Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 278

 
Hoa Mộ Thanh hơi nghi hoặc, đưa tay sờ lên mặt: “Trên mặt ta có gì sao?”

Không ngờ ngay khoảnh khắc ấy, trong mắt Mộ Dung Trần lại mơ hồ hiện lên bóng dáng của người nữ nhân kia.

Nàng ấy từng ôm mối lo chuyện triều chính trong lòng, rõ ràng hắn đứng ngay trước mắt, vậy mà nàng lại không hề nhìn thấy hắn.

Hồi ức năm xưa ập đến, Mộ Dung Trần theo thói quen che giấu đi những nhói đau chằng chịt trong tim.

Ngược lại, hắn bật cười nhẹ, khẽ lắc đầu: “Tiểu Hoa Nhi thật biết lo cho triều đình Đại Lý này.”

Hoa Mộ Thanh liền buột miệng đáp: “Dù sao nơi này cũng là giang sơn mà Tống Hoàng Hậu và Hộ Quốc Tướng quân đã đ-ánh đổi bằng cả sinh mạng.”



Câu nói vừa dứt, cả hai người đều khựng lại.

Trên gương mặt Mộ Dung Trần thoáng hiện nét ngẩn ngơ, hắn lẩm bẩm cười khẽ một tiếng: “Phải rồi… Đây là giang sơn mà nàng ấy đã đổi lấy bằng mạng sống.”

Hoa Mộ Thanh cảm thấy giọng điệu và hàm ý trong câu nói ấy thật kỳ lạ.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn nhưng phát hiện ánh mắt hắn lại đang hướng lên trời xanh thẳm phía trên.

Bản năng khiến nàng cũng ngước nhìn theo, liền thấy bầu trời trong vắt như được gột rửa, mây lững lờ trôi qua.

Không hiểu sao, trong lòng dâng lên một cảm giác: đất trời hùng vĩ, non sông rạng rỡ.

Nàng khẽ mím môi, thu lại ánh nhìn thì thấy Mộ Dung Trần chẳng biết từ khi nào cũng đã cúi đầu xuống, đang lặng lẽ nhìn nàng.

Dường như trong mắt hắn có chút ửng đỏ.

Hoa Mộ Thanh còn tưởng mình nhìn lầm, nhưng hắn đã nhanh chóng quay đi chỗ khác, giọng thản nhiên nói: “Váy nàng bị bẩn rồi.”

Âm thanh vốn đã trầm khàn, lúc này lại pha thêm chút nghèn nghẹn.

Nàng cúi đầu nhìn, quả thật ở vạt váy dính vài giọt má-u... là má-u của Vương Phong.

Nàng khẽ cau mày.

Mộ Dung Trần đã xoay người, bước về phía con tuấn mã đen tuyền: “Về thay một bộ khác đi, ngày mai Đỗ Thiếu Lăng muốn nàng thị tẩm ở cung suối nóng. Nếu đã muốn diễn trò thì phải chuẩn bị kỹ càng, đừng để những chuyện khác khiến tâm trí bị xao động.”



Nói xong, hắn nhẹ nhàng phi thân lên ngựa, quay đầu lại, đưa tay về phía nàng.

Trái tim Hoa Mộ Thanh vốn đang rung động khẽ khàng, giờ lại dần trở nên lạnh lẽ.

Thì ra hắn chịu hạ mình, chủ động đến giải thích nhiều như vậy… cũng chỉ vì sợ nàng vì dao động mà không giữ được vai trò khi bị gọi vào thị tẩm.

Dù sao thì… thân thể vô tướng này của nàng, chẳng phải là để hắn dùng để giải độc hay sao?

Tuy vẫn chưa rõ cách thức giải độc là gì, nhưng với một người bá đạo và đầy chiếm hữu như Mộ Dung Trần, e rằng hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào chạm vào người hắn đã để mắt tới.

“Lên đây.”

Mộ Dung Trần thấy nàng đứng yên không động đậy, khẽ nhướng mày.

Hoa Mộ Thanh cụp mắt xuống, giấu đi cảm xúc trong đáy mắt, chầm chậm bước tới, đưa tay lên thì đột nhiên bị Mộ Dung Trần nắm lấy.

Hắn kéo nhẹ một cái, nàng liền được kéo lên ngồi nghiêng trên lưng ngựa, ngoan ngoãn rúc vào trong vòng tay rộng mà gầy của hắn như một chú chim nhỏ nép mình.

Hương lạnh thoang thoảng xộc vào mũi, tĩnh lặng, u uẩn, khiến lòng rối bời, cảm xúc cũng nguội lạnh.

