Mộ Dung Trần nhướng mày: “Không phải nàng bảo Bổn Đốc đến xem kịch sao?”
Hoa Mộ Thanh đẩy nhẹ hắn ra: “Sắp rồi, lát nữa tự nhiên sẽ đến lượt điện hạ lên sân khấu. Để tránh bị nghi ngờ, điện hạ mau quay về đi.”
Mộ Dung Trần khẽ cười: “Đúng là một đóa hoa nhỏ vừa ngây thơ lại vừa xảo quyệt. Tự mình bày trò, lại còn quen thói bắt Bổn Đốc làm vai chính kết màn. Nàng nói xem, bắt Bổn Đốc vất vả cả đêm thế này, nàng định đền đáp thế nào?”
Hoa Mộ Thanh vừa định đáp, thì ngoài kia lại vang lên tiếng động. Nàng biết người mình sắp sắp xếp đã tới.
Nàng lập tức đẩy Mộ Dung Trần ra lần nữa: “Chút nữa điện hạ muốn đền bù gì cũng được, giờ mau đi đi! Đừng để người ta phát hiện!”
“Ồ?”
Ánh mắt Mộ Dung Trần lướt qua khuôn mặt nàng, rồi từ từ hạ xuống, hỏi khẽ đầy ẩn ý: “Gì cũng được sao?”
“Phải phải, gì cũng được hết!”
Hoa Mộ Thanh chỉ lo thúc giục hắn, hoàn toàn không để ý đến ẩn ý trong lời hắn.
Mộ Dung Trần cười khẽ, đưa tay nâng cằm nàng lên: “Được rồi, Tiểu Hoa Nhi phải nhớ kỹ lời mình nói đó. Đã hứa rồi, thì thứ gì đền bù cũng phải cho Bổn Đốc.”
Hoa Mộ Thanh khẽ nhíu mày, lúc này mới cảm thấy có điều không ổn nhưng khi nhìn lại thì bóng dáng Mộ Dung Trần đã biến mất không tung tích, nhanh như chớp.
Nàng cắn nhẹ môi.
Đúng lúc ấy, từ phía lều chính vang lên tiếng gọi lớn của Lâm Vũ Kiệt: “Thần Lâm Vũ Kiệt, cầu kiến Hoàng Thượng!”
Long Vệ phụ trách gác lều bước lên chặn lại: “Tướng quân, bệ hạ đã nghỉ, nếu không phải việc gấp xin hãy đợi đến sáng mai.”
Lâm Vũ Kiệt rõ ràng đã uống say, liền đẩy Long Vệ kia một cái, trong men say tức giận hét lớn: “Lão tử là Vinh Uy tướng quân! Cầu kiến Hoàng Thượng mà cũng đến lượt một tên nhãi ranh như ngươi cản đường sao? Cút ra!”
“Tướng quân!”
Long Vệ cau mày: “Bệ hạ đã nghỉ rồi, xin tướng quân…”
“Bệ hạ có nói không được cầu kiến à? Lão tử có việc quân tình khẩn cấp từ tám trăm dặm, ngươi cũng dám ngăn?”
Lâm Vũ Kiệt vừa nói vừa loạng choạng vài bước, rõ ràng đã say đến không vững.
Long Vệ nghe đến hai chữ “quân tình” thì không dám ngăn nữa, đành bước đến mép lều, khẽ gọi: “Bệ hạ, bệ hạ, Lâm Tướng quân có việc quân tình khẩn cấp muốn bẩm báo… Bệ hạ?”
“Cho hắn vào.” – Một giọng nói truyền ra từ bên trong.
Nghe không thật rõ, có lẽ vì đã uống rư-ợu, nên âm điệu không giống bình thường của Đỗ Thiếu Lăng.
Long Vệ đứng dậy, đi ra ngoài lều, ra hiệu cho người canh cổng cho Lâm Vũ Kiệt vào.
Lâm Vũ Kiệt đắc ý trừng mắt nhìn Long Vệ một cái, hừ lạnh một tiếng, rồi lắc lư cái đầu bước vào trong lều.
Vừa mới vào trong, liền thấy Đỗ Thiếu Lăng vẫn đang nằm nghiêng trên giường, có chút bất ngờ vừa mới định tiến đến gần giường để hỏi han thì đột nhiên, một âm thanh sắc nhọn xé gió vang lên trong không khí, mu bàn tay Lâm Vũ Kiệt tê rần, sau đó toàn thân mềm nhũn ngã gục xuống.
Ngoài lều, Long Vệ nghi ngờ quay đầu liếc nhìn một cái.
Lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói chuyện khe khẽ, cảm thấy có liên quan đến quân tình nên không dám nghe kỹ.
Trong lều.
Đỗ Liên Khê, Bàng Mạn và Dao Cơ từ dưới gầm giường bò ra.
Bàng Mạn bước tới, khinh bỉ liếc nhìn người đang nằm dưới đất, rồi bịt mũi mở hộp hương đang cầm trong tay, múc một ít thoa lên mũi Lâm Vũ Kiệt.
Sau đó lại bước qua chỗ khác.
Đỗ Liên Khê cũng làm y như vậy, thoa một ít hương lên mũi Đỗ Thiếu Lăng.
Tiếp theo, Dao Cơ cười đầy ác ý, xõa tóc Đỗ Thiếu Lăng ra, lại cởi bớt mấy lớp áo của hắn.
Rồi từ trên áo Lâm Vũ Kiệt, nàng ta giật lấy một đoạn chỉ lụa màu xanh ngọc thêu hình thông già, ném nó xuống bên cạnh gối của Đỗ Thiếu Lăng.
Ba người lập tức vòng ra phía sau lều, ở đó cũng có mấy tên Long Vệ đứng gác.
