Đỗ Thiếu Lăng lại một lần nữa cảm thán: “Cô nương này quả thật quá lương thiện, khiến người ta chẳng nỡ từ chối.”
Rõ ràng là một người thông minh lanh lợi, đôi khi còn có chút tâm cơ, vậy mà vào đến chốn hậu cung này lại hóa thành một chú thỏ trắng ngây thơ vô hại như thế.
Hắn khẽ cười, gật đầu: "Đừng sợ, hôm nay cứ yên tâm quay về. Ta sẽ thay nàng bẩm báo với hoàng huynh."
Lúc này, Hoa Mộ Thanh mới một lần nữa ngước mắt nhìn Đỗ Thiếu Lăng, trong ánh mắt rõ ràng lộ ra sự biết ơn... xen lẫn rung động sâu đậm.
Thế nhưng nàng dường như chợt nhận ra sự thất thố của mình, liền vội cúi đầu xuống, dịu dàng nói: "Đa tạ Vương gia."
Đỗ Thiếu Lăng mỉm cười gật đầu: "Ta đã nói rồi, giữa ta và nàng không cần khách sáo như thế."
Thấy Hoa Mộ Thanh không nói thêm gì, lại vừa lúc Phúc Toàn bên kia lặng lẽ ra hiệu, có vẻ đang có chuyện gấp, hắn liền nói: "Hoàng huynh còn có việc đợi ta, chi bằng... ba ngày nữa, ta vẫn chờ nàng sau giả sơn. Nếu mấy ngày này nàng có gì cần ta giúp, cứ suy nghĩ kỹ rồi đến đó nói với ta."
Hoa Mộ Thanh vẫn cúi đầu, không đáp ứng cũng không từ chối.
Đỗ Thiếu Lăng bật cười: "Vậy ta xin cáo lui. Bảo trọng."
Mãi cho đến khi Đỗ Thiếu Lăng vội vã rời đi, Hoa Mộ Thanh mới đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt đẹp mê hồn ấy lại đầy băng giá, lạnh lẽo đến rợn người.
Nàng nhìn về hướng hắn vừa khuất bóng, rồi từ tốn quay người, bước về phía Du Nhiên Cung.
Suốt dọc đường, Xuân Hà nhìn sắc mặt nàng mà muốn nói gì đó lại không dám mở miệng.
Đến một lối nhỏ vắng vẻ trong cung, đột nhiên một bàn tay to lớn từ phía sau bất ngờ siết chặt lấy vai Hoa Mộ Thanh, nhấc bổng nàng lên không trung, rồi lập tức phi thân biến mất.
Xuân Hà ngẩng đầu nhìn theo một lát, sau đó thu lại vẻ hoảng loạn, tiếp tục bước đi.
Từ phía sau, Tú Hỷ hớt hải chạy đến, vừa thở hổn hển vừa hỏi: "Điện hạ đã đến cứu tiểu thư rồi sao?"
Xuân Hà suy nghĩ một chút, gật đầu: "Ừ, mới tới lúc nãy, đã đưa tiểu thư đi rồi."
Tú Hỷ thở phào nhẹ nhõm: "Điện hạ vừa nãy còn đang bàn chuyện hệ trọng với mấy vị tướng quân về quân vụ, bị ta bất ngờ cắt ngang, vậy mà vẫn lập tức bỏ dở mà đến đây. Haizz, tiểu thư bây giờ thân cô thế cô, được điện hạ giúp đỡ quả thực là may mắn..."
Xuân Hà liếc nhìn Tú Hỷ.
Chuyện giữa Hoa Mộ Thanh và Mộ Dung Trần, chỉ có nàng là người luôn dõi theo rõ ràng nhất.
Hai người họ... thật sự...
Xuân Hà lại khẽ lắc đầu, cùng Tú Hỷ tiếp tục hướng về Du Nhiên Cung.
__
Tại Thanh Huyền Cung.
