Nhã Tuyết Đường.
Hồng Anh đang quỳ trước mặt Bạch Lộ, nước mắt rơi lã chã, đã khóc đến mức không thể kiềm chế nổi.
Bạch Lộ cuối cùng chỉ biết thở dài, lắc đầu, đỡ nàng dậy: "Ngươi khổ vậy làm gì? Giờ tỷ muội ta khó khăn lắm mới được đoàn tụ, những gì ta có thể chăm sóc cho ngươi, tất nhiên sẽ tận tâm chăm sóc."
Hồng Anh mắt sưng đỏ, gật đầu lia lịa: "Nô tỳ từ lâu đã biết... tiểu chủ không phải người tầm thường, sớm muộn gì cũng được vinh hoa phú quý. Chỉ tiếc là phu nhân, chẳng còn duyên được gặp lại."
Bạch Lộ nghe nhắc đến mẫu thân đã mất bao năm mà bản thân còn chưa từng được biết mặt, trong lòng lại dâng lên một nỗi buồn âm ỉ pha lẫn tức giận.
Nàng thở dài, lắc đầu: "Đáng tiếc là đến một chỗ để trút giận, ta cũng không có."
Hồng Anh liếc nhìn Bạch Lộ, có chút không hiểu: "Tiểu chủ, vì sao Hoàng Quý phi tâm cơ hiểm độc như vậy mà Hoàng Thượng vẫn bênh vực nàng ta? Dù phi tử Mộ nương nương đã cầu xin tra rõ sự tình, nhưng e rằng cũng chẳng điều tra được gì?"
Bạch Lộ gật đầu, vẻ mặt đầy bất cam: "Ngươi cũng ở trong cung mấy năm rồi, đương nhiên phải biết được ân sủng Hoàng Quý phi nhận được không ai sánh nổi. Ta bây giờ, hoàn toàn bất lực."
Ánh mắt Hồng Anh thoáng lóe lên, rồi nghiêm túc nói: "Tiểu chủ đừng lo lắng, nô tỳ thấy Mộ Tần không phải người dễ bị bắ-t nạ-t. Tiểu chủ đừng sợ không có cơ hội, giờ chỉ cần hầu hạ Hoàng Thượng chu đáo, có được một Hoàng Tử thì địa vị sẽ được bảo đảm."
Bạch Lộ cảm động, gật đầu, nắm lấy tay Hồng Anh: "Vẫn là ngươi hiểu ta, biết nghĩ cho ta. Giờ ta cũng đang nghĩ như vậy."
Nói rồi, nàng liếc nhìn ra ngoài cổng cung, sau đó kéo Hồng Anh vào trong phòng, hạ giọng: "Ta nhớ mẫu thân ngươi trước đây từng đỡ đẻ cho người ta, từng nói đến phương thuốc dễ sinh con trai, ngươi có biết không?"
Hồng Anh gật đầu: "Nô tỳ cũng từng nghe mẫu thân nhắc đến. Nếu tiểu chủ cần, nô tỳ có thể nhờ người mang thư ra ngoài cung hỏi thăm mẫu thân?"
"Vậy thì quá tốt rồi!"
Bạch Lộ vui mừng khôn xiết, tháo một cây trâm ngọc không quá giá trị trên đầu xuống, đặt vào tay Hồng Anh: "Trong cung này, giờ ta chỉ có thể trông cậy vào ngươi."
Khuôn mặt Hồng Anh thoáng hiện vẻ phức tạp, rồi vội vàng mỉm cười đầy xúc động: "Vâng, nô tỳ nhất định sẽ toàn tâm toàn ý hầu hạ tiểu chủ."
Nửa canh giờ sau.
Hồng Anh lặng lẽ bước ra từ cửa bên của Nhã Tuyết Đường, không gây ra một tiếng động nào.
Trông có vẻ đang đi về phía ngự thiện phòng, nhưng đi được nửa đường thì đột nhiên bị một người kéo vào giả sơn bên cạnh.
Ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Tố Cẩm.
“Họ muốn xin phương thuốc hỗ trợ thụ thai dễ sinh con trai.” - Hồng Anh nói xong liền vội vã rời khỏi giả sơn.
Nàng ta bước đi tự nhiên vài bước, chẳng may đ-ánh rơi khăn tay trong tay.
Cúi xuống nhặt, lại trông thấy người đứng sau lưng.
Chính là cung nữ Ngọc Linh, người hầu cận bên Bạch Lộ. Nàng kinh ngạc hỏi: “Ngọc Linh tỷ, sao tỷ lại ở đây?”
Ngọc Linh liếc nhìn giả sơn không xa, cười nói: “Tiểu chủ sợ muội không biết đường, bảo ta đến đi cùng muội.”
Đi cùng gì chứ, rõ ràng là giám sát và theo dõi.
Hồng Anh ngượng ngùng cười, liên tục gật đầu: “Phải rồi, vừa nãy suýt chút nữa muội đi nhầm đường, còn vòng sang bên kia giả sơn, đến khi đi qua mới biết là đường cụt, đành phải quay lại. May mà gặp được tỷ, tỷ nhớ dẫn đường cho muội đấy, kẻo sau này đi nhầm lại lỡ mất bữa ăn của tiểu chủ.”
Ngọc Linh nhìn Hồng Anh, mỉm cười: “Được, đi theo ta. Ngự thiện phòng đi lối này. Lần sau đừng đi nhầm nữa nhé.”
Hồng Anh cười, gật đầu.
Một nén hương sau, Tố Cẩm quay về Du Nhiên Cung, đem chuyện Hồng Anh báo lại cho Hoa Mộ Thanh.
Hoa Mộ Thanh bật cười, liếc nhìn Xuân Hà.
Xuân Hà liền mang bút mực giấy nghiên đến.
Hoa Mộ Thanh cúi người trên bàn trà thấp, vừa viết vừa khẽ cười: “Quả nhiên không nhìn lầm Bạch Lộ, đúng là có dã tâm. Không uổng công ta từng ra mặt nâng đỡ nàng ta trước mặt Đỗ Thiếu Lăng.”
Tú Hỷ ở bên cạnh hỏi: “Tiểu thư nhờ Cửu Thiên Tuế đưa Bạch Lộ theo đi săn mùa thu, là có kế hoạch gì ạ? Bọn nô tỳ cần chuẩn bị gì không?”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười: “Tuỳ cơ ứng biến.”
Tú Hỷ sợ nhất nghe câu này, lúc theo hầu Mộ Dung Trần, ngài cũng hay bảo thuộc hạ “tuỳ cơ ứng biến”.
Giờ đây, một thiếu nữ mới mười sáu, vừa tròn tuổi cập kê, mà tác phong lại giống Mộ Dung Trần đến thế!
Thật sự là tâm cơ khó lường, thâm sâu khó đoán.
Phúc Tử thì ngồi trên ghế đôn bên cạnh, đang thêu một túi thơm kiểu nam giới, cũng góp lời: “Hồng Anh kia thật lòng trung thành với tiểu thư sao? Nô tỳ nghe nói trước đây ở ty giặt, nàng ta cũng không phải dạng an phận.”
Hoa Mộ Thanh chỉ khẽ mỉm cười.
Xuân Hà nói: “Chính là vì nàng ta là người không an phận. Ngươi nghĩ xem, nàng ta mồ côi phụ thân từ nhỏ, lớn lên nhờ mẫu thân nuôi dưỡng. Nếu chịu lấy người nhà Bạch Lộ, ít nhất cũng có thể sống một đời vinh hiển. Nhưng nàng ta lại đào hôn, chạy đến kinh thành, rồi còn vào cung. Vì sao? Không phải là vì trong lòng nàng ta không cam chịu sống đời bình thường hay sao?”
