Mộ Dung Trần cũng không rõ liệu nàng có phát hiện ra điều gì không, chỉ lặng lẽ nhìn Hoa Mộ Thanh, khẽ mỉm cười, rồi nói tiếp: “Đúng vậy. Gương mặt này của ta, bây giờ vì trúng độc mà trông chẳng khác gì quỷ dữ, phải không?”
Giọng nói nghe như mang chút tự giễu.
Hoa Mộ Thanh tuy trong lòng không muốn nói gì, nhưng không hiểu sao lại buột miệng đáp: “Cũng... cũng không đến nỗi đâu. Vẫn... vẫn khá tuấn tú.”
Nói xong, mặt đỏ bừng, vội quay đầu nhìn sang chỗ khác để che giấu.
Khóe mắt Mộ Dung Trần hiện lên ý cười, nhớ lại lần đầu nàng uống say trước mặt hắn, còn bắt hắn làm "diện thủ" (gã trai bao) của nàng.
Hắn đưa tay ra, khẽ véo má nàng một cái, nhưng lại bị nàng hất ra, tuy nhiên lực đẩy rất nhẹ.
Tiếp đó là cái lườm đầy giận dỗi từ nàng.
“Vậy... công độc này, có phải chỉ có thể giải bằng thể chất Vô Tướng không?”
Thấy hắn nói nửa chừng rồi im lặng, lòng Hoa Mộ Thanh bắt đầu lo lắng, chủ động lên tiếng hỏi.
Mộ Dung Trần cong môi, khẽ gật đầu: “Không sai. Thể chất Vô Tướng là thể duy nhất có thể giải được Thiên Âm Chi Công, có thể tiếp nhận toàn bộ độc tính trong công pháp đó, từ đó giúp ta một lần đột phá, tu luyện đến cảnh giới cao nhất của Thiên Âm Chi Công, tiến đến Đại Viên Mãn.”
Nhưng Mộ Dung Trần còn giấu một câu, sau khi giải hết công độc, hắn có thể hoàn toàn khôi phục bản chất nam nhân của mình.
Dĩ nhiên, câu đó hắn chưa muốn để Tiểu Hoa Nhi biết vào lúc này.
Thế nhưng, Hoa Mộ Thanh đâu phải người ngốc. Trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, liền nhíu mày suy nghĩ rồi hỏi tiếp: “Những thể chất khác thì không được sao?”
“Ừ.”
Mộ Dung Trần nhướng mày, nha đầu này quả nhiên lập tức nhận ra mấu chốt quan trọng nhất.
Chính vì thế trước đây hắn mới không muốn để nàng biết, quá khó để giấu giếm.
“Tại sao lại không được?”
“Bởi vì... ta sẽ bị phản phệ.”
Hoa Mộ Thanh nhận ra, mỗi khi nói chuyện với nàng, cách Mộ Dung Trần xưng hô lại thay đổi.
Nhưng nàng cũng không để tâm, tiếp tục truy hỏi: “Vậy... lúc Điện hạ giúp ta khai thông kinh mạch, truyền vào Thiên Âm Chi Công, là vì muốn dùng thể chất của ta để giải công độc cho người sao?”
Thực ra, chỉ sau khi phát hiện nàng mang thể chất Vô Tướng, hắn mới nảy ra ý định đó.
Ban đầu, hắn chỉ muốn nàng có nội lực, để có thể giúp hắn làm vài việc vặt thôi.
Tuy vậy, Mộ Dung Trần không có ý định giải thích quá nhiều, chỉ gật đầu: “Đúng thế.”
Ánh mắt Hoa Mộ Thanh hơi tối lại, hít một hơi thật sâu, lại hỏi: “Vậy... Điện hạ định dùng thể chất Vô Tướng của Mộ Thanh để giải độc... bằng cách nào?”
Tốt lắm, cuối cùng cũng hỏi đến điểm mấu chốt rồi.
