Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 286

 
Long Phụng điện Thang Tuyền – Long bay phượng múa

Vốn dĩ nơi này được xây dựng để Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cùng ngâm mình thư giãn, vậy mà giờ đây lại trở thành chốn các phi tần trong hậu cung tranh nhau sủng ái, khoe mẽ địa vị và vinh quang.

Suối nước nóng lộng lẫy nguy nga, vốn đã rực rỡ xa hoa, nay lại càng thêm phần phù phiếm khi được các cung nhân ở điện Thang Tuyền giăng thêm màn lụa đỏ, rèm thêu uyên ương, cá ngọc đuổi châu, gợi cảm giác xa hoa ngột ngạt không lời nào tả xiết.

Suối được xây trong nội thất, mặt nước rắc đầy cánh hoa muôn sắc, bên bờ là bệ đá được điêu khắc bằng vàng ngọc tinh xảo, từng đường nét đều toát lên vẻ phong lưu mơn mởn của x**n t*nh.

Hai bên là hàng chục cây nến đỏ tỏa sáng lung linh, không biết bên trong sáp nến được tẩm loại hương gì mà mùi thơm dìu dịu, vừa thanh tao lại phảng phất mùi ái muội.



Người bước chân vào nơi này, thân thể liền như nhũn ra, xuân tâm rạo rực không sao kiềm chế được.

Mộc Đóa đeo một tấm lụa che mặt bằng lụa mỏng, được tỳ nữ thân cận cải trang thành cung nữ dìu từng bước tiến gần đến Long Phượng Ôn Tuyền, tim nàng đập thình thịch không ngừng, càng lúc càng rối bời.

Khuôn mặt nàng đã đỏ bừng từ lâu.

Nàng siết chặt lấy tay tỳ nữ, xung quanh đều là cung nhân hầu hạ trong điện Thang Tuyền, nàng không dám để lộ chút sơ suất nào.

Khi đến bên suối, hơi nước bốc lên mịt mù khiến đôi chân nàng suýt nữa đứng không vững.

Một cung nhân tiến đến, bắt đầu giúp nàng cởi bỏ y phục.

Vừa nhìn thấy thân thể nàng lộ ra, cung nhân ấy khẽ sững lại, chẳng phải lời đồn nói rằng nương nương Mộ Tần là người đẹp khuynh quốc khuynh thành hay sao?

Dù có đeo mạng che mặt không thấy rõ dung nhan, nhưng đôi mắt lộ ra kia cũng chẳng có nét gì gọi là quyến rũ cả!

Phong thái cử chỉ cũng hết sức bình thường.

Đặc biệt là khi lớp y phục bị cởi bỏ, làn da toàn thân không những chẳng mịn màng trắng trẻo, ngược lại còn thô ráp và đen sạm, nhìn thế nào cũng không giống tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng, mà giống như nữ nhân thôn quê quanh năm làm lụng ngoài ruộng đồng thì đúng hơn.

Tuy nhiên, cung nhân kia từng phục vụ không ít chủ nhân được chỉ định thị tẩm, rất nhanh liền che giấu sự ngạc nhiên trong mắt, đưa tay định tháo tấm mạng che mặt trên gương mặt Mộc Đóa.
Mộc Đóa lập tức quay mặt sang chỗ khác.

Cung nhân ngẩn người, còn tỳ nữ đóng giả cung nữ bên cạnh thì mỉm cười giải thích: “Tỷ tỷ, tiểu chủ nhà muội dạo trước bị muỗi đốt trên mặt, sợ Hoàng Thượng không hài lòng. Xin cứ để người che khăn thế này, chắc không sao chứ?”

Cung nhân ấy lại thấy bất ngờ, cung nữ này sao nghe giọng có vẻ như người ngoại tộc?

Nhưng bất kể ngạc nhiên thế nào, nàng cũng không thể ngờ rằng, lại có kẻ to gan đến mức dám giở trò ngay trên thân thể người được hoàng đế đích thân chỉ định thị tẩm.



