Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 225

 
Tính khí nóng nảy như lửa của Lâm Vũ Kiệt đã khiến hắn bước lên một bước, lớn tiếng nói: “Bệ hạ! Thần khẩn cầu thánh chỉ, đích thân đi bắt người! Dù La công tử có làm chuyện mất mặt hay không, thì cũng phải cho thần và tiểu nữ nhà thần một lời giải thích!”

Phía sau Lâm Vũ Kiệt, còn có một thiếu nữ sắc mặt lạnh lùng, dáng vẻ có phần cay nghiệt, cũng đang tức giận trừng mắt.

Đỗ Thiếu Lăng nhìn hai người họ, lại liếc sang Mộ Dung Trần, rồi sắc mặt bỗng trầm xuống, lạnh lùng nói: “Vậy trẫm cùng tướng quân đích thân đi một chuyến! Các khanh cứ ở lại đây đợi.”

Một bữa tiệc trong cung đang yên đang lành, tiệc còn chưa kịp khai bàn mà đã liên tiếp bị quấy rầy, cuối cùng còn nổ ra chuyện bê bối như thế này!

Ban đầu mọi người còn chỉ đơn giản là hiếu kỳ với chuyện hậu cung, giờ nghe được chính miệng Hoàng Thượng ban chỉ, lại càng kích động, chẳng ai có ý định rời đi nữa!



Chẳng ai hay biết, mục đích thực sự của Đỗ Thiếu Lăng, chính là bất kể trò hề này là do ai bày ra, chỉ cần bắt được người, hắn sẽ ngay tại chỗ lôi ra kẻ chủ mưu phía sau!

Tới lúc đó, muốn ché-m hay muốn gi-ết, sẽ xử ngay tại điện lớn này, để mọi người nhìn cho rõ!

Muốn tính toán lên đầu Đỗ Thiếu Lăng hắn?!

Quá là chán sống!

Không ai nhận ra một cảnh tượng đẫm má-u sắp xảy ra, tất cả vẫn hứng khởi bàn tán rôm rả.
__

Tại hậu cung.

Đỗ Thiếu Lăng dẫn theo Hoa Tưởng Dung, Lâm Vũ Kiệt, La Thế Toàn, cùng kẻ lững thững lười nhác đi cuối là Mộ Dung Trần, cùng đến trước cổng Du Nhiên Cung.

Cánh cổng đóng chặt.

Phúc Toàn bước lên, tung chân đá văng cổng lớn.

Bên trong tối om như mực, một lúc sau mới có vài tên nô tài ăn mặc xộc xệch hoảng hốt chạy ra, vừa nhìn thấy trận thế như vậy liền sợ đến mặt mày tái nhợt, vội quỳ xuống dập đầu.

Đỗ Thiếu Lăng vừa nhìn mấy tên nô tài, lập tức nhíu mày.

Quá ít người.

Hơn nữa, nhìn tình hình thì rõ ràng là không hề cảnh giác hay chờ chủ tử trở về, mà tự tiện đi nghỉ cả rồi!

Trong lòng hắn lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

Bên cạnh, Hoa Tưởng Dung nhẹ giọng hỏi: “Chủ nhân các ngươi đâu rồi?”

Một cung nữ hạng nhì run rẩy đáp: “Tiểu chủ… một canh giờ trước… đã ra ngoài, đến giờ vẫn chưa… chưa về cung.”

Chủ tử chưa về, mà lũ nô tài các ngươi đã dám ngủ trước!

Đỗ Thiếu Lăng liền giơ chân đá thẳng vào một tên nô tài gần nhất, quát giận: “Các ngươi hầu hạ chủ tử kiểu này sao?!”

Tên thái giám kia hét lên thảm thiết, bị đá lăn ra đất.

Tức thì, cả sân trong Du Nhiên Cung, đám nô tài đều run rẩy như lá rụng mùa đông, không dám hó hé nửa lời.

Hoa Tưởng Dung liếc nhìn Đỗ Thiếu Lăng đang giận dữ, lại hỏi tiếp: “Vậy tiểu chủ các người có nói là đi đâu, làm việc gì không?”

Lại là cung nữ hạng hai lúc nãy, mặt mũi đầy sợ hãi đáp: “Không... không có nói. Chỉ là…”

“Chỉ là gì? Ngươi cứ việc nói thật.” - Hoa Tưởng Dung dịu dàng khuyên nhủ.



