Hoa Mộ Thanh nghe xong, lại chú ý đến một chi tiết khác: “Ngươi nói Hoa Tưởng Dung đợi đến khi bọn họ làm ầm ĩ cả một canh giờ mới xuất hiện?”
Phúc Tử chớp mắt, gật đầu: “Đúng vậy ạ!”
Hoa Mộ Thanh khẽ nhíu mày, rồi quay ra cửa gọi: “Triệu Vũ.”
Quỷ Tam bước vào: “Tiểu chủ.”
Hoa Mộ Thanh ra hiệu cho Xuân Hà đang đứng cạnh cửa đóng lại, rồi hỏi: “Lâm Vũ Kiệt hôm nay lúc nào vào Kim Loan điện?”
Quỷ Tam đáp: “Vào điện lúc ba khắc giờ Thìn, nhưng chỉ ở đó chưa đầy một khắc đã rời đi. Sau đó, Hoàng Thượng đến Ngự hoa viên và gặp Vương San Nhi ở đó. Còn Lâm Tướng quân thì bị một cung nữ chặn lại ở Tây Trực Môn, rồi đến một nơi…”
Quỷ Tam ngập ngừng đôi chút: “… là Hoa Dung Cung.”
Hoa Mộ Thanh khẽ biến sắc: “Hoa Tưởng Dung lại dám ngang nhiên triệu kiến Lâm Vũ Kiệt như thế?”
Quỷ Tam liếc nhìn nàng, rồi nói: “Không phải công khai đâu. Là Quỷ Vệ phát hiện ra, Quỷ Nhị đã sai người đến báo trước với nô tài, phòng khi tiểu thư hỏi đến.”
Hoa Mộ Thanh hơi bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu: “Vậy là Hoa Tưởng Dung hẹn gặp Lâm Vũ Kiệt riêng. Có biết nội dung cuộc nói chuyện là gì không?”
Quỷ Tam còn đang do dự định trả lời thì Hoa Mộ Thanh đã đứng dậy, chỉnh lại váy cung nữ trên người, giọng không mang theo cảm xúc: “Thôi vậy, ta tự đi hỏi chủ tử của các ngươi. Dẫn ta đến gặp ngài ấy một chuyến.”
Quỷ Tam hơi sững người, cảm thấy câu hỏi vừa rồi của Hoa Mộ Thanh chỉ là cái cớ để mở đường cho việc đến gặp chủ tử.
Thế nhưng Hoa Mộ Thanh lại điềm tĩnh đến lạ, ung dung như thể mọi chuyện đều theo lẽ thường, hoàn toàn không có chút ngượng ngập nào vì tự tạo lý do cho mình.
Điều đó khiến Quỷ Tam lại thấy không chắc nữa.
Sau cùng, hắn nghĩ: cũng chẳng có gì sai, biết đâu tiểu thư thật sự có việc cần gặp chủ tử.
Vì vậy gật đầu đồng ý.
Bên cạnh, Tố Cẩm liếc nhìn Hoa Mộ Thanh, ánh mắt vô tình dừng lại nơi vành tai ửng đỏ của nàng.
Một lúc sau, nàng mới dời ánh nhìn đi.
__
Huyền Thanh Cung.
Hoa Mộ Thanh vừa bước vào trong viện, lại chỉ thấy mỗi Quỷ Nhị, hoàn toàn không thấy bóng dáng Mộ Dung Trần.
Trong lòng nàng không khỏi lấy làm lạ.
Quỷ Nhị nhanh chóng bước đến đón, vừa nhìn thấy Quỷ Tam đi cùng Hoa Mộ Thanh, lập tức lườm hắn một cái tức giận như thể hắn vừa phạm tội tày đình.
Quỷ Tam thì hoàn toàn mù mịt, chẳng hiểu gì cả.
Lúc này Quỷ Nhị đã đứng trước mặt Hoa Mộ Thanh, gương mặt nghiêm túc cứng nhắc bỗng trở nên cẩn trọng hiếm thấy, nói: “Tiểu thư, chủ tử dạo gần đây bận xử lý chính sự, đã quá mệt mỏi... hiện tại đang nghỉ ngơi rồi ạ.”
