Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 213

 
Mộ Dung Trần ngồi dưới ánh đèn, tay cầm bút, chuyên chú viết gì đó.

Hoa Mộ Thanh hơi do dự một chút, vừa định quay người rời đi, thì chợt nghe hắn thấp giọng nói: "Lại đây mài mực cho ta."

Bước chân đang xoay đi của nàng khựng lại, nàng bước tới, không nhìn xem hắn đang viết gì, chỉ cúi đầu, múc một ít nước lên chiếc nghiên mực Tuyên Châu thượng hạng, nhẹ nhàng mài mực.

Tiếng mài mực nhỏ nhẹ, êm dịu vang lên trong gian phòng.

Dăm ba con muỗi còn sót lại trong tiết trời cuối thu, bay lượn đập vào chụp đèn.

Có tiếng bấc đèn cháy lách tách khe khẽ.

Không rõ đã bao lâu trôi qua, Hoa Mộ Thanh chợt cảm thấy hơi lạnh, rùng mình một cái.

Mộ Dung Trần, đang cúi đầu tập trung, tay bỗng khựng lại.

Một lát sau, hắn buông bút, ngẩng đầu liếc nàng một cái.

Sau đó đứng dậy, nắm lấy tay nàng, kéo nàng đi ra ngoài.



Hai người đi đến đại sảnh, đã có nội thị thuộc Ty Lễ Giám chuẩn bị sẵn cơm canh, thậm chí đồ ăn còn nóng hổi vừa vặn.

Hoa Mộ Thanh bị Mộ Dung Trần kéo ngồi xuống bên cạnh hắn.

Khi thấy hạ nhân tiến lên dọn bát đũa, nàng hơi ngập ngừng, rồi ngăn lại, tự tay bưng bát múc cho Mộ Dung Trần một chén canh.

"Cửu Thiên Tuế điện hạ..."

Người hầu đang bày đồ ăn có chút lo lắng, dù sao thì cũng không phải ai cũng có thể dâng thức ăn cho Mộ Dung Trần.

Hắn là Cửu Thiên Tuế gia, ngay cả món ăn cũng có người chuyên trách, chuyên nếm thử trước.

Mộ Dung Trần nhận lấy chén canh từ tay Hoa Mộ Thanh, lạnh lùng liếc người hầu: "Cút đi."

Người hầu run lên, vội vàng lui xuống.

Hoa Mộ Thanh mỉm cười, lại gắp thêm đồ ăn cho hắn: "Tối nay ngài định để ta ở lại đây, hay là về lại Du Nhiên Cung? Cửu Thiên Tuế điện hạ có kế hoạch gì cần Mộ Thanh giúp đỡ không?"

Đúng là một nha đầu thông minh.

Mộ Dung Trần chậm rãi thưởng thức bát canh thơm ngào ngạt trong tay, từ tốn nói: "Ba ngày nữa, nhi tử của Đại hành Thượng thư, La Thiên Hựu, sẽ cùng Vinh Uy Tướng quân xứ Sơn Tây – Lâm Vũ Kiệt, quay về kinh."

Tay đang gắp thức ăn cho Mộ Dung Trần của Hoa Mộ Thanh khựng lại, nhưng nàng không giấu giếm, chỉ nhíu mày nhìn hắn.

Mộ Dung Trần dường như không để ý đến nét mặt nàng, vẫn ung dung uống canh, tiếp tục nói: "Lần này La Thiên Hựu phụng chỉ đến Sơn Tây để đính hôn với trưởng nữ của Lâm Vũ Kiệt là Lâm Miểu. Sau khi hồi kinh tạ ơn, sẽ thành thân vào cuối năm."

Nhanh như vậy sao?

Trong lòng Hoa Mộ Thanh chợt trào lên sát ý, cũng tốt, sớm báo thù cho Oanh Điệp, để nàng ấy bớt chịu khổ sở đau đớn.

Nàng cúi mắt xuống, không để ý rằng lúc này Mộ Dung Trần đang nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi d-ao.



Mộ Dung Trần khẽ nhếch môi cười, vậy mà lại tự mình gắp một đũa thức ăn đặt trước mặt Hoa Mộ Thanh.

Hoa Mộ Thanh hoàn hồn lại, nhìn thấy hành động của hắn, ánh mắt khẽ dao động.

Lại nghe hắn tiếp lời: "Vinh Uy Tướng quân và Tống Hoàng Hậu từng có oán cũ, ngươi đã bao giờ nghe nàng ấy nhắc đến chưa?"

