Sau khi hắn vừa nhắc đến, mọi người mới chợt để ý, sao La Thiên Hựu lại không có mặt ở đây nhỉ?!
Rõ ràng vừa rồi còn thấy hắn ở đây cơ mà!
Chỉ có người bạn thân kia của hắn là lờ mờ đoán được hắn đã đi làm việc gì đó, định bụng đứng ra nói vài câu che giấu. Nhưng vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo như hồn ma của Mộ Dung Trần quét tới, lập tức không dám hó hé gì nữa.
Lễ bộ Thượng thư, cũng chính là cữu cữu của La Đức Phương, cũng thoáng giật mình kinh ngạc, vội đứng dậy nói: “Vừa rồi tiểu tôn nói là trong người hơi khó chịu, chắc là rời đi một lát sẽ quay lại ngay. Không ngờ lại khiến bệ hạ và Cửu Thiên Tuế lo lắng, thật đáng tội ch-ết.”
Dẫu sao cũng xuất thân từ gia đình nhỏ, cách nói chuyện cũng chỉ có vậy, nửa văn nửa tục.
Một bữa yến tiệc trong cung thế này mà lại nói đến chuyện "ch-ết với chóc", thật chẳng hợp hoàn cảnh.
Có người trong lòng khinh thường, nhưng nghĩ đến việc nhà họ đều là hoàng thân quốc thích, chẳng ai dám đắc tội.
Đỗ Thiếu Lăng chỉ mỉm cười, còn Hoa Tưởng Dung thì lên tiếng: “Nếu đã thấy không khỏe thì lẽ ra nên mời thái y đến xem mới phải, sao lại không nói một lời nào? Đứa trẻ này, chẳng lẽ còn khách sáo với bệ hạ nữa sao?”
Câu nói này rõ ràng là đang nâng đỡ nhà La gia.
Mộ Dung Trần khẽ nhướng mày, đặt chén rư-ợu xuống, bật cười khẽ: “Bổn Đốc còn tưởng Quý phi và Thái Hậu vốn bất hòa, không ngờ lại xem trọng người nhà La gia đến thế?”
Lời này nghe qua có vẻ vô lễ, thậm chí châm chọc cay nghiệt.
Thế nhưng Đỗ Thiếu Lăng lại nghe ra, Mộ Dung Trần đang thăm dò.
Việc Hoa Tưởng Dung và Thái Hậu bất hòa, ai nấy đều biết rõ. Dẫu sao thì kiểu hành xử của La Đức Phương cũng không phải ai cũng chấp nhận nổi.
Thế nhưng… tại sao giờ Hoa Tưởng Dung lại muốn nâng đỡ La gia?
Đỗ Thiếu Lăng thoáng suy nghĩ, đưa mắt nhìn Hoa Tưởng Dung, rồi lại liếc qua La Thế Toàn – Lễ bộ Thượng thư, cuối cùng ánh mắt dừng lại nơi Trữ Hậu Lục, người nãy giờ vẫn trầm mặc không nói gì.
Tâm tư dường như đã có phần rõ ràng.
Trong lòng Hoa Tưởng Dung giận dữ, nhưng ngoài mặt vẫn dịu dàng mỉm cười nói: “Điện hạ nói đùa rồi. La gia vốn là thân thích má-u mủ của bệ hạ, thần thiếp là thiếp của điện hạ, chút chuyện trong phận sự này, sao lại không nên làm?”
Lời này mang hàm ý rất khác biệt.
Tuy Tống Hoàng Hậu đã qua đời, nhưng chuyện bị Đỗ Thiếu Lăng cố tình che giấu cũng không phải ai cũng không biết.
Nhiều người hiểu rõ Hoàng Hậu mất vì lý do gì.
Vậy mà Đỗ Thiếu Lăng chẳng để tang, lại chỉ nửa năm sau đã tuyển tú nữ, còn tổ chức yến tiệc linh đình thế này. Rõ ràng hắn không đặt Tống Hoàng Hậu và Tống gia vào mắt.