Cung nữ kia lúc này mới lấy hết can đảm, nói: “Chỉ là... lúc tiểu chủ ra ngoài, mang theo một túi hương kiểu nam giới.”

“!!!”

Lời nói ấy như một bằng chứng gián tiếp, xá-c nhận tin đồn La Thiên Hựu tư thông với Hoa Mộ Thanh!

Khuôn mặt Đỗ Thiếu Lăng trở nên dữ tợn.

Ngay lúc ấy, Mộ Dung Trần, nãy giờ vẫn thản nhiên như không đột nhiên chỉ vào một gian phòng bên cạnh chính điện của Du Nhiên Cung, cười nói: “Ồ, xem ra khá mãnh liệt đấy nhỉ?”

Đỗ Thiếu Lăng sững người.

Lúc nãy vì quá giận, hắn chưa kịp chú ý kỹ.

Giờ được Mộ Dung Trần nhắc nhở, hắn nhìn về phía gian chính điện thì bất chợt nghe thấy những âm thanh r*n r* cao vút đầy hoan lạc của nữ nhân vọng ra.

Ánh mắt hắn lập tức thay đổi hẳn!

Âm thanh bị ngăn cách bởi khoảng cách và cửa đóng kín, nếu không có nội công, e rằng khó mà nghe rõ.

Lúc này, hắn giận dữ quát lớn: “Người đâu! Kéo bọn chúng ra ngoài cho trẫm!”

Phúc Toàn lập tức vung tay ra hiệu cho hai bên, dẫn người mang theo đèn lồng, đích thân xông vào trong gian phòng kia!

Chốc lát sau, có tiếng hét thảm của nam nhân vang lên.

Ngay sau đó, một nữ tử quần áo xộc xệch cùng một nam nhân gần như l** th* bị lôi ra khỏi chính điện của Du Nhiên Cung.

Một số cung nữ hoảng sợ la hét, vội quay mặt đi tránh nhìn.

Chỉ có cung nữ hạng hai vừa trả lời câu hỏi của Hoa Tưởng Dung là lao đến ôm lấy nữ tử kia, bật khóc: “Tiểu chủ! Sao người có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế này chứ? Tiểu chủ, dù người có oán trách Hoàng Thượng lạnh nhạt với mình, cũng không nên... không nên tư thông với nam nhân khác như thế này! Tiểu chủ, người sai rồi, sai hoàn toàn rồi!”



Mộ Dung Trần hơi nhướng mày.

Nam nhân kia bị đè quỳ dưới đất, run rẩy không ngừng, bị Phúc Toàn túm tóc kéo ngẩng đầu lên.

Ánh đèn chiếu rọi, rõ ràng là gương mặt của La Thiên Hựu!

Lâm Vũ Kiệt nổi trận lôi đình, xông tới đấm một cú, khiến mũi La Thiên Hựu lập tức tóe má-u, má-u chảy ròng ròng.

La Thiên Hựu hoàn toàn không dám phản kháng, quỳ gối run rẩy dưới đất, đột nhiên giơ tay chỉ vào nữ tử bên cạnh, lớn tiếng kêu oan: “Bệ hạ! Bệ hạ! Là nàng ta! Là nàng ta cố tình quyến rũ thần! Là nàng ta hạ dược thần! Bệ hạ, thần thật sự không cố ý, xin người tha mạng! Tha mạng cho thần!”

La Thế Toàn cũng “phịch” một tiếng quỳ xuống, liên tục dập đầu cầu xin tha tội.

Hoa Tưởng Dung đứng bên cạnh, khẽ nhếch môi cười lạnh. Nàng vừa liếc mắt đã thấy phía sau có một cung nhân như đang định lén rời đi để báo tin cho La Đức Phương, lập tức đưa ánh mắt ra hiệu cho thái giám tổng quản bên cạnh.

Tên thái giám kia không nói một lời, lập tức nhân lúc hỗn loạn mà lặng lẽ lui đi.

Mộ Dung Trần khẽ cười, ánh mắt lướt qua bên sườn.

Quỷ Nhị nhẹ nhàng giơ tay về phía bóng tối.

Quỷ Ngũ ẩn trong bóng đêm bật cười khẽ, nhanh chóng đuổi theo tên thái giám tổng quản kia, vung tay ché-m một chưởng, lập tức đ-ánh gã-y c-ổ hắn. Hắn xá-ch th-i th-ể lên, vài lần nhún người đã ném vào bãi tha ma.

