Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 209

 
Hoa Tưởng Dung tỏ vẻ kinh ngạc, nghi hoặc hỏi: “Lại có chuyện như vậy sao? Thái Hậu đã căn dặn điều gì mà các ngươi lại dám vô lễ với người như thế?”

Tên thái giám tổng quản vừa rồi còn đầy vẻ khinh khỉnh, lúc này đã đổi sắc mặt, nịnh nọt cười đáp: “Là do tiểu chủ Mộ Thanh mạo phạm Thái Hậu, Thái Hậu nổi giận, nên sai bọn nô tài trách phạt tiểu chủ. Chỉ là... chúng nô tài không dám hành động tùy tiện, nên mới chậm trễ một chút.”

Hoa Tưởng Dung như vô tình liếc sang Hoa Mộ Thanh, ánh mắt dừng lại trên gương mặt xinh đẹp tuyệt thế, từng quen thuộc đến tận xương tủy.

Nàng ta tiếp tục mỉm cười dịu dàng: “Chẳng qua là Thái Hậu muốn phạt một phi tần trong cung, các ngươi cần gì phải sợ đến vậy?”



Câu nói nhẹ nhàng ấy lại khiến sự việc chuyển hướng, nghe như thể bọn cung nhân không dám làm theo lời Thái Hậu là vì bị ép buộc, chứ không phải cố ý kháng mệnh.

Lời này vừa thốt ra, mấy tên nô tài liền sinh lòng cảm kích vì sự che chở khéo léo ấy của Hoa Tưởng Dung.

Hoa Mộ Thanh đứng bên nghe được, trong lòng chỉ thấy buốt lạnh, quả nhiên là Hoa Tưởng Dung!

Vẫn là nàng ta, người từng giả vờ dịu dàng vô hại, diễn đến mức không chê vào đâu được!

Tên tổng quản thái giám lập tức nở nụ cười cảm kích, rồi nói: “Thái Hậu nương nương muốn đ-ánh phạt tiểu chủ Mộ Thanh một trăm trượng!”

“Ồ!”

Hoa Tưởng Dung lập tức lộ vẻ kinh ngạc.

Gương mặt thanh tú như bị dọa đến thất sắc, nàng đưa tay đeo móng bảo hộ che hờ lên môi, rồi lại nhìn về phía La Đức Phương, hỏi: “Thái Hậu, vì sao Bảo Lâm Mộ Thanh lại bị xử phạt nặng đến như vậy?”

La Đức Phương đương nhiên không dám nói ra lý do thật, là vì bà ta xúi giục Hoa Mộ Thanh đối đầu với Hoa Tưởng Dung, bị từ chối nên tức giận, thừa cơ muốn đ-ánh ch-ết nàng ta để trút giận.

Bà ta liếc nhìn Cao Quý Viên một cái.

Cao Quý Viên thầm than xui xẻo, chỉ còn cách cười gượng nói: “Là do... nói năng có chút l* m*ng, nương nương nhất thời nổi giận nên mới nghiêm phạt như thế.”

Thái độ giấu đầu hở đuôi ấy, sao có thể qua mắt Hoa Tưởng Dung?

Nàng ta mỉm cười, liếc nhìn Cao Quý Viên đang né tránh ánh mắt mình, rồi lại nhìn sang Lý Nguyệt Nghi đang chột dạ không dám ngẩng đầu.

Sau đó nàng dịu giọng, hòa nhã nói với La Đức Phương: “Thái Hậu, nếu chỉ là vài lời lỡ miệng, chẳng bằng lấy nhỏ răn lớn là được rồi. Dù sao... nàng cũng là muội muội của Cửu Thiên Tuế, mà bên Hoàng Thượng... cũng đang để ý chuyện này.”



La Đức Phương thấy nàng ta vẫn không quên giữ thể diện, trong lòng lại càng tức tối.

Nhưng lúc này bà ta cũng biết, muốn trừng phạt Hoa Mộ Thanh thêm nữa là điều không thể. Đành cắn răng nói đầy căm giận: “Vậy thì... Quý phi, ngươi nói xem, nên xử phạt thế nào cho phải?”

Hoa Tưởng Dung thấy mụ già này bỗng dưng biết khôn rồi, lại biết đẩy việc cho mình quyết không khỏi thầm cười lạnh trong lòng.

Người kia khẽ cười, lại lên tiếng: “Trước đây chẳng phải Cửu Thiên Tuế đã phạt Thái Hậu chép kinh Phật dâng tiên hoàng sao? Nay Mộ Lâm hôm nay đắc tội với Thái Hậu, chi bằng…”

La Đức Phương vốn cả đời ghét nhất là phải cầm bút viết chữ, vừa nghe Hoa Tưởng Dung nói vậy, mắt lập tức sáng lên.