Dám cả gan tráo đổi thân phận như thế!

Nàng cung nữ kia chỉ khẽ mỉm cười, gật đầu: “Cũng không có quy định cấm đeo mạng che mặt, vậy mời tiểu thư vào suối ngâm mình.”

Mộc Đóa nghe vậy thì mừng thầm trong lòng, như thế sẽ không lo bị lộ gương mặt mang nét ngoại tộc, cũng tránh gây nghi ngờ làm lỡ chuyện thị tẩm.

Nàng từ tốn bước vào suối nước nóng, vừa ngồi xuống vừa âm thầm tính toán trong lòng: lát nữa chỉ cần tranh thủ lúc vào phòng thì thổi tắt nến, bản thân lại đeo khăn che mặt, Đỗ Thiếu Lăng chắc chắn sẽ không nhận ra.

Chỉ cần qua được đêm nay, chuyện đã rồi thì hắn cũng không thể chối bỏ.

Nghĩ tới đó, trong lòng nàng càng vui mừng khôn xiết, thậm chí còn hớn hở nghịch những cánh hoa trôi lềnh bềnh trên mặt nước.

Nào ngờ, đúng lúc này, từ cửa Long Phượng Ôn Tuyền, Đỗ Thiếu Lăng trong y phục thường ngày lại ung dung bước vào.

Hắn chắp tay sau lưng, từ xa qua làn sương nước mờ ảo đã nhìn thấy bóng dáng một nữ tử đang ngồi trong suối, chỉ thấy sau gáy nàng, tóc đen buông xõa che gần hết thân hình, nom như đang tò mò nghịch ngợm những cánh hoa đang trôi.

Đỗ Thiếu Lăng bật cười khẽ, không ngờ nha đầu kia lại mang tính trẻ con như thế.

Hắn giơ tay ra hiệu.

Toàn bộ cung nhân im lặng rút lui.

Đỗ Thiếu Lăng bước đến mép suối, nhặt lấy chiếc gáo gỗ chuyên dùng để tắm rửa, múc một gáo nước, chậm rãi dội xuống.

Tiếng nước khẽ vang lên, Mộc Đóa giật mình quay mặt lại, vừa nhìn thấy Đỗ Thiếu Lăng thì hoảng hốt, lập tức rụt sâu xuống nước.

Đỗ Thiếu Lăng không nhìn thẳng vào nàng, chỉ cúi đầu như thể đang đùa nghịch, nhẹ nhàng múc nước từng gáo một.



Khóe mắt hắn liếc thấy nàng sợ hãi mà trốn dưới làn nước, bèn bật cười trầm thấp: “Sợ rồi à?”

Mộc Đóa nào dám lên tiếng, sợ chỉ cần mở miệng là bị hắn phát hiện ngay thân phận thật.

Nàng liền rút người xuống nước sâu hơn nữa, đến mức nửa khuôn mặt gần như ngập trong nước, khiến chiếc khăn che mặt bị nước làm trôi lên.

Nàng cố gắng dùng những cánh hoa để che thân, mong sao Đỗ Thiếu Lăng không nhìn ra điểm nào bất thường.

Lúc này, Đỗ Thiếu Lăng đã ngẩng đầu nhìn kỹ, ban đầu là một nụ cười… vẻ thẹn thùng này, thật đáng yêu.

Nhưng rồi, nụ cười ấy bỗng chốc cứng đờ.

Ánh mắt vốn dịu dàng bỗng lạnh băng như băng tuyết đầu đông, khiến người đối diện không khỏi rùng mình. Hắn ném chiếc gáo gỗ trong tay, chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm Mộc Đóa.

“Ngươi là ai?”

Mộc Đóa nghe vậy thì biết ngay mình đã bị lộ.

Nàng cau mày đầy tiếc nuối, rồi dứt khoát giật tấm khăn che mặt xuống, ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Là ta! Bệ hạ!”