Ánh mắt của Mộ Dung Trần thoáng mang theo chút thâm ý, nhìn chằm chằm vào Hoa Mộ Thanh, ánh nhìn lại khẽ quét xuống dưới.
Hoa Mộ Thanh bỗng thấy toàn thân tê dại, không hiểu sao có cảm giác là lạ, liền nghi ngờ nhìn hắn.
Nhưng Mộ Dung Trần đã cong môi, khẽ cười nói: “Đến lúc đó… nàng sẽ tự biết thôi.”
Nói mà như không nói gì cả!
Hoa Mộ Thanh âm thầm trợn mắt, bĩu môi tỏ ý khó chịu, rồi bỗng nhớ đến một chuyện: “Vậy Thiên Âm Chi Công này… sẽ không gây ảnh hưởng gì đến ta chứ?”
Mộ Dung Trần bật cười, đáp: “Với nữ nhân mà nói, nếu chỉ tiếp xúc nông cạn, thì chỉ càng khiến dung nhan thêm diễm lệ mà thôi.”
Trong đầu Hoa Mộ Thanh đột nhiên vang lên một tiếng “ting” rõ to "với nữ nhân thì không sao", vậy với nam nhân thì sao? Nữ nhân, nam nhân...
Dường như có điều gì đó sắp được sáng tỏ!
Nhưng đúng lúc ấy, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt của Mộ Dung Trần lại vang lên: “Tiểu Hoa Nhi không cảm thấy dạo gần đây khuôn mặt nhỏ nhắn này của ngươi càng lúc càng quyến rũ mê người sao?”
Tia sáng le lói trong đầu nàng chợt vụt tắt.
Trong lòng Hoa Mộ Thanh như trống rỗng, nhất thời chẳng nhớ ra rốt cuộc vừa rồi mình định hiểu điều gì.
Nhìn Mộ Dung Trần, còn chưa kịp phản ứng xem hắn vừa nói gì...
Đã thấy hắn lại nhàn nhã cười, thong thả buông một câu: “Đỗ Thiếu Lăng, Bàng Thái, Vương Phong — từng tên một, đều như mấy con chó điên bị sắc đẹp của nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Trong đó, chẳng phải cũng có công lao của bổn tọa sao?”
Lại bắt đầu nói nhảm rồi!
Sắc mặt Hoa Mộ Thanh bỗng trầm xuống, nhớ đến Vương Phong - người vừa bị chính tay nàng đâ-m ch-ết, ánh mắt khẽ trầm lại: “Vương Phong đáng ch-ết. Nhưng còn Bàng Thái… hôm nay hắn cố ý sắp đặt để gặp lại ta, còn nói chuyện xưa tình cũ, rốt cuộc là có ý gì?”
Mộ Dung Trần thấy nàng có vẻ thật sự không hiểu, cũng hơi bất ngờ: “Tiểu Hoa Nhi mà cũng không đoán ra sao?”
Hoa Mộ Thanh quả thực là không hiểu nổi.
Cả ngày hôm nay nàng đều không yên lòng, tâm trí rối bời vì cuộc trò chuyện lúc sáng giữa Mộ Dung Trần và Đỗ Thiếu Quân.
Khi đối mặt với người khác, nàng chỉ phản ứng theo bản năng cảnh giác, làm gì còn tâm trí để đoán xem người ta có mưu đồ gì?
Thấy nàng im lặng, Mộ Dung Trần hiếm khi tốt bụng, liền giải thích: “Năm sau hắn thi hội, nếu đỗ cao, chẳng phải sẽ cần một nữ nhân có thể nói giúp vài câu trước mặt hoàng đế, giúp hắn thuận buồm xuôi gió thăng tiến sao?”
Hoa Mộ Thanh thực ra cũng đã mơ hồ đoán được, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy tâm tư của Bàng Thái không đơn giản chỉ có vậy.
Nghĩ ngợi một chút, nàng nói: “Ta thấy hắn không đơn giản như thế.”
Mộ Dung Trần cong môi cười: “Có thể giấu được người của Tứ Phương Chiến, thì có thể đơn giản được sao? Cứ chờ xem, hắn không giấu được bao lâu đâu.”
