Đỗ Thiếu Lăng bước sang một bên, bưng chén trà vừa ấm vừa thơm lên nhấp một ngụm, rồi nói tiếp:
“Không sao. Nha đầu đó chịu ấm ức như vậy, đáng lẽ nên được xả giận từ lâu.”
Hắn ngừng lại một chút, đặt chén trà xuống, khẽ lắc đầu: “Dạo gần đây Dung Nhi cũng có phần quá đáng. Có người khiến nàng bị chèn ép đôi chút, cũng là chuyện tốt.”
Phúc Toàn nghe vậy, trong lòng khẽ rúng động. Đây chẳng phải là dấu hiệu cho thấy tương lai của Hoa Mộ Thanh sẽ vô cùng hiển hách hay sao?
Ông ta gật đầu nói: “Nô tài đã hiểu.”
Đỗ Thiếu Lăng lại nở một nụ cười nhàn nhạt.
Đúng lúc đó, quản sự thái giám của phòng Kính Sự khom người đi vào, bước nhanh mà cẩn trọng, rồi quỳ xuống, bẩm: “Hoàng Thượng, hôm nay phải làm bảng lệnh mới cho các tú nữ. Nô tài có một việc, muốn thỉnh chỉ Hoàng Thượng.”
Đỗ Thiếu Lăng gật đầu: “Nói đi.”
Thái giám kia lập tức nói: “Là về thẻ bài của Mộ Bảo Lâm bên Du Nhiên Cung. Thái Hậu nương nương đã căn dặn, Mộ Bảo Lâm hiện đang chịu phạt, chép kinh sám hối, không được hầu hạ Hoàng Thượng. Nô tài không dám tự tiện quyết định, đành phải đến xin chỉ thị của Hoàng Thượng.”
Những nô tài này, thực ra không phải lo sợ Hoàng Thượng tức giận, mà là sợ cái người phía sau Hoa Mộ Thanh — vị Cửu Thiên Tuế kia.
Đỗ Thiếu Lăng vừa định nói không sao cả, nhưng ngay sau đó lại nhớ đến lời hẹn ngày mai với Hoa Mộ Thanh.
Nha đầu kia vẫn chưa biết thân phận thật sự của hắn!
Nghĩ đến mỗi lần nàng nhìn thấy hắn, rõ ràng là rung động nhưng lại phải kiềm chế, nhẫn nhịn hắn liền cảm thấy thú vị.
Thế nên hắn khẽ cười nói: “Đã là ý của Thái Hậu thì thôi, tạm thời chưa cần làm bảng thẻ bài cho nàng ta.”
Thái giám phòng Kính Sự nghe vậy, trong lòng thoáng sửng sốt — Hoa Mộ Thanh này, chẳng lẽ thật sự đã thất sủng rồi sao?
Liền dập đầu đáp: “Vâng, nô tài lĩnh chỉ.”
Rồi quỳ lùi ra ngoài.
Phúc Toàn liếc nhìn nụ cười nơi khóe mắt của Đỗ Thiếu Lăng, lại liếc sang vẻ mặt đầy tính toán của tên thái giám kia chậm rãi cúi đầu xuống.
Sáng hôm sau, Hoa Mộ Thanh ngủ đến tận khi mặt trời lên cao mới chịu dậy.
Theo quy củ, các tú nữ và phi tần phải thức dậy từ sớm để đến thỉnh an Hoàng Hậu.
Nhưng nay trong cung của Đỗ Thiếu Lăng vẫn chưa có Hoàng Hậu, nên mọi người tự nhiên lấy Hoa Tưởng Dung làm đầu.
Còn Hoa Mộ Thanh vì đang bị Thái Hậu phạt nặng, phải chép kinh sám hối nên không được tùy tiện ra khỏi cung, cũng được miễn chuyện đi khúm núm nịnh bợ Hoa Tưởng Dung mỗi sớm và chiều.
Nàng nằm nghiêng trên giường, vừa ăn bánh trà vừa thưởng thức thanh nhàn, thì chợt nghe bên ngoài xôn xao náo động.
Ngay sau đó, một tiếng cười quen thuộc vang lên: “Bảo Lâm muội muội của ta đâu rồi? Chẳng lẽ giờ này rồi mà còn lười biếng chưa chịu dậy sao?”
Vương San Nhi.
Không có chuyện gì thì chẳng đến Tam Bảo điện.
