Khi nàng còn là Tống Hoàng Hậu, năm đó vì bị thích khách ám sát, may mắn được Mộ Dung Trần cứu giúp. Vì cảm kích chàng suýt nữa mất mạng vì mình, nàng đã tự tay may một túi hương, bên trong đựng đầy đan dược thượng hạng có tác dụng bổ khí dưỡng huyết, để chàng mang theo dùng khi cần.
Không ngờ chuyện đã qua nhiều năm, vậy mà nàng lại quên mất.
Giờ lại tặng cho Mộ Dung Trần một túi gấm khác, chẳng phải là tự vạch áo cho người xem lưng sao?
Nàng khẽ cắn môi.
Mộ Dung Trần lại tiến lên một bước, giọng chất vấn: “Hửm? Nói đi! Tại sao từng đường kim mũi chỉ của nàng lại giống hệt với chiếc túi năm xưa của Tống Hoàng Hậu?”
Hoa Mộ Thanh liếc nhìn hai túi gấm trên bàn trà, hơi nhíu mày, rồi chợt bật cười khẽ: “Không ngờ điện hạ vẫn còn giữ chiếc túi hương đó đến tận bây giờ.”
Nàng vốn không có ý gì sâu xa khi nói câu đó.
Nhưng lại đột nhiên nhận ra điều bất thường, chiếc túi hương ấy vốn là vật cũ từ nhiều năm trước, vậy mà Mộ Dung Trần lại giữ gìn suốt từng ấy năm để làm gì? Những thứ hắn dùng bên người đều là bảo vật giá trị liên thành, sao lại lưu giữ một cái túi vừa cũ vừa xấu xí đến mức chẳng ai dám nhìn?
Khi nàng còn đang bối rối vì không hiểu nổi, Mộ Dung Trần đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay nàng.
Hắn kéo nàng sát lại, ánh mắt lạnh lẽo như sương nhìn xuống: “Đừng đ-ánh trống lảng! Nói thật đi, vì sao đường may của nàng lại giống hệt với túi gấm năm xưa của Tống Hoàng Hậu?”
Hắn dùng sức quá mạnh, đến mức cánh tay Hoa Mộ Thanh như sắp gãy.
Nàng khẽ nhíu mày, theo phản xạ giãy giụa mấy lần nhưng không thể thoát khỏi tay hắn, đành cất giọng khẽ cầu xin: “Điện hạ, người buông tay trước được không? Mộ Thanh đau lắm…”
Mộ Dung Trần thoáng sững người, theo bản năng muốn buông tay, nhưng vừa liếc thấy hai chiếc túi hương, bàn tay lại siết chặt hơn, dù không còn dữ dội như trước.
Thấy hắn vẫn không chịu buông, Hoa Mộ Thanh đành điều chỉnh hơi thở, rồi khẽ nói: “Điện hạ, hai chiếc túi hương đó... vốn đều do một người làm ra, thì làm sao có thể khác nhau được?”
Mộ Dung Trần sững sờ, trầm giọng hỏi lại: “Nàng nói gì?”
Quả thật, lời Hoa Mộ Thanh không sai, tất cả đều do một người thêu.
Một người, nhưng là Tống Hoàng Hậu của kiếp trước, và linh hồn tái sinh của kiếp này.
Nàng bất đắc dĩ khẽ xoay cổ tay, chậm rãi nói tiếp: “Điện hạ, cả hai chiếc túi hương đó đều là do ta thêu. Dù là chiếc năm xưa Tống Hoàng Hậu quốc tặng người, hay là chiếc tặng cho Đỗ Thiếu Lăng, đều xuất phát từ tay ta cả.”
Ánh mắt Mộ Dung Trần chợt trở nên cứng đờ, bấy lâu nay hắn luôn tin rằng túi hương năm đó là do Tống Vân Lan dốc lòng thêu tặng hắn, không ngờ lại là do người khác làm thay?
Ánh mắt hắn trở nên thâm trầm, nhìn Hoa Mộ Thanh đầy phức tạp.
Hoa Mộ Thanh vẫn cúi mắt, giọng nói vô tội mà đáng thương: "Năm xưa Tống Hoàng Hậu bồi dưỡng ta làm thế thân, mọi việc bên cạnh người hầu như đều do ta thay mặt xử lý. Hoàng Hậu không giỏi nữ công nên cũng không đặc biệt rèn dạy ta khoản đó. Để tránh lộ sơ hở, những việc thêu thùa cần đích thân Hoàng Hậu ra tay đều giao cho ta làm. Vì vậy, đường kim mũi chỉ trên hai chiếc túi hương kia đều là từ tay ta mà ra, giống nhau cũng là điều đương nhiên."
