“RẦM!”
Chén trà trong tay Hoa Tưởng Dung rơi mạnh xuống.
Nước trà nóng bỏng hắt thẳng vào người, chiếc chén vẽ hoa mẫu đơn vàng vỡ tan dưới đất.
Chu Đức lập tức quỳ rạp xuống, lớn tiếng van xin: “Nô tài biết tội! Xin nương nương giáng tội!”
Hoa Tưởng Dung lạnh lùng cất giọng: “Ngươi biết tội? Biết mình sai ở đâu không?”
Chu Đức cứng họng, không thốt được lời nào.
Hoa Tưởng Dung tiếp lời: “Dù là được thánh chỉ, Du Nhiên Cung cũng không thể vượt quá quy củ hậu cung! Mặc hỷ phục của dân gian để thành thân? Nàng ta nghĩ ra được cái trò đó à? Coi Hoàng Thượng là gì? Là phu quân riêng của mình sao? Hoàng Thượng là thiên tử, sao có thể để nàng ta tùy tiện sỉ nhục như vậy!”
Chu Đức là người tinh ranh, nghe đến đó liền hiểu ngay, lập tức hùa theo: “Phải, Mộ Quý Nhân thực sự đã vượt quá giới hạn. Vậy nô tài sẽ truyền lệnh, không cho phép tiếp tục chuẩn bị gì bên Du Nhiên Cung nữa…”
Không ngờ, Hoa Tưởng Dung đột ngột ngắt lời, lạnh lùng ra lệnh: “Truyền chỉ, Mộ Quý Nhân ở Du Nhiên Cung, không phân biệt tôn ti, xúc phạm thiên nhan. Đưa về Hoa Dung Cung, bổn cung sẽ đích thân trừng phạt.”
Chu Đức giật mình, thoáng chần chừ: “Nương nương, hôm nay là thánh thượng tự mình căn dặn, liệu có nên…”
Ánh mắt lạnh như băng của Hoa Tưởng Dung quét tới khiến hắn lập tức đổi giọng: “Nô tài tuân lệnh, sẽ đi truyền lời ngay!”
Dứt lời, hắn lập tức bò dậy, chạy vội đi.
Hàm Thúy đứng cạnh Hoa Tưởng Dung, thấp giọng hỏi: “Nương nương, hôm nay Hoàng Thượng vốn đã không vui, có nên tránh chọc giận thêm không?”
Hoa Tưởng Dung điềm nhiên đứng dậy, mỉm cười: “Hắn tức giận thì sao chứ? Hắn nắm giữ được gì ngoài chiếc ghế đó? Rồi sẽ có một ngày, bổn cung bắt hắn phải quỳ trước mặt ta, cầu xin ta liếc nhìn hắn một cái!”
Hàm Thúy sớm đã hiểu rõ dã tâm của Hoa Tưởng Dung, nên không lấy làm lạ.
Lúc này, từ cửa bên đại điện, một người mặc đồ đen, che mặt lặng lẽ xuất hiện.
Hàm Thúy nhìn hắn, còn Hoa Tưởng Dung thì chỉ khẽ vuốt bộ giáp tay, cất tiếng hỏi: “Sao rồi?”
Người kia trầm giọng đáp: “Đã tra ra tung tích lão các chủ của Lâm Lang Các, hình như là người trong cung. Một nửa thế lực còn lại của Lâm Lang Các đang nằm trong tay kẻ đó.”
Hoa Tưởng Dung gật đầu: “Tiếp tục điều tra. Còn nữa, nhân ngưc ngươi đã tung ra, đều ổn thỏa cả chứ?”
Người đó khẽ cười: “Nương nương không tin vào năng lực của người Lâm Lang Các chúng thần sao? Năm xưa Tống Hoàng Hậu còn…”
“Vô lễ!”
Hoa Tưởng Dung quát lớn: “Làm tốt việc của ngươi! Dám nhiều lời thêm một câu, ta cắt lưỡi ngươi ngay!”
