Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 215

 
Bạch Lộ quỳ trước cửa Du Nhiên Cung, hai má đầy vết má-u do bị tát, trông vô cùng thê thảm và đáng thương.

Thế nhưng, nếu là người quen thi hành cung quy lâu năm sẽ hiểu rằng, những vết thương ấy tuy nhìn đáng sợ, nhưng thực chất không tổn thương gì đến bên trong.

Chỉ là Bạch Lộ cố tình tỏ ra như thể mình đã chịu hình phạt vô cùng nghiêm khắc, toàn thân run rẩy, nước mắt rơi như mưa.



Trước cửa Du Nhiên Cung, nàng ta vừa khóc vừa kêu gào: “Mộ Bảo Lâm, là lỗi của nô tỳ! Nô tỳ không nên vượt quyền, tự ý lấy danh nghĩa của Quý phi nương nương để trách phạt người! Người là tiểu chủ, nô tỳ chỉ là nô tài, hành động như vậy thật sự đáng ch-ết! Nương nương đã trừng phạt nô tỳ rồi, sai nô tỳ đến nhận lỗi với người, tiểu chủ, tiểu chủ, Mộ Bảo Lâm, người hãy ra gặp nô tỳ đi… hu hu hu…”

Rõ ràng là đang cầu xin tha thứ, nhưng từng lời lại như ngầm tố cáo rằng Hoa Mộ Thanh không chỉ thất lễ với Quý phi trong cung, mà còn là người hẹp hòi, chấp nhặt kẻ dưới.

Phúc Tử đứng ở cửa chính, tức đến mức suýt nữa muốn lao xuống bậc thềm xé toạc miệng Bạch Lộ.

Những cung nữ và thái giám khác thì ai nấy đều đứng yên trong sân, tỏ vẻ ngoan ngoãn, nhưng rõ ràng ánh mắt bọn họ liên tục đảo quanh. Ai cũng cảm thấy Hoa Mộ Thanh đã đắc tội với Thái Hậu, lại chọc giận cả Quý phi, lại không thấy có dấu hiệu nào được thị tẩm, e rằng từ nay về sau không còn ngày ngóc đầu lên được nữa. Phải sớm tính đường lui thôi!

Tú Hỷ kéo Phúc Tử lại, trừng mắt nói nhỏ: “Sao lại không giữ nổi bình tĩnh thế? Không thấy tiểu chủ vẫn chưa lên tiếng à?”

Phúc Tử vẫn tức, giậm chân nói: “Sao có thể để ả ta ngay giữa ban ngày ban mặt, ngang nhiên đổ bẩn lên đầu tiểu thư chứ! Rõ ràng là ả ta ức hi-ếp tiểu thư, giờ còn dám đến đây lớn tiếng! Ta phải xử ch-ết cái thứ tiện nhân vô liêm sỉ này mới hả giận…”

“Phúc Tử!”

Tú Hỷ tức giận quát khẽ: “Đây là hoàng cung, không phải cái viện nhỏ ngày trước ngươi sống, cũng chẳng phải chợ búa! Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, họa từ miệng mà ra, phải cẩn thận lời nói!”



Phúc Tử nghiến răng đầy bất bình.

Lúc này, Quỷ Tam từ cửa bên đi vào, nhìn thấy Phúc Tử mặt đỏ bừng, giận dữ đến mức phồng má, thì cụp mắt xuống, bước đến trước cửa, nhẹ giọng gọi: “Tiểu chủ.”

Bên trong, giọng nói của Hoa Mộ Thanh nhẹ nhàng vang lên: “Vào đi.”

Phúc Tử nhìn gương mặt của Quỷ Tam, vốn đã bị Tố Cẩm họa lại, mất hết vẻ anh khí ngày xưa nhưng lòng càng thêm uất ức, quay phắt người bỏ chạy.



Tú Hỷ lắc đầu, ngoắc Tiểu Trác Tử đang cúi đầu đứng trong sân lại, dặn hắn trông chừng cổng, rồi cũng theo vào trong.

Bên trong, Hoa Mộ Thanh đang ngồi trước chiếc bàn nhỏ, phân loại vài vị thảo dược.

Chiếc quạt xương xanh do Mộ Dung Trần tặng được đặt bên cạnh đống thảo dược.

Hoa Mộ Thanh vừa phân loại dược thảo, vừa cầm chiếc tua đỏ má-u treo trên chiếc quạt xương xanh lên, đưa lên mũi khẽ ngửi.

