Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 214

 
Vừa thấy lời mình nói khiến Hoa Tưởng Dung xúc động, Vương San Nhi liền vội vàng nói tiếp: “Bẩm nương nương, xin người đừng đau lòng. Hoa Mộ Thanh dám bước chân vào cung, thì nơi này chẳng phải cũng do một lời của nương nương là quyết định sao? Người cứ việc trừng trị nàng ta, coi như báo thù thay cho muội muội của người cũng được.”

Mắt Hoa Tưởng Dung hoe đỏ, liếc nhìn Vương San Nhi một cái.

Ánh mắt ấy dường như ngấn lệ vì tủi thân, nhưng trong khoảnh khắc lại ánh lên một tia sắc lạnh khiến Vương San Nhi sững người.

Lúc nhìn lại, chỉ thấy Hoa Tưởng Dung đã khẽ dùng khăn lau khóe mắt.

Vương San Nhi khựng lại một chút, chỉ nghĩ bản thân nhìn nhầm.



Chợt nghe Hoa Tưởng Dung nghẹn ngào nói: “Ta đã gả cho Hoàng Thượng thì tất nhiên là người của Hoàng Thượng rồi. Nay Hoa Mộ Thanh lại trở thành muội muội của Cửu Thiên Tuế, thì cũng chẳng còn liên quan gì đến nhà mẹ đẻ nữa. Ta sao có thể vì chuyện nhà mẹ đẻ mà đi gây rắc rối với muội muội của Cửu Thiên Tuế? Chỉ tiếc là đệ muội ta, mẫu thân ta, cuối cùng cũng chỉ có thể ôm nỗi oan khuất mà chẳng ai đứng ra đòi lại công bằng cho họ...”

Nghe đến đây, Vương San Nhi lập tức hiểu Hoa Tưởng Dung trong lòng cũng có ý muốn trừng phạt Hoa Mộ Thanh, chỉ là thân phận khó xử nên không tiện ra mặt.

Nàng ta liền tiếp lời: “Đúng vậy! Hoa Mộ Thanh là kẻ tâm cơ thâm sâu, độc ác tàn nhẫn, ngoài mặt lại giả vờ vô tội! Trước đây thiếp đã thấy nàng ta không phải người an phận, giờ lại dám vào cung, mưu toan hầu hạ Hoàng Thượng? Dù có mang danh muội muội của Cửu Thiên Tuế thì sao? Nghe nói hôm qua còn bị người trong cung của nương nương phạt quỳ ở Ngự Hoa Viên, Cửu Thiên Tuế cũng chẳng đến cứu nàng ta! Chẳng qua chỉ là một con cờ mà thôi, còn tưởng Cửu Thiên Tuế thật lòng quan tâm đến nàng ta ư? Hừ!”

Thực tế, rất nhiều người hiện giờ cũng nghĩ như vậy, Hoa Mộ Thanh chẳng qua chỉ là quân cờ mà Cửu Thiên Tuế dùng để củng cố mối quan hệ với Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng tỏ ra coi trọng nàng ta, cũng chỉ là cách để thu phục lòng Cửu Thiên Tuế mà thôi.

Vì vậy, những người này dần dần cũng không còn coi trọng danh xưng "muội muội của Cửu Thiên Tuế" trên đầu Hoa Mộ Thanh nữa.

Nhưng lúc này, Hoa Tưởng Dung nghe Vương San Nhi nói xong lại liếc nhẹ về phía Hàm Thúy đang đứng bên cạnh.

Hàm Thúy lập tức biến sắc, vội vàng cúi người lui xuống lặng lẽ.

Vương San Nhi vẫn tiếp tục nói với giọng đầy xúc động: “Quý phi nương nương, người vốn nhân hậu hiền từ. Nhưng việc Hoa Mộ Thanh đã làm với đệ muội người quả thật quá đáng, không thể để nàng ta tiếp tục ngang ngược như thế! Nhất là bây giờ, nàng ta còn dám vào cung, tranh giành nam nhân với người! Rõ ràng là không xem người ra gì! Người cứ mãi nhẫn nhịn, chỉ e sau này nàng ta sẽ càng lấn tới thôi!”

Vương San Nhi nói đầy chân thành và tha thiết.

