Lại qua thêm một ngày.
Thu dần trở nên se lạnh, vườn Thượng Uyển đã rải đầy lá rụng bay bay.
Ở một góc khuất vắng vẻ, nơi các cung nữ không kịp quét dọn, một lớp lá vàng đã trải kín.
Khi người đi qua, có thể nghe rõ tiếng lá khô vụn nát dưới chân, cùng âm thanh cọ xát vang lên khe khẽ.
Hoa Mộ Thanh khoác trên mình chiếc váy lụa thêu hoa văn trắng óng ánh như mưa hoa đăng, đầu cài một chiếc trâm ngọc trai hình mây cuộn, tay khẽ xá-ch chiếc giỏ tre nhỏ, đang tỉ mẩn hái những bông cúc đỏ mùa thu rực rỡ ở góc vườn, lần lượt đặt vào trong giỏ.
Đỗ Thiếu Lăng từ xa nhìn về phía nàng, chỉ cảm thấy thiếu nữ ấy vừa rực rỡ lại pha chút duyên dáng, dưới ánh nắng thu chan hòa càng thêm sinh động, tươi mới.
Ngay cả sắc thu u buồn khắp vườn cũng như bừng sáng, trở nên rực rỡ và đầy hơi thở mùa thu nhờ sự xuất hiện của cô nương này.
Hắn ra hiệu cho nhóm người đứng lại bên ngoài rặng cây, rồi bản thân bước từng bước nhẹ nhàng tiến lại gần nàng.
Nàng khom người hái hoa, ánh nắng mùa thu lướt qua gò má hồng thắm, như phủ lên khuôn mặt nàng một lớp son ánh vàng.
Không chói lóa, chỉ thuần khiết khiến người ta trầm trồ.
Nàng cúi thấp hàng lông mi, nhẹ rung rinh, hương hoa thoang thoảng lan tỏa như hóa thành một con bướm nhỏ, đậu nhẹ trên vệt sáng loang loáng.
Môi nàng khẽ cong, nét mặt hân hoan.
Chăm chú hái hoa, hoàn toàn không hay biết phía sau có người đang lặng lẽ tiến lại.
“Đang hái hoa sao?”
Đỗ Thiếu Lăng cười khẽ hỏi.
Hoa Mộ Thanh đang tập trung bỗng giật mình, né người, vội quay lại, giỏ hoa trong tay rơi xuống đất.
Chợt thấy Đỗ Thiếu Lăng, ánh mắt lóe sáng nhưng ngay lập tức né tránh, hoảng hốt nói: “Ta... ta không trộm hoa đâu.”
Trộm hoa?
Đỗ Thiếu Lăng bất chợt nhớ lại lần gặp trước, chính là lúc nàng hái hoa trong vườn Thượng Uyển nên bị Bạch Lộ phạt quỳ.
Lần này có vẻ là nàng lén đến một góc khuất như vậy sao?
Thảo nào mấy cung nữ theo hầu trước kia đều không thấy đâu.
Hắn mỉm cười nhẹ: “Hoa trong vườn Thượng Uyển, Hoàng Thượng vốn không cấm hái, sao lại gọi là trộm hoa được?”
Nghe hắn nói vậy, Hoa Mộ Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng lén liếc hắn một cái, mặt lại đỏ lên như tránh né, rồi cúi xuống nhặt giỏ hoa, từng bông cúc đỏ rơi vãi trên đất được nàng thu lại cẩn thận.
Đỗ Thiếu Lăng cũng quỳ xuống, giúp nàng nhặt những bông hoa ấy.
Không ngờ, cả hai lại cúi xuống nhặt đúng một bông hoa, ngón tay bất chợt chạm vào nhau.
Đỗ Thiếu Lăng hơi khựng lại, còn Hoa Mộ Thanh thì như bị kim châm, vội vàng rụt tay về.
Cắn chặt môi, nàng không nhặt hoa nữa, chỉ lúng túng ngồi xổm xuống đất.
Ngón tay trắng nõn của nàng còn vương chút sắc đỏ của hoa cúc, nhìn thật khiến người ta động lòng.
Đỗ Thiếu Lăng khẽ mỉm cười, vươn tay khẽ chạm vào đầu ngón tay nàng, nhẹ giọng nói: “Chỗ này bẩn rồi.”
Hoa Mộ Thanh giật bắ-n mình, cuống cuồng rút tay lại, lắp bắp nói: “Ta… ta thất lễ rồi. Ta… ta còn có việc quan trọng, xin… xin không quấy rầy Vương gia nữa.”
Nói xong, nàng luống cuống như con cáo nhỏ hoảng hốt, định bỏ chạy mà chẳng rõ phương hướng.
Đỗ Thiếu Lăng càng thấy buồn cười, liền đưa tay giữ lấy cánh tay nàng.
Hoa Mộ Thanh lập tức vùng vẫy, không cho hắn chạm vào.
Nhưng lại bị Đỗ Thiếu Lăng ấn nhẹ vai, cười khẽ: “Hướng đó là lãnh cung, còn đây mới là đường về cung của nàng.”
Vừa nói, vừa xoay người nàng lại đúng hướng.
Hoa Mộ Thanh cứng đờ, cả người như mất tự nhiên.
Nàng dường như vẫn chưa nhận ra, vì sao người này lại biết nàng ở cung nào.
Cắn môi, nàng gạt tay hắn ra, khẽ nói: “Đa tạ… Vương gia.”