Phúc Tử chớp mắt, vừa xỏ kim vừa tỏ vẻ nửa hiểu nửa không: “Vậy… là nàng ta cố tình lừ-a tiểu thư và Bạch Lộ, nói rằng nhà Bạch gia muốn ép nàng ta làm người hầu bí mật? Nhưng tại sao chứ? Lần này Bạch Lộ về tìm hiểu, chẳng phải là sẽ bại lộ hết sao?”
Tú Hỷ lại chỉ cười, lắc đầu: “Chuyện đó chưa chắc đâu. Bây giờ mọi liên lạc giữa Bạch Lộ và bên ngoài đều bị Hoa Tưởng Dung kiểm soát. Muốn tự mình liên hệ với người nhà, nàng ấy chẳng có cách nào. Chỉ còn trông vào Hồng Anh mà thôi. Hồng Anh chắc chắn đã nhìn trúng điểm này, nên mới bịa chuyện bôi nhọ nhà Bạch Lộ, tự tạo cho mình một lý do rất ‘hợp tình hợp lý’ để ở lại bên cạnh nàng ấy.”
“Huống hồ.”
Tố Cẩm cũng hiếm khi lên tiếng: “Nhà Bạch gia trước kia đã thông đồng với Hoa Tưởng Dung giấu chuyện mẫu thân của Bạch Lộ đã qua đời, khiến nàng ấy vốn đã có thành kiến với người nhà. Hơn nữa, nàng ấy lại bị thân phụ bán cho bọn bu-ôn ngư-ời, đương nhiên càng thêm oán hận. Chỉ vì còn chút tình má-u mủ nên mới chưa trở mặt. Nhưng giờ biết mẫu thân đã mất, trong lòng nàng ấy chắc đã hận cả người thân lẫn Hoa Tưởng Dung đến tận xương tủy, nên càng dễ tin vào lời của Hồng Anh.”
Tố Cẩm vừa nói, vừa chỉ vào cây kim trong tay Phúc Tử: “Chỗ đó nên dùng kỹ thuật thêu Tô tú song châm.”
Phúc Tử ngẩng đầu lên, bị chiếc mặt nạ da người vô cảm trên mặt Tố Cẩm dọa cho giật mình: “Song châm à? Thêu sao vậy? Tỷ chỉ ta đi?”
Tố Cẩm cầm lấy, làm mẫu cho nàng xem.
Hoa Mộ Thanh mỉm cười nhìn mấy nha hoàn trước mặt mình, lúc theo nàng, ai nấy đều còn dè dặt, sợ sệt, vậy mà chỉ trong thời gian ngắn đã trưởng thành đến mức này.
Tốt lắm.
Người của nàng, nhất định phải là người có thể bảo vệ mình và sống sót trong chốn hiểm nguy.
Tú Hỷ đã ghé lại xem Tố Cẩm thêu túi thơm, còn trêu Phúc Tử: “Này, Phúc nha đầu, ngươi tuổi còn nhỏ thế mà đã thêu túi cho nam nhân rồi à. Tiểu tử Quỷ Tam kia, không biết đời trước tích đức gì mà gặp được vận may thế này. Chậc chậc.”
Phúc Tử lập tức đỏ bừng cả mặt, phụng phịu đáp: “Không phải thêu cho huynh ấy đâu!”
“Thật không?” - Tú Hỷ liếc xéo nàng.
Phúc Tử vừa xấu hổ vừa tức giận, giơ tay đ-ánh bà ấy.
Tú Hỷ phá lên cười lớn.
Xuân Hà cũng bật cười, rồi bước đến bên Hoa Mộ Thanh hỏi nhỏ: “Tiểu thư, người định dùng Hồng Anh thế nào?”
Hoa Mộ Thanh viết xong đơn thuốc trong tay, cầm lên thổi nhẹ khẽ cười: “Đã muốn ra mặt, thì ta sẽ cho nàng ta cơ hội để ra mặt.”