Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 266

 
Mộ Dung Trần khẽ nhướng mày, gật đầu: “Bệ hạ vẫn chưa ngủ sao? Đúng lúc, Bổn Đốc cũng có một tấu chương muốn để bệ hạ xem qua.”

Nói xong, hắn không đợi thống lĩnh Long Vệ mở miệng, đã tự ý bước về phía lều của Đỗ Thiếu Lăng.

Thống lĩnh Long Vệ liếc nhìn hắn một cái, rồi vội vã rảo bước về phía lều của Lâm Vũ Kiệt.



Đương nhiên hắn không nhìn thấy nụ cười nhạo mỉa đầy vẻ hả hê của Mộ Dung Trần lúc quay lưng đi.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác.

Trong lều của Hoa Tưởng Dung, nàng ta cũng đang mặc triều phục chỉnh tề, không hề có ý định đi nghỉ.

Nàng chau mày nhìn sang Hàm Thúy bên cạnh, nghi ngờ hỏi: “Sao đến giờ rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì?”

Hàm Thúy lắc đầu: “Có lẽ không phải sắp đặt cho đêm nay?”

Hoa Tưởng Dung sắc mặt sa sầm: “Lão già kia chẳng lẽ uống rư-ợu đến quên cả chuyện quan trọng của bổn cung rồi sao?”

Hàm Thúy không đáp.

Hoa Tưởng Dung lại càng thêm khó coi, giận dữ lầm bầm: “Đúng là chẳng thể trông mong gì ở lão già ấy. Thôi bỏ đi, bên kia sắp xếp sao rồi?”

Hàm Thúy gật đầu: “Nô tỳ đã dặn dò xong, đêm nay, Hoa Mộ Thanh chắc chắn không thoát được.”

Hoa Tưởng Dung lúc này mới hài lòng gật đầu.

Nàng lại hỏi: “Vừa nãy bên ngoài có chuyện gì vậy?”

Hàm Thúy đáp: “Là Mộc Đóa cách cách của tộc Kim tự ý lên núi sau săn hồ ly trắng, đến giờ vẫn chưa trở về. Phúc Toàn công công đã đích thân dẫn người đi tìm rồi. Sau đó Lâm Tướng quân cũng tới báo cáo quân tình, chừng nửa canh giờ thì rời đi.”



Lều của Hoa Tưởng Dung cách lều chính của Đỗ Thiếu Lăng không xa, nên vừa rồi có động tĩnh gì nàng đương nhiên cũng nghe thấy.

Nàng khẽ gật đầu, đưa tay xoa nhẹ mi tâm.

Hàm Thúy bước tới, dịu dàng hỏi: “Nương nương có muốn nghỉ ngơi một lát không? Chuyện đó e là phải đợi đến rạng sáng.”

Hoa Tưởng Dung lắc đầu, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng độc ác: “Ta muốn tận mắt nhìn thấy ả nữ nhân đó trở thành thứ hạ tiện, bẩn thỉu nhất.”

Lúc nàng nói ra những lời này, ngọn nến bên cạnh bất chợt phát ra tiếng “tách” khẽ, như một tia lửa nhỏ bùng lên.

Hàm Thúy liền quay người, bưng đến một chén nước ấm.

Ngay khi đó—

Bên ngoài đột nhiên lại vang lên một tràng âm thanh lộn xộn nho nhỏ.

Hoa Tưởng Dung ngẩn ra, nghiêng tai lắng nghe, hình như có ai đó bị bịt miệng rồi bị kéo đi rất nhanh, hướng thẳng về phía lều của Đỗ Thiếu Lăng.

Nàng bất giác kinh ngạc, quay sang nhìn Hàm Thúy: “Là bên phía Hoa Mộ Thanh xảy ra chuyện rồi sao?”

Hàm Thúy cũng thấy khó hiểu, vội bước đến bên lều, vén một khe nhỏ nhìn ra ngoài không khỏi kinh hãi.

Nàng ta vội vàng quay lại bên cạnh Hoa Tưởng Dung, hạ giọng nói: “Là Lâm Tướng quân. Không rõ vì sao lại bị bịt miệng, rồi bị lôi vào trong trướng của bệ hạ.”

Chiếc ly trong tay Hoa Tưởng Dung khẽ run, nước ấm hắt lên váy nàng.

Nàng kinh ngạc, bán tín bán nghi đứng bật dậy: “Là ai bắt Lâm Vũ Kiệt?”

“Nhìn trang phục thì hẳn là Long Vệ của bệ hạ.”

