Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 216

 
Bạch Lộ mãi đến khi được đưa đến trước cổng Hoa Dung Cung mới bừng tỉnh, thì ra dụng ý thật sự của Quý phi nương nương khi sai nàng đến Du Nhiện Cung, nàng lại chẳng hoàn thành được điều gì!

Toàn thân lập tức rùng mình một cái!

Nàng toan ném bỏ lọ thuốc trị thương và hộp phấn son trong tay, nhưng trong đầu chợt vang lên lời Hoa Mộ Thanh vừa nói: "Ta là người xuất chúng, chẳng kém cạnh gì nữ nhân trong cung. Ta vốn dĩ không cần phải hầu hạ ai..."

Ánh mắt Bạch Lộ dừng lại trên những món đồ trong tay, ngập ngừng một lúc, rồi như bị ma xui quỷ khiến, nàng rốt cuộc lại thu chúng về.
__

Trong Du Nhiên Cung, Hoa Mộ Thanh sau khi tiễn Bạch Lộ, liền lạnh mặt xoay người trở vào phòng, tiếp tục chọn lọc dược liệu.



Không lâu sau, lại có cung nhân đến báo, Tưởng Bảo Lâm từ Lan Hinh Điện cầu kiến.

Hoa Mộ Thanh nghĩ ngợi một chút mới nhớ ra là ai, liền gật đầu, cho mời vào chính điện.
__

Cách Du Nhiên Cung không xa, trên một lối cung đạo hoang vắng và có phần tiêu điều.

Mộ Dung Trần chắp tay sau lưng, chậm rãi bước đi. Tấm áo bào tím tung bay theo gió thu, làm nổi bật khuôn dung như thần ma của hắn, yêu mị mà lạnh lùng, lộng lẫy mà thâm sâu.

Đỗ Thiếu Quân đi sau hắn một bước.

Sau một hồi im lặng kéo dài, cuối cùng Đỗ Thiếu Quân không nhịn được nữa, ôm bụng cười ha hả: “Ha ha ha! Đoá hoa độc kia của ngươi thật thú vị, vậy mà chặn người ta đến mức không nói nổi một lời, còn khéo léo ly gián cả kẻ đang bất mãn bên cạnh Hoa Tưởng Dung nữa. Cao! Thật sự quá cao tay!”

Mộ Dung Trần vẫn nhìn về phía trước, không đáp, nét mặt vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ.

Đỗ Thiếu Quân vẫn thao thao bất tuyệt: “Buồn cười nhất là, vừa mới tiễn tên nô tài trong cung của Hoa Tưởng Dung ra khỏi cửa, nha đầu ấy lập tức đổi sắc mặt ngay. Trò đó thật khiến ta cười đau cả bụng! Làm gì có ai như nàng ta, một gương mặt muốn giả làm gì cũng được, đổi sắc còn nhanh hơn trở bàn tay!”

Hắn vừa cười vừa lắc đầu, cảm thán: “Ta đã nói rồi, cô nương này mà không đi làm đào kép, thì thật là uổng phí!”

Mộ Dung Trần vẫn im lặng như cũ.

Con đường cung đạo dài và hoang lạnh ấy dường như mờ dần đi, nhường chỗ cho ký ức về đêm qua khi Hoa Mộ Thanh ngồi bên cạnh hắn, cả hai lặng lẽ cùng ăn cơm.

Nàng khi ấy, ngoan ngoãn, dịu dàng, đó là dáng vẻ thật sự của nàng sao?

Hay là khuôn mặt có thể đổi thay ngàn vạn lần kia, lạnh lẽo vô tình sát nhân không lộ sắc mới là con người thật sự?

Dù là ai, thì trong lòng nàng, e rằng chẳng ai có thể nhìn thấu được.

Nghĩ đến đây, Mộ Dung Trần bất giác bật cười mỉa mai: “Cần gì chân tình?”

Trái tim hắn, từ lâu đã trao cho người nữ nhân ngu ngốc đến ch-ết ấy rồi.

Còn Hoa Mộ Thanh với hắn, chẳng qua… chỉ là một công cụ để lợi dụng mà thôi.

