Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 257

 
Hoa Mộ Thanh lập tức nghiêm mặt lắc đầu: “Tuyệt đối không thể! Ta sao có thể để hắn hôn được chứ! Vừa rồi rõ ràng ta định đẩy hắn ra, chỉ là... điện hạ đến không đúng lúc!”

Mộ Dung Trần lại không tin, lạnh lùng nói: “Bổn Đốc nhìn thấy rõ ràng nàng đã xuân tâm rục rịch, chẳng khác nào muốn nhào vào lòng hắn, c** s*ch y phục mà dâng lên cho người ta.”

Tên này mà phát điên thì lời nói cứ như dao, đâ-m thẳng vào tim, khiến người ta nghẹn họng không thở nổi.

Hoa Mộ Thanh lần này cũng chẳng buồn giải thích nữa, trừng mắt nói to: “Chàng đã không tin thì ta cũng chẳng cần nói! Đúng! Vừa rồi ta chính là muốn để hắn hôn ta đấy! Thì sao? Dù sao hắn cũng là nam nhân, lại còn là hoàng đế! Hắn hôn ta thì ta còn lời... á! Mộ Dung Trần, chàng làm gì vậy?!”

Còn chưa nói xong, Mộ Dung Trần đã nhào tới, đè nàng xuống giường.

Hai tay hắn chống hai bên đầu nàng, giam nàng dưới thân không lối thoát.

Hoa Mộ Thanh trừng mắt giận dữ: “Chàng lại phát điên gì nữa! Buông ra! Giải thích kiểu gì chàng cũng không nghe! Ta không thèm nói nữa! Tránh ra!”

Mộ Dung Trần khẽ nhếch môi, cười lạnh lẽo: “Nam nhân? Hoàng đế? Thì sao? Chẳng lẽ nàng còn biết hầu hạ nam nhân như thế nào à?”

“Ta không biết! Nhưng chàng biết chắc?! Tránh ra cho ta!... Ưm!”

Mấy câu phẫn nộ vừa bật ra khỏi miệng, lập tức bị hắn cư-ớp mất bằng một nụ hôn mạnh mẽ.

Tên này đúng là điên thật rồi!



Hoa Mộ Thanh vùng vẫy định đá hắn, nhưng hắn lại càng hôn sâu hơn, đầu óc nàng choáng váng, chân tay mềm nhũn.

Ngay trong lúc nàng mất tập trung, hai chân đã bị hắn giữ chặt.

Mộ Dung Trần như một ngọn núi không thể lay chuyển, ép sát lên người nàng, hôn sâu đến mức nàng gần như nghẹt thở.

Môi lưỡi bị hắn hoàn toàn chiếm lĩnh, dây dưa không dứt.

Sự bá đạo và mạnh mẽ ấy khiến nàng tê dại, cả người mềm nhũn như bị điện giật.
“Ưm…”

Nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng lý trí dần bị đ-ánh bại, yếu ớt và lay động.

Không biết từ lúc nào, Mộ Dung Trần đã buông hai tay nàng ra, còn đôi bàn tay nhỏ nhắn kia lại vòng lên vai hắn, nắm lấy vạt áo, khẽ run rẩy.

Cơn giận dữ đang sục sôi trong lòng Mộ Dung Trần cuối cùng cũng dịu lại trong chuỗi dây dưa cuồng nhiệt này.

Hắn khẽ ngẩng đầu, cúi mắt nhìn xuống người nữ nhân dưới thân, gò má ửng hồng, đôi mắt ướt át, long lanh khẽ run.

Môi hồng ướt át, ánh lên sắc nước, trông chẳng khác gì thạch trái cây, mềm mại, ngọt ngào.

Hắn khẽ bật cười.

“Ha.”

Hắn khẽ cong môi cười, thấp giọng hỏi: “Bổn Đốc… có phải biết hầu hạ người hơn cả nàng không?”

Hoa Mộ Thanh mơ màng tỉnh lại, ngẩng mắt liền bắt gặp khuôn mặt yêu nghiệt khiến chúng sinh điên đảo kia.

