Ánh mắt của Đỗ Thiếu Lăng thoáng tối sầm, lộ ra vẻ hiểm độc.
Mộc Đóa ở bên cạnh lại lên tiếng một cách khinh thường: “Chỉ là bỏng nhẹ một chút thôi mà, ai bảo ngươi không cẩn thận! Hứ, làm bộ làm tịch! Lúc bệ hạ bị mãnh hổ tấn công còn không thấy yếu đuối như ngươi…”
Hoa Mộ Thanh nhìn lướt qua, thấy trong thần sắc của Đỗ Thiếu Lăng rõ ràng hiện lên sát ý.
Trong lòng nàng khẽ cười lạnh, cú hất than vừa rồi cũng không uổng công, cuối cùng cũng có hiệu quả.
“Bệ hạ~”
Nàng đột nhiên cất tiếng, cắt ngang lời Mộc Đóa, khẽ rụt tay về: “Thần thiếp không sao, Mộc Đóa cách cách vẫn còn đang đợi dâng rư-ợu mừng cho người.”
Tựa như đang cố ý che giấu sự bất mãn của Đỗ Thiếu Lăng vì lời lẽ của Mộc Đóa, lại giống như đang nói đỡ cho nàng ta.
Nhưng ẩn ý thật sự là khiến Đỗ Thiếu Lăng hiểu rõ, Mộc Đóa hết lần này tới lần khác nhắc đến chuyện chàng suýt ch-ết vì mãnh hổ, rõ ràng là có ý dùng nó để uy hi-ếp!
Chỉ có người thật sự hiểu rõ tâm tính của Đỗ Thiếu Lăng mới có thể dễ dàng dùng vài lời như thế khiến lửa giận trong lòng chàng bùng lên!
Quả nhiên, lời của Hoa Mộ Thanh vừa dứt, sắc mặt Đỗ Thiếu Lăng lập tức trở nên u ám đáng sợ.
Hoa Tưởng Dung đứng bên cạnh, dường như nhận ra điều gì đó, lặng lẽ liếc nhìn Hoa Mộ Thanh.
Mộc Đóa lại tức giận nói: “Không cần ngươi làm bộ tốt bụng!”
“Vô lễ!”
Đỗ Thiếu Lăng đột ngột quát lớn: “Mộc Đóa, Thanh Nhi kính ngươi là Công Chúa Kim tộc, vậy mà ngươi hết lần này đến lần khác khinh rẻ nàng ấy là ý gì? Đừng nói đến chuyện phụ thân ngươi gặp nàng ấy cũng phải cúi đầu hành lễ, còn ngươi lấy tư cách gì mà buông lời mỉa mai nàng như thế? Lại còn suýt nữa khiến nàng bị thương nặng! Ta thấy lòng dạ ngươi thực sự hiểm độc!”
Từ lúc Mộc Đóa cứu Đỗ Thiếu Lăng, hắn vẫn đối xử với nàng ta khá hòa nhã, khiến nàng ta có phần tự mãn.
Trong lòng nàng ta luôn nghĩ Đỗ Thiếu Lăng là của mình, bất cứ nữ nhân nào cùng chia sẻ nam nhân này đều khiến nàng ta chán ghét đến tột cùng.
Tính cách được nuông chiều từ nhỏ khiến nàng ta chẳng xem ai ra gì, nhất là những nữ nhân chỉ biết lấy lòng nam nhân.
Thế nên mỗi lời nói ra đều vô cùng khinh bỉ, sắc sảo.
Không ngờ hôm nay Đỗ Thiếu Lăng lại vì một nữ nhân như vậy mà quở trách nàng ta ngay giữa đám đông.
Mộc Đóa lập tức ngây người, ngơ ngác nhìn hắn.
Mộc Đồ vội vàng chạy đến từ phía sau, kéo Mộc Đóa lại, cúi đầu nhận lỗi thay nàng ta với Đỗ Thiếu Lăng và Hoa Mộ Thanh.
Hoa Mộ Thanh mỉm cười dịu dàng, không nói lời nào.
Đỗ Thiếu Lăng chỉ nhìn Mộc Đóa đang tức giận nhìn chằm chằm mình, không biết nàng ta có định nói ra chuyện xảy ra ở trường săn lúc sáng hay không…
Đỗ Thiếu Lăng cố nén cơn giận trong lòng, quay sang nói với Mộc Đồ: “Quản cho tốt nữ nhi của ngươi! Nếu còn tái phạm, trẫm nhất định sẽ hỏi tội ngươi!”