Người kia chẳng giận cũng chẳng sợ, chỉ lặng lẽ nhìn Hoa Tưởng Dung.
Hoa Tưởng Dung liếc nhìn Hàm Thúy một cái.
Hàm Thúy móc ra một túi vàng, ném sang. Người kia giơ tay bắt lấy, cân nhắc một chút rồi nói: “Đa tạ nương nương ban thưởng, nô tài có tin tức gì sẽ quay lại báo.”
Nói xong, hắn tung người một cái, lập tức biến mất.
Trên mái nhà, Quỷ Lục nằm im lìm như thể hoà vào màn đêm, khóe mắt ánh lên nụ cười không mấy thiện ý.
__
Khi Hoa Mộ Thanh đến trước Hoa Dung Cung thì trời đã sẩm tối.
Mặt trời mùa thu vừa lặn, khí trời lập tức trở lạnh.
Xuân Hà khoác thêm áo choàng cho nàng, tiến lên gõ cửa điện đang đóng chặt, cất giọng vang vang:
“Mộ Quý Nhân của Du Nhiên Cung, phụng chỉ tới bái kiến Quý phi nương nương.”
Không ai hồi đáp.
Hoa Mộ Thanh yên lặng nhìn cánh cửa son đỏ thẫm, khẽ mỉm cười cũng không để Xuân Hà gõ thêm.
Chiều thu trước Hoa Dung Cung, con đường dài vắng lặng, gió lạnh thấm xương.
Không biết đã bao lâu trôi qua, mãi đến khi trời tối hẳn, một tiểu cung nữ mới ra trước điện để thắp đèn, khi ấy mới trông thấy Hoa Mộ Thanh đang đứng ngoài cửa.
Nàng ta giả vờ giật mình, kêu lên một tiếng rồi hấp tấp chạy vào bẩm báo.
Việc truyền báo này cũng mất gần hai khắc, mới thấy một cung nữ nhị đẳng vừa được đề bạt từ chỗ Hoa Tưởng Dung chậm rãi bước ra.
Nàng ta nhìn Hoa Mộ Thanh từ đầu đến chân, rồi nở nụ cười vừa khách sáo vừa khinh bỉ: “Quý Nhân, nương nương nhà ta hôm nay thân thể không khỏe, đã nghỉ ngơi rồi. Có truyền lời rằng, tội của Quý Nhân hôm nay là mạo phạm thiên nhan, vốn đáng bị nghiêm trị. Chỉ vì xét Quý Nhân thân thể yếu đuối, nên chỉ cần quỳ trước Hoa Dung Cung một canh giờ, sau đó tự mình hồi cung là được.”
Một buổi tối lạnh lẽo thế này, lại bắt Hoa Mộ Thanh quỳ suốt một canh giờ trên đường lớn?!
Nếu nàng thật sự là người yếu đuối, e rằng quỳ xong thì cũng mất nửa cái mạng!
Thế nhưng Hoa Mộ Thanh lại hơi ngạc nhiên, nàng vốn nghĩ với tính cách của Hoa Tưởng Dung, thể nào cũng bắt nàng đổ má-u.
Không ngờ chỉ là phạt quỳ?
Xem ra, cú đả kích lần trước vẫn chưa đủ mạnh!
Hoa Mộ Thanh khẽ mỉm cười, không chút do dự quỳ xuống, đồng thời dịu dàng đáp: “Đa tạ nương nương. Thần thiếp biết lỗi, nguyện cam chịu phạt.”
Có Thiên Âm Chi Công của Mộ Dung Trần bảo hộ, quỳ một canh giờ thì có đáng gì?
Nàng quỳ mà lòng đầy vui vẻ.
Khổ nhất lúc này chính là Xuân Hà đang lo lắng đứng phía sau, và cả Quỷ Lục đang bám trên tường Hoa Dung Cung để theo dõi!
Có nên bẩm báo với chủ tử không đây?!
