Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 249

 
Xuân Hà đổi hơi, lại tiếp tục khóc ròng: “Hôm nay là sinh thần của tiểu chủ, không ai chúc mừng cũng đành, sao còn phải chịu khổ đến thế này? Ôi tiểu chủ của nô tỳ, sao mệnh người lại khổ đến vậy…”

Vẻ mặt Quỷ Tam cứng đờ.

Quỷ Lục suýt nữa thì trượt chân ngã từ trên tường xuống.

Hoa Mộ Thanh nằm trong lòng Xuân Hà, khóe môi co giật — Quá rồi! Diễn quá đà rồi!

Ngay lúc đó, Đỗ Thiếu Lăng bước đến. Vừa thấy Hoa Mộ Thanh mặt mày tái nhợt, yếu ớt như sắp ngất, trong lòng hắn lập tức bốc lên một ngọn lửa giận mơ hồ.

“Hộ giá! Đưa Mộ Tần về cung!”



Mộ Tần?

Vậy là thăng vị rồi? Lại còn là Tần?!

Chưa từng hầu Hà Lâm hạnh, vậy mà đã thăng liền hai bậc, một bước lên thẳng hàng Tần vị!

Đừng nói là hậu cung của Đỗ Thiếu Lăng, ngay cả trong sử sách triều Đại Lý, cũng chưa từng có tiền lệ thế này!

Hoa Mộ Thanh suýt thì không nhịn được cười thành tiếng.

Chỉ là... mí mắt rốt cuộc vẫn không kìm được mà run lên dữ dội.

Biết chắc không thể qua mắt được Đỗ Thiếu Lăng, nàng dứt khoát run rẩy mở mắt, lộ ra vẻ oan ức nhẫn nhịn, đáng thương vô cùng. Vừa nhìn thấy Đỗ Thiếu Lăng, nước mắt “rào” một cái liền trào ra.

Đỗ Thiếu Lăng trong lòng mềm nhũn, lập tức cúi xuống, đích thân bế nàng lên. Thấy nàng toàn thân ướt sũng, hắn vội vàng cởi áo choàng gấm thêu rồng màu vàng tươi của mình, quấn chặt lấy nàng.

Hắn còn đưa tay vén những lọn tóc ướt dính bên má nàng, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng.

Gương mặt nhỏ xíu, mềm mại như trái đào, nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.

Nàng lại cứ khăng khăng muốn khóc, nhưng vẫn cố kìm nén, mũi đỏ ửng, sắc mặt tái nhợt, chỉ biết rúc vào áo choàng của hắn mà khẽ nức nở.

Đỗ Thiếu Lăng vốn chỉ để tâm đôi chút, giờ lại càng dâng lên mấy phần yêu chiều.

Một người nữ nhi yếu mềm thế này, đáng lý nên được yêu thương bảo vệ, nâng niu cưng chiều mới phải.



Làm sao có thể để nàng chịu uất ức như vậy?

Hắn hạ giọng, ôn tồn dỗ dành: “Đừng sợ, đừng sợ… Muốn khóc thì cứ khóc, trẫm ở đây, sẽ không để ai bắ-t nạ-t nàng nữa đâu.”

Hoa Mộ Thanh vốn đang cố nhịn, nghe vậy lại rơi thêm mấy giọt nước mắt, như mưa xuân rơi xuống nhưng nàng vẫn cắn chặt môi, khẽ lắc đầu: “Là thần thiếp được voi đòi tiên, không nên đòi hỏi hỷ phục dân gian từ phủ Nội Vụ… Là thần thiếp xúc phạm thiên nhan, tội đáng muôn ch-ết…”

Hai chữ “tội ch-ết” nàng nói ra mà nghẹn ngào xé ruột, cứ như từng câu từng chữ đều run rẩy gõ vào tim người nghe.

Đỗ Thiếu Lăng hơi nhíu mày: “Sao lại nói tội đáng ch-ết vạn lần! Đừng nói những lời không may mắn như thế! Lễ thành hôn tối nay vốn là trẫm ban cho nàng, tất nhiên phải khiến nàng vui vẻ mới được! Đám nô tài trong phủ Nội Vụ kia, trẫm sẽ lập tức…”

Lời còn chưa dứt, từ trong Hoa Dung Cung, Hoa Tưởng Dung bước ra, khoác trên người áo gấm tím nhạt như ánh hoàng hôn, thêu hoa văn vân như ý, choàng khăn lụa trang trí hoa gương, váy gấm màu ngọc thêu cành xếp hoa nổi, ăn vận hết sức tinh xảo.