Mộc Đồ tuy là thủ lĩnh của Kim tộc, nhưng mấy năm nay bị Mộ Dung Trần chèn ép đến không ngóc đầu nổi, lập tức cúi đầu tạ tội liên tục, vội vã kéo Mộc Đóa – lúc này mắt đã đỏ hoe lui xuống nhanh chóng.
Đỗ Thiếu Lăng lại quay sang các đại thần và phu nhân đang nơm nớp lo sợ xung quanh, nói: “Đều đứng lên cả đi, chỉ là va chạm nhỏ thôi. Mọi người cứ tiếp tục vui vẻ.”
Lúc này mọi người mới đứng dậy, lục tục tản ra, nhưng ánh mắt thì vẫn thỉnh thoảng liếc về phía bên này.
Hoa Tưởng Dung vẫn giữ nụ cười như thường lệ, giống như một con búp bê được lập trình sẵn, bất kể có chuyện gì xảy ra cũng không lay chuyển được phong thái đoan trang, điềm đạm của một Hoàng Quý phi.
Còn Đỗ Thiếu Lăng thì đã cúi đầu, tiếp tục xem xét vết thương trên tay Hoa Mộ Thanh, gương mặt lộ rõ vẻ đau lòng, xót xa.
Những người từng nghĩ rằng địa vị của Hoa Tưởng Dung vững như bàn thạch, lúc này trong lòng đều bắt đầu rõ ràng hơn.
Xem ra… bầu trời hậu cung này, e là sắp đổi rồi!
“Bệ hạ, ta không sao.”
Hoa Mộ Thanh thật lòng muốn rút tay về, vở kịch đã diễn xong, nàng cũng không muốn tiếp xúc thêm với Đỗ Thiếu Lăng nữa.
Nhưng Đỗ Thiếu Lăng lại nắm chặt tay nàng không buông, thậm chí còn nhẹ nhàng thổi lên vết thương.
Hành động ấy khiến toàn thân Hoa Mộ Thanh nổi da gà, suýt chút nữa đã vung tay tát cho một cái.
Nàng gượng gạo nở nụ cười, liếc nhìn về phía Hoa Tưởng Dung.
Hoa Tưởng Dung cũng đúng lúc đang nhìn nàng, bốn mắt giao nhau, nàng ta mỉm cười nói: “Bệ hạ, chi bằng để muội muội đi bôi thuốc trước đi? Nếu chậm trễ, sợ là sẽ để lại sẹo mất. Đôi tay xinh đẹp thế này, mà có vết tích thì tiếc lắm.”
Đỗ Thiếu Lăng lúc này mới không thể giữ nàng lại, đành nhẹ nhàng vỗ lưng Hoa Mộ Thanh: “Vậy Thanh Nhi cứ đi bôi thuốc trước, lát nữa trẫm sẽ đến thăm nàng.”
Lạy trời đừng đến! — Hoa Mộ Thanh nghĩ thầm.
Nhưng trên mặt lại ửng hồng vài phần, rút tay về, nhỏ giọng nói: “Ngày mai chẳng phải sẽ gặp rồi sao…”
Nói xong liền cúi đầu bước đi.
Đỗ Thiếu Lăng bật cười sảng khoái, bao nhiêu u ám trong lòng lập tức tan biến, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào chiếc cổ trắng ngần lộ ra của nàng, khẽ cười: “Phải rồi, ngày mai là ngày tốt lành của trẫm và Thanh Nhi.”
Hoa Mộ Thanh khẽ cắn môi, cúi đầu không dám nhìn hắn, vội vàng hành lễ rồi kéo Xuân Hà rời đi nhanh chóng.
Đi mãi đến khu vực bên ngoài, Hoa Mộ Thanh quay đầu lại thì thấy ở đằng kia, Mộc Đóa đang bị Mộc Đồ giữ chặt bên cạnh, ánh mắt đầy lửa giận nhìn chằm chằm về phía nàng, như thể muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Nàng bật cười lạnh một tiếng, cố ý làm một biểu cảm khiêu khích về phía Mộc Đóa.
Quả nhiên, Mộc Đóa không kìm được, lập tức bật dậy định lao đến.
Nhưng Hoa Mộ Thanh chẳng thèm để ý, chỉ xoay người, làm ra vẻ kiêu ngạo đắc ý rồi ung dung bỏ đi.
Mộc Đóa bị k*ch th*ch đến phát run, tức đến mức thở hổn hển.