Hoa Mộ Thanh hơi ngập ngừng một chút, rồi gật đầu.

"Ồ?"

Gương mặt yêu mị của Mộ Dung Trần ánh lên vẻ tối tăm: "Nàng ấy nói gì với ngươi?"

Hoa Mộ Thanh trầm ngâm giây lát, rồi đáp: "Cũng không nói rõ ràng. Chỉ có một lần khi xem quân nhật ký, Tống Hoàng Hậu vô tình nhắc đến, tướng giữ thành ở Sơn Tây là kẻ đạo đức bại hoại, không thể để người như vậy trấn giữ giang sơn Đại Lý, nên cần đổi người."

Ánh mắt sâu thẳm của Mộ Dung Trần dịu đi đôi chút, không nói gì.

Hoa Mộ Thanh lại tiếp lời: "Khi ấy ta đứng bên cạnh hầu hạ, liền tò mò hỏi: Vị tướng Vinh Uy kia rốt cuộc đạo đức bại hoại ra sao? Ta nhớ…"

Nàng nhìn sang Mộ Dung Trần rồi nói tiếp: "Lúc ấy sắc mặt Tống Hoàng Hậu cực kỳ khó coi, nhưng không nói gì thêm. Ta đoán rằng giữa người và Vinh Uy Tướng quân hẳn từng có mâu thuẫn nào đó."

"Hừ!"

Mộ Dung Trần khẽ hừ lạnh, giọng nói u ám như băng giá len vào từng kẽ tay: "Mâu thuẫn? Cái lão già khốn kiếp đó năm xưa suýt nữa đã giở trò với người nữ nhân ngốc đó..."

Hoa Mộ Thanh ngẩn ra. Năm đó nàng chỉ biết Lâm Vũ Kiệt từng có dã tâm với Tống Hoàng Hậu, nhưng vì sợ thân phận của nàng mà không dám hành động thật sự.

Giờ nghe lời Mộ Dung Trần, chẳng lẽ trong chuyện này còn có uẩn khúc gì khác?

Điều nàng không biết là, năm ấy, Lâm Vũ Kiệt tuy e dè thân phận Tống Hoàng Hậu, nhưng vẫn gan to tày trời, toan tính hạ dược nàng để đưa lên giường.

May thay, âm mưu đó bị đội Quỷ Vệ mà Mộ Dung Trần âm thầm phái theo bảo vệ nàng phát hiện. Hắn lập tức nổi trận lôi đình.

Ngay đêm Lâm Vũ Kiệt chuẩn bị ra tay, Mộ Dung Trần cho người diệt sạch gia đình muội muội và muội phu của hắn, những kẻ cũng chẳng hơn gì cầm thú.



Lâm Vũ Kiệt khi ấy vì bận xử lý đại tang trong nhà, không kịp ra tay với Tống Hoàng Hậu nữa.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng thống lĩnh đại quân, ngày hôm sau liền rút quân khỏi Sơn Tây.

Hoa Mộ Thanh nhìn Mộ Dung Trần đầy suy tư.

Nhưng hắn lại không nói thêm gì, chỉ dừng lại chốc lát rồi nhàn nhạt cất lời: "Lần này, lão già đó đã dám vào kinh, thì đừng mong còn mạng trở về Sơn Tây nữa. Chủ tử của ngươi nói không sai, Sơn Tây đúng là nên đổi người trấn giữ rồi."

Hoa Mộ Thanh cũng đồng tình với suy nghĩ của Mộ Dung Trần.

Liền gật đầu: "Vậy ngài muốn ta ra tay lấy mạng Lâm Vũ Kiệt?"

Mộ Dung Trần khẽ cười lạnh, ánh mắt âm u: "Không cần ngươi ra tay, Bổn Đốc chỉ cần một lý do đủ xá-c đáng để khiến Đỗ Thiếu Lăng đem con chó già đó tống vào Ty Lễ Giám."

Hoa Mộ Thanh suy nghĩ một lát, lại gắp thêm đồ ăn cho hắn: "Ừ, để ta nghĩ cách."

Sau đó nàng liếc nhìn hắn một cái, hạ giọng nói: "Tên La Thiên Hựu, nhi tử của Thượng thư Đại hành ấy, ta muốn..."

"Cứ việc làm."

Mộ Dung Trần còn chẳng thèm hỏi tiếp, cúi đầu cắn lấy đầu đũa mà Hoa Mộ Thanh vừa mới đưa lên.