Cảm giác như một cơn thịnh nộ long trời lở đất sắp giáng xuống, e là bọn họ, đám thuộc hạ này sẽ là những kẻ chịu trận đầu tiên mất!
Cung nữ hạng hai kia thấy Hoa Mộ Thanh vậy mà ngoan ngoãn quỳ xuống thì có hơi bất ngờ. Nhưng nàng ta chỉ nhướn mày, không nói lời nào, quay người lại rồi “rầm” một tiếng đóng sập cửa lớn.
Chỉ còn lại Hoa Mộ Thanh và Xuân Hà quỳ giữa con đường dài vắng vẻ.
Tuy đã vào đêm, nhưng trên con đường này vẫn lác đác vài cung nhân và phi tần qua lại. Mọi người chỉ trỏ, bàn tán không ngớt.
Hoa Mộ Thanh giả vờ như không thấy gì, âm thầm vận nội lực, giữ cho cơ thể không bị lạnh buốt.
Trong đầu nàng vẫn đang tính toán: Đêm nay xem như đã tạm thoát nạn.
Hoa Tưởng Dung gây chuyện lớn thế kia, chắc chắn Đỗ Thiếu Lăng sẽ phải phân tâm lo liệu cho nàng ta, vậy là nàng có thể yên ổn được một thời gian.
Giờ chỉ cần nhanh chóng tìm ra Thiên Hoàng, rồi mới có thể tính chuyện sau này.
Đỡ Thiên Hoàng dậy, gi-ết ch-ết Đỗ Thiếu Lăng và Hoa Tưởng Dung, sau đó dẫn theo Thịnh Nhi, tìm một nơi sơn thủy hữu tình, sống những tháng ngày bình dị mà hạnh phúc, chuyện ấy chẳng phải là quá đỗi vui vẻ sao?
Vui vẻ... ư?
Nhưng tại sao... trong đầu nàng lại cứ hiện lên gương mặt của cái kẻ yêu ma quỷ quái kia?
Tâm trí Hoa Mộ Thanh chợt dao động.
Đúng lúc đó...
Cửa Hoa Dung Cung bỗng “rầm” một tiếng mở toang!
Tiểu cung nữ lúc nãy châm đèn, như thể chẳng nhìn thấy ai đang quỳ ngoài cửa.
“Ào!” — Một chậu nước nóng hắt thẳng ra ngoài!
Nước đổ trúng nửa người Hoa Mộ Thanh!
Xuân Hà lập tức tức giận: “Ngươi làm cái gì vậy?!”
Tiểu cung nữ kia chẳng hề sợ hãi, ngẩng đầu, hất cằm: “Ai bảo các ngươi quỳ ngay trước cửa lớn? Không biết quỳ tránh sang một bên à? Cản trở người ta tạt nước, còn trách ai được!”
Nói xong, nàng ta còn kiêu căng đẩy mạnh cánh cửa đóng sầm lại lần nữa.
Xuân Hà giận đến sôi má-u, vội cởi áo choàng trên người định khoác cho Hoa Mộ Thanh nhưng lại bị Hoa Mộ Thanh ngăn lại.
“Nghỉ lát nữa diễn cho tốt vào.”
Xuân Hà sững người.
“Đỗ Thiếu Lăng tới rồi.”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười.
Nàng đã thấy Quỷ Tam, thái giám quản sự Du Nhiên Cung trong bộ dạng sốt ruột lo lắng, đang dẫn Đỗ Thiếu Lăng bước nhanh về phía Hoa Dung Cung.
Hoa Mộ Thanh lập tức hít sâu một hơi, cố gắng làm gương mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, người run lẩy bẩy, rồi nghiêng người đổ sang bên.
Xuân Hà vội ôm lấy nàng, bật khóc nức nở: “Tiểu chủ! Tiểu chủ! Người sao thế này? Tiểu chủ ơi! Người vừa khỏi phong hàn, lại bị dọa sợ, còn bị phạt quỳ trong gió thế này… Thân thể người sao chịu nổi chứ!”