Vậy mà lúc này, Hoa Tưởng Dung lại dám nói ra lời như vậy trong một buổi tiệc lớn như thế, chẳng khác nào tự khẳng định mình mới chính là nữ chủ nhân duy nhất trong hậu cung của Đỗ Thiếu Lăng!
Mọi người chỉ thấy Đỗ Thiếu Lăng khẽ cười, không tỏ vẻ khó chịu gì.
Trong lòng ai nấy đều kinh ngạc.
Chỉ có Mộ Dung Trần lại bật cười lần nữa: “Ồ? Hóa ra Quý phi cũng biết mình chỉ là thiếp, không phải chính thất à?”
“Keng!”
Chén rư-ợu trước mặt Hoa Tưởng Dung đổ xuống.
Trong điện Càn Thanh, tức thì rơi vào một khoảng lặng tuyệt đối.
Thế nhưng Mộ Dung Trần lại khẽ bật cười, lần này hắn thật sự nâng ly rư-ợu lên, thong thả uống cạn.
Trên long ỷ, đôi mắt của Đỗ Thiếu Lăng thoáng lóe lên một tia sát ý lạnh lẽo khi nhìn thấy hắn uống cạn chén rư-ợu đó.
Ngay sau đó, hắn cũng mỉm cười, vỗ vỗ tay Hoa Tưởng Dung, rồi quay sang Phúc Toàn bên cạnh, nói: “Đi, gọi La công tử đến đây. Hôm nay vai chính là của hắn, sao có thể thiếu mặt được?”
Một câu nói này khiến bầu không khí nặng nề trong điện lập tức được xoa dịu đôi phần.
Mọi người vội vàng cười giả lả, tìm cách lấp l**m tình hình.
Lần thứ ba nâng chén, họ hướng về Đỗ Thiếu Lăng cùng Hoa Tưởng Dung, người đang gượng cười mà nét mặt lại thoáng cứng đờ để chúc rư-ợu: “Cung chúc Hoàng Thượng, nương nương—”
Lại một lần nữa bị gián đoạn, chỉ vì một cung nhân với vẻ mặt hốt hoảng, thở hồng hộc từ cửa bên trong điện chạy ào vào, nhào đến trước mặt La Thế Toàn, thậm chí còn va lệch cả bàn của Lâm Vũ Kiệt.
Lớn tiếng kêu lên: “Lão gia, không hay rồi! Công tử… công tử biến mất rồi!”
Cả đại điện lập tức xôn xao!
Một công tử danh giá mà lại biến mất ngay trong hoàng cung, làm sao có thể?
Sắc mặt Đỗ Thiếu Lăng lập tức trầm xuống. Hoa Tưởng Dung hơi nhíu mày, dường như có phần khó hiểu.
Còn Mộ Dung Trần thì khẽ cong khóe môi, đôi môi đỏ như má-u nở rộ một nụ cười yêu mị như một đóa hoa ma mị.
Phía sau đám đông, Bàng Thái nhìn về ba người đang ngồi trên cao, ánh mắt trong bóng tối lần nữa bừng lên sắc lửa thiêu đốt.
La Thế Toàn vô cùng kinh ngạc, lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì?!”
Tên cung nhân kia hoảng loạn lắc đầu: “Nô tài… nô tài vừa rồi còn đi theo công tử, theo đến trước cửa Thành Hòa Môn, thì công tử bảo không cho nô tài theo nữa. Nô tài đợi ngoài đó rất lâu vẫn không thấy công tử trở ra, nô tào lo quá mới tính vào tìm, ai ngờ, ai ngờ trong đó lại là…”
“Là hậu cung.”
Người tiếp lời là Đỗ Thiếu Lăng.
Hắn cười lạnh đứng dậy, nhìn về phía La Thế Toàn: “Đêm đại yến trong cung, một công tử danh giá lại một mình đi vào hậu cung của trẫm, không biết là vì chuyện gì đây?”