Nàng vịn tay cung nữ bước ra ngoài, tựa như không hề thấy sự hiện diện của Hoa Mộ Thanh, nàng hướng về phía Đỗ Thiếu Lăng hành lễ, dịu dàng mỉm cười: “Tham kiến bệ hạ.”

Đỗ Thiếu Lăng liếc nhìn nàng một cái, trong đáy mắt thoáng ánh lên vẻ u tối, rồi phất tay nói: “Miễn lễ.”

Hoa Tưởng Dung mỉm cười, đứng dậy, lúc này mới nhìn sang Hoa Mộ Thanh đang nép trong lòng Đỗ Thiếu Lăng, dịu giọng nói: “Muội muội bị phạt, trong lòng có thấy ấm ức không?”

Hoa Mộ Thanh cắn môi, nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay Đỗ Thiếu Lăng, lắc đầu: “Là thần thiếp làm sai, bị nương nương trách phạt cũng là điều nên. Thần thiếp không dám nói mình ấm ức.”



Diễn kịch ấy à, ai mà chẳng biết!

Quỷ Lục đang nằm trên tường, hứng thú nhìn hai nữ nhân phía dưới mỗi người một vai diễn.

Hắn vừa xem, vừa “soạt soạt” ghi chép điều gì đó bằng một chiếc bút nhỏ.

Quỷ Tam đứng cạnh Xuân Hà, lặng lẽ liếc nhìn về phía hắn.

Trước cửa cung, Hoa Tưởng Dung lại nở một nụ cười dịu dàng, gật đầu: “Biết lỗi là tốt. Hôm nay vốn là ngày lành của muội với bệ hạ, theo lý mà nói, bổn cung không nên làm mất hứng. Nhưng nơi hậu cung không giống dân gian, phép tắc không thể qua loa. Được cùng Hoàng Thượng cử hành nghi thức bái thiên địa, chỉ có thể là… Hoàng Hậu.”

Hai chữ “Hoàng Hậu” vừa thốt ra.

Sắc mặt Đỗ Thiếu Lăng thoáng biến đổi, còn Hoa Mộ Thanh thì như bị dọa sợ, toàn thân run rẩy dữ dội.

Xuân Hà vội vàng bước tới đỡ lấy nàng.

Hoa Tưởng Dung nhìn gương mặt tái nhợt của Hoa Mộ Thanh, vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt: “Hôm nay bổn cung xem như muội còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, lại không ai nhắc nhở. Nhưng chuyện này mà truyền tới tai ngôn quan, muội nghĩ xem, đám đại thần kia… sẽ dễ dàng bỏ qua cho muội sao?”

Khóe mắt Hoa Mộ Thanh lại đỏ hoe.

Nàng định quỳ xuống lần nữa, miệng không ngừng nhận lỗi, nhưng lại bị Đỗ Thiếu Lăng kéo lại.

Hoa Tưởng Dung hơi nhíu mày một cách kín đáo, rồi lại mỉm cười dịu dàng với Đỗ Thiếu Lăng: “Bệ hạ, người đã che chở nàng như vậy, thì chí ít cũng nên dạy nàng hiểu phép tắc là gì.”

Lúc này trong lòng Đỗ Thiếu Lăng đã bắt đầu khó chịu, nhưng lời Hoa Tưởng Dung nói ra, từng chữ từng câu lại không thể bắt bẻ vào đâu được.

Hắn ngừng lại một chút, liền nghe Hoa Tưởng Dung nói tiếp: “Nếu không xử trí, tuy chúng ta biết nàng ta chỉ là vô ý phạm lỗi, nhưng lỡ như có kẻ lòng dạ hiểm độc cố tình xuyên tạc, để ngoại thần biết được thì sao? Đám quan ngoài triều ấy, miệng lưỡi như d-ao, dù là Cửu Thiên Tuế có muốn bảo vệ nàng, e rằng cũng lực bất tòng tâm.”

Hoa Mộ Thanh nhìn Hoa Tưởng Dung, trong lòng thầm nghĩ: người nữ nhân này, quả thật đã không còn là cô nương năm xưa nhút nhát, chỉ cần lỡ làm điều gì sai trái là sợ đến phát run nữa rồi.



Nhìn cách nàng ta suy xét, nói năng, hành xử đều vô cùng chu toàn, đích thực mang phong thái của một Hoàng Hậu chốn thâm cung.

Trang nghiêm, đĩnh đạc, cao quý, việc gì cũng để tâm.

Rõ ràng trong lòng chứa đầy tâm kế độc ác, mưu mô hãm hại, vậy mà ngoài mặt vẫn làm ra vẻ chính nghĩa, đường hoàng, lời nào lời nấy đều hợp lẽ.