Sắc mặt Hoa Tưởng Dung lập tức thay đổi, nhíu mày đầy nghi hoặc: “Bệ hạ sai Long Vệ bắt Lâm Vũ Kiệt? Lại còn hành động kín đáo như vậy? Vì sao chứ? Chẳng lẽ… đã phát hiện ra điều gì?”



Lâm Vũ Kiệt là chỗ dựa lớn nhất mà nàng có thể lôi kéo vào lúc này. Nếu bị Đỗ Thiếu Lăng nghi ngờ, rồi điều tra ra mối liên hệ giữa hai người...vậy thì toàn bộ kế hoạch sau này của nàng chẳng phải sẽ đổ sông đổ bể hết sao!

Hoa Tưởng Dung bỗng trở nên nôn nóng, đi vòng quanh tại chỗ hai lượt, rồi đột nhiên định bước ra ngoài: “Không được, ta phải đi xem!”

Nhưng lại bị Hàm Thúy giữ chặt lại: “Nương nương, không thể! Người không thể đi!”

Hoa Tưởng Dung nhíu mày, sau đó liền nghe Hàm Thúy nói gấp gáp: “Nương nương, bây giờ chúng ta không rõ vì sao bệ hạ lại bắt Lâm Tướng quân. Nhưng nếu người cứ thế xông vào, với tính khí của bệ hạ, dù trước đó không nghi ngờ mối quan hệ giữa người và Lâm Tướng quân, thì e rằng cũng sẽ bắt đầu sinh lòng nghi ngờ. Xin nương nương nghĩ kỹ, lúc này, nên nhẫn nại chờ đợi.”

Hoa Tưởng Dung nhíu chặt mày, lại nhìn ra ngoài trướng.

Trong trướng chính của Đỗ Thiếu Lăng, đèn đuốc đã sáng rực, soi rõ cả bên ngoài.

Lờ mờ có thể thấy mấy bóng người in trên vải trướng.

Lâm Vũ Kiệt bị bắt vào như vậy, chỉ sợ… kết cục sẽ chẳng tốt lành gì.

Nhưng, rốt cuộc vì lý do gì mà Đỗ Thiếu Lăng lại đột nhiên nổi giận với Lâm Vũ Kiệt?

Chẳng lẽ… hắn không cần biên cương Sơn Tây nữa? Hay từ lâu đã ngầm nghi ngờ Lâm Vũ Kiệt?

Hay là… vì lý do nào khác khiến Lâm Vũ Kiệt đắc tội với hắn, khiến Đỗ Thiếu Lăng sinh lòng sát ý?

Dù nghĩ thế nào, Hoa Tưởng Dung cũng không thể hiểu nổi.

Điều nàng hoàn toàn không ngờ tới chính là tuy Đỗ Thiếu Lăng từ lâu đã có địch ý với Lâm Vũ Kiệt, nhưng chưa từng thực sự có ý định gi-ết hắn.



Chỉ là, chính loại mê hương quỷ dị mà Hoa Mộ Thanh đã dùng, đã khiến hắn rơi vào một ảo cảnh nhục nhã tột cùng.

Trong ảo cảnh đó, một đấng quân vương đường đường như Đỗ Thiếu Lăng lại bị tên d-â-m loạn như Lâm Vũ Kiệt làm nhục, trêu đùa một cách hèn hạ!

Đỗ Thiếu Lăng vốn kiêu ngạo và tự phụ nhất, sao có thể chịu đựng được nỗi nhục như thế này!

Hoa Mộ Thanh không tin hắn có thể nhẫn nhịn nổi!

Cho dù tất cả chỉ là giả, chỉ là một màn kịch được dựng lên, nhưng chỉ cần có chút dấu vết nào thì Đỗ Thiếu Lăng tuyệt đối sẽ không tha cho Lâm Vũ Kiệt!

Huống hồ gì—

Hắn vốn chỉ còn thiếu một cái cớ để ra tay với Lâm Vũ Kiệt mà thôi.

Hoa Mộ Thanh kiếp trước từng ở bên cạnh Đỗ Thiếu Lăng nhiều năm như vậy, tâm tư hắn, nàng hiểu rõ như lòng bàn tay!

Cho nên, dù kế hoạch đêm nay gấp gáp thành hình, sơ hở đầy rẫy, thậm chí rất dễ bị người khác phát hiện ra sơ suất, chỉ cần Đỗ Thiếu Lăng chịu khó điều tra một chút, chắc chắn sẽ nhận ra có điều bất thường và Lâm Vũ Kiệt rất có thể là bị người hãm hại.

Nhưng Hoa Mộ Thanh lại tin chắc, hắn sẽ không điều tra!