Đỗ Thiếu Lăng lập tức sa sầm nét mặt: "Sao lại là ngươi! Thanh Nhi đâu rồi?"

Mộc Đóa từ dưới nước đứng bật dậy, không phục mà lớn tiếng: "Hoàng Thượng! Vì sao người cứ mãi nghĩ đến người nữ nhân đó? Rõ ràng bây giờ người được chỉ định thị tẩm là ta mới đúng! Nàng ta thì có gì hay chứ? Cũng chỉ là đẹp hơn một chút! Chẳng lẽ nam nhân các người chỉ biết thích mấy loại hồ ly tinh như vậy thôi sao?!"

"Vô lễ!"

Đỗ Thiếu Lăng quát lớn, giận dữ gọi: "Người đâu!"

Phúc Toàn bên ngoài nghe tiếng liền vội vã bước vào, vừa thấy Mộc Đóa trong bồn tắm liền cuống quýt cúi đầu xuống.

Mộc Đóa không ngờ Phúc Toàn lại vào nhanh như vậy, hoảng hốt ngồi thụp trở lại dưới nước.

Sau đó lại Đỗ Thiếu Lăng lạnh lùng ra lệnh, không chút nể nang: "Kéo nàng ta ra ngoài!"



Nếu cứ thế bị lôi đi mà không có mảnh vải che thân, danh tiết của nàng sẽ tiêu tan!

Một cách nhục nhã, một cách ê chề… Một Quận Chúa cao quý của Kim tộc, lại hạ mình tính kế chỉ mong được lẻn lên long sàng, cuối cùng chẳng những không thành công mà còn bị đuổi thẳng cổ ra ngoài.

Nếu chuyện này truyền về Kim tộc, nàng chắc chắn sẽ bị đưa lên thảo nguyên, dùng để tế thần điêu linh thiêng!

Phẫn uất và nhục nhã bừng bừng, Mộc Đóa gào lên: "Hoàng Thượng! Sao người có thể đối xử với ta như vậy! Người quên rồi sao? Chính ta là người hôm qua đã cứu người khỏi miệng mãnh hổ! Khi đó, người đã bị nó truy đuổi đến mức—"

"Câm miệng!"

Đó chính là nỗi sỉ nhục trong lòng Đỗ Thiếu Lăng, thế mà Mộc Đóa còn dám nhiều lần lôi ra nói trước mặt hắn, đúng là đáng giận!

Hắn trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt như muốn thiêu cháy, bàn tay siết chặt thành nắm đâ-m, chỉ thiếu chút nữa là lao đến gi-ết ch-ết nàng ngay tại chỗ.

Nhưng... đây là chuyện liên quan đến Kim tộc. Nếu gi-ết nàng một cách dễ dàng như vậy, e rằng Mộc Đồ đang xem nàng như bảo vật sẽ không chịu để yên.

Kim tộc là một ngoại tộc lớn ở phía bắc triều Đại Lý. Nếu họ khởi binh tạo phản, e rằng cả phương Bắc sẽ rơi vào hỗn loạn.

Huống hồ, kinh thành triều Đại Lý lại nằm gần phương Bắc, một khi nơi đó loạn lên, các quốc gia xung quanh vốn luôn rình rập sẽ nhân cơ hội tấn công tới tấp.

Lúc đó, ngai vàng của hắn e rằng cũng khó mà giữ nổi!



Cơn giận trong lòng dâng trào mãnh liệt, nhưng nghĩ đến việc triều đình nay không còn một đội quân hùng mạnh như Tống gia ngày trước để bảo vệ đất nước, Đỗ Thiếu Lăng đành nghiến răng, gắng ép lửa giận ấy xuống.

Nhưng… thân là hoàng đế, hắn sao có thể cúi đầu trước một người nữ nhân dám ngồi lên đầu mình mà ngang ngược như thế? 

 
Bình Luận (0)
Comment