Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 233

 
Một lúc lâu sau, Xuân Hà từ bên ngoài bước vào.

Thấy Hoa Mộ Thanh vẫn còn đứng cạnh đầu giường, trên người chỉ mặc một lớp trung y mỏng manh, nàng vội vã chạy lại, khoác áo lên cho nàng, vừa làm vừa trách nhẹ: “Tiểu thư sao lại như vậy? Nếu bị nhiễm lạnh nữa thì biết làm sao? Vài ngày nữa đã đến sinh thần của tiểu thư rồi đấy.”

Hoa Mộ Thanh ngẩn ra, lúc này mới chợt nhớ, sinh thần của thân thể này trùng vào mùa hoa quế vàng nở rộ.

Cuối cùng nàng cũng thoát khỏi sự ngỡ ngàng khi chính mình vừa rồi lại chủ động đón nhận sự thân mật từ Mộ Dung Trần liền nói: “Giờ ở trong cung, cũng không cần tổ chức gì đặc biệt. Cửu Thiên Tuế…”



Nàng ngập ngừng một chút, rồi cố lấy vẻ bình thản tiếp lời: “Cửu Thiên Tuế điện hạ có căn dặn gì không?”

Xuân Hà cảm thấy khẩu khí của nàng có chút lạ lạ, nhìn nàng một cái rồi đáp: “Điện hạ vẫn chưa có căn dặn gì. Nhưng… năm nay là lễ thành niên của tiểu thư, dù đang ở trong cung, mấy người nô tỳ chúng ta cũng đã bàn bạc với nhau, thấy vẫn nên tổ chức một buổi trang trọng trong Du Nhiên Cung.”

Hoa Mộ Thanh bật cười khẽ, nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu: “Các ngươi đã có lòng, vậy thì cứ…”

Chưa nói hết câu, đột nhiên từ sân trước lại vang lên một trận ồn ào náo nhiệt. “Chúc mừng Mộ Quý Nhân nha! Còn chưa được sủng hạnh mà đã phong vị trước, đúng là người đầu tiên trong hậu cung đấy nhé! Muội muội sao lại trốn trong phòng không ra? Chẳng lẽ được phong Quý Nhân rồi là không thèm để ý đến tỷ muội chúng ta nữa à?”

Người ăn nói lớn tiếng và vô phép như vậy, ngoài Vương San Nhi, còn có thể là ai?

Hoa Mộ Thanh khẽ nhíu mày, ra hiệu cho Tú Hỷ ở cửa.

Tú Hỷ lập tức đi ra ngoài, chỉ thấy Phúc Tử đã đứng chặn Vương San Nhi lại giữa sân, không nhường bước chút nào, lạnh lùng nói: “Tiểu chủ nhà ta tối qua bị hoảng sợ, vừa mới mời thái y đến khám, nói cần phải nghỉ ngơi, không được làm phiền. Mong tiểu chủ…”

Chưa kịp nói xong, Vương San Nhi đã nhíu mày, lớn tiếng quát: “Ngươi là cái thứ gì? Cũng dám cản ta? Chủ nhân ngươi còn chưa mở miệng, dựa vào đâu mà một nô tài như ngươi dám tùy tiện đuổi người? Tránh ra!”

Nhưng Phúc Tử không nhường bước.

Lúc này, từ phía sau Vương San Nhi lại bước ra một người nữa, chính là Bạch Lộ, người vừa được phong làm Bảo Lâm.



Nàng lại giả vờ dịu dàng, nở nụ cười nhu mì, làm ra vẻ mềm mỏng, bất đắc dĩ nói: “Quý Nhân tỷ tỷ sao lại không muốn gặp bọn muội? Chẳng lẽ… là vì trước kia bọn muội từng đắc tội, nên giờ tỷ tỷ được phong Quý Nhân rồi, không muốn thấy mặt bọn muội muội nữa ư?”

Quả nhiên, chủ tử thế nào thì nô tì cũng như thế ấy.

Người được Hoa Tưởng Dung sai đến, cũng giống hệt nàng ta. Bề ngoài làm ra vẻ vô tội, nhưng lại ra tay độc ác, chuyên đổ oan giá họa cho người khác.

Phúc Tử lúc đó tức đến mức bốc khói cả thất khiếu.