Từng câu nói rõ ràng đều là lời khiêu khích, tranh giành Hoàng Thượng sao? Nghe như thể các ngươi không phải cũng đang đến đây để tranh giành Hoàng Thượng với bổn cung vậy.

Trong lòng Hoa Tưởng Dung không ngừng cười lạnh, nhưng vẻ mặt lại càng thêm yếu ớt, bất lực lắc đầu: “Muội muội, muội không hiểu đâu. Giờ ta ở trong cung, nhiều chuyện không thể tự quyết định được.”



Nói rồi, nàng như thể phải lấy hết can đảm mới dám cắn môi mà nói: “Nếu có ai… có thể thay ta, thay ta làm chuyện đó… thì sau này, ta nhất định sẽ báo đáp người ấy thật hậu hĩnh!”

Lời nàng nói không rõ ràng, nhưng ánh mắt Vương San Nhi lập tức sáng rực, nếu có thể giúp Hoa Tưởng Dung trừ khử Hoa Mộ Thanh, thì sau này trong cung, dựa vào vị Quý phi được sủng ái nhất lục cung này, chẳng phải vinh hoa phú quý và thánh sủng đều dễ như trở bàn tay sao?

Nàng lập tức cười nói: “Xin nương nương yên tâm, nhất định sẽ có người không chịu nổi mà thay nương nương trút cơn giận này!”

Trương Nghi ngồi yên lặng bên cạnh từ nãy đến giờ, khẽ động sắc mặt nhưng vẫn không lên tiếng.

Hai người lại trò chuyện thêm một lúc trong cung Hoa Tưởng Dung rồi mới đứng dậy cáo từ.

Ra khỏi Hoa Dung Cung, Vương San Nhi đầy khí thế, vội vàng bước nhanh trở về. Vừa đi vừa qua loa nói với Trương Nghi: “Tỷ tỷ, muội còn chút việc, không thể trò chuyện với tỷ được, hôm khác muội sẽ đến tìm tỷ nhé!”

Trương Nghi chỉ khẽ gật đầu, nhìn bóng Vương San Nhi vội vã rời đi, rồi quay mặt lại, nhìn lên tấm biển đề hai chữ “Hoa Dung” do chính tay Đỗ Thiếu Lăng đề bút treo trước cung.

Thu lại ánh nhìn, trong mắt nàng ánh lên những cảm xúc trầm ngâm, phức tạp.

Cung nữ thân cận phía sau nhỏ giọng hỏi: “Tiểu chủ, Vương Tài Nhân như vậy là…”

Trương Nghi chỉ lắc đầu: “Sau này không cần nhắc đến nàng ta nữa, nàng ta… đã không còn đường sống nữa rồi.”

Cung nữ giật mình, quay đầu nhìn về phía Vương San Nhi vừa rời đi…
__

Trong Hoa Dung Cung.

Bạch Lộ bị Hàm Thúy kéo đến, ném trước mặt Hoa Tưởng Dung.

Hoa Tưởng Dung đang soi gương cài hoa, chẳng thèm nhìn đến.



Bạch Lộ mặt đầy hoảng sợ, nước mắt rơi lã chã, quỳ rạp xuống đất không ngừng cầu xin: “Nương nương tha mạng! Nương nương tha mạng! Nô tỳ… nô tỳ chỉ là muốn vì nương nương mà xả giận một chút thôi! Thật sự là Mộ Bảo Lâm kia tự tiện hái hoa của nương nương, nô tỳ mới…”

“Hàm Thúy.”

Hoa Tưởng Dung dịu dàng, thậm chí còn mỉm cười ngắt lời nàng ta: “Trong cung có quy định nào cấm người khác hái hoa ở ngự hoa viên không?”

Hàm Thúy lập tức đáp: “Hồi nương nương, không có quy định nào như thế cả.”

Lúc này Hoa Tưởng Dung mới quay mặt lại, nhìn Bạch Lộ đang run rẩy dưới đất, mỉm cười nói: “Vậy sao ngươi dám tự tiện, lấy thân phận một nô tỳ, phạt một tiểu chủ quỳ gối giữa ngự hoa viên?”