Mộ Dung Trần nghe nàng nói liền một mạch, nét mặt không hề có vẻ bối rối hay hoảng loạn thường thấy khi nói dối.
Một tia kỳ vọng vốn đã kỳ quặc, giờ lại trở nên buồn cười.
Trái tim từng vì một khả năng gần như không thể mà âm thầm dấy lên ấm nóng, giờ lại nguội lạnh dần.
Hắn buông tay Hoa Mộ Thanh.
Nàng lùi lại một bước, vừa xoa cổ tay vừa lặng lẽ thở phào.
"Vậy tức là…"
Giọng Mộ Dung Trần khàn khàn: "Cả hai chiếc túi hương đều do một mình nàng làm ra?"
Hoa Mộ Thanh mỉm cười, khẽ gật đầu: "Đúng vậy. Ta thật không ngờ điện hạ lại giữ gìn món đồ cũ từ mấy năm trước, khiến người hiểu lầm. Là lỗi của ta."
Mộ Dung Trần nhìn nàng, ánh mắt tối sẫm như vực sâu không đáy khiến người khác cũng phải rùng mình.
Ngọn nến trong lều đột nhiên bập bùng chao đảo.
Ánh mắt hắn chợt lóe, xoay mặt, tay phải phất mạnh ra ngoài.
“Á—!”
Một tiếng hét thảm vang lên từ bên ngoài lều.
Hoa Mộ Thanh không lấy làm ngạc nhiên, chỉ cất tiếng hỏi vọng ra: “Xuân Hà, là ngươi đến sao?”
Giọng nói đè thấp của Xuân Hà truyền vào: “Vâng, tiểu thư. Bắt được một người, tuy hắn cải trang kỹ càng, nhưng nô tỳ nhìn kỹ thì giống một trong những dũng sĩ theo Mộc Đóa cách cách đến.”
Hoa Mộ Thanh gật đầu, mỉm cười, quay sang nói với Mộ Dung Trần: “Cũng không uổng công ta tối nay cố tình chọc giận Mộc Đóa, quả nhiên nàng ta không chịu được mà ra tay.”
Thế nhưng Mộ Dung Trần vẫn không nói gì, sắc mặt vẫn lạnh lùng, thậm chí còn mang theo hàn ý.
Hoa Mộ Thanh thật sự không hiểu sao hắn lại đột nhiên thay đổi thất thường như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng đoán có lẽ là do chuyện lúc nãy trong tiệc lửa trại, mình quá thân thiết với Đỗ Thiếu Lăng khiến hắn giận dỗi.
Vì vậy nàng khẽ dịu giọng, mỉm cười nói: “Điện hạ, tối nay thật sự là bất đắc dĩ. Ngày mai đến phiên thị tẩm ở cung Thang Tuyền, ta cũng cần phải tìm cách lánh đi. Mộc Đóa tâm cơ thâm độc, nhiều lần bày mưu hãm hại ta, e là không thể giữ lại được.”
Mộ Dung Trần nhìn vào đôi mắt tươi cười của nàng...
Tuy nàng vẫn mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy lại giấu kín điều gì đó khó nhìn thấu.
Người trước mặt hắn, dù có mang dung mạo tương tự, vẫn không phải là người nữ nhân năm xưa.
Nàng làm sao có thể là người tính toán sâu xa, từng bước không để sót, thậm chí cam chịu ủy khuất bản thân cũng quyết không bỏ cuộc?
Người nữ nhân ngốc nghếch năm ấy, chỉ biết sống thẳng, yêu ghét rõ ràng.
Yêu rồi, liền đem cả tấm chân tình dâng ra, để mặc kẻ kia giày xéo, tổn thương.
Đau rồi, thì tự nhốt mình trong Phượng Loan Cung như ngục t-ù lạnh lẽo, chẳng một lời oán than.
Khổ rồi, cũng không nói. Khóc rồi, chỉ biết giấu kín.
Còn Hoa Mộ Thanh trước mặt thì không như thế.
Nụ cười, giọt nước mắt, từng cái chau mày, từng cử động tất cả đều là vũ khí của nàng.