Vừa định mắng lại, thì Tú Hỷ từ phía sau đã bước tới, cười tươi nói: “Vẫn chưa kịp chúc mừng tiểu chủ Bảo Lâm. Tiểu chủ nhà chúng ta nói rồi, sau này đều là tỷ muội một nhà, dĩ nhiên nên hòa thuận thân thiết. Những chuyện xa cách trước kia cũng nên gác lại, sau này cùng nhau hầu hạ Hoàng Thượng cho thật tốt mới là điều đúng đắn!”

Bạch Lộ nghe vậy liền mỉm cười nói: “Nếu đã thế, sao tỷ tỷ lại không muốn gặp muội chứ?”

Vương San Nhi cũng gật đầu phụ họa: “May mà chúng ta vừa nghe tin đã lập tức đến đây chúc mừng rồi đấy! Quý Nhân muội muội đúng là có khí thế lớn quá, đến một câu khách sáo cũng không buồn nói à?”

Tuy trên mặt vẫn cười, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa rõ ràng sự bực bội và ghen tỵ.

Lúc này Hoa Mộ Thanh đang để Xuân Hà hầu mặc y phục, nghe tiếng Bạch Lộ và Vương San Nhi ngoài cửa, chỉ khẽ cười, lắc đầu.

Nàng quay sang nói với Tố Cẩm bên cạnh: “Ồn ào đến đau cả đầu, đuổi đi.”

Tố Cẩm vốn tưởng Hoa Mộ Thanh sẽ khách sáo một chút, cho hai người đó vào rồi giả vờ vui vẻ mấy câu, ai ngờ nàng lại thẳng thừng bảo đuổi.

Dù ngạc nhiên, nhưng Tố Cẩm vốn ít lời, liền đặt hộp phấn trong tay xuống rồi bước ra ngoài, không khách khí quát lớn: “Vô lễ! Trước cửa cung của Quý Nhân tiểu chủ, cũng là chỗ các ngươi có thể ồn ào sao? Vừa rồi đích thân Cửu Thiên Tuế điện hạ đã ghé qua, có dặn không cho bất kỳ ai làm phiền tiểu chủ nghỉ ngơi! Các ngươi nếu còn ầm ĩ như vậy, để Thiên Tuế gia biết được, các ngươi có gánh nổi không?”



Quả không hổ là người từng hầu hạ bên cạnh Tống Hoàng Hậu, khí thế Tố Cẩm tỏa ra lập tức khiến mọi người lặng như tờ.

Huống hồ, nàng còn thông minh dùng đến tên Mộ Dung Trần làm bức bình phong.

Quả nhiên, vừa nghe đến cái tên “Cửu Thiên Tuế”, cả Bạch Lộ và Vương San Nhi đều lập tức im bặt.

Trong cung này, ai mà không biết Cửu Thiên Tuế Mộ Dung Trần là kẻ tàn nhẫn bạo ngược, gi-ết người không gớm tay, tâm tính quái đản, khát má-u như ma quỷ?

Ngay cả Đỗ Thiếu Lăng và Hoa Tưởng Dung mà hắn còn chẳng nể mặt, huống hồ là hai người bọn họ đứng trước mặt Mộ Dung Trần chẳng khác gì cỏ rác!

Chỉ là... Bạch Lộ vốn quen hầu hạ Hoa Tưởng Dung từ lâu, tuy bề ngoài luôn ra vẻ yếu đuối đáng thương, nhưng bản tính kiêu ngạo thì ai trong cung cũng biết rõ.

Bạch Lộ mỉm cười, lộ ra vài phần dáng vẻ thật sự của mình, giọng châm chọc: “Vậy sao? Mới được phong làm Quý Nhân đã trở nên quý giá như vậy rồi à? Không biết còn tưởng tỷ tỷ đang làm bộ làm tịch đấy!”

Tố Cẩm khẽ nhíu mày, Phúc Tử đứng bên liền hừ lạnh một tiếng: “Dù có thế nào, cũng không đến lượt ngươi đến đây giễu cợt tiểu chủ nhà ta!”

Sắc mặt Bạch Lộ không thể giữ được vẻ giả tạo nữa, lập tức sa sầm, nhưng rồi lại bật cười khinh khỉnh: “Cho dù là Quý Nhân thì sao? Chung quy cũng chưa từng được thị tẩm lần nào. Hoàng Thượng có còn nhớ nổi ngươi là ai không, e là cũng chưa biết chừng!”

