Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 259

 
Hồng Anh tưởng rằng Hoa Mộ Thanh sẽ chẳng buồn điều tra những chuyện bẩn thỉu của mình, nào ngờ Hoa Mộ Thanh sớm đã nắm rõ mọi thứ như lòng bàn tay.

Tuy Bạch gia làm việc không mấy tử tế, nhưng cũng tuyệt đối không đến mức để nhi tức mình đi làm thứ “môn đinh hạ tiện” như lời đồn.

Chính Hồng Anh mới là kẻ ôm tâm tư bất chính, biết Bạch Lộ được hầu hạ Quý Nhân trong cung, liền mơ tưởng đi theo để hưởng vinh hoa phú quý.

Không ngờ, Hoa Tưởng Dung lại sợ nàng ta lỡ miệng tiết lộ chuyện mẫu thân của Bạch Lộ đã mất, nên lập tức sai phủ Nội Vụ đưa nàng vào làm ở giặt y cục.

Ở giặt y cục, Hồng Anh vẫn không yên phận, thậm chí còn lén lút qua lại với tên thái giám quản sự ở đó.

Tên thái giám ấy, Hoa Mộ Thanh đã cho người dò xét, là kẻ trong tối thủ đoạn dơ bẩn chẳng vừa.

Hồng Anh tuy vẫn giữ được cái danh “trinh bạch”, nhưng thân thể e rằng sớm chẳng còn trong sạch gì nữa.

Nhưng thế cũng tốt, người như vậy, càng có nhiều điểm yếu lại càng dễ kiểm soát.

Loại người này, một khi đã nếm được mùi ngọt ngào, sẽ ngày càng trở nên điên cuồng.



Hoa Mộ Thanh khẽ mỉm cười, điều nàng muốn chính là khiến cả hậu cung này không còn ngày nào yên ổn.

Lắm nữ nhân muốn trèo lên long sàng như thế, Đỗ Thiếu Lăng, ngươi liệu có chống đỡ nổi không?

Nàng gấp đơn thuốc lại, đưa cho Xuân Hà: “Bảo Quỷ Tam lấy thuốc theo phương này, rồi mang cho Hồng Anh. Trước khi thu săn, nhất định phải để Bạch Lộ uống đủ ba lần.”

“Còn kế hoạch bên phía Bạch gia, để Quỷ Tam truyền lệnh, có thể bắt đầu rồi.”

Xuân Hà gật đầu, cất kỹ đơn thuốc.

Bên kia, Tú Hỷ vẫn đang trêu chọc Phúc Tử: “Lúc nãy ngươi nói nghe được chuyện gì ấy, mau kể cho di mẫu nghe, rốt cuộc nghe từ đâu vậy? Hửm? Có phải từ Quỷ Tam không? Tên đó vốn ít nói, chắc chỉ nói chuyện nhiều với ngươi thôi chứ gì?”

“Tú Hỷ di mẫu!” - Phúc Tử đỏ mặt tía tai, bật dậy giật lại túi thơm, xoay người bỏ chạy.

Tú Hỷ cười ha hả, còn Tố Cẩm điềm đạm lau tay, rồi hỏi Hoa Mộ Thanh: “Tiểu thư muốn dùng trà không ạ?”

Hoa Mộ Thanh nhìn ra sân, thấy ánh nắng thu dịu dàng, khẽ gật đầu: “Ừ, phong cảnh thế này, nên uống một chén. Mang rư-ợu Lê Hoa Bạch ra, các ngươi cùng ta uống một ly.”
__

Dưỡng Tâm Điện.

Đỗ Thiếu Lăng nghe nói Hoa Mộ Thanh ở Du Nhiên Cung, cùng mấy nha hoàn uống rư-ợu Lê Hoa Bạch mà cũng say được, liền bật cười.

Nghĩ ngợi một chút, hắn dặn Phúc Toàn: “Sau thu săn, chuẩn bị loại Lê Hoa Bạch thượng hạng ở cung suối nước nóng.”

“Vâng.”

Ba ngày sau, bắt đầu cuộc thu săn.

Ngoại trừ các đại thần và Ngự Lâm Quân đã đi trước, thì đến ngày thứ hai sau khi trường săn được bố trí xong, ngự giá của hoàng đế mới từ từ tới nơi.

Hoa Mộ Thanh ngồi trong xe ngựa nhìn ra ngoài, có thể thấy cờ săn tung bay, khắp nơi vang tiếng ngựa hí, người nói cười tấp nập, trại lều đỉnh vàng nối tiếp nhau.

Bất giác nàng nhớ lại cảnh hành quân chinh phạt ở kiếp trước.