Vừa đặt chân xuống đất, Hoa Mộ Thanh liền nắm chặt tay áo Mộ Dung Trần, lạnh giọng nói: "Bạch Lộ trong cung Hoa Tưởng Dung, ta muốn gi-ết ả. Không ảnh hưởng gì đến chuyện của điện hạ chứ?"
Mộ Dung Trần liếc mắt nhìn nàng một cái, không trả lời mà ngược lại hỏi lại: "Hôm nay Đỗ Thiếu Lăng đã chạm vào đâu của ngươi?"
Hoa Mộ Thanh sững người, đưa tay xoa xoa vai.
Còn chưa kịp mở miệng, Mộ Dung Trần đã nheo mắt lại, bất ngờ vươn tay, túm lấy cổ áo nàng, kéo mạnh nàng đến trước mặt hắn.
Hắn ghé sát vào bên cổ nàng, cẩn thận ngửi một hơi.
Hoa Mộ Thanh bị hành động đột ngột của hắn làm cho cả người cứng đờ. Ngay sau đó, nàng thấy Mộ Dung Trần lấy ra một chiếc lọ nhỏ bằng ngọc đen, bất ngờ dốc cả lọ lên người nàng!
Mùi hương nồng nàn đến mức gần như khiến người ta ngạt thở lập tức lan tỏa khắp nơi.
Hoa Mộ Thanh bị sặc một cái, nhưng ngay sau đó nàng lại cảm nhận được, trong mùi thơm đậm đặc kia có một làn hương thanh mát, dịu dàng, như xuyên thấu qua ngũ tạng lục phủ.
Khiến toàn bộ kinh mạch nàng giãn ra, má-u huyết cũng từ từ lưu thông.
"Đây là gì vậy?"
Nàng tò mò nhìn cái lọ trong tay hắn, còn định với tay lấy thử.
Mộ Dung Trần lại nắm lấy ngón tay nàng vừa đưa ra, giọng âm u: "Là để xua đi cái mùi chó trên nhân ngươi!"
Khóe miệng Hoa Mộ Thanh giật giật, rồi như chợt hiểu ra điều gì, nàng lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn: "Đây là Lê Hợp Hương?! Loại hương liệu ngàn năm mới luyện được một lọ ấy sao?!"
Nói rồi, nét mặt nàng trở nên phức tạp, nhíu mày: "Vậy mà ngài lại đem thứ vô giá này phung phí như thế, ngài có biết tiền bạc là từ mồ hôi nước mắt của dân chúng không?"
Mộ Dung Trần nhướng mày: "Tiền của ta là do chính ta làm ra! Chẳng liên quan gì đến giang sơn của Đỗ Thiếu Lăng cả!"
Hoa Mộ Thanh hơi bất ngờ, nhưng rồi lập tức hiểu ra. Nàng quả thật từng cho người điều tra, biết được Mộ Dung Trần không chỉ giỏi trị quốc mà còn là kỳ tài thương trường.
Dưới danh nghĩa của hắn có vô số khách đ**m, ngân hàng, xưởng dầu và kho lương thực nổi tiếng khắp nơi.
Tên này, nếu một ngày nắm thêm binh quyền, e rằng cả triều Đại Lý sẽ bị hắn xoay như chong chóng trong lòng bàn tay.
Nàng lắc đầu: "Dù sao cũng không nên lãng phí như thế!"
Mộ Dung Trần lại bật cười: "Mới vậy thôi mà đã bắt đầu lo toan thay Bổn Đốc rồi sao?"
Lo toan cái đầu ngươi!
Mặt Hoa Mộ Thanh bỗng đỏ bừng, lập tức đẩy hắn ra: "Đừng có nói bậy! Tiền của ngài thì liên quan gì đến ta!"
Mộ Dung Trần bị nàng nói lảng sang chuyện khác, sắc mặt âm trầm lúc trước cũng dịu đi phần nào.
Hắn tiện tay ném luôn cái lọ làm từ ngọc đen thượng hạng kia sang một bên, rồi nói: "Ta rõ ràng đã cảnh cáo ngươi rồi, không được để Đỗ Thiếu Lăng chạm vào người. Ngươi coi lời của Bổn Đốc là gió thổi bên tai đấy à?"