Bà ta gật đầu liên tục: “Đúng đúng! Vậy thì phạt ngươi chép kinh cho ai gia một ngàn lần! Nếu chưa viết xong…”

Nghĩ một chút, bà lại nói: “Thì không được phép hầu hạ Hoàng Thượng thị tẩm!”

Sau đó liền quay sang nói với tên thái giám quản sự bên cạnh: “Đi báo với phòng Kính Sự, không được đưa thẻ bài màu xanh của Mộ Thanh lên nữa!”

Hoa Tưởng Dung nở một nụ cười hài lòng.

Hoa Mộ Thanh cúi đầu, cười lạnh trong lòng, quả nhiên là Hoa Tưởng Dung!

Chỉ một câu nói, liền chặt đứt đường nàng đến gần Hoàng Thượng.

Bề ngoài nàng vẫn cắn môi nhịn xuống, đôi mắt ửng đỏ tỏ vẻ uất ức, cúi đầu im lặng không nói.

Hoa Tưởng Dung quay người lại, nhìn người từng là muội muội ruột thịt của mình, kẻ mà nàng tốn bao công sức muốn loại trừ, nhưng cuối cùng vẫn đường đường chính chính đứng trước mặt nàng: Hoa Mộ Thanh.

Ánh mắt nàng lóe lên sự độc ác, nhưng rất nhanh liền thay bằng nụ cười dịu dàng, tiến tới nắm lấy tay Hoa Mộ Thanh, giọng nói êm ái: “Muội đừng sốt ruột, Hoàng Thượng cũng rất nhớ muội đấy. Chuyện thị tẩm sớm muộn gì cũng tới thôi, đừng lo, nhé!”

Vừa nói, vừa nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay nàng.



Hoa Mộ Thanh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt từng vô cùng thân thuộc kia, người mà nàng từng nghĩ là người thân yêu nhất, nhưng cuối cùng lại để lộ răng nanh độc ác, cắn nàng đến má-u thịt tơi bời, đau đến không thể sống nổi.

Khuôn mặt ấy, lúc này ẩn sau nụ cười dịu dàng, lớp mặt nạ trắng như liên hoa, nhưng phía sau là sự tính toán và độc ác mà nàng nhìn thấy rõ mồn một.

Nàng nghe rõ trong lòng vang lên tiếng gào rú của con ác ma báo thù: “Gi-ết ả ta đi!”

Nhưng khuôn mặt nàng vẫn tỏ ra yếu ớt, uất ức nhưng cam chịu, nước mắt lưng tròng, nhẹ nhàng gật đầu: “Đa tạ Quý phi nương nương hôm nay đã ra tay tương trợ.”

Hoa Tưởng Dung nhìn vẻ mặt của nàng, mỉm cười: “Không sao, tỷ muội với nhau, nên giúp đỡ lẫn nhau mà.”

Tỷ muội?!

Ý nghĩa lời này thật sâu xa.

Là tỷ muội trong gia đình thuở trước, hay tỷ muội chốn hậu cung hiện giờ?

Hoa Mộ Thanh mím môi, đáp: “Đa tạ… tỷ tỷ.”

Hoa Tưởng Dung cười càng rạng rỡ, hoàn toàn không nhìn ra, chính vì Hoa Mộ Thanh, mà đệ đệ, muội muội và cả mẫu thân của nàng ta từng rơi vào kết cục thảm thương đến phát điên.

Còn bên kia, La Đức Phương thì giận đến suýt phát cuồng.

Lý Quý Viên và Cao Nguyệt Nghi liếc nhau, trong lòng đồng thời thấy bất an.

Nếu Hoa Tưởng Dung mà thật sự bắt tay với Hoa Mộ Thanh, thì chốn hậu cung này, e là không còn chỗ cho người khác đặt chân nữa!

Lúc này, cung nữ thân cận của Hoa Tưởng Dung – Bích Ngọc bước đến gần, khẽ nói: “Nương nương, Hoàng Thượng đã hạ triều.”

Giọng nói tuy nhỏ, nhưng vừa đủ để mấy người xung quanh nghe thấy.

Lúc này Hoa Tưởng Dung mới buông tay Hoa Mộ Thanh ra, mỉm cười nói: “Vậy bổn cung xin cáo lui trước. Còn về phía Hoàng Thượng…”

Nàng không nói hết câu, chỉ khẽ cười, liếc nhìn Hoa Mộ Thanh đang rủ mắt im lặng, rồi xoay người bỏ đi thẳng.

“Choang!”

La Đức Phương đập vỡ chén trà, gầm lên giận dữ: “Tất cả cút ra ngoài! Cút!”