Bên này, một cung nữ vẫn đang ôm lấy thân thể nữ tử kia mà gào khóc thảm thiết, còn La Thiên Hựu thì vẫn một mực kêu oan, liên tục đổ lỗi là do nữ tử đó dụ dỗ hắn.



Lửa giận trong lòng Đỗ Thiếu Lăng cứ như tầng tầng lớp lớp trào lên, thiêu đốt cả người.

Khuôn mặt vốn nho nhã, tuấn tú của hắn bị cơn giận ép đến méo mó, dữ tợn. Hắn nhìn nữ tử vẫn quỳ dưới đất, nãy giờ không nói một lời, cười lạnh: “Mộ Bảo Lâm, gan nàng thật lớn.”

“Mộ Bảo Lâm?”

Nữ tử quỳ gối dưới đất sững người, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, vẻ không thể tin nổi nhìn thẳng Đỗ Thiếu Lăng: “Bệ hạ, người… không nhận ra thần thiếp nữa sao?”

Tuyết Tần? Không đúng, chỉ là một Tuyết Đáp Ứng.

Sao lại là nàng ta?!

Sắc mặt Hoa Tưởng Dung lập tức biến đổi, nàng nhanh chóng nhìn quanh, ánh mắt dừng lại nơi gương mặt Mộ Dung Trần vẫn nở nụ cười như có như không, trong lòng bỗng chấn động. Cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao Mộ Dung Trần lại nhất định bắt Đỗ Thiếu Lăng đích thân đến bắt gian!

Hóa ra là kế trong kế!

Thật là giỏi toan tính!

Ngay cả nàng… cũng đã bị hắn lừ-a rồi!

Nàng lập tức hạ mắt, đầu óc nhanh chóng tính toán lại.

Đỗ Thiếu Lăng cũng sững người một thoáng, nhưng ngay sau đó, cơn giận trong lòng như tan biến trong chớp mắt.

Không phải là Hoa Mộ Thanh?

Vậy thì tốt!

Thế nhưng Tuyết Đáp Ứng lại bắt được ánh mắt hắn, lòng đầy không cam lòng, nàng bò đến trước mặt Đỗ Thiếu Lăng, túm lấy vạt áo hắn, nghẹn ngào: “Bệ hạ, thiếp là Tuyết Tần của người mà! Người không nhận ra thiếp sao? Bệ hạ… a!”

Chưa kịp nói hết câu, nàng đã bị Đỗ Thiếu Lăng lạnh lùng đá văng ra xa, không thèm nhìn lấy một cái, chỉ thờ ơ nói: “Phúc Toàn, siết cổ.”

Tuyết Đáp Ứng lập tức hoảng sợ, mặt cắt không còn giọt má-u: “Bệ hạ! Sao người có thể đối xử với thiếp như vậy! Thiếp… thiếp bị hắn cư-ỡng ép mà! Bệ hạ, thiếp…”

Nhưng lời chưa dứt đã bị cung nhân bịt miệng, kéo ra ngoài.

La Thiên Hựu đang quỳ trên đất đã sợ đến mức tiểu tiện ra quần.

Hắn tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn La Thế Toàn cầu cứu, nhưng La Thế Toàn lúc này cũng bất lực, chỉ có thể run rẩy dập đầu, cầu xin Đỗ Thiếu Lăng tha mạng.



Đỗ Thiếu Lăng lạnh lùng nhìn hai người đang quỳ dưới đất, vừa định mở miệng thì bên cạnh, Hoa Tưởng Dung lại như có điều không hiểu mà lên tiếng: “À phải rồi, Bệ hạ, Nguyệt Các của Tuyết muội tuy nói gần Du Nhiên Cung, nhưng dù sao vẫn cách một đoạn. Nàng ấy sao lại xuất hiện ở đây, thậm chí còn ở trong chính điện của Du Nhiên Cung mà... cùng người khác... Huống hồ, muội muội Bảo Lâm hiện giờ lại đang ở đâu?”

Mộ Dung Trần cười nhẹ, vừa mới nhếch môi thì thần sắc bỗng thay đổi. Như thể vừa phát hiện ra điều gì đó, hắn lập tức cúi đầu, âm thầm vận nội lực, mạnh mẽ ép nuốt mùi tanh của má-u vừa trào lên cổ họng xuống, rõ ràng Lâm Tiêu đã dặn dò đi dặn dò lại là không được vận công, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng!

Ngay sau đó, đôi môi vốn đỏ sậm như má-u của Mộ Dung Trần lại càng trở nên sẫm màu, thậm chí thấp thoáng ánh tím!