Sau đó lại cẩn thận đưa từng vị thuốc trên tay lên ngửi lần nữa, rồi tỉ mỉ phân loại, sắp xếp chúng gọn gàng.

Tú Hỷ nhận ra hai món đồ ấy, trước kia đều là vật mà Mộ Dung Trần hay mang theo bên người.

Bà vẫn nhớ rõ, từng có một nữ ám vệ không biết trời cao đất dày, hành sự lanh lẹ, tưởng rằng được Mộ Dung Trần để mắt tới nên lớn gan muốn xin lấy viên dược thạch màu má-u kia, thứ vẫn luôn đeo bên hông hắn như một món trang sức.

Kết quả là bị Mộ Dung Trần phạt, tống thẳng ra biên ải làm việc.

Không ngờ cuối cùng, viên dược thạch ấy lại rơi vào tay Hoa Mộ Thanh.

Ánh mắt Tú Hỷ dừng lại thoáng chốc trên chiếc quạt xương xanh và viên dược thạch đỏ má-u ấy, rồi lập tức dời đi, không dám nhìn lâu.



Lúc này Quỷ Tam đang bẩm báo: “Nhà Bạch Lộ vốn ở một ngôi làng nhỏ tên là Hoắc huyện, cách kinh thành hơn trăm dặm. Phụ thân nàng ta là kẻ nghèo túng, lại ham mê cờ bạc, trong nhà còn hai người đệ đệ. Năm xưa vì muốn nuôi hai người nhi tử đó, ông ta đã nhẫn tâm bán Bạch Lộ cho bọn bu-ôn ngư-ời. Sau này nhờ cơ duyên, Bạch Lộ được vào Hoa phủ, làm nha hoàn thân cận bên cạnh Hoa Tưởng Dung, rồi theo nàng ta vào cung. Nhờ thế mà bây giờ nàng ta dựa vào thế lực của Hoa Tưởng Dung, thường xuyên gửi tiền về nhà. Gia đình vốn sắp ch-ết đói, nhờ danh nghĩa Bạch Lộ đang hầu hạ Hoa Tưởng Dung trong cung mà dần có chút tiếng tăm, còn tích lũy được chút thế lực ở địa phương. Hai đệ đệ của nàng ta hiện đang làm bộ đầu ở nha môn Hoắc huyện, thường xuyên ức hi-ếp dân lành, đã thành cường hào ác bá ở vùng đó.”

Hoa Mộ Thanh khẽ gật đầu, tay vẫn không ngừng phân loại dược liệu, hỏi tiếp: “Chỉ có bấy nhiêu thôi sao?”

Quỷ Tam thầm cảm thán, Quỷ Nhị nói quả không sai, Hoa Mộ Thanh chắc chắn sẽ đoán ra gia đình Bạch Lộ không sạch sẽ gì, chắc chắn có chuyện mờ ám không thể để lộ ánh sáng.

Hắn lại nói tiếp: “Còn nữa, mẫu thân của Bạch Lộ đã qua đời từ ba năm trước. Người mà Bạch Lộ quan tâm nhất chính là người mẫu thân yếu ớt bệnh tật ấy. Nhưng mỗi lần gia đình đến thăm nàng ta đều nói rằng mẫu thân nàng ta vẫn còn sống, chỉ là sức khỏe yếu nên không thể đi xa vào cung gặp nàng được. Thực ra, phụ thân nàng ta chỉ nửa năm sau khi thê tử mất đã tái hôn, cưới thêm một chính thê và một thiếp.”

Hoa Mộ Thanh bật cười lạnh, gật đầu: “Cái đồ nghèo mạt hạng đó, giờ vẫn còn cờ bạc sao?”

Quỷ Tam gật đầu: “Thường xuyên tới các sòng bạc ở Hoắc huyện đ-ánh bạc. Nhưng nhờ danh tiếng của Bạch Lộ và thế lực của hai đệ đệ nàng ta, dù có thua sạch tiền thì bọn chủ sòng cũng không dám đến đòi nợ.”

Lời còn chưa dứt, ngoài cửa cung lại vang lên tiếng kêu thảm thiết của Bạch Lộ: “Tiểu chủ, xin người hãy tha thứ cho một lúc hồ đồ của nô tỳ! Nương nương nhà nô tỳ thật ra là người nhân hậu độ lượng nhất, sao có thể chỉ vì mấy bông hoa mà trách tội người được chứ! Tất cả đều là lỗi của nô tỳ, xin người đừng vì thế mà oán trách nương nương nhà nô tỳ…”

Hoa Mộ Thanh khẽ cong môi cười, đặt thảo dược trong tay xuống: “Cho nha đầu ấy vào.”