Chỉ là, mọi thứ trước mắt giờ đây, so với khi ấy rét mướt gian khổ, quả thật yên vui thịnh vượng hơn gấp bội lần.

Xa xa là dãy núi mùa thu kéo dài bất tận, trời cao mây nhẹ, gió mát nắng trong. Gần đó là tiếng cười nói rộn ràng, người xe qua lại, rộn rã khắp nơi.

Nhớ lại năm đó, lần đầu tiên nàng theo quân xuất chinh, liền gặp thiên tai.



Mấy vạn binh sĩ đứt nguồn lương thảo, vừa đói vừa lạnh, đừng nói đến trại, ngay cả chỗ trú mưa cũng không có.

Gió tuyết bủa vây, bước chân lê lết, gần như tuyệt vọng.

Chính là Mộ Dung Trần, đã mang theo năm nghìn quân viện binh cùng vô số lương thực và quân dụng đến ứng cứu, đại quân mới thoát khỏi hiểm cảnh.

Nếu không, trận đầu đời năm ấy của nàng, e là còn chưa kịp ra chiến trường đã thất bại thảm hại, trở thành trò cười cả đời.

Giờ đây, giữa tiếng người ngựa ồn ào bên ngoài, Hoa Mộ Thanh hồi tưởng lại tất cả, trước mắt lại toàn là bóng hình Mộ Dung Trần để lại.

Hắn từng giúp nàng, bảo vệ nàng, nâng đỡ nàng, khoan dung với nàng.

Hắn... vì sao lại làm như vậy?

Chỉ đơn thuần vì trung thành với triều Đại Lý sao?

Bên ngoài từng có lời đồn rằng, tiên hoàng từng có ơn cứu mạng với Mộ Dung Trần.

Ân tình ấy... có đủ khiến một yêu tiên kiêu hùng tự tại như hắn, lưu lại chốn hồng trần nhiều năm như vậy không?

Hơn nữa, hắn luôn đối xử với nàng...

Hoa Mộ Thanh khẽ động trong lòng, đang mải nghĩ ngợi.



Chợt phía trước vang lên tiếng hô lớn — "Cung nghênh Hoàng Thượng, Hoàng Quý phi!"

Thanh âm ôn hòa tươi tắn của Hoa Tưởng Dung truyền đến: “Không cần đa lễ, miễn lễ cả đi.”

Trái tim vừa lay động khẽ khàng kia, lại chìm xuống lạnh giá.

Hoa Tưởng Dung.

Phải rồi... nếu năm đó Mộ Dung Trần thật sự đối với nàng khác người, thì cớ sao lại đem Hoa Tưởng Dung dâng cho Đỗ Thiếu Lăng?

Để mặc nàng bị hà-nh h-ạ bao năm, chịu đủ mọi khổ đau như thế?

Hoa Mộ Thanh khẽ cười lạnh, thu lại tâm tư, đúng lúc xe ngựa dừng lại.

Tiếng Quỷ Tam vang lên từ ngoài màn xe: “Nương nương, đến nơi rồi.”

Mọi người lúc này mới cúi mình nghênh đón Hoàng Quý phi, nhưng rồi lại nghe một tiếng xưng hô vang lên bên cạnh một cỗ xe ngựa khác, không khỏi ngạc nhiên.

Tất cả đều quay đầu nhìn.

Chỉ thấy từ chiếc xe ngựa bằng gỗ tử đàn điêu khắc hoa văn tinh xảo, một bóng dáng yêu kiều như tiên nữ chưa kịp ngẩng đầu đã toát lên phong thái khuynh quốc khuynh thành, nhẹ nhàng nắm tay cung nữ, từ từ bước xuống xe.

Tiểu Trác Tử quỳ bên cạnh xe ngựa, lấy đầu gối làm bậc, để Hoa Mộ Thanh có thể vững vàng bước xuống đứng bên xe.

Một cơn gió thu nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hơi lạnh man mác và mùi hương dìu dịu như thoảng qua từ một tiên nữ giữa vườn hoa, quanh quẩn bên người nàng, lan tỏa khắp nơi.

Hương thơm nhè nhẹ lan ra, bao phủ khứu giác và thần trí của tất cả mọi người, khiến họ như mê mẩn trước dáng vẻ tiên tử giáng trần đột ngột xuất hiện trước mắt.



Đôi mắt trong veo của Hoa Mộ Thanh khẽ ánh lên, tay cầm chiếc quạt xương xanh, khẽ che dưới mũi.

Tựa như không chịu nổi ánh mắt quá đỗi thẳng thắn và nóng bỏng từ mọi người xung quanh, đôi má nàng ửng hồng, như nh** h** vừa thấm sương mưa.