Sắc mặt La Thế Toàn lập tức tái nhợt , những chuyện riêng tư mờ ám của đứa cháu trai, ông ta thực ra hiểu rất rõ.
Nhưng chỉ cần không ai biết, ông có thể coi như những chuyện đó chưa từng xảy ra.
Lẽ nào đứa nhỏ này lại dám gây chuyện ngay tại yến tiệc trong cung của Hoàng Thượng sao?
Ông ta run như cầy sấy, quỳ sụp xuống đất: “Có... có lẽ là đi thăm Thái Hậu nương nương rồi…”
Dù sao đó cũng là bà cô mẫu của hắn, lý do đúng là tìm được khá ổn.
Đáng tiếc, một cung nhân đứng bên chẳng hiểu vì sao lại đột nhiên mở miệng: “Công tử không nói là đi thăm Thái Hậu nương nương mà! Khi đi vào Thành Hòa môn, rõ ràng còn nói là hẹn với một tiểu nương tử xinh đẹp nào đó, muốn đến…”
Đột ngột im bặt, có lẽ đã nhận ra điều không ổn, lập tức cúi rạp xuống đất.
Đỗ Thiếu Lăng lạnh lùng bật cười: “Muốn đến làm gì? Sao không nói tiếp?”
Cung nhân kia liên tục dập đầu, nhưng thế nào cũng không dám mở miệng nữa.
Lúc này, Phúc Toàn quay lại, ghé sát vào tai Đỗ Thiếu Lăng, nhỏ giọng bẩm: “Bệ hạ, đã tìm thấy công tử La gia rồi.”
Đỗ Thiếu Lăng ánh mắt chợt trở nên sắc lạnh, hỏi: “Ở đâu?”
Phúc Toàn hơi chần chừ, rồi đáp nhỏ: “Du Nhiên Cung.”
“Rầm!”
Long án trước mặt Đỗ Thiếu Lăng bị hắn vỗ mạnh đến rung chuyển.
Mộ Dung Trần nghiêng mắt nhìn sang, chỉ thấy sắc mặt Hoa Tưởng Dung vừa hiện nét ngỡ ngàng, sau đó lại lộ vẻ vui mừng.
Nàng ta vội vàng đứng dậy, ra chiều lo lắng: “Bệ hạ, Du Nhiên Cung chẳng phải là… chuyện này, phải làm sao đây? Chi bằng thần thiếp lập tức sai người khống chế lại, đợi sau khi yến tiệc kết thúc rồi hãy thẩm vấn?”
Chỉ là…
Mộ Dung Trần lại cong môi cười nhạt, giọng như gió lạnh lướt qua: “Việc gì phải đợi? Những người có mặt ở đây, chẳng ai không biết Du Nhiên Cung là nơi ở của muội muội Bổn Đốc đúng không? Tên công tử họ La kia, nhân lúc đang có yến tiệc, lại dám tự tiện xâm nhập hậu cung, vào tận tẩm cung của muội muội ta. Nếu bây giờ không bắt tại trận, sợ rằng sau này Bổn Đốc có muốn giữ gìn danh tiết cho muội mình, cũng sẽ bị người ta bàn tán dị nghị!”
Chính điều này là thứ Hoa Tưởng Dung đang mong muốn!
Cho dù Hoa Mộ Thanh có thật sự bị hủy danh tiết hay không, chỉ cần lời đồn này lan ra, thì địa vị của nàng ta trong hậu cung nhất định sẽ sụp đổ!
Nhưng Mộ Dung Trần lại nói… muốn đích thân đi bắt người ngay bây giờ sao?!
Nếu thực sự bắt được Hoa Mộ Thanh và La Thiên Hựu đang tư thông trong Du Nhiên Cung,
thì Hoa Mộ Thanh chẳng phải là chắc chắn sẽ ch-ết không có đường sống?
Mộ Dung Trần rốt cuộc đang toan tính điều gì?
Trong lòng Hoa Tưởng Dung chấn động, do dự chưa kịp mở lời.