Xuân Hà bước lên, đỡ tay Hoa Mộ Thanh.

Tú Hỷ ra ngoài, cho Bạch Lộ vào trong viện.

Vừa ngẩng đầu nhìn thấy Hoa Mộ Thanh bước xuống bậc thềm một cách tao nhã, Bạch Lộ đảo mắt một cái, liền “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, há miệng chuẩn bị khóc rống lên.

Không ngờ, Hoa Mộ Thanh khi nãy vẫn còn ở trên bậc thềm, không biết bằng cách nào đã đứng ngay trước mặt, bất ngờ đỡ lấy cánh tay nàng ta, ép nàng ta đứng dậy.



Đồng thời cất lời, chặn đứng những lời vu cáo đầy ẩn ý của Bạch Lộ: “Không cần phải như thế đâu. Ta lại bị trúng phong hàn, không biết ngươi đã quỳ ở ngoài lâu như vậy. Tất cả là do ta sai, sao có thể để ngươi chịu ấm ức thế này? Mau, mang thuốc trị thương đến đây, khuôn mặt xinh đẹp thế này, sao có thể nỡ lòng đ-ánh mạnh đến vậy chứ?”

Bạch Lộ sững sờ, hoàn toàn chưa kịp phản ứng với những lời quanh co, khéo léo mà sâu cay của Hoa Mộ Thanh.

Rõ ràng ban đầu là định nói Hoa Mộ Thanh đối xử hà khắc với hạ nhân nên mới khiến mình bị phạt, dù nhìn có vẻ nghiêm trọng, nhưng thực chất chỉ là diễn trò.

Thế mà Hoa Mộ Thanh lại làm như mình hoàn toàn không biết gì cả!

Chỉ vài câu “không biết”, “không hay” đã phủi sạch mọi lời ám chỉ của nàng ta, lại còn xoay chuyển cục diện, ngầm nói người có thể trừng phạt tàn nhẫn như vậy, chính là Quý phi Hoa Tưởng Dung, người nổi tiếng hiền hậu dịu dàng kia!

Cho đến khi Hoa Mộ Thanh đích thân cầm thuốc trị thương định bôi cho mình, Bạch Lộ mới chợt bừng tỉnh.

Vội vàng lùi lại, định quỳ xuống rút lui, vừa dập đầu vừa nói: “Tiểu chủ, nô tỳ không nên…”

Hoa Mộ Thanh lại một lần nữa kéo nàng ta dậy.

Bạch Lộ kinh ngạc, Hoa Mộ Thanh nhìn thì mảnh mai yếu đuối, không ngờ lại có sức lực đến thế?

Còn chưa kịp lên tiếng, Hoa Mộ Thanh mắt đã đỏ hoe, nhìn Bạch Lộ đầy thương cảm: “Hôm qua vốn là ta sai, không nên tự ý động đến hoa của nương nương. Sau này, ta nhất định sẽ đích thân đến trước mặt nương nương để tạ lỗi. Chỉ tiếc là vì ta mà cô nương bị liên lụy, bị trách phạt nặng nề thế này… Aizz… Chỉ tiếc một điều, cô nương có khuôn mặt xinh đẹp thế kia, so với các cô gái trong cung…”

Đúng lúc này, Tú Hỷ bỗng lên tiếng: “Tiểu chủ.”

Lúc này Hoa Mộ Thanh mới sực nhận ra suýt nữa mình đã lỡ lời, vội vàng vỗ nhẹ tay Bạch Lộ, rồi nhét lọ thuốc trị thương vào tay nàng ta, dịu giọng nói: “Đây là thuốc trị thương thượng hạng do ca ca ta đưa, đến cả trong cung cũng khó tìm được. Ngươi hãy giữ lấy mà dùng, đừng để khuôn mặt xinh đẹp này bị hủy hoại. Phận nữ nhi, ngày ngày hầu hạ người khác đã là vất vả rồi, càng phải biết trân quý chính mình.”



Lời lẽ dịu dàng ấy, e rằng đến cả thân mẫu cũng chưa chắc đã đối xử ân cần đến thế với nữ nhi mình.

Bạch Lộ nhìn gương mặt trắng như ngọc, xinh đẹp rực rỡ như hoa đào đầu xuân của Hoa Mộ Thanh, không thể đoán được nàng nói thật hay giả.