Quả nhiên, bên cạnh đó, Đỗ Thiếu Lăng sau khi buông tay nàng ra, trầm mặc một lúc rồi gật đầu: “Ái phi nói rất đúng.”

Hoa Tưởng Dung mỉm cười.

Hoa Mộ Thanh thì cúi đầu, xoắn nhẹ chiếc khăn trong tay nhưng rồi lại nghe Đỗ Thiếu Lăng nói tiếp: “Nhưng nếu chỉ là phạt quỳ thì thôi đi, cớ sao cung nữ trong cung nàng lại dám tạt nước lên người Mộ Tần? Thân thể nàng vốn đã yếu nhược, khí huyết hư hàn.”

Ý tứ của Đỗ Thiếu Lăng quá rõ ràng.

Mùa thu này, quỳ trên nền đá xanh đã đủ lạnh thấu xương, lại còn bị dội nước lạnh, thể nào cũng sinh bệnh nặng.

Lúc đó, đừng nói là được lâm hạnh, e rằng ngay cả mạng sống, cũng khó giữ được sau chuyện tối nay.

Trong mắt Hoa Tưởng Dung hiện lên một tia hàn quang — Mộ Tần? Vậy mà đã được thăng vị?!

Chuyện này chẳng phải gậy ông đập lưng ông rồi sao!

Nhưng chỉ sau một thoáng, nàng ta đã lấy lại vẻ mặt kinh ngạc, ngơ ngác như không hiểu chuyện gì xảy ra.

Ngay sau đó, nàng cau mày quay sang cung nữ mới được đề bạt lên hàng nhị đẳng – Bạch Sương – hỏi: “Chuyện này là sao?”

Bạch Sương hoảng hốt, “bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất.

Hoa Mộ Thanh chỉ nghe tiếng quỳ đó thôi cũng cảm thấy đau tận xương cốt.

“Nương nương, là nô tỳ tự ý quyết định để… Mộ Tần quỳ ngoài cửa cung. Nô tỳ thấy dạo này người mệt mỏi vì quá nhiều chuyện, đêm ngủ không yên giấc, nên không dám vào báo. Là lỗi của nô tỳ, xin nương nương tha mạng!”

Hoa Mộ Thanh khẽ nhếch môi cười, đúng là nô tài giỏi! Bên cạnh Hoa Tưởng Dung dường như chưa bao giờ thiếu những kẻ biết thay chủ che giấu điều xấu như thế này.

Chỉ là, sự trung thành của những kẻ như vậy… là vì được thu phục bằng ân huệ, hay là bị ràng buộc bằng má-u tanh đây?

Lúc này, Đỗ Thiếu Lăng đã nhíu mày hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là sao?”



Hoa Tưởng Dung như bừng tỉnh ngộ, khẽ thở dài, vẻ bất lực và thất vọng: “Xem ra là thần thiếp quản giáo không nghiêm, khiến Mộ Tần muội muội phải chịu uất ức lớn đến thế.”

Nàng lại tiếp lời: “Hôm nay thần thiếp vốn chỉ định sai người truyền muội muội đến, trách mắng đôi câu rồi cho người tiễn về Du Nhiên Cung tử tế. Không ngờ đợi hơn một canh giờ mà chẳng ai đến bẩm báo rằng muội muội đã tới. Mãi đến lúc biết bệ hạ giá lâm, lại thấy người dẫn muội đến, thần thiếp còn tưởng muội bị ấm ức, bệ hạ thương xót mới đích thân đưa đến, nên mới lỡ lời nặng nề vài câu.”

Vừa nói, nàng lại quay sang nhìn Hoa Mộ Thanh, vẻ mặt và ánh mắt đầy áy náy: “Muội muội thật sự đã chịu uất ức lớn rồi. May sao hôm nay có bệ hạ đến kịp. Nếu muội vì thế mà bị lạnh sinh bệnh, thì trong lòng bổn cung nhất định cũng áy náy vô cùng. Muội muội, đều là lỗi của tỷ tỷ.”

Một Quý phi cao cao tại thượng, vậy mà lại dùng lời lẽ dịu dàng nhún nhường như thế để nhận lỗi với mình.

Trong lòng Hoa Mộ Thanh khẽ cười lạnh, về quy củ, nàng đã đứng thế thượng phong, khiến Đỗ Thiếu Lăng không nói được lời nào. Về mặt tình cảm, Hoa Tưởng Dung cũng giữ trọn thể diện, khiến Đỗ Thiếu Lăng chỉ càng thấy nàng là người mềm mỏng, thiện lương, lúc nào cũng nghĩ cho người khác.