Nói xong, nàng ta hất cằm kiêu ngạo, xoay người rời đi, hoàn toàn phớt lờ mọi ánh nhìn, y hệt như cái lần đầu tiên Hoa Mộ Thanh gặp nàng, dáng vẻ ấy, bản chất ấy.

Đứng bên cửa sổ, Hoa Mộ Thanh khẽ bật cười, phải rồi, như thế mới đúng. Đây mới là bộ mặt thật của người nữ nhân do chính tay nàng đưa tới trước mặt Đỗ Thiếu Lăng.

Bạch Lộ à, ngươi đừng che giấu nữa, cứ thẳng thắn lộ móng vuốt ra đi.

Nếu không, làm sao xé được lớp mặt nạ trắng ngần, giả nhân giả nghĩa như đóa sen trắng kia của vị “chủ nhân cũ” của ngươi chứ?

Ngoài sân, Vương San Nhi vẫn còn đứng đó.

Thấy Bạch Lộ bất ngờ trở mặt bỏ đi, nàng còn chưa kịp phản ứng.

Tố Cẩm lại liếc nhìn nàng, lạnh nhạt nói: “Vương Tài Nhân còn có chuyện gì sao? Nếu không có, xin đừng quấy rầy tiểu chủ nhà ta nghỉ ngơi.”

Vương San Nhi tuy đầu óc không được linh hoạt lắm, nhưng cũng biết điều đôi chút.

Nàng cười, lắc đầu, rồi hỏi: “Muội muội à, người trong cung muội gần đây sao tự nhiên vắng vẻ thế? Cả cái Du Nhiên Cung to thế này, nhìn mà thấy lạnh lẽo quá.”



Tố Cẩm khẽ liếc về phía phòng ngủ, đáp nhẹ: “Là do tối qua có người gây rối trong cung, Hoàng Thượng đã ra lệnh bắt giữ hết rồi.”

Vương San Nhi nghe vậy trong lòng khẽ rúng động, thì ra Hoàng Thượng lại coi trọng Hoa Mộ Thanh như thế?

Nha đầu này đúng là số tốt. Không chỉ được Mộ Dung Trần để mắt, thoát khỏi phủ Hoa gia, bây giờ còn được đưa vào cung, hầu hạ Hoàng Thượng nữa chứ.

Càng nghĩ càng thấy ghen tị, bực bội không cam lòng.

Lại cười cợt hỏi tiếp: “Không biết muội muội bị bệnh gì? Trước đó tỷ có gửi chút bánh cao A Giao cho muội, muội đã ăn chưa? Có thích không? Tỷ còn vài phần nữa…”

Tố Cẩm nghe nàng còn dám ngang nhiên nhắc tới món A Giao cao kia, trong lòng tức đến mức khó kiềm chế, giọng càng thêm lạnh lùng: “Tiểu chủ nhà ta không thích những thứ đó, đạ tạ Vương Tài nhân đã có lòng. Nếu không còn chuyện gì, xin mời Vương Tài nhân hồi cung. Tiểu chủ nhà ta cần nghỉ ngơi.”

Đây đã là lần thứ ba đuổi người rồi.

Vương San Nhi dù có ngốc, cũng bắt đầu thấy ngượng, chẳng thể tiếp tục mặt dày ở lại được nữa.

Cố gắng nặn ra một nụ cười, nàng khẽ gật đầu: "Đã vậy, nếu muội muội không thích, thì thôi vậy. Hôm nay muội còn đang không khoẻ, ta cũng không làm phiền thêm. Đợi khi khác rảnh rỗi, lại đến chuyện trò cùng muội."

Nói xong, quả thật nàng xoay người rời đi.

Ra khỏi hai lớp cửa cung, phía sau mới có một tiểu thái giám hấp tấp đuổi theo.

Vương San Nhi lập tức hỏi: "Thế nào rồi?"

Tiểu thái giám nịnh nọt cười, gật đầu liên hồi: "Quả nhiên cái giường ấy đã bị chặt nát, vứt vào gian điện nhỏ bỏ hoang phía sau rồi."

Vương San Nhi mừng rỡ, quả nhiên nàng đã đoán đúng, chiếc giường trong tẩm điện của Hoa Mộ Thanh có vấn đề!

Rõ ràng trong phòng bao nhiêu đồ đạc đều không mới, duy chỉ có chiếc giường ấy là mới tinh lạ thường!



Sau đó nàng âm thầm cho người dò la, mới biết Du Nhiên Cung, trước đây vốn là nơi ở của Hoàng Thượng khi còn là Hoàng Tử!