Lần này, nàng không vội vã bỏ đi nữa, vì Đỗ Thiếu Lăng đang chặn lối duy nhất nàng có thể rời đi.
Nàng do dự liếc nhìn hắn, vành tai đỏ ửng, cúi đầu thật thấp.
Đỗ Thiếu Lăng mỉm cười: “Nghe nói gần đây… hoàng huynh đã phong nàng làm Quý Nhân rồi?”
Hoa Mộ Thanh chỉ cúi đầu, không đáp, chỉ khẽ gật đầu.
Đỗ Thiếu Lăng có vẻ rất thích vẻ e lệ, không dám đối mặt của nàng.
Hắn lại hỏi: “Vậy nàng thấy hoàng huynh thế nào?”
Lần này, Hoa Mộ Thanh lắc đầu. Đỗ Thiếu Lăng nhướng mày: “Sao? Không thích Hoàng Thượng à?”
Hoa Mộ Thanh buồn bã đáp: “Ta… chưa từng gặp.”
“Chưa từng gặp?”
Hắn giả vờ kinh ngạc, nhưng trong lòng đã hiểu rõ, hôm đó hắn cố ý hạ thấp giọng, có lẽ nàng thật sự không nhận ra hắn.
Nếu không, gặp lại thế này mà vẫn không nhận ra, hoảng hốt đến mức đó, thì quả là diễn quá đạt.
Điều hắn không biết là, từ lần đầu tiên gặp hắn, Hoa Mộ Thanh trước mặt hắn luôn chỉ là đang “diễn” mà thôi.
“Vâng.”
Hoa Mộ Thanh siết chặt tay cầm giỏ, nhẹ giọng nói: “Ta chưa từng gặp Hoàng Thượng… cũng… không muốn gặp.”
Nụ cười trên mặt Đỗ Thiếu Lăng dần nhạt đi một chút: “Không muốn gặp? Vì sao?”
Hoa Mộ Thanh cắn môi, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Chốn hoàng cung này... ta không thích. Không gặp được Hoàng Thượng, sau này... có lẽ có thể cầu xin Thiên... ca ca, cho ta rời khỏi đây.”
Cung đình Đại Lý đúng là từng có phi tử chưa từng được thị tẩm, sau đó được rời cung.
Nhưng đó chỉ là một trường hợp duy nhất, khi vị hoàng đế ấy còn trẻ đã lâm bệnh nặng qua đời, trước lúc mất có để lại di chiếu, cho phép những phi tần chưa từng hầu hạ ngài được rời cung, tái giá hoặc sống cuộc đời mới.
Đỗ Thiếu Lăng nghe Hoa Mộ Thanh lại có suy nghĩ như vậy, trong lòng bỗng thấy khó chịu lạ thường.
Ánh mắt hắn đột nhiên trầm xuống, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười, hỏi: “Sao lại muốn rời cung? Chẳng lẽ nàng muốn lấy phu quân khác?”
Lời này nói ra đã rất thẳng thắn, thậm chí có phần sắc bén.
Hoa Mộ Thanh dường như cũng nhận ra sự không vui trong giọng Đỗ Thiếu Lăng, liền lo lắng siết chặt tay cầm giỏ trúc.
Bàn chân nàng cũng khẽ động, tỏ vẻ bất an. Một lúc sau, nàng mới càng cúi đầu, nói nhỏ như muỗi: “Ta... ta không muốn thành thân nữa. Nam nhân... đều có tam thê tứ thiếp, ta... ta không thích như thế, một đám nữ nhân... tranh giành chỉ vì một người nam nhân...”
Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng gần như chẳng còn nghe thấy gì.
Đỗ Thiếu Lăng nhìn dáng vẻ dè dặt của nàng, chợt nhận ra, từ khi nàng vào cung, đã không còn là cô nương hoạt bát, tự nhiên như trước kia nữa.
Ngược lại, từng bước cẩn trọng, như đi trên băng mỏng.
Dáng vẻ bất an, sợ hãi ấy thật sự quá khác với cô thiếu nữ trước kia, dễ thẹn thùng nhưng cũng rất thông minh lanh lợi.
Nghĩ đến những gì nàng phải trải qua từ khi vào cung: Bị tính kế, bị sỉ nhục, bị cuốn vào âm mưu.
Cho dù có phản kháng, cũng chỉ là bất đắc dĩ để tự bảo vệ mình.
Dù chốn thâm cung đầy rẫy hiểm độc, nàng vẫn giữ được một tấm lòng lương thiện.
Trong sáng đến mức như thể lẽ ra không nên sinh trưởng nơi này.
Hắn khẽ nhíu mày, bỗng nói: “Vài ngày nữa là sinh thần nàng, phải không?”
Hoa Mộ Thanh giật mình: “Sao Vương gia lại biết?”
Đỗ Thiếu Lăng lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, nhưng chỉ cười: “Ta nghe hoàng huynh và Cửu Thiên Tuế nhắc tới.”
Nếu là người khác, biết được Hoàng Thượng quan tâm đến sinh thần mình đến vậy, hẳn đã mừng rỡ phát cuồng.
Chỉ riêng Hoa Mộ Thanh, lại cúi đầu đầy thất vọng, như thể điều đó không phải do Đỗ Thiếu Lăng quan tâm, mà chỉ là nghe từ người khác mà thôi.