Giờ đây trong cung của bà ta, chi tiêu đã bị Mộ Dung Trần hạ lệnh cắt đứt, mà Hoa Tưởng Dung thì dứt khoát sẽ không cho bà ta nổi một đồng.

Đám cung nhân bị phân về cung bà ta cũng chẳng được lĩnh lương bổng, ai nấy đều oán thán không thôi.

Thấy bà ta còn dám đập vỡ cả chén trà cống phẩm, sự bất mãn trong lòng họ càng tăng lên.

Từng người lặng lẽ lui xuống.

Hoa Mộ Thanh cũng rời đi cùng bọn họ.

Lý Nguyệt Nghi và Cao Quý Viên định chạy theo phía sau, nhưng bị La Đức Phương gọi giật lại: “Cao Nguyệt Nghi, Lý Quý Viên, cung của các ngươi còn có bạc không?”

Hai người lập tức biến sắc.

Hoa Mộ Thanh khẽ cười khinh miệt, bước ra khỏi Khôn Ninh Cung. La Đức Phương, quả nhiên ngày càng thê thảm.

Mà cũng tốt thôi.

Bà ta càng chật vật, thì mình càng dễ ra tay hơn, phải không?

Bao nhiêu nỗi nhục mà năm xưa bà ta đã đổ lên đầu Tống gia, lên một Hoàng Hậu như nàng… Rất nhanh thôi, nàng sẽ từng chút từng chút mà trả lại cả vốn lẫn lời!

Xuân Hà theo sau, vẫn chưa hết sợ hãi.

Đặc biệt là khoảnh khắc Hoa Mộ Thanh và Hoa Tưởng Dung đối đầu ngắn ngủi vừa nãy, khiến nàng ta lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh túa đầy lưng áo.

Giờ đây mới thở phào nhẹ nhõm, liền hỏi: “Tiểu thư thật sự định chép kinh sám hối cho Thái Hậu sao?”

Hoa Mộ Thanh khẽ gật đầu: “Ừ.”

Xuân Hà không hiểu: “Vậy chẳng phải không còn cơ hội gần gũi Hoàng Thượng nữa sao? Nếu để lâu quá, Hoàng Thượng mà hết hứng thú với tiểu thư thì chẳng phải kế hoạch của tiểu thư sẽ…”



Đúng vậy, Hoa Tưởng Dung quả là khôn ngoan.

Chỉ cần một lý do trừng phạt đơn giản, đã khiến Đỗ Thiếu Lăng có thể dần lãng quên nàng.

Còn nàng, không có cơ hội tranh sủng nữa.

Đến lúc đó, Hoa Tưởng Dung muốn xử lý một nữ nhân thất sủng nơi hậu cung, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

Còn về Cửu Thiên Tuế ư?

Chốn thâm cung tầng tầng lớp lớp, hắn thì có thể làm được gì chứ?

Hoa Mộ Thanh khẽ bật cười, lắc đầu: “Không cần vội. Như vậy, ngược lại càng tốt.”

Xuân Hà kinh ngạc: “Tiểu thư còn có kế hoạch khác sao?”

Hoa Mộ Thanh cong môi, cười mơ hồ: “Đỗ Thiếu Lăng… nhất định sẽ là con mồi trong tay ta.”
__

Tin tức Hoa Mộ Thanh bị Thái Hậu phạt chép kinh sám hối, không được thị tẩm, nhanh chóng lan khắp hậu cung.

Người vui mừng khi thấy nàng gặp họa thì nhiều, kẻ đứng ngoài quan sát cũng không ít.

Có kẻ nhân cơ hội giẫm đạp, cũng không thiếu kẻ châm chọc mỉa mai, xu nịnh người trên, giẫm đạp người dưới.

Ngay hôm sau khi tin tức lan rộng khắp cung, Hoa Mộ Thanh dẫn theo Xuân Hà đến ngự hoa viên nghỉ ngơi, tay cầm kéo “soạt” một tiếng, cắt ngang một đóa cúc phù dung đang nở rộ.

Phía sau chợt vang lên một tiếng quát lanh lảnh: "To gan! Dám tự ý cắt hoa trong Ngự Hoa Viên, ngươi biết tội chưa?"

Khóe môi Hoa Mộ Thanh khẽ nhếch, nàng nghiêng mặt lại.

Lộ ra dung nhan xinh đẹp khuynh thành, khiến người ta không khỏi nghĩ: “Người còn đẹp hơn cả hoa, còn quyến rũ hơn cả sắc thu.”



Người đối diện nhìn đến sững cả người, thần sắc thoáng ngẩn ngơ.

Hoa Mộ Thanh nhẹ nhàng nhướng mày, là người quen.