Một đôi mắt đen sâu thẳm, như dấu vết tiên nhân từng bước vào hồng trần ba nghìn năm, cuối cùng lại bị d-ục vọng và thế tục làm vấy bẩn, rơi vào ma đạo, biến thành lệ quỷ, hóa thành yêu.

Nàng mấp máy môi, bất giác hỏi một câu còn nhanh hơn cả suy nghĩ: “Mộ Dung Trần, vì sao chàng lại đối xử với ta như thế này?”

Trên gương mặt tà mị kia, nụ cười bỗng sâu thêm vài phần. Nhưng Hoa Mộ Thanh lại thấy rõ ràng trong đôi mắt ấy, không hề có lấy một tia tình cảm.



Từ trước đến nay… luôn là như vậy.

Từ sau khi trọng sinh, nàng được hắn ưu ái, được hắn quan tâm, được hắn bảo vệ.

Dù hắn từng cười dịu dàng trước mặt nàng, từng nổi giận buông lời cay độc, từng phóng túng chẳng màng lễ nghi...

Nhưng trong mắt hắn, rõ ràng chỉ đang xuyên thấu qua nàng, nhìn một người khác.

Đôi mắt ấy, đối với nàng… tựa có tình, lại hoàn toàn vô tình.

Đến khi nhận ra bản thân vừa nói gì, một tay nàng đã đặt lên cổ hắn, ngay nơi mạch má-u đập mạnh nhất, dùng chất giọng lạnh lẽo không thuộc về mình mà chậm rãi hỏi: “Chàng xem ta là người khác sao?”

Tiếng móc khóa ngầm vang lên khe khẽ.

Mộ Dung Trần hơi nhướng mày, liếc mắt, nhìn thấy ngón tay nàng đang đặt lên cổ hắn, trên đó, là một chiếc nhẫn mắt mèo huyết ngọc đỏ như má-u, đúng lúc đang kề sát động mạch của hắn.

Hắn không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn nở nụ cười đầy trêu tức, phản kích một câu: “Nàng… từ bao giờ không phải là người khác nữa?”

Hoa Mộ Thanh sững người.

Ngay sau đó, như thể có thứ gì đó ẩn sâu trong lớp sương mù dày đặc kia chợt hiện hình, rõ ràng, nàng đã hiểu ra điều gì đó.

Mộ Dung Trần vẫn luôn xem nàng là cái bóng của “người kia”, là một cái bóng phía sau Tống Hoàng Hậu.

Nên ra là… từ đầu đến cuối, hắn chỉ đang nhìn nàng như một Tống Hoàng Hậu thế thân?

Vậy thì… rốt cuộc là có ý gì?!

Cả đầu nàng như bị ai quấy nát thành một nồi hồ loãng.

Đang còn mải ngây ra, Mộ Dung Trần đã xoay người, rời khỏi người nàng, ngang nhiên nằm xuống phía trong chiếc giường lớn của nàng.

Hắn kéo một chiếc gối thêu hoa, kê dưới đầu, uể oải nói: “Bổn Đốc mệt rồi, mau đến xoa bóp vai cho Bổn Đốc đi.”

Suy nghĩ của Hoa Mộ Thanh lập tức bị ngắt quãng, nàng nhìn tay mình vẫn còn giơ lên, khẽ mím môi, khóa lại chốt an toàn của chiếc nhẫn.

Sau đó quay sang nhìn Mộ Dung Trần.



Lúc này hắn đã nhắm mắt, hàng mi đen như cánh quạ, làn da trắng mịn, ngũ quan tuấn tú.

Khi không mở mắt… hắn thật sự là một công tử như ngọc, phong thái đĩnh đạc.

Hoa Mộ Thanh bỗng có chút nghi hoặc, từ cằm hắn lặng lẽ liếc xuống dưới...

Vị trí cổ kia...

Nhưng phần cổ lại bị cổ áo dài che khuất, dường như… không nhìn thấy đặc trưng vốn thuộc về nam nhân.

Ngay sau đó, nàng lại tự lắc đầu cười nhạt vì sự nghi ngờ nực cười của chính mình.