Đúng vậy, chỉ là lợi dụng mà thôi.



Nàng có thể giúp hắn gi-ết Đỗ Thiếu Lăng, hà-nh h-ạ Hoa Tưởng Dung đến ch-ết.

Nàng là người mang thể vô tướng, thân thể duy nhất có thể chịu đựng được độc công trong người hắn.

Nàng là Huyết Hoàng, chiếc bóng duy nhất có thể kết nối với người nữ nhân kia.

Đúng vậy, với hắn, nàng không cần thật lòng, không cần phải có tình cảm…

Mộ Dung Trần nghĩ như thế, nhưng lại chưa từng tự hỏi: Gi-ết Đỗ Thiếu Lăng, chẳng phải hắn hoàn toàn có thể tự ra tay sao? Cần gì đến Hoa Mộ Thanh?

Thể vô tướng, chịu đựng độc công đó là chuyện thân mật đến nhường nào?

Huyết Hoàng, chiếc bóng sau lưng Tống Hoàng Hậu? Nếu chỉ là một cái bóng, tại sao hắn lại ngày đêm nhớ thương, chăm sóc đủ điều như thế?

Nếu lòng hắn đã hướng về Tống Hoàng Hậu, thì cớ gì lại vì một cô nương giống nàng ta như đúc mà rung động không nguôi?

Tình cảm trỗi dậy, dù là yêu ma hay tiên quỷ, hắn cũng mờ mịt không rõ, chỉ biết hoang mang, không muốn tin.

Đây là duyên phận sao?!

Duyên phận, vốn dĩ là nơi mây mù giăng kín lối, chẳng rõ nơi đâu, chỉ biết rằng đang ở chốn non cao này.
__

Chính Du Nhiên Cung Cung.

Người đang sải bước tiến vào, chính là tú nữ đã đứng bên cạnh Hoa Mộ Thanh trên sân khấu cao trong buổi tuyển tú hôm trước – Tưởng Vi.

Nữ nhi của Phiêu Kỵ Tướng quân, có thân phận Tòng cửu phẩm Bảo Lâm, ngang hàng với Hoa Mộ Thanh.

Nhưng hoàn cảnh của nàng ta thì không thể sánh với Hoa Mộ Thanh, người có thân phận muội muội của Cửu Thiên Tuế, vô cùng tôn quý.



Tưởng Vi chỉ mang theo một tiểu cung nữ, vừa gặp Hoa Mộ Thanh liền hành lễ trước, sau đó điềm đạm mà không thấp kém nói: “Đa tạ muội muội hôm ấy đã giúp đỡ.”

Hoa Mộ Thanh khẽ mỉm cười. Nàng còn nhớ phụ thân của Tưởng Vi, Tưởng Hách Đình Tướng quân, người thẳng thắn đến mức gần như ngốc nghếch.

Ngày xưa ông ta từng cùng nàng ra trận, vì việc bày binh bố trận mà khiến nàng tức đến nửa sống nửa ch-ết.

Nàng có hơi ngạc nhiên, Tưởng Hách Đình dung mạo xấu xí, da lại đen nhẻm. Không ngờ Tưởng Vi, nữ nhi của ông lại trắng trẻo thanh tú như thế. Có thể tưởng tượng ra mẫu thân nàng ấy chắc hẳn xinh đẹp lắm mới có thể “cân bằng” được ngoại hình của phụ thân.

Nghĩ thế, Hoa Mộ Thanh bật cười thầm trong bụng, nét mặt lại càng dịu dàng hơn, bước lên đỡ nàng ta: “Tỷ tỷ không cần khách sáo. Chuyện đó chỉ là tiện tay thôi, làm phiền tỷ để tâm rồi.”

Tưởng Vi lại lắc đầu: “Không nhận lễ không nói lời cảm tạ, không phải gia quy của ta. Xin muội muội nhận lễ lớn này của ta.”

Vừa dứt lời, nàng liền gạt tay Hoa Mộ Thanh ra, lần nữa cúi thấp người hành đại lễ.