Hoa Mộ Thanh khép mắt lại, nhẹ nhàng tựa đầu vào lồng ngự-c hắn, thôi thì chấm dứt tại đây đi!

Những điều không nên nghĩ, thì đừng nghĩ thêm nữa.

Mộ Dung Trần tay nắm dây cương, cảm nhận được động tác của nàng, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy tiểu nha đầu dường như đã quá mệt mỏi mà tựa vào lòng hắn nghỉ ngơi.



Dáng vẻ không phòng bị, ỷ lại như thế khiến đáy mắt hắn thoáng hiện một tia dịu dàng đầy nuông chiều.

Hắn khẽ giật dây cương, để ngựa đi chậm lại, bước chân ổn định hơn.

Mặt trời dần ngả về tây, những tầng mây lững lờ chồng lên nhau bị ánh cam rực rỡ của hoàng hôn nhuộm màu, như thiêu đốt nửa bầu trời.

Dòng suối từ đỉnh núi chảy ngoằn ngoèo xuống dưới, xuôi về nơi xa xăm không thể nhìn thấy, lững lờ trôi chậm rãi.

Bên kia bụi cỏ, một con ngựa, hai bóng người, thong thả tiến về phía chân trời, dưới ánh chiều tà.

Tương lai của họ sẽ ra sao, không ai có thể biết trước.

Chỉ có giây phút này, khi hai người kề bên nhau, chẳng ai nhận ra rằng thứ tình cảm mơ hồ, nhẹ nhàng, thoắt gần thoắt xa ấy — là một loại rung động, đẹp đẽ và mê đắm lòng người.

đ*ng t*nh - khờ dại, ngây thơ, không rõ ràng nhưng cũng đầy ấm áp.

Có lẽ đây chính là sự thử thách mà ông trời sắp đặt, để từ lần đầu gặp gỡ, hai người họ đã bị định sẵn sẽ đi qua biết bao khổ đau và gian nan.

Thế nhưng, ngọt ngào sau những ngày rét mướt ấy, lại càng thêm say lòng.

“Gà——gà——”

Đàn ngỗng trời bay về phương Nam, nơi có nắng ấm, liệu có những mùa hoa đang chờ nở rộ?
__

Đại hội săn thu cuối cùng cũng khép lại, kết quả không nằm ngoài dự đoán: Mộ Dung Trần săn được mãnh hổ, giành hạng nhất.

Điều khiến mọi người bất ngờ chính là người xếp thứ hai — lại là Đỗ Thiếu Quân.

Vốn là người chỉ biết phong lưu, yêu thích thư họa, cổ cầm, Đỗ Thiếu Quân lần này lại nhặt được vận may.

Theo lời hắn kể, vốn chỉ định tham gia cho vui, tìm chút mới mẻ.

Ai ngờ giữa đường gặp được đám Ngự Lâm quân đã lạc đoàn cùng Đỗ Thiếu Lăng.

Vậy là con mồi vốn thuộc về Đỗ Thiếu Lăng, bị hắn thản nhiên nhận luôn làm của mình.

Hắn còn mặt dày tự khen ngợi mình, mà không ai dám cười nhạo.

Đỗ Thiếu Lăng thì cười lớn, dứt khoát cùng hắn kéo con mồi rời đi.



Lúc hoàng hôn buông xuống, bên ngoài khu săn, những đống lửa lớn đã được nhóm lên…

Xung quanh còn có vô số đống lửa nhỏ, do các quan lại mang theo gia quyến quây quần bên lửa, vừa nướng thịt vừa uống rư-ợu. Năm nay, trong số những người đến tham dự, có không ít đến từ các nước chư hầu, thậm chí còn sớm bắt đầu ca múa nhộn nhịp.

Khung cảnh vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều là tiếng ca tiếng cười rộn rã.

Lúc mọi người đang vui vẻ hết mình, Đỗ Thiếu Lăng cuối cùng cũng dẫn theo Hoa Tưởng Dung đến, thong dong bước vào giữa hội.

Tuy nhiên, từ trước đến nay tiệc lửa trại không câu nệ quá nhiều về nghi lễ quân thần, nên ai nấy cũng không khách sáo, chỉ hành lễ qua loa rồi lại tiếp tục cười nói rôm rả như cũ.

Đỗ Thiếu Lăng cùng Hoa Tưởng Dung dừng lại bên một đống lửa đã được chuẩn bị sẵn từ trước, mỉm cười hỏi: “Cả ngày hôm nay trẫm lại không thấy Mộ Tần đâu cả?”

Phúc Toàn bước lên, khẽ bẩm lại việc ban ngày Hoa Mộ Thanh bị ép đến khó xử trên đài cao, sau đó rời đi cùng Thái sư phu nhân, rồi quay về lều nghỉ ngơi.