Chỉ cần nghe giọng the thé đó là biết ngay không mang ý tốt.
Hoa Mộ Thanh ngồi dậy, nhìn ra cửa. Quả nhiên thấy Vương San Nhi chưa kịp để cung nữ thông báo đã tự mình vén rèm, nhanh chân bước vào.
Nàng ta cũng chẳng buồn nhìn Hoa Mộ Thanh, chỉ dùng đôi mắt sắc sảo đảo nhanh một vòng quanh phòng. Khi ánh mắt dừng lại trên chiếc giường bốn cột bằng gỗ hoàng lê mới tinh, được chạm khắc hình chim hoàng yến và hoa tươi, trong đáy mắt hiện lên một tia khác thường, rồi mới cười nói: “Muội muội thật có phúc khí, chỗ ở này cũng chẳng kém gì chỗ của Quý phi nương nương!”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười, đứng dậy hành lễ với nàng ta dù sao địa vị của Vương San Nhi vẫn cao hơn nàng.
Mặc dù... cả hai đều chưa từng được sủng hạnh.
Vương San Nhi cũng cười đáp lại một nửa lễ, liền nghe Hoa Mộ Thanh cười nhã nhặn hỏi: “Giờ này tỷ tỷ đến nơi hẻo lánh của muội, chẳng hay có chuyện gì vậy?”
Vương San Nhi giả vờ trách yêu, trừng mắt nhìn nàng một cái: “Muội nói gì kỳ vậy? Chúng ta vốn là người quen cũ, ta đến thăm muội, lại bị muội xem là phiền toái sao?”
Hoa Mộ Thanh cúi mắt, khẽ cười, rồi ngẩng đầu, trong ánh mắt chẳng mấy vui vẻ mà nhìn Vương San Nhi, chậm rãi nói: “Người quen cũ? Tỷ tỷ chẳng lẽ đã quên, hiện nay ta là muội muội của Cửu Thiên Tuế, từ bao giờ lại có giao tình cũ với tỷ?”
Ánh nhìn ấy khiến Vương San Nhi thoáng ngẩn người, sống lưng bất giác lạnh buốt.
Nhưng nàng ta lập tức lấy lại nụ cười, vỗ nhẹ vào tay Hoa Mộ Thanh, che miệng cười khanh khách: “Ôi, là ta lỡ lời rồi! Thôi thôi, muội không muốn nhắc chuyện cũ thì ta không nói nữa. Tỷ tỷ xin lỗi muội, được chưa?”
Vương San Nhi mà cũng có thể mềm mỏng chịu nhún như thế với mình sao?
Hoa Mộ Thanh mỉm cười, thấy nàng ta cũng không hề có ý định quỳ xuống tạ lỗi.
Chỉ thấy nàng ta quay người, ngoắc tay ra hiệu cho cung nữ phía sau: “Mau mang đồ dâng lên.”
Cung nữ vội bước nhanh lên vài bước, nâng cao chiếc hộp gỗ khắc hình mẫu đơn vàng rực rỡ, tượng trưng cho sự phú quý, lên quá đầu.
Vương San Nhi mỉm cười, tự tay mở hộp.
Một làn hương ngọt ngào xen lẫn chút mùi lạ kỳ xộc thẳng vào mặt.
Hoa Mộ Thanh liếc qua một cái, liền làm ra vẻ kinh ngạc.
Vương San Nhi thấy vẻ mặt đó thì lộ rõ vẻ đắc ý, liền cười nói: “Đây là cao A Giao bổ huyết thượng hạng. Ngoại tổ nhà ta vốn là người Sơn Đông, muội cũng biết đấy, cao A Giao ngon nhất trong cung cũng là từ một trang trại ở đó mà ra. Mà đó chính là trang trại của nhà ngoại ta đấy.”
Vừa nói, nàng ta vừa cười, nụ cười có phần tự nhiên nhưng lại mang theo chút ban ơn, quay sang Hoa Mộ Thanh nói: “Lần trước ta thấy sắc mặt muội tái nhợt, khí huyết dường như không tốt. Vì thế ta đã nhờ phụ thân mang từ ngoài cung vào một hộp cao A Giao, hôm nay đặc biệt mang đến tặng muội, để bồi bổ sức khỏe.”
Chuyện này đúng là đã tốn không ít tâm tư.
Chưa bàn đến việc Vương San Nhi đang toan tính gì, chỉ riêng hộp cao A Giao cố nguyên thượng hạng này thôi cũng là món xa xỉ trong cung.