Nhưng câu nói ấy lại khẽ động đến tâm can nàng, nàng thật sự đẹp đến vậy sao?

So với những phi tần trong cung… nàng có khi còn chẳng thua kém chút nào không?

Phải rồi! Nếu không, tại sao Hoa Tưởng Dung không trừng phạt ai khác, mà chỉ nhắm vào mặt của nàng?

Chẳng phải là muốn hủy dung mạo của nàng sao?

Hoa Tưởng Dung… chẳng lẽ từ lâu đã nhìn ra sắc đẹp của nàng, nên mới sợ bị uy hi-ếp, muốn nhân cơ hội này ra tay trước?

Hầu hạ Hoa Tưởng Dung đã lâu, Bạch Lộ cũng hiểu rõ tính tình thật sự của chủ tử nhà mình.

Nghĩ đến đây, chân mày nàng khẽ nhíu lại.

Hoa Mộ Thanh thấy hết mọi biến hóa trong ánh mắt của nàng, trong lòng không khỏi bật cười thầm, ngay từ lần đầu gặp, nàng đã biết Bạch Lộ không phải loại nô tỳ trung thành tuyệt đối.

Một nô tỳ trung thành thật sự, tuyệt đối sẽ không ỷ vào thế lực của chủ tử để làm càn.

Người trung thành phải là người biết che giấu mọi điểm xấu, mọi sai sót của chủ tử, tận tâm bảo vệ, chứ không phải gây thêm phiền toái.

Cho nên hôm nay chỉ cần thuận thế khơi mào vài câu, quả nhiên Bạch Lộ đã bắt đầu dao động.

Hoa Mộ Thanh lại chân thành nói với Bạch Lộ: “Chốn hậu cung này, nữ nhân ai cũng không dễ sống. Ta không làm khó ngươi, ngươi chỉ cần về bẩm với nương nương rằng ta không hề trách tội gì ngươi cả. Nghĩ đến thì nương nương chắc cũng sẽ không giận ngươi nữa đâu.”

Vừa nghe vậy, trong lòng Bạch Lộ bỗng dâng lên một nỗi ấm ức khó hiểu, rõ ràng nàng ra mặt vì Hoa Tưởng Dung, cớ sao người chịu thiệt, chịu phạt lại là mình?

Hoa Mộ Thanh thấy được sự biến đổi nơi ánh mắt nàng, trong lòng càng cười khẽ thêm một lần nữa.

Quay sang Tố Cẩm bên cạnh, Hoa Mộ Thanh dịu dàng dặn: “Đi lấy hộp phấn má ta vừa mới chế ra ban nãy.”

Tố Cẩm nhanh chóng mang đến một hộp phấn má tinh xảo, đẹp đẽ vô cùng.

Hoa Mộ Thanh lại đặt nó vào tay Bạch Lộ, vẻ mặt áy náy nói: “Đây là ta tự tay làm, màu sắc rất đẹp. Ngươi vốn đã xinh xắn, dùng thứ này chắc chắn sẽ càng thêm rực rỡ. Xem như lễ tạ lỗi của ta, ngươi nhất định đừng từ chối.”



Bạch Lộ sững người. Từ lúc bước vào viện đến giờ, ngoài một câu ban đầu, nàng ta còn chưa kịp nói thêm lời nào.

Huống chi là nhân cơ hội để bôi nhọ Hoa Mộ Thanh.

Ngược lại, giờ đây Hoa Mộ Thanh lại trở thành người vô tội nhất, đáng thương nhất, rõ ràng không muốn gây chuyện, nhưng bị nàng ta hoặc phải nói là bị Quý phi nương nương ép đến mức không còn đường lui, đành phải cúi đầu tạ lỗi lần nữa.

Thậm chí còn tặng nàng một món quý như thế này, chỉ để cầu một lời tha thứ.

Sao cuối cùng lại biến thành nàng ta mới là người tốt chứ?

Bạch Lộ hé môi, định nói gì đó nhưng Hoa Mộ Thanh đã dịu giọng, ôn tồn nói tiếp: “Triệu Vũ, tiễn Bạch Lộ cô nương về cung. Nhất định phải đưa đi cẩn thận đấy.”

Với một cung nữ mà nàng lại đối đãi thận trọng như thế.

Là vì e ngại Quý phi?

Hay... là vì nàng ta nhìn ra được ở Bạch Lộ có điều gì khác thường? 

 
Bình Luận (0)
Comment