Hoa Mộ Thanh hết nói nổi, đảo mắt một vòng: "Ngài đừng có mà vô lý vô cớ, thưa Điện hạ! Nói chuyện nghiêm túc đi, ta muốn gi-ết Bạch Lộ, rốt cuộc là được hay không?!"
Mộ Dung Trần nhìn nàng bằng đôi mắt tà mị, ngược lại hỏi: "Cái thứ đó là gì chứ?"
Hoa Mộ Thanh sững người một chút, sau đó liền bật cười: "Cũng đúng, loại đó làm sao lọt được vào mắt của điện hạ. Được rồi, ta hiểu rồi. Vậy thì mạng của ả Bạch Lộ, coi như thuộc về ta."
Mộ Dung Trần nhìn khuôn mặt tươi tắn rạng rỡ của nàng. Chỉ khi ở trước mặt mình, nha đầu này mới lộ ra chút cảm xúc chân thật như vậy.
Mây mù trong lòng hắn cũng dần tan đi.
Hắn khẽ gật đầu: "Ngươi muốn gi-ết ai cũng được."
Hoa Mộ Thanh nhướn mày: "Cả La Đức Phương cũng không thành vấn đề chứ?"
Mộ Dung Trần liếc xéo nàng: "Chẳng lẽ ngươi còn định tha cho bà ta sao? Hay định bắt ta ra tay thay ngươi?"
Hoa Mộ Thanh cười càng rực rỡ: "Đa tạ điện hạ!"
"Hừ."
Mộ Dung Trần xoay người bước vào nội thất, ngoái đầu lại nhìn cô nương vẫn còn đứng ngây người phía sau: "Còn không mau theo vào? Đã có được Lê Hợp Hương, phải nhân cơ hội này khai thông kinh mạch, mới đạt được hiệu quả gấp bội."
"..."
Thì ra là chờ ta ở chỗ này!
Hoa Mộ Thanh vốn đang cười vui vẻ, nụ cười bỗng khựng lại. Nhìn thấy hắn đã đi thẳng vào trong, nàng chỉ còn cách lặng lẽ lẽo đẽo bước theo.
Vừa vào trong phòng, liền bị Mộ Dung Trần kéo lại, ấn xuống đầu gối mình.
Quá hoảng hốt, nàng lập tức muốn đứng dậy.
Nhưng Mộ Dung Trần lại giữ chặt lấy eo nàng, vén lớp áo bối tử xanh ngọc ra, tay từng chút một dò vào bên trong.
Hoa Mộ Thanh lập tức cắn chặt môi, run rẩy bấu lấy vai hắn, cả khuôn mặt đỏ bừng, mềm nhũn ngã vào lòng hắn.
Mộ Dung Trần ngẩng đầu nhìn thiếu nữ tuyệt sắc trong tay mình: Chiếc cổ trắng ngần như ngọc khẽ ngửa ra yếu ớt, chiếc cằm thanh tú, đôi môi cắn chặt đã ửng đỏ.
Thứ d-ục vọng ngu xuẩn bị chôn vùi suốt bao năm, lại từng chút một trỗi dậy.
Cô nương này, sao vẫn chưa chịu phá kén đây? Để hắn còn sớm ngày… ăn sạch nàng!
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, chiếc lưỡi đỏ sậm từ từ l**m qua chiếc răng nanh hơi nhọn của mình.
Lúc Hoa Mộ Thanh mở mắt ra, thì trời đã tối mịt.
Nàng ngồi dậy mới phát hiện mình vẫn còn ở trong tẩm điện của Mộ Dung Trần.
Trong phòng ánh sáng mờ nhạt, bên phía thư phòng nơi Mộ Dung Trần đang xử lý công vụ, chỉ có ánh đèn lờ mờ hắt ra.
Nàng suy nghĩ một chút, rồi đứng dậy, đi về phía đó.