Ánh mắt hắn dần rơi vào bóng hình cao cao tại thượng, đang khoác long bào, chính là Đỗ Thiếu Lăng, lạnh lẽo như băng, ánh lên sát khí.

Đúng lúc này.

Từ ngoài cung, lại có hai người bước vào, theo sau là mấy cung nữ.

Một người cất giọng nghi hoặc hỏi: “Ca ca?”

Chính là giọng của Hoa Mộ Thanh.

Sắc mặt Hoa Tưởng Dung khẽ biến. Đỗ Thiếu Lăng cũng nhanh chóng quay đầu nhìn ra ngoài cung, đồng thời lặng lẽ lui về phía vùng tối. Phúc Toàn lập tức bước lên, không một tiếng động chắn trước mặt hoàng đế.

“Tham kiến Cửu Thiên Tuế điện hạ.”

Người còn lại ngạc nhiên nói: “Mộ Thanh muội muội, sao cung của muội lại có nhiều người thế này?”

Người đó chính là Tưởng Vi, sống ở tòa điện nhỏ gần Du Nhiên Cung.



Hoa Mộ Thanh tất nhiên biết người đó là ai.

Nhưng nàng không đáp lời, chỉ bước thẳng đến trước mặt Mộ Dung Trần, vừa nhìn thấy sắc mặt của hắn, trong lòng lập tức trầm xuống.

Dù vậy, nàng vẫn dịu dàng nói: “Ca ca, huynh đến thật đúng lúc. Muội vừa học được với Tưởng muội muội vài kiểu thêu túi hương của nam tử, thêu tặng huynh một cái, huynh xem có thích không?”

Thì ra đây chính là cái túi hương mà cung nữ kia nói đến!

Cung nữ hạng hai đó toàn thân run rẩy, dường như biết rằng cái ch-ết đã cận kề.

Mộ Dung Trần nhếch môi cười, nhìn cái túi hương xấu đến khó coi trong tay Hoa Mộ Thanh, khẽ bật cười, đón lấy, kẹp giữa các ngón tay lật qua lật lại xem xét: “Muội vất vả rồi.”

Một tiếng "muội", lạnh lẽo như sương, lại khiến trái tim Hoa Mộ Thanh bất giác rung lên.

Nàng cụp mắt xuống, rồi mới nhìn về phía trong cung, nghi hoặc hỏi: “Ca ca, sao huynh lại dẫn nhiều người đến cung của muội thế này?”

Mộ Dung Trần mỉm cười: “Đến bắt hai con sâu hại người.”

“A?”

Hoa Mộ Thanh tiếp tục nhập vai, ngây thơ hỏi: “Sâu hại người? Gì cơ? Sao cung nữ của muội đều quỳ rạp dưới đất thế này? Ca ca, chẳng lẽ huynh bắ-t nạ-t họ rồi hả?”

“Muội đấy!”

Mộ Dung Trần như bất đắc dĩ lại đầy chiều chuộng mà khẽ thở dài một tiếng, nhưng trong lòng Hoa Mộ Thanh thì run lên một cái.

Này này! Đại nhân nghìn tuổi, ngươi diễn quá đà rồi đó!

Phía bên kia, Đỗ Thiếu Lăng, người từ nãy giờ chưa để Hoa Mộ Thanh nhìn thấy, cũng khẽ bật cười, lắc đầu.

Rõ ràng mấy tên nô tài này chẳng hề xem nàng ra gì, vậy mà nàng vẫn ra sức bênh vực họ. Thật là...

Hoa Tưởng Dung thấy được vẻ mặt của Đỗ Thiếu Lăng, trong lòng chợt giật mình một cái.

Ngay sau đó, nàng mỉm cười, quay người bước đến trước cửa cung: “Muội muội Bảo Lâm.”



Hoa Mộ Thanh như hơi giật mình, rồi nhanh chóng hành lễ: “Tham kiến Quý phi nương nương.”

Hoa Tưởng Dung đưa tay đỡ nàng dậy: “Không cần đa lễ, đêm khuya quấy rầy, thật có lỗi.”

Hoa Mộ Thanh làm vẻ mặt ngơ ngác: “Đêm khuya nương nương đến đây, chẳng hay có chuyện gì quan trọng chăng?”

Hoa Tưởng Dung mỉm cười: “Vừa rồi thấy Tuyết Đáp Ứng đến cung muội, không biết là vì chuyện gì…” 

 
Bình Luận (0)
Comment