Nàng ta nghiến răng, bỗng xoay người lại, nói mấy câu gì đó với các dũng sĩ đứng phía sau.
Bên kia, Đỗ Thiếu Lăng đang trò chuyện cùng Hoa Tưởng Dung.
Hoa Tưởng Dung mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ gọi Mộ Tần muội muội là ‘Thanh Nhi’… thật thân mật.”
Đỗ Thiếu Lăng cười đáp: “Chỉ là một tiểu cô nương, tâm tư đơn thuần. Tất nhiên là phải dỗ dành nhiều hơn một chút. Ái phi ghen rồi sao?”
Hoa Tưởng Dung liếc hắn một cái, khẽ trách: “Bệ hạ cũng biết sao?”
Đỗ Thiếu Lăng bật cười lớn, ôm nàng vào lòng: “Yên tâm. Trong lòng trẫm, không ai vượt qua được nàng.”
Hoa Tưởng Dung mỉm cười dịu dàng, tựa vào ngự-c hắn, bỗng nghe Đỗ Thiếu Lăng thấp giọng hỏi: “Chuyện điều tra bên Lâm Lang Các thế nào rồi?”
Nụ cười trên môi Hoa Tưởng Dung lập tức biến mất, nàng trầm ngâm giây lát rồi nhỏ nhẹ nói: “Lão các chủ hình như từng là người trong cung, chỉ là không rõ vì sao lại nhường lại quyền quản lý Lâm Lang Các. Nhưng mà, bệ hạ, gần đây Lâm Lang Các phát hiện một chuyện thú vị hơn, ngài có muốn nghe không?”
Đỗ Thiếu Lăng mỉm cười: “Chuyện gì thú vị?”
Hoa Tưởng Dung cười khẽ, ghé sát tai hắn thì thầm: “Lâm Lang Các tra được, đứa con mang hai màu mắt mà tiên hoàng sinh với người nữ nhân ngoại tộc năm xưa… thật ra chưa ch-ết.”
Hai người lúc này trông vô cùng thân mật, như thể đang thì thầm tình tự.
Nhưng vẻ mặt Đỗ Thiếu Lăng đột ngột biến sắc, hoảng hốt nhìn Hoa Tưởng Dung: “Nàng nói cái gì?”
Hoa Tưởng Dung mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vai hắn trấn an: “Hơn nữa, đứa trẻ đó không chỉ còn sống, mà từng nhiều lần ra vào Phượng Loan Cung của Tống Hoàng Hậu.”
Gương mặt Đỗ Thiếu Lăng lúc này không chỉ là kinh hoảng, mà còn đầy hoài nghi và phẫn nộ như sóng lớn trào dâng: “Nàng ta lại qua lại với nghiệt chủng đó? Vì sao?”
Hoa Tưởng Dung khẽ cười: “E rằng là vì hắn mang mệnh Thiên tử, chính danh là người thừa kế của triều Đại Lý chăng? Tỷ tỷ làm việc, bệ hạ còn không rõ sao?”
Sắc mặt Đỗ Thiếu Lăng tối sầm lại, phẫn nộ dâng trào đến mức sắp phát cuồng, chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Đứa trẻ có đôi mắt hai màu ấy, chính là con của tiên hoàng và người nữ nhân ngoại tộc mà ông từng hết mực yêu thương. Nhưng vì thân thế của nàng ta không rõ ràng, lại bị các đại thần chỉ trích, khiến lòng nàng ngày càng bất an, cuối cùng sau khi sinh đứa trẻ, nàng đã bạc mệnh qua đời.
Tiên hoàng vì mất đi người mình yêu sâu sắc nên đau đớn tột cùng, thậm chí còn lập di chiếu, muốn truyền ngôi cho đứa trẻ đó.
Thế nhưng, dù đứa bé mang dòng má-u hoàng tộc, lại có đôi mắt khác màu đó bị xem là dị tật!
Người thừa kế ngôi vị chí tôn, sao có thể mang thân thể khiếm khuyết?
Ngay sau đó, có phi tần cấu kết với các đại thần, bí mật đưa đứa bé đi chỗ khác, rồi âm thầm bóp ch-ết và chôn giấu.
Tiên hoàng kể từ đó thân thể suy nhược, không còn hỏi đến chính sự, mọi việc đều giao lại cho Mộ Dung Trần, kẻ khi ấy chỉ vừa mới tiến cung.
Sau này, các Hoàng Tử tranh giành ngôi vị, khiến triều Đại Lý loạn lạc suốt mười năm. Cuối cùng, nhờ vào quân đội Tống gia – đội quân bất khả chiến bại, mà Đỗ Thiếu Lăng mới đoạt được hoàng vị.