Hoa Mộ Thanh chớp mắt mấy cái, kéo đũa về sau, nhưng phát hiện hắn lại cắn chặt không buông.

Nàng đành trừng mắt nhìn hắn: "Điện hạ làm gì thế? Đừng nghịch nữa, ăn cơm cho nghiêm chỉnh đi."

Mộ Dung Trần lại hé miệng, để lộ hàm răng trắng muốt như tuyết, khẽ cười: "Không muốn ăn."

Hoa Mộ Thanh vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, khẽ kéo đôi đũa bị hắn cắn: "Không ăn cơm chẳng lẽ ăn đũa à? Mau buông ra nào."

Giọng điệu này, có lẽ ngay cả nàng cũng không nhận ra, mang theo vài phần chiều chuộng và dung túng.

Mộ Dung Trần híp mắt lại, nhìn khuôn mặt mềm mại dịu dàng của nàng dưới ánh đèn, chợt hơi nheo mắt, bật thốt: "Muốn ăn ngươi."

Hoa Mộ Thanh cứng người lại, đôi đũa trong tay "keng" một tiếng rơi xuống bàn.

Mộ Dung Trần liếc mắt, hơi nhướn mày — ừm, có phải lỡ lời rồi không?

Nhưng hắn lại thấy khuôn mặt cô nương kia bỗng chốc đỏ bừng như bị thiêu cháy, đỏ hồng như mây chiều phủ kín cả khuôn mặt, sắc đỏ cuộn trào như sắp nhuộm cả người nàng.



Dáng vẻ lúng túng ấy, chẳng hiểu sao lại khiến hắn muốn bật cười.

Hắn vừa hé môi, định nói gì đó thì Hoa Mộ Thanh đột ngột mở miệng: "Điện hạ, thị-t ngư-ời không ăn được đâu ạ."

"..."

Nụ cười của Mộ Dung Trần lập tức biến mất, tâm trạng phức tạp nhìn nàng: "Ngươi ngốc thế, có nên để ngươi ch-ết quách cho rồi không đây?"

Hôm sau, khi Hoa Mộ Thanh trở về cung, liền sai Xuân Hà và Tú Hỷ âm thầm tìm đường đưa một vài món đồ ra ngoài cung.

Du Nhiên Cung, ngoài chính điện nơi Hoa Mộ Thanh cư trú, còn có vài điện phụ bên cạnh.

Vì vị trí khá khuất, lại cách xa Dưỡng Tâm Điện – nơi Hoàng Thượng ở, nên không có mấy người sinh sống.

Thật ra, theo quy định, những phi tần từ tước vị tần trở xuống, không được ở trong chính điện của một cung. Mà thân phận chỉ là Bảo Lâm như nàng, lẽ ra cũng không được phép dùng quá nhiều nô tỳ hầu hạ.

Nhưng thân phận của Hoa Mộ Thanh vốn không tầm thường, với cái tên “Cửu Thiên Tuế” đè trên đầu, ai dám để muội muội của Cửu Thiên Tuế phải chịu chút thiệt thòi nào chứ?

Huống hồ, Du Nhiên Cung này còn là nơi Hoàng Thượng từng ở khi còn trẻ, cả hoàng cung đều biết chỗ này đối với Hoàng Thượng mang ý nghĩa sâu sắc.

Vậy mà, Hoàng Thượng lại đích thân ban cung này cho Hoa Mộ Thanh.

Ý nghĩa trong chuyện này, tự nhiên sẽ có nhiều người đưa ra đủ cách lý giải khác nhau.

Ví như, mấy người hiện đang ở Hoa Dung Cung.

Hoa Tưởng Dung mỉm cười ngồi trên chiếc nhuyễn tháp lộng lẫy cầu kỳ, dịu dàng nhìn Vương San Nhi và Trương Nghi đang đứng trước mặt, khẽ gật đầu: “Đều là những cô nương xinh đẹp dịu dàng, hậu cung năm nay đúng là trăm hoa đua nở.”



Một cung nữ nhất đẳng thân cận bên cạnh tên là Hàm Thúy cũng vội vàng mỉm cười gật đầu phụ họa.

Vương San Nhi thoáng hiện vẻ vui mừng.

Còn Trương Nghi lại cẩn trọng liếc nhìn Hoa Tưởng Dung, rồi mới cúi đầu, giọng khiêm nhường, yếu thế nói: “Thần thiếp không dám nhận lời khen của nương nương. Nương nương mới thực sự là dung nhan như tiên giáng trần, khiến thần thiếp ngưỡng mộ vô cùng.”