Lâm Vũ Kiệt, chắc chắn phải ch-ết.

Lúc này, Hoa Mộ Thanh đứng bên mép lều, mắt dõi về phía lều chính của Đỗ Thiếu Lăng, ánh nhìn lạnh lẽo và bình thản.

Xuân Hà đứng bên cạnh thấp giọng nói: “Tiểu thư, đừng đứng ngoài gió lâu quá, nhiễm lạnh thì không tốt đâu.”

Hoa Mộ Thanh thu lại ánh mắt, khẽ gật đầu: “Được… Á!”

Vai nàng chợt đau nhói một cái.

Xuân Hà lập tức hỏi: “Sao vậy ạ?”

Hoa Mộ Thanh cúi đầu nhìn qua, cơn đau cũng nhanh chóng tan biến, như thể chỉ là ảo giác.

Nàng cũng không để tâm, lắc đầu: “Không sao, chắc là trật khớp nhẹ thôi. Nghỉ đi, đêm nay chẳng còn chuyện gì liên quan đến chúng ta nữa.”

Xuân Hà gật đầu, đỡ Hoa Mộ Thanh về giường, cẩn thận giúp nàng nằm nghỉ.

Còn trong lều chính.

Mộ Dung Trần lười nhác tựa người bên bàn, chống cằm, đầy hứng thú nhìn Lâm Vũ Kiệt đang bị trói chặt vứt dưới đất.



Lâm Vũ Kiệt quần áo xộc xệch, toàn thân mỡ thừa run lên từng đợt kinh tởm, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Sau lưng hắn, còn có hai thiếu niên mặt mày khôi ngô, cũng trong tình trạng chẳng mảnh vải che thân.

Chỉ là trên người hai thiếu niên ấy, đầy những vết bầm tím và dấu vết không tiện nói ra.

Cả hai quỳ dưới đất, run lẩy bẩy.

“Chậc chậc.”

Mộ Dung Trần bĩu môi, giọng đầy giễu cợt: “Thì ra Lâm Tướng quân có sở thích thế này? Nam nữ không phân biệt? Hay là chỉ mê loại này thôi hả?”

Hắn hoàn toàn không để tâm đến vẻ mặt của Đỗ Thiếu Lăng trên ghế chủ tọa, khuôn mặt đã sớm u ám đến mức phủ đầy mây đen!

Lâm Vũ Kiệt cố sức ngồi dậy, liếc nhìn Đỗ Thiếu Lăng, rồi cười lấy lòng: “Chỉ là uống hơi nhiều, có chút không kiềm chế được. Xin bệ hạ tha tội. Thần... thần chỉ là đùa vui chút thôi, tuyệt đối không làm chuyện cư-ỡng ép hay phạm pháp. Hai người này... đều là người bên dưới mang từ kỹ quán nổi tiếng trong kinh thành đến, không phải con cháu nhà lành gì.”

Không phải con cháu nhà lành gì?!

Một câu nói nhẹ nhàng buông ra, hai thiếu niên kia lại càng cúi gằm đầu thấp hơn.

Có lẽ đã quen bị người ta khinh rẻ, nên chẳng hề phản kháng, chỉ biết lặng lẽ cam chịu nhưng khuôn mặt Đỗ Thiếu Lăng đã đen kịt như sắt đá!

Lời nói của Lâm Vũ Kiệt suýt nữa đã khiến lý trí cuối cùng của hắn bị cơn giận thiêu rụi hoàn toàn!

Không phải con cháu nhà lành?!

Vậy theo hắn nói, việc nhân lúc hắn say rư-ợu mà giở trò đùa giỡn, cũng chẳng khác nào xem hắn một đấng thiên tử, chỉ là một món đồ chơi như mấy tên tiểu quan rẻ tiền kia, là loại bẩn thỉu, ô uế chẳng đáng gì sao?!



Đúng lúc ấy, ánh mắt của Mộ Dung Trần nhìn khuôn mặt đang méo mó vì giận dữ của hắn lại càng thêm hứng thú, cười nói đầy giễu cợt: “Ồ? Lâm Tướng quân đúng là già mà còn sung sức ha! Đến cả đi săn mùa thu cũng không quên ‘săn’ thêm chút sắc đẹp à? Tinh lực thế này, Bổn Đốc ta cũng phải bội phục đấy!”

Lâm Vũ Kiệt nghe bốn chữ “già mà còn sung” mà tai như ong ong, chói tai vô cùng.

Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, ông ta nào dám làm càn trước mặt Đỗ Thiếu Lăng, đành cười gượng mấy tiếng, ngập ngừng nói: “Ta… ta cũng chỉ là muốn vui chút thôi. Hôm nay là ta không phải, không nên mang loại người như vậy đến trường săn. Mong bệ hạ lượng thứ, thần xin nghiêm túc rút kinh nghiệm, tuyệt đối không có lần sau.”

Lần sau?!

Mộ Dung Trần liếc nhìn Đỗ Thiếu Lăng, thấy lỗ mũi hắn phập phồng, thở như trâu, hiển nhiên đang cố nén giận.

Tốt thôi!

Ngươi còn nhịn được? Vậy ta cho ngươi thêm chút lửa!

Thế là hắn liền cười, nhìn hai thiếu niên kia rồi lên giọng châm chọc: “Bổn Đốc thấy hai thiếu niên này, tuy hơi thiếu phần mềm mại, nhưng lại toát lên khí chất anh tuấn, rất ra dáng nam tử. Lâm Tướng quân thì ra lại thích kiểu người như vậy sao? Nhìn kỹ lại, hình như… giống ai đó mà Bổn Đốc đã từng gặp thì phải…”

Lâm Vũ Kiệt sững người.

Vừa nãy hắn chỉ lo hưởng lạc, thực sự chưa nhìn kỹ mặt mũi hai tiểu quan kia, chỉ cảm thấy cơ thể họ đủ mềm mại, chơi đùa cũng rất sướng tay.

Đang lúc cao hứng thì Long Vệ bất ngờ xông vào, dọa hắn suýt ch-ết khi-ếp.

Sau đó bị bịt miệng, kéo đến trước mặt Đỗ Thiếu Lăng.

Lúc này nghe lời Mộ Dung Trần nói, hắn mới nghi hoặc quay đầu lại nhìn…

Ở phía trên, bỗng “rầm” một tiếng vang lên dữ dội.

Âm thanh chấn động khiến hai thiếu niên kia run bắ-n cả người, đồng loạt dập đầu liên hồi.

Lâm Vũ Kiệt vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn Mộ Dung Trần thì khẽ cong môi, cười khẽ không thành tiếng.

“Vô lễ!”

Đỗ Thiếu Lăng giận dữ quát lớn!

Nhìn hai thiếu niên đang dập đầu cầu xin dưới đất, trong ánh mắt bọn họ rõ ràng có vài phần giống hắn!

Cái dáng vẻ quỳ xuống cầu xin đó, lại khiến hắn không thể không nhớ đến chính mình năm xưa, lúc không nơi nương tựa, chỉ có thể nhục nhã van xin Tống gia giúp đỡ!



Không chỉ là cơn giận do nỗi nhục trong cơn mộng ảo vừa rồi, mà cả nỗi hổ thẹn quá khứ chôn sâu cũng cùng lúc bùng nổ!

Hắn tức giận đến tột độ!

Bất ngờ hất tung bàn trà trước mặt, rồi sải bước tới trước mặt Lâm Vũ Kiệt, vung chân đá mạnh một cú vào ngự-c hắn!

“Á!!”

Lâm Vũ Kiệt hét thảm một tiếng, khí huyết cuồn cuộn, suýt nữa không thở nổi.

Khó khăn lắm mới gắng gượng được một chút, hắn gân cổ, trừng mắt giận dữ nhìn Đỗ Thiếu Lăng: “Bệ hạ! Thần chẳng qua chỉ chơi đùa với hai tiểu quan, người cần gì phải nổi giận đến mức này! Thần không phục!”

“Không phục?!”

Ánh mắt Đỗ Thiếu Lăng bỗng trở nên u ám, tàn nhẫn, một vẻ mặt chưa từng để lộ trước mặt người ngoài: “Trẫm là thiên tử, còn ngươi chỉ là con chó của trẫm! Trẫm muốn đ-ánh muốn gi-ết, ngươi cũng không có tư cách nói một câu không phục!”



“Ngươi…!”

Lâm Vũ Kiệt chợt hiểu ra, đêm nay có lẽ bản thân thực sự gặp đại nạn rồi.

Hắn vùng vẫy, muốn thoát khỏi dây trói, vừa hét to: “Ngươi thân là hoàng đế, lại chuyên quyền độc đoán, hành xử hồ đồ vô lý! Chính ngươi còn mang theo hai phi tần đi theo, vậy mà không cho ta vui chơi tìm chút thú vui sao? Thật nực cười! Đỗ Thiếu Lăng, với loại hoàng đế như ngươi, ai còn dám tận trung nữa chứ?!” 

 
Bình Luận (0)
Comment