Nửa gương mặt ẩn sau tấm quạt, như mờ như thật. Càng khiến người ta ngỡ ngàng, không phân rõ là mộng hay thực.



Một chàng trai trẻ không kìm được cất lời ngợi khen:

“Quạt nhỏ nhẹ nhàng tay ngà,

Thắt lưng uyển chuyển vũ sa trời.

Tựa tiên nữ bước hạ phàm,

Một ánh nhìn sáng hơn sao rơi.”

Nói xong, hắn mới chợt nhận ra mình thất lễ, vội cúi đầu trốn ra sau đám đông.

Mọi người lúc này mới bừng tỉnh, ai nấy đều mang vẻ mặt kinh diễm ngỡ ngàng.

Chỉ riêng Hoa Tưởng Dung, nụ cười đoan trang trên mặt thoáng cứng lại.

Còn Đỗ Thiếu Lăng thì cười ha hả, vẫy tay gọi Hoa Mộ Thanh: “Ái phi đừng câu nệ, mau đến bên cạnh trẫm.”

Lời còn chưa dứt, bên cạnh đã nghe Hoa Tưởng Dung dịu giọng nói: “Bệ hạ, muội muội Mộ Tần lần đầu tham gia thu săn, đường xa lại mệt mỏi, vốn sức khỏe đã yếu. Hay là để muội ấy vào nghỉ ngơi trong trướng lều đã chuẩn bị trước, lát nữa hãy đến trường săn?”

Đỗ Thiếu Lăng nghĩ cũng có lý, thu săn mãi đến chiều mới bắt đầu, liền cười gật đầu: “Cũng được. Vậy Mộ Tần cứ đi nghỉ trước. Sau bữa trưa sẽ có cuộc đua ngựa của các thiếu gia thế gia, ái phi nếu có hứng, có thể đến xem.”

Hoa Mộ Thanh khẽ liếc Hoa Tưởng Dung, rồi mỉm cười cúi người hành lễ: “Thần thiếp tuân chỉ, tạ ơn bệ hạ.”

Hôm nay tâm trạng Đỗ Thiếu Lăng rất tốt, lại vung tay áo, dẫn Hoa Tưởng Dung rảo bước về phía trường săn.



Đám đông tất nhiên rầm rộ nối gót theo sau.

Trong đó không ít người còn quay đầu lại nhìn Hoa Mộ Thanh đang rẽ sang hướng khác, vừa đi vừa khe khẽ bàn tán: “Vừa rồi chính là Mộ Tần nương nương đang nổi danh trong cung đấy à?”

“Nghe nói nàng ta chưa được thị tẩm mà từ Bảo Lâm đã một đường thăng lên Tần vị. Lúc đầu ta không tin, hôm nay tận mắt thấy rồi, chậc chậc...”

“Gương mặt ấy, đúng là tuyệt sắc nhân gian. Nếu được thị tẩm rồi thì còn ra sao nữa chứ!”

“Huống hồ sau lưng nàng ta còn có Cửu Thiên Tuế. Nếu sau này lại sinh được Hoàng Tử, thì ngôi vị chủ hậu cung này…”

Mọi người nhỏ giọng bàn tán, còn Đỗ Thiếu Lăng thì chỉ mải trò chuyện với người bên cạnh, dường như hoàn toàn không nghe thấy gì nhưng Hoa Tưởng Dung thì lại nghe rõ mồn một.

Nàng vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng bàn tay giấu trong tay áo đã siết chặt đến trắng bệch.

Hoàng gia tổ chức săn bắ-n thường kéo dài từ ba đến năm ngày. Nếu trùng vào dịp năm năm một lần khi các phiên bang chư hầu tiến cống, thì có thể kéo dài đến bảy ngày.

Thông thường, ngày đầu tiên là lúc triều thần và hoàng tộc tụ hội, nghỉ ngơi điều chỉnh. Buổi chiều sẽ tổ chức nhiều cuộc thi đấu như: Tỉ võ, vật tay, đ-ánh cầu, cưỡi ngựa…

Người chiến thắng các cuộc thi sẽ được đích thân Hoàng Thượng ban thưởng một món lễ vật quý giá.

Sang ngày thứ hai, mới là ngày chính thức diễn ra cuộc săn mùa thu.

Hoàng Thượng cùng những người đã đăng ký sẽ tiến vào rừng núi thuộc khu vực săn, bắt đầu săn thú.

Ai săn được nhiều nhất sẽ giành được danh hiệu đứng đầu.