“Ừ.”
Hoa Mộ Thanh khẽ gật đầu, ngoan ngoãn và dịu dàng vô cùng.
Mộ Dung Trần nhìn nàng, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
Hoa Mộ Thanh khẽ giật tay lại, nhưng không thể rút ra được.
Chỉ nghe giọng hắn vang lên từ trên đỉnh đầu: “Không giận nữa rồi?”
“……”
Hai má nàng lập tức nóng bừng, khẽ cắn môi, quay mặt đi hướng khác. Lúc này, nàng cũng chẳng rõ mình có đang giận hay không nữa.
Tâm tư dành cho Mộ Dung Trần… đã nhạt đi nhiều rồi.
Bởi vì nàng đã hiểu rõ, hắn đối với mình, từ đầu đến cuối… cũng chỉ là lợi dụng mà thôi.
Tất cả những quan tâm, dịu dàng, bảo vệ hiện giờ cũng chỉ là vì muốn nàng giúp hắn giải độc sau này.
Thôi vậy, còn gì đáng để so đo?
Dù sao thì cả đời này của nàng, cũng không nên mơ tưởng gì đến những thứ phù phiếm như yêu đương hay ấm áp.
Chỉ cần báo được thù, mang theo Thịnh Nhi sống một cuộc đời yên ổn thanh bình, thế là đủ rồi.
Cắn môi, nàng vừa định mở miệng nói gì đó…
Mộ Dung Trần lại lên tiếng trước: “Phải rồi, hôm nay Đỗ Thiếu Lăng suýt nữa bị một con hổ dữ vồ ch-ết.”
“Gì cơ?”
Hoa Mộ Thanh giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn hắn.
Mộ Dung Trần nheo mắt lại: “Nàng lo cho hắn à?”
Nhưng Hoa Mộ Thanh lại đáp: “Hổ ở đâu ra? Nếu bị hại ch-ết thật thì chẳng phải sẽ làm hỏng kế hoạch của ta sao? Hắn có trúng độc không?”
Ánh nhìn quỷ dị trong mắt Mộ Dung Trần lập tức tan biến, hắn khẽ cười: “Cách nàng ra tay bỏ độc thật quá rắc rối, lại dễ bị phát hiện sơ hở. Nếu đã muốn làm gì, để bổn tọa giúp là được.”
Hoa Mộ Thanh hơi do dự một chút, rồi khẽ thì thầm vài câu vào tai hắn.
Mộ Dung Trần liền bật cười: “Quá đơn giản, bổn tọa tất nhiên có thể khiến nàng toại nguyện.”
Hoa Mộ Thanh bĩu môi, rút tay ra khỏi bàn tay hắn vẫn đang nắm chặt, khẽ xoa lòng bàn tay còn vương hơi ấm, rồi hỏi: “Vậy… có tra ra được con hổ đó là do ai thả ra không?”
Mộ Dung Trần thu tay lại, đầu ngón tay thon dài khẽ cong lên, nhếch môi cười nhạt: “Có thể sắp xếp mãnh thú trong hoàng gia săn trường, thì người đó phải có thế lực cỡ nào? Hừ, lần này Đỗ Thiếu Lăng nhất định sẽ lấy cớ này mà hành động. Không biết ai xui xẻo lại bị hắn nhắm vào đây.”
Hoa Mộ Thanh nghe giọng điệu như thể đang hả hê của hắn thì cũng đành cạn lời.
Nhưng rồi nàng vẫn không khỏi lo lắng chuyện triều chính: “Nếu hắn thực sự muốn đối phó mấy kẻ tham ô hại nước thì không sao. Nhưng triều đình Đại Lý vẫn còn vài vị trung thần tận tụy, mà lại từng có xích mích với hắn… Nếu hắn lấy thù riêng mà báo oán công khai thì...”
Nàng còn chưa nói hết, đã thấy Mộ Dung Trần lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm khó dò.