Hắn lập tức cúi người, nhặt chiếc khăn voan mỏng lên, dịu giọng nói: “Là tại tại hạ thất lễ, cô nương không sao… chứ?”
Ánh mắt La Thiên Hựu rơi lên khuôn mặt của nữ tử ấy.
Gương mặt ấy, từ trước đến nay chưa từng lộ diện trước người đời mang theo một nét thanh lãnh khó diễn tả bằng lời.
Rõ ràng là một nữ tử, nhưng giữa hàng mày, ánh mắt lại thấp thoáng khí chất anh hùng và thẳng thắn, điều mà nữ nhân thường không có.
Đôi mắt ấy, đen sâu thẳm đến mức khiến lòng người run rẩy.
Bị La Thiên Hựu nhìn trân trối như thế, nữ tử kia tỏ vẻ không hài lòng, lập tức nhíu mày, giật lại chiếc khăn nhẹ trong tay hắn, che lên mặt, rồi xoay người bước nhanh về phía Thái sư, cũng chính là bên cạnh Bàng Thái.
La Thiên Hựu vẫn chưa hoàn hồn.
Chợt nghe bên cạnh có một người bạn thân bật cười trêu ghẹo: “Coi bộ mắt nhìn của ngươi cũng khá đấy. Đó là bảo bối của Bàng Thái sư đó. Từ trước đến nay chưa từng tham dự yến tiệc cung đình nào, nghe nói là do… bị hủy dung.”
“Sao hả, nhìn khuôn mặt đó, có phải… rất đặc biệt không?”
Ngữ điệu của người bạn ấy mang chút giễu cợt, nhưng trong lòng La Thiên Hựu lúc này lại như có trống đ-ánh dồn dập.
Hủy dung chỗ nào chứ? Rõ ràng là tuyệt sắc giai nhân!
Người ngoài không biết, nhưng thật ra La Thiên Hựu lại rất thích kiểu nữ tử mang khí chất lạnh lùng, cứng cỏi, thậm chí có chút bướng bỉnh như thế.
Một đóa hoa mang gai như vậy, khi bị bẻ gãy nằm trong tay mình, mới tạo ra cảm giác chinh phục đầy kh*** c*m.
Hắn hít một hơi, hỏi: “Đó là nữ nhi của Thái sư? Tên gì?”
Người bạn kia tỏ vẻ ghê tởm: “Này! Ngươi nghiêm túc đấy à? Loại đó mà cũng lọt vào mắt ngươi được sao?”
Nhưng rồi hắn lại đổi giọng, cười xấu xa: “Mà cũng phải… khẩu vị của ngươi xưa giờ vốn đặc biệt.”
La Thiên Hựu liếc mắt nhìn hắn, hắn lập tức cười gượng: “Bàng Mạn. Nhưng mà, ngươi ra tay thì cũng phải cẩn thận đấy. Thái sư đâu giống như Trưởng Công Chúa, ông ta mới thực sự là người nắm thực quyền trong tay đấy.”
La Thiên Hựu gật đầu, đến khi người bạn kia quay lưng đi, ánh mắt hắn liền lạnh hẳn.
Biết quá nhiều, giữ lại cũng vô ích.
Đỗ Liên Khê đã ch-ết ngoài kia rồi. Không ai hay, mà cũng chẳng ma nào biết.
Nhưng chuyện năm ấy, kẻ này lại rõ mồn một.
Lúc này, lại có người khác đến bắt chuyện với La Thiên Hựu.
Hắn liếc thấy phía bên kia, Bàng Mạn lại vừa nhận lấy vật gì đó từ tay Bàng Thái, sau khi nói mấy câu thì xoay người rời khỏi yến tiệc, đi về phía ngoài cung.
Hắn nhanh chóng kết thúc trò chuyện, rồi đuổi theo.
__
Ở một nơi khác.
Hoa Tưởng Dung đang giơ tay, để cung nữ thân cận giúp nàng mặc lên người bộ trường bào lông phượng đuôi dài bằng gấm hai lớp, sắc hồng đậm thêu chỉ vàng, đầu đội trâm phượng tám đuôi.
Nàng nhìn vào gương, thấy hình ảnh chính mình lộng lẫy kiêu sa, lại một lần nữa không nén được oán hận trào dâng trong đáy mắt.
Tại sao mình không được mặc màu đỏ tươi?
Tại sao không thể đội trâm phượng chín đuôi?
Nàng đâu thua kém gì nữ nhân đã ch-ết kia chứ?
Tại sao Đỗ Thiếu Lăng vẫn chưa lập nàng làm Hoàng Hậu?!
Nha hoàn nâng tay nàng lên, cẩn thận đeo vào bộ móng tay bảo vệ bằng vàng ròng khảm ngọc phỉ thúy quý giá, chế tác tinh xảo với hoa văn khắc rỗng.