Ý nghĩa ấy, có thể thấy là phi phàm!

Vậy mà lại ban cho Hoa Mộ Thanh! Lúc biết tin, nàng còn thấy may mắn, cười thầm vì Hoa Mộ Thanh bị đưa đến một nơi hẻo lánh. Ai ngờ, ý nghĩa thật sự lại không phải điều người ngoài có thể hiểu!

Giờ thì đã rõ, trong Du Nhiên Cung kia, đồ vật chắc chắn đều là của Đỗ Thiếu Lăng từng dùng qua.

Nhưng riêng chiếc giường ấy, Vương San Nhi nhìn là thấy không giống quy chế trong cung.

Bèn sai một tiểu thái giám từng hầu trong Du Nhiên Cung đến xem thử, quả nhiên chiếc giường đã bị đổi!

Hôm nay, nàng cố ý kéo Bạch Lộ dây dưa lâu như vậy, chính là để cho tiểu thái giám kia có thời gian đi tra xem chiếc giường cũ rốt cuộc bị Hoa Mộ Thanh xử lý thế nào!

Thật là ông trời giúp nàng!

Không ngờ lại đúng là... bị chặt nát, ném vào hậu viện dùng làm củi đốt!

Đó là đồ mà Hoàng Thượng từng dùng qua, thế mà nha đầu ấy lại gan to bằng trời, không chỉ phá hủy, còn đem làm củi nhóm lửa!

Tội này, ch-ết mười lần cũng không đủ!

Vương San Nhi mừng rỡ, ánh mắt rạng rỡ: "Tốt lắm, Hoa Mộ Thanh! Ngươi dựa vào việc có Cửu Thiên Tuế bảo hộ, mà dám lớn mật xúc phạm thiên uy thế này! Để xem lần này, ngươi định giải thích thế nào!"

Nói xong, liền ra hiệu cho cung nữ đưa cho tiểu thái giám một bọc bạc, rồi vui mừng hớn hở quay người bước về phía Hoa Dung Cung.

Nhưng đi được vài bước, nàng lại đột ngột dừng lại.

Hắn nhìn về hướng Khôn Ninh Cung, nơi La Đức Phương đang ở, trong mắt vụt qua một tia tính toán, rồi xoay người, rảo bước về phía đó.



Phía sau, tiểu thái giám vẻ mặt nịnh nọt kia bỗng đứng thẳng người lại.

Hắn lật lật đồng bạc trong tay, cảm giác không tệ.

Ngay lúc ấy, Quỷ Lục và Quỷ Tam, người đang mặc một thân thái giám phục, cùng nhau từ chỗ ngoặt bước ra.

Tiểu thái giám quay mặt đi, cúi đầu xuống, giật phăng lớp mặt nạ da người trên mặt, để lộ khuôn mặt trẻ con lém lỉnh, bất cần đời của Quỷ Ngũ.

Hắn cười hì hì, mắt híp lại, lên tiếng: “Lần này coi như chuộc lỗi được chưa hả?”

Quỷ Lục bĩu môi một cái, chẳng buồn đáp.

Quỷ Tam liếc nhìn về hướng mà Vương San Nhi vừa rời đi, giọng thản nhiên: “Nếu câu được cá lớn, mới tính là có công.”

Khóe miệng Quỷ Ngũ giật giật. Bỗng hắn đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới Quỷ Tam, rồi cười gian xảo: “Lão Tam à, bộ đồ này hợp với huynh lắm đấy! Nha đầu Phúc Tử kia có vì huynh mặc thế này mà càng thích huynh hơn không đó?”

“Bốp!”

Chưa nói dứt câu, một tấm bảng gỗ không biết từ đâu xuất hiện đã đập thẳng vào đầu hắn bởi tay Quỷ Tam!

Đau đến mức hắn nhăn nhó trợn mắt, r*n r* không thôi.

“Ăn nói linh tinh!” – Quỷ Tam trừng mắt với hắn rồi quay người bỏ đi.



Quỷ Ngũ ôm đầu, đau đến nỗi giậm chân tại chỗ, bực bội hỏi Quỷ Lục: “Huynh ấy là giận ta vì ta châm chọc huynh ấy, hay là giận vì ta nhắc tới nha đầu kia hả?”

Quỷ Lục lại bĩu môi, liếc mắt lườm hắn một cái: “Đồ ngốc!”

“…” 

 
Bình Luận (0)
Comment