Đỗ Thiếu Quân khẽ cười, còn chưa kịp nói gì.

Bên cạnh, Hoa Tưởng Dung đã mỉm cười lên tiếng: “Mộ Tần muội muội và Thái sư phu nhân, xem ra quan hệ cũng thân thiết lắm.”

Một câu nói nhẹ nhàng nhưng đầy ngụ ý, vừa nhắc khéo chuyện buổi sáng nàng ta dung túng đám mệnh phụ công kích Hoa Mộ Thanh, vừa khéo léo gợi lại quá khứ trước khi nàng ấy tiến cung. Chỉ cần có một chút vết nhơ, mà Đỗ Thiếu Lăng sinh nghi, thì Hoa Mộ Thanh tuyệt đối không thể yên thân thoát được.

Nhưng Đỗ Thiếu Lăng chẳng hề nghi ngờ gì, ngược lại chỉ mỉm cười gật đầu: “Nàng ấy và chính thất của Thái sư, quả thật từng có chút giao tình.”

Ánh mắt Hoa Tưởng Dung thoáng tối đi, định nói gì thêm.

Thì bỗng trong đám đông vốn đang rộn ràng, lại lặng đi trong chốc lát, sự im lặng đột ngột này khiến ai nấy đều chú ý.

Đỗ Thiếu Lăng quay đầu nhìn, liền thấy từ phía đống lửa xa xa, một bóng dáng yểu điệu như liễu rủ chầm chậm bước tới.



Ngay lập tức, ánh mắt hắn rực sáng — đầy kinh diễm!

Hoa Mộ Thanh đêm nay mặc một bộ áo dài bằng lụa mỏng màu bạc như khói, điểm hoa thưa như sương.

Trên y phục được thêu điểm bằng bạc, đá quý, ngọc trai và các loại châu báu, dưới ánh lửa rực rỡ phản chiếu, lấp lánh ánh sáng ngũ sắc, đẹp đến ngỡ ngàng.

Thắt lưng nàng đeo một dải ngọc tua rua rộng bốn ngón, càng tôn thêm vòng eo mảnh mai như nhành lan mềm mại của nàng.

Từng bước đi nhẹ như hoa sen nở, nàng chậm rãi tiến về phía Đỗ Thiếu Lăng.

Tựa như mang theo cả trời sao rực rỡ phía sau cùng hạ phàm, nàng giống như tiên nữ giáng trần, toàn thân tỏa sáng mê hoặc lòng người, khiến ai nấy đều như quên mất bản thân, quên cả hô hấp.

“Bệ hạ.”

Khuôn mặt xinh đẹp như ngọc được chạm khắc tỉ mỉ, thoáng nét mê hoặc, nhẹ nhàng cúi xuống, dịu dàng cất tiếng gọi, một tiếng gọi ấy mới khiến đám người xung quanh như từ trong mộng tỉnh lại, hoàn hồn sau khoảnh khắc bị vẻ đẹp thoát tục ấy làm cho mê mẩn.

Ánh mắt Đỗ Thiếu Lăng khẽ lay động, lập tức bật cười lắc đầu, đưa tay định kéo Hoa Mộ Thanh lại gần.

Không ngờ Hoa Mộ Thanh lại nhẹ nhàng né tránh sự đụng chạm đó, chỉ khẽ nói: “Bệ hạ, Hoàng Quý phi nương nương đang ở đây, ta không dám vô lễ.”

Sắc mặt Hoa Tưởng Dung vốn đã gượng gạo, nay càng trở nên khó coi hơn vài phần.

Đỗ Thiếu Lăng lại chỉ cho rằng nàng đang ghen tuông một cách đáng yêu, liền bật cười lớn, cũng không cư-ỡng ép nữa, chỉ hạ giọng nói: “Đẹp đến thế này, để bao nhiêu nam nhân nhìn ngắm, nàng không sợ trẫm tức giận sao?”

Hoa Tưởng Dung đứng bên nghe vậy, suýt nữa không kìm được mà lao lên xé rách bộ váy Hoa Mộ Thanh đang mặc!

Trong lòng nàng ta gào thét mắng chửi không thôi, con hồ ly tinh đáng ghét! Ti tiện!

Hoa Mộ Thanh lại làm ra vẻ ngây thơ vô tội, nghiêng đầu nhìn Đỗ Thiếu Lăng, khẽ hỏi: “Hửm? Bộ váy này không đẹp sao? Ta nghĩ tối nay quan trọng nên mới cố ý ăn mặc chỉnh tề hơn một chút thôi mà.”



Đôi mắt nàng vốn đã long lanh như ngấn nước, giờ lại từ dưới nhìn lên, phản chiếu ánh lửa bập bùng, càng khiến người ta tim đập không yên.