Mộ Dung Trần mười lăm tuổi đã nhập cung, mà nhiều hoạn quan ở độ tuổi đó đã bắt đầu dậy thì, nổi yết hầu. Dù sau này bị tịnh thân, nhưng giọng nói cùng những đặc điểm sinh lý đã phát triển vẫn có thể giữ lại.

Sao nàng lại có thể nghi ngờ… rằng Mộ Dung Trần không phải là hoạn quan cơ chứ?

Nàng tự giễu cười khẽ, đưa tay đặt lên vai hắn, nhẹ nhàng xoa bóp hai vòng.

Mộ Dung Trần nhắm mắt dưỡng thần, bỗng bất mãn bĩu môi: “Trong cung bớt khẩu phần ăn của nàng rồi à? Ngày mai Bổn Đốc sẽ ban tiệc sơn hào hải vị, dùng sức vào!”

Hoa Mộ Thanh khựng lại, sau đó lén làm mặt dữ tợn phía sau đầu hắn, tay cũng mạnh bạo hơn: “Ta bóp ch-ết ngươi luôn bây giờ!”

Không ngờ Mộ Dung Trần lại khẽ gật đầu thoải mái: “Thế mới đúng chứ.”

Hoa Mộ Thanh thở dài bất lực, xoa bóp thêm một lúc, cánh tay mỏi rã rời.

Ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nàng khẽ hỏi: “Điện hạ, người có muốn…”

Chưa kịp nói hết câu, thì đã nghe tiếng hô hấp đều đều.

Hắn… đã ngủ rồi.

Hoa Mộ Thanh nhìn vết quầng thâm dưới mắt hắn, sắc mặt tái nhợt vì mệt mỏi.

Lúc nãy, những biểu cảm ngạo nghễ và tà mị của hắn khiến người ta bị cuốn đi, nhưng giờ đây, nàng mới nhận ra, thì ra, hắn… cũng sẽ mệt.

Kiếp trước, nàng thật quá đỗi ngây thơ, mới cho rằng hắn không biết mệt, không cần ngủ, không biết đau, không biết buồn…

Mộ Dung Trần, dù có là yêu ma quỷ quái gì đi nữa, thì cuối cùng vẫn chỉ là một con người bằng xương bằng thịt… có một trái tim.



Nàng khẽ mím môi, lặng lẽ xuống giường, nhẹ nhàng đắp chăn lại cho hắn.

Rồi bước ra cửa, mở hé, khẽ khàng bước ra ngoài.

Vừa khép cửa lại, đã nghe tiếng Phúc Tử từ xa đi tới: “Tiểu thư, vừa rồi…”

“Suỵt.”

Giọng nói mềm nhẹ như gió lướt qua tai: “Nhẹ một chút. Hãy dặn các cung nhân trong cung hôm nay không được làm ồn, cũng không được qua lại trước tẩm điện.”

Ngoài cửa sổ, một chú chim nhỏ đậu xuống bậu, kêu líu ríu vài tiếng rồi vỗ cánh bay đi.

Trên giường, Mộ Dung Trần khẽ cong môi cười.

Hắn không mở mắt, chỉ thoải mái cuộn tròn trong chăn mềm thơm mùi thiếu nữ. Cuối cùng cũng có một giấc ngủ an yên, yên bình đến lạ.
__

Hoa Dung Cung.

Hoa Tưởng Dung đang rà soát lại danh sách các phi tần sẽ theo đoàn đi săn mùa thu năm nay.

Chợt nhìn thấy hai chữ “Mộ Thanh” trên danh sách.

Ánh mắt bà ta khẽ tối lại, lóe lên tia lạnh lẽo.



Kế đó, nàng ta cười khẽ, nhìn chằm chằm vào cái tên kia một lúc, rồi quay sang nói với Hàm Thúy: “Bảo Lâm Vũ Kiệt tìm cơ hội vào cung một chuyến. Bổn cung… có một chuyện tốt, muốn giúp ông ta thành toàn.”

Hàm Thúy cúi đầu lĩnh mệnh, lui ra ngoài, tìm một tiểu cung nữ không mấy nổi bật, ghé tai dặn dò mấy câu… 

 
Bình Luận (0)
Comment