Danh hiệu này tuy không có phần thưởng cụ thể, nhưng lại là vinh dự vô cùng to lớn.

Thỉnh thoảng, nếu Hoàng Thượng cao hứng, còn có thể hứa ban một điều ước, chỉ cần không quá đáng, đều được chấp thuận.

Chính vì vậy, đây cũng là lý do khiến con cháu thế gia và đám võ quan trẻ tuổi tranh giành quyết liệt.

Đến ngày thứ ba, là ngày vui mừng ca hát, gi-ết thịt thú săn được, mở tiệc ăn mừng tưng bừng.

Cũng trong ngày này, các tiểu thư khuê các vốn chỉ đứng ngoài quan sát hai ngày trước sẽ lần lượt biểu diễn tài nghệ như làm thơ, gảy đàn…cũng coi như một buổi yến tiệc kết duyên trá hình.

Không ít người được Hoàng Thượng để mắt tới, tại chỗ được phong vị và đưa vào hậu cung.

Một cuộc săn mùa thu bình thường, trình tự thường là như vậy.



Nếu có thêm tiết mục phụ hoặc săn được nhiều, có thể kéo dài thêm một hai ngày.

Hoa Mộ Thanh đi về phía lều nghỉ đã được sắp xếp cho mình, vừa đi vừa nghe Quỷ Tam kể về lịch trình ba ngày năm nay, nàng không lên tiếng.

Bỗng nhiên, phía trước xuất hiện một đội kỵ binh.

Giữa lòng trường săn này, lại có người cưỡi ngựa phi nước đại một cách ngang tàng như thế.

Vừa nhìn thấy đoàn người của Hoa Mộ Thanh, đối phương không những không tránh né mà còn lao thẳng về phía nàng!

Hoa Mộ Thanh ngẩng mắt nhìn, liền thấy trên lưng một con ngựa hồng sẫm dẫn đầu, là một nữ tử mặc trang phục cưỡi ngựa kiểu dị tộc đỏ rực, đang khống chế ngựa, cố tình phi thẳng về phía nàng!

Gương mặt Quỷ Tam lập tức biến sắc, hắn lập tức tiến lên phía trước, lớn tiếng quát: “Người đâu! Vô lễ! Mau xuống ngựa! Chớ có xông vào làm kinh động đến Mộ Tần nương nương!”

Thế nhưng người kia dường như hoàn toàn không nghe thấy, lại còn vung roi ngựa.

“Vút!”

Con ngựa bị quất đau, càng thêm điên cuồng lao tới như một mũi tên rời dây, xông thẳng về phía Hoa Mộ Thanh!

Chỉ cần một cú giẫm của vó ngựa, ngự-c nàng có thể bị nghiền nát, ch-ết ngay tại chỗ!

Sắc mặt Hoa Mộ Thanh vẫn lạnh băng.

Xuân Hà ở bên cạnh lập tức túm lấy cổ tay nàng, định kéo nàng tránh khỏi nguy hiểm.

Nào ngờ đúng lúc ấy, Lâm Vũ Kiệt dẫn theo một nhóm người cưỡi ngựa thong thả đi ngang qua phía sau, vô tình chắn ngang đường thoát của Hoa Mộ Thanh khỏi con ngựa đang lao đến!

“Vô lễ! Tránh ra!”

Xuân Hà tức giận quát Lâm Vũ Kiệt.



Nếu nói ông ta không cố ý đứng chắn ở đây thì đến người m-ù cũng không tin!

Không ngờ Xuân Hà vừa quát xong, Lâm Vũ Kiệt lại giận dữ quay lại quát lớn: “Ả nô tài nào không biết trời cao đất dày! Dám to tiếng với bản tướng quân?! Người đâu, kéo ra ngoài đ-ánh một trăm trượng cho ta!”

Nói xong, vài binh sĩ đã chuẩn bị sẵn từ trước lập tức xông đến định bắt Xuân Hà!

Chỉ trong chớp mắt, bên cạnh Hoa Mộ Thanh chỉ còn lại Tiểu Trác Tử một tiểu thái giám không biết võ công!

Ngay lúc con tuấn mã đã lao sát đến trước mặt, chỉ giây lát nữa thôi, Hoa Mộ Thanh sẽ bị vó ngựa hung hãn đạp trúng.

Tiểu Trác Tử liều mình lao tới, dang rộng hai tay che chắn trước mặt Hoa Mộ Thanh, nhắm chặt mắt lại!

Nhưng ngay sau đó, hắn chỉ nghe thấy bên tai vang lên tiếng áo choàng phần phật, gió rít từng cơn! 

 
Bình Luận (0)
Comment