Hoa Tưởng Dung à Hoa Tưởng Dung, chẳng trách hậu cung bao nhiêu nữ nhân tranh sắc đấu sủng, chỉ riêng ngươi lại có thể độc chiếm thánh tâm.

Một chiêu tiến một chiêu thoái, quả thật không kẽ hở, không ai bắt bẻ nổi.

Hoa Mộ Thanh mím môi, lén liếc nhìn Đỗ Thiếu Lăng, rồi khẽ lắc đầu: “Thần thiếp không dám. Là thần thiếp có lỗi, khiến nương nương phải bận tâm. Nương nương đừng áy náy, tất cả đều là do bọn cung nhân xử sự không đúng…”

Nói đến đây, giọng nàng càng lúc càng nhỏ, còn như dè dặt liếc nhìn Bạch Sương, cung nữ đang quỳ dưới đất với gương mặt trắng bệch như tro tàn.

Đỗ Thiếu Lăng thở dài, vỗ nhẹ lên lưng nàng, như muốn an ủi và khích lệ.

Sau đó quay sang Hoa Tưởng Dung nói: “Ái phi hôm nay cũng là dụng tâm khổ nhọc, vừa rồi trẫm đã trách nhầm nàng rồi.”

Hoa Tưởng Dung dịu dàng mỉm cười, điềm đạm đáp: “Đây vốn là bổn phận của thần thiếp, nào dám kể khổ.”

Đỗ Thiếu Lăng gật đầu hài lòng, lại nói: “Chỉ là tính tình nàng vẫn còn quá hiền hoà. Trong cung mà đám nô tài cứ hết lần này đến lần khác tự ý làm càn, cuối cùng cũng không phải chuyện hay. Hôm nay dùng cung nữ này để răn đe, cho bọn họ hiểu thế nào là quy củ, phải biết nghe lời chủ tử mới phải.”



Hoa Tưởng Dung mỉm cười: “Chỉ là những kẻ nô tài này cũng là vì muốn chia sẻ gánh nặng cho thần thiếp, chỉ tiếc là cách làm không đúng. Thần thiếp nhất định sẽ dạy dỗ lại thật tốt…”

Vừa nói, nàng vừa dịu dàng nhìn về phía Bạch Sương đang quỳ dưới đất.

Bạch Sương ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt ấy.

Đó là một đôi mắt không mang chút ấm áp nào, lạnh lẽo và tàn nhẫn.

Nàng chợt nhớ đến người mẫu thân và đệ đệ còn ở quê nhà, trong lòng quặn thắt đau đớn.

Nhắm mắt lại, rồi gượng mình đứng dậy. Không ngờ lại đâ-m sầm vào cặp tượng Tỳ Hưu đặt trước cửa Hoa Dung Cung.

“Á!”

Hoa Tưởng Dung bị dọa đến sắc mặt tái mét, hoảng hốt lùi về sau liên tục.

Bạch Sương thì ngã nhào xuống đất, má-u tươi từ cơ thể nàng ta chảy ra, nhuộm đỏ cả bức tượng đá dữ tợn kia.

Hoa Mộ Thanh cúi đầu, ánh mắt trầm lặng.

Đỗ Thiếu Lăng nhíu mày, thấy Hoa Tưởng Dung sợ hãi đến nỗi sắc mặt thất thần, liền bước tới đỡ lấy nàng, nhẹ giọng dỗ dành: “Thôi nào, thôi nào, chẳng ngờ lại dọa nàng đến thế này. Người của cung nàng, cứ để nàng tự xử lý đi.”



Hoa Tưởng Dung mắt đỏ hoe, như thể không đành lòng nhìn th-i th-ể Bạch Sương, liền vùi mặt vào lòng Đỗ Thiếu Lăng, khóc thút thít.

Đỗ Thiếu Lăng cũng nhẹ nhàng an ủi mấy câu.

Ngay lúc đó, giọng nói dịu dàng mang theo vẻ yếu mềm của Hoa Mộ Thanh từ phía sau vang lên, hơi trầm thấp: “Vậy… thần thiếp xin phép cáo lui trước.”

Đỗ Thiếu Lăng quay đầu nhìn lại, thấy Hoa Mộ Thanh thật sự đã xoay người bước đi.

Vừa định mở miệng gọi nàng cùng rời đi, thì Hoa Tưởng Dung lại bất ngờ cất giọng khẽ khàng nói: “À đúng rồi, bệ hạ, bên Lâm Lang Các vừa truyền tin nói… có tin tức về Lão Các Chủ rồi.” 

 
Bình Luận (0)
Comment