Chính là kẻ trong buổi tuyển tú hôm trước đã giở trò, dùng kiệu giả của Ty Lễ Giám hòng hãm hại nàng, nhưng lại bị Đỗ Thiếu Lăng phát hiện và phản đòn, không ngờ lại là Tuyết Nhi.

Nàng vốn chẳng thèm truy cứu chuyện cũ, thế mà hôm nay đối phương lại tự mình dâng tới cửa.

Hừ!

Nàng khẽ cười, nhưng không hề hành lễ, chỉ dịu dàng mỉm cười hỏi lại: "Không biết vị tỷ tỷ này nói ta phạm tội gì vậy?"

Tiểu cung nữ Tú Hỷ ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc: "Đây là Tuyết Đáp Ứng* ở Ấn Nguyệt Các."

*Đáp Ứng (答應) là một cấp bậc phi tần thấp trong hậu cung thời xưa, thường là người mới được tuyển vào cung, chưa có tước vị cao.*

Hoa Mộ Thanh khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Tôn Tuyết Nhi khẽ cau mày khi thấy Hoa Mộ Thanh không hề hành lễ với mình, lập tức quát lên: "Đúng là đồ vô giáo dưỡng, vô phép tắc! Gặp ta mà không biết cúi đầu hành lễ? Chả trách trước đó đã đắc tội với Thái Hậu! Xem ra những quy củ trong cung này ngươi học toàn là vô ích! Sao, tưởng mình là muội muội của Cửu Thiên Tuế thì muốn làm gì cũng được chắc?"

Hoa Mộ Thanh nghe mà suýt bật cười, Tôn Tuyết Nhi đã bị giáng chức rồi, thế mà vẫn còn dám huênh hoang như thế?

Cái tính ăn nói không suy nghĩ này, đúng là cái bia ngắm tuyệt vời cho kẻ khác lợi dụng.

Nàng vẫn giữ vẻ nhu hòa, thanh nhã, khẽ mỉm cười: "Không biết tỷ tỷ nói đến quy củ gì vậy? Vì sao ta phải hành lễ với tỷ?"

Vừa nói, nàng còn như vô tình liếc qua chiếc trâm cài trên đầu Tôn Tuyết Nhi, thứ trang sức chỉ những người được phong là “Đáp Ứng” mới được đeo.

Tôn Tuyết Nhi lập tức đỏ bừng cả mặt!

Từ vị trí phi tần bị giáng thẳng xuống hàng Đáp Ứng, mà thánh chỉ lại hạ xuống với tốc độ như sấm sét!



Mọi người đều nghĩ nàng ta đã phạm lỗi gì đó trước mặt Hoàng Thượng, nhưng chỉ có nàng ta mới biết rõ, có lẽ là chuyện hôm ấy nàng mưu tính hãm hại Hoa Mộ Thanh đã bị Đỗ Thiếu Lăng phát hiện!

Khi ấy, nàng ta gần như hận ch-ết Hoa Mộ Thanh, người còn chưa chính thức tiến cung đã được Đỗ Thiếu Lăng ưu ái, thậm chí vì nàng mà giáng chức mình như một lời cảnh cáo!

Lần này, vừa nghe nói Hoa Mộ Thanh mới vào cung đã đắc tội với Thái Hậu, bị phạt chép kinh, không được hầu hạ Hoàng Thượng, nàng ta liền mừng rỡ như điên!

Chỉ cần Hoa Mộ Thanh không thể hầu hạ Hoàng Thượng, thì bất kể Đỗ Thiếu Lăng có tiếc nuối hay đau lòng đến mấy, bất kể nàng ta có phải muội muội của Cửu Thiên Tuế hay không thì trong chốn hậu cung này, nàng ta cũng tuyệt đối không có chỗ đứng!

Thế là nàng lập tức chạy đến để trút giận!

Nào ngờ, Hoa Mộ Thanh ấy, lại còn xinh đẹp hơn gấp vạn lần so với lời đồn!

Vừa nhìn đã khiến lòng nàng trào dâng ngọn lửa ghen tuông cháy bỏng!

Trong lòng gần như chỉ muốn Hoa Mộ Thanh ch-ết ngay tại đây trong cung, đừng bao giờ có cơ hội bước đến gần Đỗ Thiếu Lăng!

Giờ thấy Hoa Mộ Thanh không những không tôn trọng mình mà còn dám mỉa mai, trong lòng nàng ta càng giận dữ đến cực điểm.

Tiến lên một bước, giơ tay định tát vào mặt Hoa Mộ Thanh, đồng thời quát lớn: “Vô lễ! Một nữ nhân chưa từng hầu hạ Hoàng Thượng như ngươi! Lấy gì mà dám lên mặt nói chuyện dựa vào vị phận!” 

 
Bình Luận (0)
Comment