Trước kia, chỉ có Hoa Tưởng Dung mỗi lần mới được ăn hai miếng.
Bản thân nàng ta vốn không ưa mấy thứ đồ "nữ nhi gia" này, nhưng cũng từng nghe nói mỗi năm Hoa Dung Cung được phân phát cao A Giao, đó là một khoản tiêu phí cực kỳ lớn!
Một hộp cao như vậy, e rằng có giá trị ngang bằng cả năm chi tiêu của một hộ dân bình thường ngoài cung.
Hoa Mộ Thanh liếc nhìn món đen đen kia, khẽ mỉm cười: “Món đồ quý giá thế này, Mộ Thanh thật không dám nhận, xin tỷ…”
Vương San Nhi dường như đã đoán trước nàng sẽ từ chối, lập tức cắt ngang, nắm lấy tay nàng, cười rất ân cần: “Đã gọi ta một tiếng ‘tỷ’, thì hãy xem ta như tỷ tỷ ruột, đừng khách sáo như vậy. Thứ này, tuy ngoài cung đắt đỏ, nhưng với nhà ta thì chỉ là món ăn thường ngày. Muội cứ lấy mà dùng, nếu ăn hợp, sau này ta sẽ thường xuyên mang đến cho muội.”
Hoa Mộ Thanh làm ra vẻ “được sủng mà lo”, bối rối nói: “Thế thì sao được…”
Rồi ngay sau đó quay sang dặn dò Tố Cẩm: “Mau, mang một hộp son vừa mới làm xong, tặng tỷ tỷ.”
Cũng loại son này, nàng từng tặng cho Bạch Lộ một hộp.
Tố Cẩm hiểu ý, lập tức xoay người đi lấy.
Trong mắt Vương San Nhi lóe lên tia khinh miệt, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười cảm kích: “Vậy thì đa tạ muội. Nghe nói son muội làm rất tốt, không ngờ ta cũng có phúc được dùng thử.”
Hoa Mộ Thanh hơi ngượng ngùng cười, ghé sát lại gần, nhỏ giọng thì thầm: “Ca ca Cửu Thiên Tuế nói, Hoàng Thượng rất thích hương hoa phượng tiên. Muội đã dùng loại hoa đó làm hai hộp son. Hôm nay nhận được lễ quý của tỷ, tất nhiên phải hồi lễ thật xứng đáng!”
Sắc mặt Vương San Nhi lập tức thay đổi!
Mùi hương son mà Hoàng Thượng yêu thích?!
Quả nhiên là muội muội của Cửu Thiên Tuế, đến cả những chuyện riêng tư thế này cũng nắm rõ trong tay!
Xem ra hôm nay đúng là vô tình trúng đích!
Vương San Nhi liền nắm chặt tay Hoa Mộ Thanh, nụ cười càng thêm rạng rỡ, thậm chí mang theo chút cảm động: “Vậy thì, ta xin đa tạ muội muội!”
Hoa Mộ Thanh chỉ đành bất lực lắc đầu: “Chỉ tiếc là, loại son phấn này, giờ ta cũng chẳng dùng tới. Ngược lại là tỷ tỷ, nếu có cơ duyên được diện thánh, e rằng… sẽ trở thành người đầu tiên trong đám tỷ muội chúng ta được Hoàng Thượng sủng ái đấy!”
Lời này, ngụ ý rõ ràng đến mức không thể lẫn vào đâu được.
Chỉ bằng mùi thơm của hộp son phấn đó, lại có thể khiến Hoàng Thượng lập tức nhìn bằng ánh mắt khác ư?
Chẳng lẽ... hoa phượng tiên này đối với Đỗ Thiếu Lăng còn mang ý nghĩa đặc biệt nào khác?
Vương San Nhi đảo mắt một cái, rồi mỉm cười gật đầu: “Vậy tỷ xin nhận lời chúc phúc của muội muội.”
Hai người lại hàn huyên thêm vài câu, Vương San Nhi liền đứng dậy cáo từ.
Hoa Mộ Thanh viện cớ thân thể không khoẻ, bảo Tú Hỷ tiễn nàng ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, Tú Hỷ quay lại.
Chỉ thấy hộp cao A Giao vừa rồi đã được cất đi, giờ lại bị đưa đặt trở lại trước mặt Hoa Mộ Thanh.