Đỗ Thiếu Lăng vốn là người còn biết kiềm chế, vậy mà cũng suýt nữa không giữ nổi bình tĩnh ngay tại chỗ.

Hắn hít sâu một hơi, bật cười, vươn tay véo nhẹ má nàng một cái: “Đúng là tiểu yêu tinh dụ người! Đừng nhìn trẫm như thế nữa.”

Hoa Mộ Thanh hơi trợn to mắt, sau đó như chợt hiểu ra điều gì, lập tức quay mặt đi, nhẹ nhàng xoa má chỗ vừa bị hắn chạm vào.

Nàng là vì thấy ghê tởm khi bị hắn đụng vào, nên mới muốn xóa đi chút cảm giác khó chịu ấy.

Nhưng trong mắt Đỗ Thiếu Lăng lúc này, đang đắm chìm trong sự dịu dàng và mê luyến, hành động ấy lại trở thành dáng vẻ thẹn thùng đáng yêu đầy e ấp.

Ánh mắt hắn càng rực rỡ ý cười.

Ở một phía khác.

Đỗ Thiếu Quân cùng Mộ Dung Trần đang ngồi bên một đống lửa ở góc khuất. Ngoài mấy tên Quỷ Vệ đứng gần, thì không một ai dám lại gần.

Nghĩ cũng đúng thôi, vị Cửu Thiên Tuế này, từ lâu đã nổi tiếng là kẻ gi-ết người không chớp mắt, thậm chí chẳng buồn mở miệng.

Có không ít người định nhân cơ hội đến bắt chuyện làm quen với Đỗ Thiếu Quân – vị Vương gia đang được Hoàng Thượng sủng ái nhất Đại Lý hiện nay. Nhưng vừa trông thấy người ngồi cạnh hắn lại là Mộ Dung Trần, tất cả đều lập tức chùn bước.

Trong lòng ai nấy đều đầy nghi hoặc: Hai người này… sao lại ngồi cùng nhau thế kia?

Đỗ Thiếu Quân hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt hay suy nghĩ của những người xung quanh, chỉ lắc lư bình rư-ợu trong tay, nghiêng đầu cười nhạt với Mộ Dung Trần ánh mắt đang u tối lạnh lùng bên cạnh: “Tiểu Hoa Nhi nhà ngươi, tối nay quả thực là ra tay hơi quá rồi đấy. Không sợ hoàng huynh của ta, đêm nay liền gọi nàng thị tẩm sao?”

Mộ Dung Trần bật ra một tiếng cười lạnh, nhấp một ngụm rư-ợu trong tay.

Đỗ Thiếu Quân liếc nhìn hắn một cái, lại cố tình cười trêu: “Đừng nói với ta là ngươi không nhìn thấy ánh mắt vừa rồi của Đỗ Thiếu Lăng nhé. Cái kiểu ấy, chẳng khác nào muốn ăn tươi nuốt sống tiểu nha đầu đó đâu!”



Mộ Dung Trần cụp mắt xuống, nhàn nhạt đáp lại: “Có Bổn Đốc ở đây, hắn thì có thể làm gì được?”

Tuy Mộ Dung Trần không nói rõ "hắn" là ai, nhưng Đỗ Thiếu Quân thừa biết, người đó chính là Đỗ Thiếu Lăng.

Hắn bật cười, lắc đầu: “Cũng là do ngươi chiều chuộng quá mức thôi, nên nha đầu ấy mới dám ngang ngược không kiêng nể như vậy. Nhìn khuôn mặt kia đi, trời sinh đã là dạng mị nhân đủ để khuynh quốc khuynh thành, giờ lại còn ra vẻ quyến rũ giữa đám đại thần như thế... Chỉ sợ sau khi hồi cung, tấu chương dâng lên có thể dìm ch-ết cả ngươi đấy!”

Mộ Dung Trần lại thản nhiên, giọng đều đều, không chút cảm xúc: “Ngươi tưởng có Bổn Đốc đè đầu giữ chặt, ai dám dâng tấu cáo buộc muội muội của Bổn Đốc? Chán sống rồi chắc?”

Khóe miệng Đỗ Thiếu Quân giật nhẹ, làm một động tác tỏ vẻ bội phục, rồi ngửa cổ uống một ngụm rư-ợu.

Mộ Dung Trần lúc này không biết từ khi nào đã lôi ra một chiếc túi thơm từ trong áo, thản nhiên đặt trong tay, thong thả xoay qua xoay lại ngắm nghía, rồi hỏi: “Chuyện bên đó, tra tới đâu rồi?” 

 
Bình Luận (0)
Comment