Nàng cúi đầu nhìn phần thưởng vừa mới được ban tặng từ tay Đỗ Thiếu Lăng.
Khóe môi, lại chậm rãi hiện lên một nụ cười kỳ lạ.
“Thưa nương nương.”
Lúc này, Hàm Thúy từ bên ngoài bước vào, hành lễ rồi ngẩng đầu nói: “Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa.”
Nụ cười trên mặt Hoa Tưởng Dung cũng biến mất, nàng nhàn nhạt gật đầu rồi hỏi tiếp: “Vương Tài Nhân đâu?”
Hàm Thúy hơi khựng lại một chút, sau đó mới đáp: “Từ giờ Thìn đã sai người đi gọi, nhưng nàng ta nói thân thể không khỏe, không muốn đến.”
Hoa Tưởng Dung khẽ cười một tiếng.
Bạch Lộ, cung nữ đang giúp nàng chỉnh lại y phục liếc nhìn nàng một cái, cười hùa theo: “Chỉ mới hầu hạ Hoàng Thượng một lần, vậy mà đã dám bày vẻ với nương nương.”
Hoa Tưởng Dung không nói gì, chỉ liếc nhìn khuôn mặt đã hồi phục hoàn toàn của Bạch Lộ, thản nhiên nói: “Đã không muốn đến, vậy thôi. Lên kiệu đi.”
“Lên kiệu ——!”
Bên ngoài, thái giám trưởng cất giọng hô vang.
Lập tức, một chiếc kiệu xa hoa rực rỡ được khiêng tới, rực rỡ sắc màu, tinh xảo lộng lẫy.
Mọi người vây quanh cẩn thận hầu hạ Hoa Tưởng Dung, hộ tống nàng tiến về điện Càn Thanh.
__
Trong khi đó, tại Du Nhiên Cung, Hoa Mộ Thanh đang ngồi yên, tay nhè nhẹ gõ chiếc quạt xương xanh vào lòng bàn tay, chính là chiếc quạt mà Mộ Dung Trần đã tặng cho nàng.
Mặt dưới chiếc quạt, tua rủ bằng đá thuốc sắc má-u đỏ, đung đưa nhè nhẹ trong gió.
Xuân Hà tiến tới thì thầm bên tai nàng: “Đã tới rồi.”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười, khẽ gật đầu với Quỷ Tam đang đứng bên cạnh.
Thân ảnh Quỷ Tam vụt lên như ma quỷ, chỉ chớp mắt đã biến mất khỏi nơi đó.
__
Trong điện Càn Thanh, mọi người đã yên vị, so với sự rực rỡ trước đó thì lúc này bầu không khí lại trang nghiêm trầm lặng hơn đôi chút.
Tuy vậy, ai nấy đều vẫn giữ nụ cười trên mặt, ánh mắt nhìn về phía long ỷ cao cao, nơi Hoàng đế Đỗ Thiếu Lăng vừa mới ngồi xuống.
Đỗ Thiếu Lăng vừa định mở lời, thì bên ngoài lại vang lên tiếng xướng cao vút của thái giám:
“Quý phi nương nương giá lâm ——!”
Giọng xướng thanh tao nhưng đầy uy quyền, tuyên báo thân phận tôn quý của người đang đến.
Hoa Tưởng Dung vậy mà dám tới muộn hơn cả Hoàng Thượng.
Nhưng Đỗ Thiếu Lăng không những không nổi giận, mà còn đứng dậy, mỉm cười…dường như đang chờ đợi nàng xuất hiện.
Mọi người trong lòng lại càng thêm rõ ràng về mức độ sủng ái mà vị Quý phi này đang nhận được.
Tất cả đồng loạt đứng dậy, hướng về cửa hành lễ: “Cung nghênh Quý phi nương nương, nương nương kim an!”
Hoa Tưởng Dung nắm tay Hàm Thúy, vận y phục lộng lẫy quý phái, từng bước ổn định và đoan trang bước qua ngưỡng cao của điện Càn Thanh, khí thế như một bậc vương giả khinh thường thiên hạ, chậm rãi tiến vào.
Lớp trang điểm đậm che khuất nét dịu dàng xinh đẹp vốn có, ánh mắt bình tĩnh nơi khóe mắt lại càng tôn thêm khí chất sắc sảo lạnh lùng và quyền thế bức người.
Toàn thân được bao phủ bởi lớp lớp y phục lộng lẫy cầu kỳ, trâm ngọc tua tủa trên đầu đung đưa lấp lánh như ngọc biếc lay động nhưng lại mang một cảm giác đè nén và nặng nề.