Dám xưng “thần thiếp” trước mặt một Quý phi, vốn là cách xưng chỉ dùng trước Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, quả thật là vượt quá phép tắc.

Không rõ Hoa Tưởng Dung có để ý hay không, chỉ thấy nàng cười càng rạng rỡ, tựa như hoa xuân vừa nở, thanh tao mà không thể vấy bẩn.

Nàng nhẹ nhàng phất tay: “Đúng là miệng lưỡi khéo léo, ban chỗ ngồi cho hai muội muội.”

“Đa tạ nương nương.”

Hai người hành lễ, rồi ngồi xuống chiếc đôn thêu mà cung nhân vừa mang tới.

Vương San Nhi đưa mắt ngưỡng mộ nhìn bộ cung trang bằng lụa hoa văn cúc càng cua, sắc đỏ sắt han rắc kim tuyến của Hoa Tưởng Dung, vừa cao quý tuyệt trần, lại rất hòa hợp với tiết trời mùa thu.

Hơn nữa còn tôn lên nét dịu dàng vốn có của nàng, khiến nàng giống như đóa hoa kiều diễm nở rộ giữa tiết thu, khiến người ta nhìn vào là không khỏi xao xuyến.

Quả nhiên người đẹp nhờ y phục!

Vương San Nhi âm thầm nghĩ trong lòng, lại nhoẻn miệng cười nói với Hoa Tưởng Dung: “Mấy ngày qua, tạ ơn nương nương không chê bai, cho phép tỷ muội chúng thần thiếp được ở bên người hầu hạ. Nương nương vốn luôn rộng lượng hiền hòa, quả thực là phúc khí của triều Đại Lý ta.”

Lời này đã đưa vị thế của Hoa Tưởng Dung lên ngang tầm vận mệnh quốc gia.

Hoa Tưởng Dung lại mỉm cười dịu dàng: “Chẳng qua là tỷ muội cùng nhau trò chuyện mà thôi, hai muội khách sáo như vậy, lại khiến ta cảm thấy xa cách rồi.”

Đây vốn là thói quen từ trước đến nay của nàng ta đối với bất kỳ ai cũng đều tỏ ra dịu dàng, mỉm cười, hiền lành và thuần khiết.

Chỉ tiếc rằng, ẩn sau gương mặt trong sáng và nhu mì ấy, là một trái tim độc ác như rắn rết. Chỉ có Hoa Mộ Thanh – người từng nếm trải sâu sắc, mới hiểu thấu đến tận xương tủy.



Vương San Nhi thấy nàng thân thiện và dễ gần như vậy, sự dè dặt ban đầu trong lòng cũng vơi đi ít nhiều.

Nàng ta bày ra vẻ mặt vừa tủi thân vừa bực bội: "Quý phi nương nương, người nhân hậu như thế thì biết làm sao bây giờ? Giờ đến cả Hoa Mộ Thanh cũng đã vào cung, dù hiện tại nàng ta chưa được sủng ái, nhưng Hoàng Thượng đã biết đến rồi. Ngài ấy không những không gọi nàng ta thị tẩm, mà ngay cả những tú nữ mới nhập cung khác cũng chẳng đoái hoài. Rõ ràng là đang chờ nàng ta đấy chứ!"

Bàn tay Hoa Tưởng Dung đặt trên chiếc bàn trà thấp thoáng khựng lại, trong đáy mắt lướt qua một tia âm trầm, nhưng nàng vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng: "Hoàng Thượng thích nàng ta, thì chúng ta cũng không thể cản được mà."

"Nhưng mà Quý phi nương nương!"

Vương San Nhi nóng nảy nói: "Nàng ta đâu phải là muội muội của Cửu Thiên Tuế! Nàng là Hoa Mộ Thanh đấy! Người nữ nhân lòng dạ độc ác, ra tay tàn nhẫn, hại ch-ết tỷ muội tốt của chúng ta là Hoa Nguyệt Vân, muội muội của người! Còn khiến huynh trưởng của người là Hoa Lương Tài ch-ết thảm! Ngay cả phu nhân của Hoa đại nhân hiện nay cũng..."



Lời còn chưa dứt, Hoa Tưởng Dung đã buông một tiếng thở dài bất lực: "Bây giờ nói những điều ấy thì còn có ích gì? Chỉ đáng thương cho đệ muội và mẫu thân ta, những người vô tội mà thôi. Aizz..."

Vừa nói, nước mắt như sắp rơi xuống. 

 
Bình Luận (0)
Comment