Nàng nhìn như yếu đuối mỏng manh, nhưng lại từng bước một, từ một nữ nhi bị nhà phu quân ruồng bỏ, chẳng có chút quyền thế, vươn lên trở thành phi tần trong cung, là người có địa vị cao quý mà ai ai trong triều Đại Lý cũng biết đến.
Với đà này, Mộ Dung Trần có thể đoán được: về sau, nàng sẽ còn đi xa đến đâu nữa?
Bất chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn, nếu một ngày nào đó nàng đạt được mục đích rồi, thì nàng sẽ làm gì tiếp theo?
Ánh mắt hắn dừng trên người Hoa Mộ Thanh, chợt hỏi: "Năm xưa Tống Hoàng Hậu thu nhận nàng, rốt cuộc là vì điều gì?"
Tống Vân Lan vốn không phải người sẽ vô duyên vô cớ thu nhận một cái bóng thay thế.
Trong lòng Hoa Mộ Thanh khựng lại, nhưng trên mặt chỉ khẽ lắc đầu, vẻ bất lực và mơ hồ: "Hoàng Hậu chưa từng nói, ta cũng không rõ."
"Huyết Hoàng" vốn chỉ là một cái cớ. Năm đó tuy nàng được huấn luyện với danh nghĩa đó, nhưng mục đích thật sự lại là một chuyện khác.
Chỉ là sau này Huyết Hoàng kia tham vọng quá lớn, toan quyến rũ Đỗ Thiếu Lăng, bị nàng khi đó đích thân xử lý. Từ đó, không ai biết tung tích của Huyết Hoàng, cũng trở thành thân phận hoàn hảo để nàng che giấu mình.
Nghe nàng nói vậy, Mộ Dung Trần không truy hỏi thêm, chỉ lạnh nhạt xoay người, liếc nhìn hai chiếc túi hương trên bàn trà rồi hỏi: "Đêm nay nàng định làm gì?"
Hoa Mộ Thanh nhìn thấy hắn thu lại hai chiếc túi hương, khẽ cười: "Lấy gậy ông đập lưng ông."
"Ồ?"
Mộ Dung Trần nhướng mày, vẻ mặt dần khôi phục lại nét tà khí bí ẩn thường thấy.
Thấy hắn dường như vẫn chưa nguôi giận, Hoa Mộ Thanh suy nghĩ một chút, rồi dịu dàng nói: "Nếu điện hạ rảnh, có muốn cùng ta diễn một vở kịch không?"
Sắc mặt Mộ Dung Trần không đổi, nhưng cũng không rời đi.
Hoa Mộ Thanh lúc này mới quay ra ngoài gọi: "Xuân Hà, vào đi."
Lúc này, Xuân Hà mới cùng Quỷ Tam bước vào từ bên ngoài.
Quỷ Tam vốn mặc trang phục thái giám, giờ đã thay sang một bộ dạ hành y bình thường, lại hóa trang thêm vài phần trên mặt, thoạt nhìn thật sự khó mà nhận ra diện mạo ban đầu.
Xuân Hà hành lễ với Mộ Dung Trần, rồi bẩm: "Điện hạ, Quỷ Tam vừa dò la được, Mộc Đóa cách cách của Kim tộc đã âm thầm sắp xếp người, định đêm nay chuốc mê nương nương rồi bắt đi, sau đó nàng ta sẽ giả dạng làm nương nương, theo ngự giá vào Điện Thang Tuyền, mượn cớ hầu hạ long sàng để được vào hậu cung."
Mộ Dung Trần liếc mắt nhìn Hoa Mộ Thanh.
Hoa Mộ Thanh khẽ cười: "Dù sao nàng ta cũng chỉ một lòng muốn trèo lên giường của Đỗ Thiếu Lăng, chi bằng cứ để nàng ta được toại nguyện."
“Là toại nguyện nàng ta, hay đưa nàng ta xuống hoàng tuyền?”
Câu nói này vừa cất lên, phong thái tà mị, lạnh lùng thường ngày của Mộ Dung Trần mới dần hiện rõ.
Hoa Mộ Thanh trong lòng khẽ thở phào, cười nhạt: "Đó cũng là nàng ta tự chuốc lấy. Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại cứ xông vào. Là số mệnh của nàng ta thôi."
Mộ Dung Trần khẽ cong môi, tay chắp sau lưng, quay người bước ra ngoài lều: "Đã bảo diễn một vở kịch cho Bổn Đốc xem, sao còn chưa bắt đầu cho ra hồn?"