Đỗ Thiếu Lăng nhìn nữ tử từng bước đi đến trước mặt mình, nụ cười trên môi vẫn không đổi, nhưng cảm xúc trong đáy mắt lại dần dần lạnh nhạt đi.
Người nữ nhân này là ai?
Là Tống Vân Lan sao?
Không, không đúng.
Dù Tống Vân Lan có khoác lên mình bộ phượng bào bị thiên hạ chê cười, nàng vẫn như năm xưa khoác giáp đỏ, má-u nhuộm sa trường.
Phượng hoàng phủ sau lưng nàng, chẳng khác nào vật cưỡi dưới chân nàng mà thôi.
Ngày trước, Đỗ Thiếu Lăng luôn có một cảm giác kỳ lạ, chỉ cần Tống Vân Lan muốn, con phượng hoàng ấy có thể hóa thành chân thân, để nàng điều khiển, nắm giữ càn khôn.
Còn giờ đây, trước mắt hắn lại là Hoa Tưởng Dung.
Cũng là bộ phượng bào tám đuôi ấy, kéo dài từ sau lưng đến tận gót chân, nhìn thì tưởng oai phong lẫm liệt, nhưng lại chẳng khác gì đang vác trên mình một xá-c ch-ết.
Nàng không giống một con người sống, mà như thể đã bị chính bộ y phục ch-ết chóc ấy đè nát sinh khí.
Đỗ Thiếu Lăng bỗng thấy hứng thú tiêu tan.
Hắn khẽ cười, khi Hoa Tưởng Dung chậm rãi bước qua đám đông, cuối cùng đứng trước mặt hắn, nở một nụ cười kiều diễm, buông tay khỏi Hàm Thúy, đưa tay ra như muốn cùng hắn nắm lấy.
Nhưng hắn lại bất ngờ cụp mắt, ngồi trở lại long ỷ phía sau.
Hoa Tưởng Dung sững người.
Liền sau đó lại thấy Đỗ Thiếu Lăng cầm lấy chén rư-ợu, mỉm cười nhìn nàng nói: “Ái phi, ngồi xuống đi nào!”
Ánh mắt Hoa Tưởng Dung khẽ tối lại một chút, nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng, đoan trang nói: “Tạ ơn Hoàng Thượng.”
Nàng xoay người, ngồi xuống bên cạnh Đỗ Thiếu Lăng, lưng thẳng tắp, dáng vẻ kiêu hãnh vô cùng.
Đỗ Thiếu Lăng khẽ mỉm cười: “Chư vị ái khanh, đều bình thân đi.”
Lúc này mọi người mới đồng loạt đứng dậy.
Thấy Đỗ Thiếu Lăng nâng chén rư-ợu lên, ai nấy cũng vội vàng nâng chén theo.
Đang định đồng thanh hô những lời chúc tụng như “thái bình thịnh thế”, “long phượng trường tồn”...
Thì đột nhiên, từ cửa điện vang lên tiếng hoạn quan the thé cao vút: “Cửu Thiên Tuế giá đáo!!!”
Âm điệu còn vang dội, nghiêm trang hơn cả lúc Hoa Tưởng Dung xuất hiện!
Cả đại điện liền chấn động, nhiều người giật mình đến nỗi rư-ợu trong tay còn vương vãi. Tất cả đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa lớn của điện Càn Thanh.
Chỉ thấy một người bước vào, dáng người cao lớn thẳng tắp như tùng, vận trường bào tím nhạt như lan, tóc đen búi cao trong kim quan, để lộ gương mặt trắng bệch như ma, nhưng lại yêu mị đến tà dị.
Hắn bước vào điện Càn Thanh, chẳng khác nào bước vào vườn sau nhà mình.
Thái độ uể oải, dáng đi ung dung, hoàn toàn chẳng xem ai ra gì.
Tùy tiện tiến vào trong điện, đôi mắt đen lạnh lẽo như không có sinh khí ấy đảo một vòng khắp đại điện.
Khung cảnh vui vẻ nhộn nhịp ban nãy, phút chốc như bị một tầng băng giá vô tướng đổ ụp xuống!
Tất cả mọi người bỗng chốc lạnh sống lưng, rùng mình sởn gai ốc.
Sau đó liền nghe thấy vị Cửu Thiên Tuế, kẻ trong truyền thuyết được đồn là tàn nhẫn như ma quỷ khẽ bật cười một tiếng: “Ừm, náo nhiệt thật đấy?”
Giọng nói của hắn không giống các thái giám khác, không the thé, không nhu mì mà khàn khàn, trầm thấp, mang theo một luồng lạnh lẽo như từ tầng sâu nhất của cõi âm phủ vọng về.