Thế nhưng khi Đỗ Liên Khê và Bàng Mạn đi ngang qua, mấy tên Long Vệ kia như thể trúng mê hồn dược, hoàn toàn bất động, đôi mắt đờ đẫn vô hồn.
Đỗ Liên Khê nhìn hai hộp hương trong tay, Bàng Mạn không nói gì.
Chỉ đến khi ba người đã rời khỏi nơi nguy hiểm, Dao Cơ mới ôm ngự-c cười khẽ, lắc đầu: “Không ngờ thứ này của Huyết Hoàng lại lợi hại đến vậy. Nếu không, chuyện đêm nay chắc còn phải mất thêm công sức.”
Bàng Mạn gật đầu: “Quả là hiệu quả gấp đôi.”
Đỗ Liên Khê liếc nhìn về phía lều trại: “Chỉ còn chờ xem phản ứng sau này của Đỗ Thiếu Lăng thôi.”
__
Một lúc sau, Lâm Vũ Kiệt nhanh chóng tỉnh lại.
Đầu óc choáng váng như muốn nổ tung, hắn lồm cồm bò dậy nhìn xung quanh, lờ mờ nhớ ra hình như là Đỗ Thiếu Lăng gọi hắn tới đây.
Thế mà gọi người tới rồi lại tự mình ngủ quên! Rõ ràng là không coi hắn ra gì!
Đáng ghét!
Còn để hắn đợi đến mức ngủ gục tại chỗ!
Tiểu tử thối tha, chờ đến ngày hắn giành được thiên hạ, xem ngươi phải quỳ xuống mất hết thể diện thế nào! Hừ!
Lại liếc nhìn Đỗ Thiếu Lăng vẫn còn đang nằm trên giường, Lâm Vũ Kiệt hừ mũi khinh bỉ, ngáp một cái rồi bước ra khỏi lều.
Long Vệ đứng gác bên ngoài chỉ liếc nhìn hắn, không nói một lời.
Trong lều.
Đỗ Thiếu Lăng bất chợt cau mày, vẻ mặt như đang cực kỳ bực bội.
Bất chợt mở bừng mắt!
Trong mắt hắn ánh lên vẻ kinh hoàng, phẫn nộ xen lẫn nhục nhã, đến mức khuôn mặt tuấn tú cũng gần như méo mó!
Hắn vừa mơ thấy gì vậy?
Lại mơ thấy... mình bị Lâm Vũ Kiệt… làm chuyện ấy?!
Quả thực là nỗi sỉ nhục không thể tả nổi!
Làm sao lại có thể mơ thấy một giấc mơ đê tiện, không thể nói ra miệng như vậy chứ?!
Hắn tức giận bật dậy ngồi thẳng!
Lúc này mới phát hiện y phục ngủ của mình vô cùng xộc xệch, búi tóc cũng bung ra hết!
Y hệt như cảnh tượng trong giấc mơ, bị lão già kia giày vò không thương tiếc!
Tức thì trong lòng chấn động dữ dội!
Hắn cau mày, day trán, rồi chợt liếc thấy trên gối đầu... một sợi chỉ thêu màu xanh ngọc!
Y phục của hắn tuyệt đối không có màu này!
Vậy thì từ đâu ra?!
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi thất thường. Siết chặt nắm tay, hắn gầm lên ra ngoài: “Phúc Toàn! Phúc Toàn đâu?!”
Long Vệ canh bên ngoài lập tức chạy vào, cúi đầu bẩm: “Bệ hạ, Mộc Đóa cách cách của Kim tộc tự ý vào hậu sơn săn bạch hồ, đi lâu không về, Phúc Toàn công công đã đích thân dẫn người đi tìm rồi ạ.”
Đỗ Thiếu Lăng nhíu mày, dừng một chút rồi hỏi: “Vừa rồi, có ai vào trong lều trẫm không?”
Long Vệ thoáng nghi hoặc, rồi đáp: “Lâm Tướng quân có vào báo cáo quân tình.”
Gương mặt Đỗ Thiếu Lăng lập tức tối sầm như mây đen áp đỉnh!
Vừa tối nay, hắn còn uống rư-ợu đến say khướt với Lâm Vũ Kiệt. Báo quân tình cái gì?
Ánh mắt hắn trở nên u ám, lạnh lẽo: “Ông ta ở trong bao lâu?”
Long Vệ càng thêm bất an, khẽ đáp: “Ước chừng nửa canh giờ!”
Nửa canh giờ!
Hoàn toàn trùng khớp với thời gian trong giấc mộng vừa rồi!
Nghĩa là… vừa nãy không phải mơ, mà là thật?!
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên nhớ lại lúc còn mơ màng say rư-ợu, hắn từng ngửi thấy một mùi khiến hắn muốn nôn…
Hắn lập tức quát lớn: “Người đâu! Lập tức lôi Lâm Vũ Kiệt đến trước mặt trẫm! Không được để rò rỉ ra ngoài một chữ!”
Long Vệ kinh hãi, vội vàng lĩnh mệnh rời đi!
Đỗ Thiếu Lăng nắm chặt sợi chỉ thêu trong tay, cơn giận và nỗi nhục nhã từ “giấc mơ” kia gần như khiến hắn siết đến gãy cả ngón tay!
Cùng lúc đó.
Mộ Dung Trần vừa ngáp vừa chậm rãi bước ra khỏi lều, "vô tình" thấy một đội Long Vệ đang lặng lẽ rảo bước rất nhanh về phía trước.
Hắn liền hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt thế này, các ngươi đi đâu vậy?”
Long Vệ dẫn đầu khựng bước, ôm quyền đáp: “Phụng chỉ làm việc, điện hạ thứ lỗi, không thể tiết lộ.”