Vừa dứt lời, ánh mắt của Hoa Mộ Thanh đã dừng lại ở phía phòng nghỉ của Mộ Dung Trần, chính xá-c là trên người kẻ đang đứng ở cửa.
Chính là Diêm Vương địch – Lâm Tiêu, vừa từ bên trong bước ra, ngáp dài một cái, vươn vai uể oải.
Hắn vừa lắc đầu vừa vung tay, còn gọi lớn với Quỷ Nhị: “Tiểu Nhị à, mau mang cho gia một bát canh đại bổ đi! Châm cứu liên tục mệt ch-ết gia rồi…”
Lời còn chưa dứt, miệng đã bị Quỷ Ngũ từ trên không đáp xuống bịt lại.
Hắn còn đang định tung cước đá người, vừa ngẩng đầu lên liền thấy thiếu nữ đứng giữa sân kia, dáng vẻ như tinh linh yêu mị, xinh đẹp đến nao lòng.
Bao nhiêu lời trong bụng đều bị nuốt ngược lại, lùi nhanh vào trong phòng.
Quỷ Nhị cũng cứng người, rồi lại quay nhìn Hoa Mộ Thanh.
Chỉ thấy ánh mắt nàng vẫn dừng lại ở phía phòng của Mộ Dung Trần, đôi mắt đen láy sâu thẳm như hồ nước mùa thu, không thấy đáy.
Nàng lặng lẽ nhìn về nơi đó.
Nhưng không hiểu sao lại khiến Quỷ Nhị có cảm giác, nàng đã biết hết tất cả.
Nghĩ lại lúc trước chủ tử còn dặn đi dặn lại rằng, tuyệt đối không được để Tiểu Hoa Nhi biết chuyện.
Lần này, xem ra vẫn không giấu được.
Có chút chán nản, hắn đang định lên tiếng.
Hoa Mộ Thanh lại đột nhiên thu hồi ánh nhìn, bình tĩnh xoay người: “Nếu ca ca đã nghỉ rồi, vậy ta không làm phiền nữa.”
Nói xong, nàng quay người bỏ đi.
Quỷ Nhị đứng tại chỗ một lúc, quay đầu lại thì thấy Quỷ Ngũ và Quỷ Lục, người thì chống cằm, kẻ thì khoanh tay đang đứng phía sau.
Lâm Tiêu thò đầu ra từ sau lưng hai người, dáo dác nhìn quanh.
Quỷ Nhị bất lực nhìn hắn: “Chủ tử thế nào rồi?”
Lâm Tiêu bĩu môi: “Hôm nay đã châm cứu xong, có thể chống đỡ được đến hết ngày mai. Sau đó, bắt buộc phải nghỉ ngơi bảy ngày liên tiếp. Không được vận dụng nội lực nữa, nếu không… e là nguy hiểm đến tính mạng.”
Quỷ Nhị gật đầu.
Lâm Tiêu lại hỏi tiếp: “Sao không sớm thu nhận nha đầu đó luôn đi? Không thì cái mạng nhỏ của Mộ Dung Trần, ta sợ bị hủy trong tay ta mất, rồi mang tiếng xấu cho cái danh ‘Diêm Vương địch’ của ta thì khổ…”
Chưa nói dứt câu, Quỷ Ngũ đã đấm thẳng một quyền.
Lâm Tiêu nhanh nhẹn né người, lại là khinh công Lăng Vân Bộ – xem ra hắn cũng là cao thủ võ nghệ.
Quỷ Nhị lạnh lùng nhìn hắn: “Chuyện của chủ tử, không đến lượt ngươi lên tiếng. Làm tốt việc của mình là được.”
Lâm Tiêu rụt cổ, cười hề hề.
__
Sáng hôm sau.
Trong hoàng cung mở yến tiệc, khoản đãi Vinh Uy Tướng quân – Lâm Vũ Kiệt vừa khải hoàn trở về, tiếp gió tẩy trần.
Trăm quan, Hoàng Tử, Vương gia đều dẫn theo gia quyến vào cung.