Chỉ một âm thanh thôi cũng đủ chui vào tai người nghe như một bàn tay quỷ, bóp chặt lấy trái tim họ.
Chỉ cần hắn khẽ nhếch môi mỉm cười, bàn tay đó có thể lập tức siết lại, nghiền nát trái tim đang đập rộn ràng kia, đoạt mạng người trong chớp mắt.
Trong số đông người hiện diện, chỉ có một mình Bàng Thái, người đứng sau Bàng Thái sư là vẫn giữ được vẻ bình thản, lông mày dịu dàng, miệng hơi mỉm cười như thể chẳng hề bận tâm.
“Keng!”
Một tiếng động vang lên, có kẻ vì quá kinh hãi mà đ-ánh rơi chén rư-ợu trong tay.
Những người vốn đang bị khí thế của Mộ Dung Trần đè ép đến cứng đờ, lúc này mới kịp hoàn hồn, vội vàng quỳ xuống, trong nỗi sợ hãi mà đồng thanh hô lớn: “Tham kiến Cửu Thiên Tuế điện hạ, Cửu Thiên Tuế Cửu Thiên Tuế thiên Cửu Thiên Tuế!”
Trên bục cao, Hoa Tưởng Dung siết chặt tay đến mức đau nhói. Ngay cả một thái giám mà cũng được nhân người hô vạn tuế, còn nàng thì vì cớ gì lại không thể?!
Đỗ Thiếu Lăng liếc nhìn tay nàng một cái, rồi bật cười sang sảng hướng về Mộ Dung Trần: “Dung Trần, người tới trễ rồi đó. Phải phạt ba chén rư-ợu tạ lỗi với Vinh Uy Tướng quân đấy!”
Lâm Vũ Kiệt, người đang được mở tiệc nghênh đón hôm nay đang ngồi ở vị trí đầu tiên bên dưới tay phải của Đỗ Thiếu Lăng.
Ông ta cười đắc ý, chắp tay hướng về Mộ Dung Trần: “Điện hạ đến muộn, bản tướng nguyện cùng uống ba chén để...”
Không ngờ, Mộ Dung Trần lại nhếch đôi môi đỏ thẫm như nhiễm má-u, không hề mang theo nụ cười, trong giọng nói lộ rõ sự khinh thường: “Ngươi là cái thứ gì mà cũng xứng để bổn tọa phải cùng uống rư-ợu?”
Lâm Vũ Kiệt ch-ết lặng, mặt mày lập tức tái mét, đập mạnh xuống bàn một cái, tựa như sắp nổi giận.
Thế nhưng Mộ Dung Trần chẳng thèm liếc hắn một cái, thân hình nhẹ bẫng, áo choàng tung bay, chỉ trong nháy mắt đã ngồi ngay xuống vị trí bên dưới tay trái của Đỗ Thiếu Lăng.
Hắn tùy tiện bắt chéo chân.
Gương mặt trắng bệch với đôi môi đỏ rực như má-u, ẩn hiện giữa lớp áo bào tím lạnh lẽo, tạo nên một vẻ đẹp quỷ dị khó diễn tả bằng lời. Đẹp đến mức khiến cả nữ tử cũng phải động tâm, nhưng lại hoàn toàn không giống nữ tử.
Lâm Vũ Kiệt bất giác đưa mắt nhìn cổ họng của Mộ Dung Trần, như muốn xá-c nhận gì đó, nhưng nơi đó đã bị cổ áo dựng đứng che khuất, không tài nào nhìn ra được gì cả.
Chỉ vì một thoáng thất thần, liền bỏ lỡ cơ hội nổi giận.
Đỗ Thiếu Lăng hài lòng liếc nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Mộ Dung Trần, kẻ chẳng hề nể mặt Lâm Vũ Kiệt rồi lại làm bộ làm tịch giảng hòa, vừa cười vừa trách Mộ Dung Trần: “Vinh Uy tướng quân lâu ngày không trở lại kinh thành, người không nhận ra thì cũng thôi, nhưng sao lại đối xử với tướng quân như vậy? Thật không phải, phạt bản thân ba chén đi.”
Mộ Dung Trần nhướng mày, Đỗ Thiếu Lăng liền cười với hắn.
Lâm Vũ Kiệt thì trừng mắt nhìn, vẻ mặt uất nghẹn.
Mộ Dung Trần khẽ cong môi, mỉm cười nhận lấy chén rư-ợu do Quỷ Nhị dâng lên.
Lâm Vũ Kiệt lập tức nở nụ cười đắc ý, như thể vừa thắng một trận lớn.
Nhưng lại thấy Mộ Dung Trần, đưa chén rư-ợu lên gần môi, rồi bỗng cất giọng: “Sao lại không thấy vị lệnh công tử của phủ Thượng thư đâu nhỉ?”