Hoa Mộ Thanh đành bất lực, tuy không giống ngoại hình, nhưng tính cách thì quả thật rất giống phụ thân nàng ta.

Vừa định mở miệng nói chuyện, thì bất ngờ một chiếc túi thơm thêu cỏ Tú Lan màu xanh rơi ra từ tay áo của Tưởng Vi.

Hoa Mộ Thanh khựng lại, chẳng phải đó là… kiểu dáng dành cho nam nhân sao?

Sắc mặt Tưởng Vi lập tức thay đổi, vội vàng cúi xuống nhặt túi thơm, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, nhét lại vào trong tay áo, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Hoa Mộ Thanh.

Hoa Mộ Thanh lập tức hiểu ra, liếc nhìn xung quanh một vòng.

Lông mày nàng khẽ nhíu lại, Xuân Hà và Tố Cẩm thì không sao, chỉ sợ bị tiểu cung nữ đi theo sau Tưởng Vi nhìn thấy.

Ngay lập tức nàng bước lên, kéo lấy tay Tưởng Vi, mỉm cười nói: “Đã bảo tỷ tỷ không cần khách sáo rồi mà. Vừa rồi muội thấy túi thơm của tỷ hình như là kiểu mới thêu ngoài cung, hay là dạy muội một chút đi? Muội cũng muốn thêu một cái cho ca ca Cửu Thiên Tuế, nhưng đang đau đầu vì chưa nghĩ ra hoa văn. Nghe nói nhà tỷ có mấy vị huynh trưởng, chắc chắn rất giỏi những việc này, hay chỉ dạy muội một chút nhé?”

Tưởng Vi sững sờ, nàng làm gì có huynh trưởng? Lại càng không biết gì về thêu thùa may vá. Từ nhỏ phụ thân nàng đã dạy nàng toàn quyền cước võ nghệ.



Trong khi đó, tiểu cung nữ đi cùng Tưởng Vi phía sau, ánh mắt khẽ lóe lên, dường như có chút thất vọng.

Nét mặt Hoa Mộ Thanh không đổi, khẽ ra hiệu bằng mắt cho Xuân Hà, rồi vừa cười vừa kéo tay Tưởng Vi đi vào nội thất.

Tiểu cung nữ định theo sau, nhưng Xuân Hà mỉm cười chặn lại: “Chủ tử đang nói chuyện, chúng ta không nên quấy rầy. Đúng lúc trong phòng còn có ít hạt dưa mới được tiểu chủ ban thưởng, muội có muốn nếm thử không?”

Đó là đồ cống phẩm ngự dụng!

Mỗi năm chỉ có vài chục cân được dâng lên từ vùng Nam Hải, phần lớn đều bị Cửu Thiên Tuế gia giữ lại dùng.

Cung nữ bên cạnh Hoa Mộ Thanh lại được đãi ngộ đến mức có thể ăn những thứ quý giá như thế sao?

Tiểu cung nữ lập tức vui vẻ, hớn hở đi theo Xuân Hà.

Đôi mắt lạnh lùng ẩn dưới lớp mặt nạ da người của Tố Cẩm khẽ tối lại, nàng lấy từ tay áo ra một gói giấy nhỏ chứa thuốc bột đã được chuẩn bị sẵn, siết trong lòng bàn tay, rồi lặng lẽ theo sau.
__

Dưỡng Tâm Điện.

Phúc Toàn vừa giúp Đỗ Thiếu Lăng thắt đai lưng, vừa kể lại chuyện xảy ra trong Du Nhiên Cung hôm nay cho hắn nghe.



Đỗ Thiếu Lăng nghe xong chỉ cười lắc đầu: “Nha đầu đó, bảo sao lại yếu đuối dễ bắ-t nạ-t như thế. Cuối cùng vẫn biết dùng thủ đoạn để phản công.”

Phúc Toàn chỉnh trang y phục xong, lui sang một bên: “Hoàng Thượng, có cần nô tài truyền lệnh, tạm thời đừng động đến người trong cung của Quý phi nương nương không?” 

 
Bình Luận (0)
Comment