Xuân Hà bưng một bát nước nóng hổi, dùng kẹp gắp một miếng cao từ trong hộp, thả vào một bát trống bên cạnh, rồi chậm rãi rưới nước nóng lên đó.
Tú Hỷ ngạc nhiên bước lại gần.
Sau đó liền thấy miếng cao A Giao bắt đầu tan chảy, hương thơm ngòn ngọt lẫn với chút vị tanh nhẹ đặc trưng của cao A Giao toả ra.
Thoạt đầu không có gì khác thường, nhưng không lâu sau, Tú Hỷ nhíu mày, nghi hoặc cúi sát hơn, ngỡ mình ngửi nhầm.
Lúc đó, Hoa Mộ Thanh khẽ bật cười nói: “Tú Hỷ ở trong cung bao năm, chắc hẳn từng ngửi qua mùi này rồi chứ?”
Mùi đó thoang thoảng rất nhẹ, nếu không được nước nóng bốc hơi đẩy lên, e rằng khó lòng phát hiện.
Sắc mặt Tú Hỷ thay đổi rõ rệt, nhìn Hoa Mộ Thanh, dè dặt hỏi: “Tiểu chủ… chẳng lẽ đây là…”
Hoa Mộ Thanh gật đầu.
Tố Cẩm bưng khăn tay sạch bước tới, đưa cho Xuân Hà lau tay, rồi đậy bát cao đang còn bốc hơi lại, vừa làm vừa nói: “Hợp hoan tán, còn có tên khác là Hương được sủng. Đây là thứ đồ cổ trong cung rồi.”
Tố Cẩm vốn là người xuất thân từ trong cung, đương nhiên hiểu rõ thứ này là gì.
Xuân Hà lau tay xong, liền hỏi: “Mùi hương này vừa lạ vừa không lành… rốt cuộc có tác dụng gì vậy?”
Tú Hỷ liếc nhìn Hoa Mộ Thanh, rồi đáp: “Thứ này, vốn là do Hoàng Hậu khi còn sống năm xưa đã phát hiện ra trong cung của một vị quý tần kiêu ngạo ngang ngược. Quý tần ấy vì muốn giữ chân Hoàng Thượng, liền âm thầm dùng loại mê dược này, khiến Hoàng Thượng mỗi lần đến đều bị k*ch th*ch h*m m**n, lưu luyến không rời.”
“Về sau Hoàng Thượng vì thế mà sinh trọng bệnh, Thái y chỉ nói là long thể quá sức, cần tĩnh dưỡng, nhưng Hoàng Hậu thấy có điều không ổn, liền ra lệnh lục soát cung điện, cuối cùng phát hiện ra thứ này. Khi đó rất nhiều phi tần và cung nữ có mặt, Hoàng Hậu yêu cầu tất cả phải ngửi thử mùi hương này để nhận biết, rồi ban lệnh: bất kỳ ai sau này bị phát hiện có tàng trữ, sẽ lập tức bị đ-ánh ch-ết tại chỗ!”
Tú Hỷ vừa nói, vẻ mặt vừa mang chút cảm khái: “Hồi đó ta đi theo Nhu phi, nên cũng có mặt, nhờ vậy mới được ngửi thử hương vị của thứ này. Ta còn nhớ, Tố Cẩm lúc đó cũng có ở đấy, đúng không?”
Tố Cẩm khẽ gật đầu, nhớ lại chuyện xưa, trong lòng vẫn còn đầy căm phẫn và không cam tâm: “Hồi đó, sau khi phát hiện ra mùi hương này, Tống Hoàng Hậu còn đích thân điều chế thuốc bổ dưỡng tinh thần để dâng lên Hoàng Thượng. Không ngờ, lúc thuốc được đưa tới, Cửu Thiên Tuế lại dẫn theo một nữ tử mới đến trước mặt Hoàng Thượng. Không những vậy, còn khiến Hoàng Thượng để mắt đến ngay lập tức, đêm đó đã cho nàng ta thị tẩm. Ta vẫn còn nhớ rất rõ, đêm đó, Tống Hoàng Hậu cứ ngồi lặng lẽ trong cung, không nói một lời, cũng chẳng hề nhúc nhích...”
Nói đến đây, vành mắt Tố Cẩm lại đỏ lên.
Hoa Mộ Thanh biết rõ người mà họ nhắc đến là ai, chính là đêm Hoa Tưởng Dung nhập cung.