Hoa Mộ Thanh xoay người, lấy một chiếc áo choàng khoác hờ lên vai, gật đầu với Quỷ Tam.
Quỷ Tam lập tức dẫn hai người, men theo con đường vắng vẻ, đến một lối nhỏ ngoằn ngoèo dưới chân núi, phía sau khu săn bắ-n.
Hắn ngập ngừng liếc nhìn Mộ Dung Trần, lại quay sang Hoa Mộ Thanh, vẻ mặt do dự không biết nên thế nào.
Hoa Mộ Thanh cũng quay sang nhìn Mộ Dung Trần. Thấy dù hắn đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng tà khí thường thấy, nhưng sắc mặt vẫn bình thản, từ đầu đến cuối không mấy hứng thú, nàng khẽ mím môi rồi nói: "Thôi vậy, cũng không cần diễn trọn vẹn cả màn. Đi xử lý hết bọn người đó, bảo Quỷ Ngũ giả làm một tên trong bọn, truyền lời cho Mộc Đóa cách cách. Chúng ta chỉ cần đợi xem kịch là được."
Quỷ Tam lại nhìn Mộ Dung Trần lần nữa, thấy hắn chắp tay đứng lặng, ánh mắt lạnh lẽo vô cảm, khiến người ta nhìn mà bất giác thấy sợ.
Hắn chỉ dám khẽ đáp một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.
Cách hai người chỉ chừng trăm trượng, rất nhanh vang lên vài tiếng r*n r* đau đớn cực khẽ, xen lẫn âm thanh binh khí va chạm.
Mộ Dung Trần lạnh nhạt hỏi: “Đã muốn diễn trò, sao lại không diễn cho trọn vẹn?”
Hoa Mộ Thanh đang ngẩn người nhìn về bóng tối lờ mờ trong khu rừng đêm, nghe vậy thì khẽ cười: “Diễn trò, là để những kẻ đó có thể nhục mạ Mộ Thanh. Điện hạ... chịu được sao?”
Câu nói này nghe qua thì như đùa cợt, nhưng lại đầy ẩn ý mập mờ.
Ánh mắt Mộ Dung Trần lóe lên, nhìn nàng chăm chú: “Bây giờ, nàng càng ngày càng gan to rồi đấy.”
Hoa Mộ Thanh cũng không chút khiêm nhường, mỉm cười khẽ vuốt tóc bên thái dương: “Chẳng phải là nhờ vào sự sủng ái của điện hạ sao? Thể chất vô tướng mà, nghìn năm khó gặp, có đúng không?”
Rõ ràng là khẩu khí tự phụ cậy sủng, nhưng nghe vào tai lại như mang theo chút oán trách cùng châm chọc ngầm.
Mộ Dung Trần nghiêng mắt nhìn nàng, mà nàng thì vẫn cười tươi như hoa nở mùa xuân.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy câu nói đó, Quỷ Tam đã trở lại, tuy trên người không vấy má-u, nhưng khi hắn tiến đến gần, không khí quanh họ cũng lặng lẽ phảng phất một mùi tanh ngọt của má-u tươi.
Hắn tháo lớp hóa trang trên mặt, quỳ một gối xuống đất, bẩm: “Bẩm chủ tử, tiểu thư, đã dọn sạch sẽ.”
Quỷ Vệ vẫn là Quỷ Vệ, người của Mộ Dung Trần, chỉ cần một người thôi cũng có thể địch lại mười người thường.
Hoa Mộ Thanh hài lòng gật đầu, quay sang Mộ Dung Trần, nheo mắt cười như trăng rằm: “Điện hạ, giúp một tay được không?”
Mộ Dung Trần liếc nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Bảo Quỷ Ngũ đi một chuyến.”
Trong bóng tối, có người khẽ đáp một tiếng rồi biến mất.
Hoa Mộ Thanh lại mỉm cười với Mộ Dung Trần, nhưng lần này Mộ Dung Trần nhìn thấy rất rõ, nụ cười đó, không chạm tới đáy mắt.
Hắn thu ánh nhìn, quay sang dõi mắt về phía xa nơi bóng đêm vô tận.
Rặng núi chập chùng, trập trùng mờ ảo trong màn đêm như cuộn sóng, dâng lên một cảm giác không thể nói rõ thành lời.