghe lời Thái Hậu nương nương à?!”

Lúc này, mới có vài người chần chừ bước tới vài bước.

Bỗng từ ngoài Khôn Ninh Cung, một giọng cười nhẹ nhàng, mềm mại mà thanh thoát vang lên, như gió xuân thổi qua: “Ở đây có chuyện gì vậy? Là ai dám không nghe lời Thái Hậu?”

Toàn thân Hoa Mộ Thanh khẽ cứng lại, một luồng khí lạnh như kim thép đột ngột xuyên qua từng lỗ chân lông.

Xuân Hà bên cạnh nàng cũng bị giật mình đến mức khựng người.

Nhưng ngay sau đó, nàng lập tức co tay lại, móng tay bấm vào vết thương đã đóng vảy, khiến má-u lại trào ra.

Nàng cúi thấp mi mắt, nhanh chóng thu lại toàn bộ khí thế.

Xuân Hà cau mày, ánh mắt đầy lo lắng.

Xung quanh, đám cung nhân đã vội quỳ xuống, Lý Quý Viên và Cao Nguyệt Nghi cũng đồng loạt cúi gối: “Cung nghênh Quý phi nương nương, vạn phúc kim an!”

Lúc này, Hoa Mộ Thanh mới xoay người lại, cúi đầu nhìn về phía trước, một đôi hài ngọc đỏ rực rỡ, đính đầy châu báu, sang quý tuyệt luân đang dần dần bước vào tầm mắt nàng.

“Cung nghênh Quý phi nương nương, vạn phúc kim an.”

Hoa Tưởng Dung… Cuối cùng cũng gặp mặt rồi.



Đôi hài giá trị liên thành ấy dừng lại trước mặt nàng một lát, sau đó xoay hướng, từng bước chậm rãi đi về phía La Đức Phương.

Vừa đi vừa cười dịu dàng nói: “Thái Hậu, ai mà lại khiến người tức giận đến như vậy?”

La Đức Phương chưa kịp ngẩng đầu đã sầm mặt, người nữ nhân này không chỉ cắt xén ngân khoản của cung bà ta, mà chuyện về đám nam sủng vừa rồi, bà ta cũng nghi ngờ rất có thể là do Hoa Tưởng Dung đứng sau giở trò!

Lập tức bà ta tức tối mắng lớn: “Ngươi nhìn xem, nhân ngươi phái đến cho ai gia là hạng gì vậy? Đến cả lời của ai gia mà cũng dám không nghe!” 

 
Bình Luận (0)
Comment