Yến tiệc được tổ chức tại điện Càn Thanh, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt và xa hoa. Các cung nhân bận rộn sắp xếp, bài trí một cách trật tự.
Liên tiếp các quan lớn quý tộc, dắt con dắt cháu tiến vào, ai nấy đều chào hỏi, nịnh bợ nhau rôm rả.
Các phu nhân tụ thành nhóm, so bì y phục, trang sức, không khí đầy mùi vị đấu đá ngấm ngầm.
Các tiểu thư quý tộc thì thì thầm to nhỏ, bàn tán đủ chuyện, nào là kiểu dáng trang phục đang thịnh hành hiện nay, nào là vị công tử nào phong lưu đa tình nhất.
Còn các nam nhân thì trêu ghẹo, tâng bốc lẫn nhau, ai cũng khoe tài khoe sắc.
Tóm lại là mỗi người một vẻ, không khí vô cùng náo nhiệt.
Bên này, La Thiên Hựu, một trong những nhân vật chính của yến tiệc cung đình đêm nay cũng là tâm điểm được chú ý.
Hắn vốn có dung mạo tuấn tú, phong độ nhã nhặn, mỗi khi giao tiếp luôn nở nụ cười trước khi nói, lịch thiệp ôn hoà.
Hơn nữa, đương kim Thái Hậu là bà di mẫu của hắn, còn Hoàng Thượng là biểu thúc công của hắn (ừm… bối phận này đúng là phức tạp) – của tác giả.
Dù gia thế trước kia không quá hiển hách, nhưng người muốn nịnh bợ hắn lại không hề ít.
Chưa kể, hắn sắp trở thành phò mã của Vinh Uy Tướng quân, đúng là người thắng lớn trong đời, rạng rỡ muôn phần!
Vì vậy, khi hắn vừa xuất hiện tại yến tiệc, đã có không ít người đến gần, mở lời khen ngợi, tâng bốc không ngớt.
La Thiên Hựu hôm nay cũng quả thật là gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, toàn thân toát lên vẻ quý phái và tao nhã hiếm có.
Điều đó khiến các tiểu thư chưa xuất giá xung quanh không khỏi xuân tâm nhộn nhạo, đồng thời thầm hận: “Sao một người nam tử như thế này lại đã được ban hôn rồi chứ?”
La Thiên Hựu lúc này cũng vô cùng đắc ý, thi thoảng đi khắp nơi, bắt chuyện làm quen với các quan viên quyền quý.
Mọi người đều hiểu rõ Hoàng Thượng có lẽ đang có ý trọng dụng hắn, nên ai cũng tỏ ra thân thiện, không hề giữ khoảng cách.
La Thiên Hựu đang trò chuyện vài câu với Tả thừa tướng về mấy vụ bạo loạn nhỏ gần đây ở Nam Cương.
Sau đó, hắn định đi về phía Thái sư để tiếp tục đàm đạo.
Ánh mắt hắn chú ý đến người thanh niên anh tuấn, xuất chúng đứng bên cạnh Thái sư, chính là trưởng tử của Thái sư, Bàng Thái.
Người này trước kia từng gặp tai hoạ khiến chân bị thương nặng, không thể đứng dậy nổi.
Vậy mà chẳng biết tìm được thần y từ đâu, nay lại có thể vịn gậy mà đi được mấy bước.
Nghe đồn người này học thức uyên thâm, sang năm sẽ dự kỳ thi xuân, và đang là ứng cử viên sáng giá cho ngôi Trạng nguyên với tỷ lệ đặt cược cao nhất tại các sòng bạc.
Người như thế, nếu có thể kéo về phe mình, thì trên con đường thăng tiến của hắn sau này, chẳng phải sẽ là một trợ lực lớn hay sao?
Vì thế, La Thiên Hựu khẽ cười, định bước tới.
Thì ngay lúc đó, có người vội vã đi qua bên cạnh, không cẩn thận va vào vai hắn.
La Thiên Hựu khẽ nhíu mày, nhưng khoé mắt lại vừa vặn trông thấy một dải lụa mỏng khẽ rơi xuống đất.
Thì ra là một nữ tử.