Ánh mắt nàng sắc bén khiến Bạch Lộ lạnh toát cả người. Nàng ta lập tức quỳ lết đến trước mặt Hoa Tưởng Dung, muốn nắm lấy vạt áo nàng, nhưng lại không dám chỉ có thể nặng nề dập đầu xuống đất, lớn tiếng nói: “Là lỗi của nô tỳ! Nô tỳ không nên tự ý trừng phạt Mộ Bảo Lâm! Không nên vượt quá thân phận mà phạm thượng! Cầu xin nương nương tha mạng, xin nương nương tha mạng!”

Hoa Tưởng Dung khẽ lắc đầu, lại nói: “Ngươi phạt nàng ta là đúng.”

Bạch Lộ sững người, Hàm Thúy cúi đầu, không nói một lời.

Liền nghe giọng của Hoa Tưởng Dung lạnh như băng giá đầu mùa, bất chợt trở nên sắc lẻm: “Nhưng ngươi không nên lấy danh nghĩa của bổn cung mà làm vậy. Nếu Hoàng Thượng biết chuyện, ngươi nghĩ Hoàng Thượng sẽ nhìn nhận bổn cung như thế nào?”

Bạch Lộ lập tức trợn tròn mắt, trong lòng chấn động. Nàng ta đã quen thói cậy thế làm càn, vậy mà lại không nghĩ đến hậu quả này.

Lại một lần nữa dập đầu xuống đất, trán đập đến rướm má-u, vừa khóc vừa kêu: “Nô tỳ sai rồi! Không nên tùy tiện lấy danh nghĩa của nương nương mà làm ra chuyện lộng quyền như thế! Xin nương nương trách phạt, xin trách phạt!”

Chỉ cầu xin trách phạt, chứ không cầu tha ch-ết.

Những cung nữ hầu hạ bên cạnh Hoa Tưởng Dung, ai nấy đều là những kẻ khôn ngoan, hiểu thời thế.

Hoa Tưởng Dung lại mỉm cười, xoay người lại, tiếp tục đối diện với gương, ra hiệu cho cung nữ đang chải tóc tiếp tục cài hoa lên tóc mình. Giọng nàng dịu dàng cất lên: “Dẫn đi đi, đ-ánh hai mươi cái tát, rồi đưa đến trước cổng Du Nhiên Cung quỳ. Nếu Mộ Bảo Lâm có thể tha thứ cho ngươi, thì hãy quay lại.”



Toàn thân Bạch Lộ run rẩy, nhưng biết mình cuối cùng cũng giữ được mạng. Liên tục dập đầu cảm tạ, rồi bị Hàm Thúy kéo đi.

Hai người vừa rời khỏi, Hoa Tưởng Dung liền giật mạnh đóa hoa trên đầu xuống, siết chặt trong tay.

Cung nữ đang chải tóc bên cạnh hoảng sợ đến mức quỳ rạp xuống đất.

Hoa Tưởng Dung chẳng buồn để ý, chỉ lặng lẽ nhìn gương mặt mình ngày càng vặn vẹo trong gương.

Một lúc lâu sau, nàng bật cười khe khẽ.



Đóa hoa xinh đẹp mềm mại bị nàng vò nát đến thảm thương, nước hoa đỏ như má-u rỉ ra từ những ngón tay trắng muốt, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống.
__

Tiểu kịch trường – phiên bản song thập nhị:

Tiểu Trần Trần: Tiểu Hoa Nhi Hoa có muốn cái gì không?

Tiểu Hoa Nhi Hoa: Không.

Tiểu Trần Trần: Bổn Đô Đô đã chuẩn bị cho nàng một bộ “Tứ hỷ như ý phỉ thúy lưu ly thiên kim trâm hoàn”…

Tiểu Hoa Nhi Hoa: Không hứng thú.

Tiểu Trần Trần: Bổn Đô Đô còn chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến bên hoa dưới trăng cho nàng nữa đó…

Tiểu Hoa Nhi Hoa: Chàng phiền quá đi!

Tiểu Trần Trần: (……) Bổn Đô Đô biết nàng thực sự muốn gì rồi.

Tiểu Hoa Nhi Hoa: ???

Tiểu Trần Trần: (Ôm chầm lấy Tiểu Hoa Nhi Hoa) Nàng muốn bổn Đô Đô đúng không? Sao không nói sớm! Đi, ta sẽ thoả mãn nàng ngay bây giờ!

Tiểu Hoa Nhi Hoa: !!! Chàng cút đi cho ta!!! 

 
Bình Luận (0)
Comment