Đứa con riêng đó, nếu đã ch-ết thì thôi. Nhưng nếu vẫn còn sống, thì chẳng khác nào một mũi kim đâ-m thẳng vào tim Đỗ Thiếu Lăng!
Bởi vì, di chiếu của tiên hoàng năm xưa đã ghi rõ: ngôi vị sẽ truyền lại cho đứa trẻ ấy! Năm đó, bản di chiếu ấy cũng bị chôn vùi cùng với đứa bé!
Mà bây giờ đứa trẻ kia chưa ch-ết, vậy thì... bản di chiếu ấy liệu có thể xuất hiện trở lại?
Hoa Tưởng Dung đương nhiên đoán được tâm tư lúc này của Đỗ Thiếu Lăng.
Nàng ta cười đầy tự tin, giọng nói vẫn dịu dàng: “Bệ hạ yên tâm. Đã là chuyện mà Lâm Lang Các tra được, thì ắt sẽ tìm ra được tung tích của đứa bé đó. Tuyệt đối sẽ không để lại mối họa nào cho bệ hạ.”
Sắc mặt Đỗ Thiếu Lăng lúc này mới dịu đi phần nào, hắn vỗ vỗ tay Hoa Tưởng Dung: “Có nàng bên cạnh, đúng là phúc phận của trẫm.”
Hoa Tưởng Dung mỉm cười, lại tựa vào lòng hắn, giọng như làm nũng: “Vậy sau này bệ hạ không được làm những chuyện khiến ta đau lòng nữa đâu đấy.”
“Được được, là trẫm sai rồi. Trẫm xin lỗi nàng, được không?” – Đỗ Thiếu Lăng mỉm cười cúi đầu, thân mật nói chuyện cùng nàng.
Tư thái ấy, quả thực là yêu chiều đến tận xương tủy.
Rõ ràng là được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa!
Những người vốn vừa mới nhen nhóm suy nghĩ trong lòng, lại nhất thời do dự, không thể đoán chắc điều gì.
Xem ra, những ngày tháng huy hoàng của Hoa Tưởng Dung vẫn còn dài lắm! Dù cho Hoa gia có sụp đổ, dù có xuất hiện muội muội của Cửu Thiên Tuế đi chăng nữa, nàng vẫn là người được Hoàng Thượng nâng niu nhất trong tim!
Chỉ cần nàng sinh thêm một Hoàng Tử, e rằng cả triều Đại Lý này… chậc chậc…
Phú quý ngập trời, nói có là có ngay!
Bên cạnh đống lửa trại.
Mộc Đóa tức giận ném mạnh một khúc củi vào trong đống lửa, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng lầm bầm: “Hừ! Tối mai cứ chờ mà xem!”
Hoa Mộ Thanh vừa trở về lều, đã thấy Phúc Toàn đích thân mang thuốc trị thương đến.
Nàng không dùng thứ đó, chỉ thoa ít cao dược mà Mộ Dung Trần đưa cho lần trước, rồi định đi thay y phục.
Không ngờ, tấm rèm lều đột nhiên bị người ta vén lên.
Mộ Dung Trần bước vào như một cơn gió, vừa vào đã quát khẽ đuổi mấy người Xuân Hà đi: “Ra ngoài hết!”
Hoa Mộ Thanh kéo lại áo ngoài, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng của hắn, chỉ khẽ gật đầu.
Xuân Hà liền dẫn theo hai cung nữ lặng lẽ lui ra.
Nàng hỏi: “Điện hạ đêm khuya tới đây, chẳng hay có chuyện gấp gì sao?”
Thế nhưng, chưa kịp nghe hắn trả lời, Mộ Dung Trần đã đưa tay ném hai món đồ lên bàn trà trước mặt nàng.
Nàng cúi mắt nhìn xuống, ban đầu còn thấy khó hiểu, nhưng ngay sau đó, đồng tử khẽ co lại, mày cũng bất giác chau lại.
Mộ Dung Trần lạnh giọng nói: “Một cái là túi hương nàng tặng Bổn Đốc mấy hôm trước. Cái còn lại… là do Tống Hoàng Hậu trước kia từng tặng ta. Nàng có nhìn ra điều gì khác biệt không?”
Khác biệt?
Rõ ràng đường kim mũi chỉ hoàn toàn giống nhau!
Nàng vậy mà lại quên mất một chuyện quan trọng đến thế!