Đỗ Thiếu Lăng trừng mắt nhìn chằm chằm vào Mộc Đóa đang ngồi dưới nước.
Phúc Toàn từ lâu đã lặng lẽ lui ra ngoài, còn tiện thể ra hiệu cho các cung nhân và Long Vệ xung quanh tản ra xa một chút.
Mộc Đóa lúc này cũng bị ánh mắt như d-ao sắc của Đỗ Thiếu Lăng làm cho khi-ếp sợ, nhưng nàng đã đi đến nước này, cũng chẳng còn đường lui nữa.
Thế là nàng dứt khoát liều một phen, từ trong hồ lao ra, ôm chầm lấy Đỗ Thiếu Lăng, nước mắt nước mũi tèm nhem: "Hoàng Thượng! Từ năm năm trước, khi lần đầu ta nhìn thấy người, trong lòng đã tràn đầy yêu thích! Sao người lại vì một người nữ nhân khác mà đối xử với ta như thế? Ta thật lòng thích người! Vì người mà ta đã chịu đựng biết bao uất ức như thế này… Người chẳng lẽ không nên quý trọng ta một chút hay sao? Hoàng Thượng!"
Nực cười thay, ngươi có tình cảm là chuyện của ngươi, sao lại ép người khác phải đáp lại thứ tình cảm vặn vẹo ấy, thậm chí còn phải tiếp nhận nó?
Đỗ Thiếu Lăng lạnh lùng nhìn người nữ nhân không một mảnh vải trong lòng.
Khi còn nhầm nàng là Hoa Mộ Thanh, từng động tác nghịch nước hay cái vẻ e lệ trốn tránh đều đáng yêu, khiến người ta yêu thích.
Còn bây giờ… người nữ nhân này chỉ khiến hắn cảm thấy ghê tởm và rẻ mạt!.
Hắn cố kìm nén, trầm giọng hỏi: "Hoa Mộ Thanh đâu?"
Mộc Đóa cứng đờ.
Theo kế hoạch của nàng, lúc này Hoa Mộ Thanh hẳn đã bị mấy gã thổ phỉ lôi đi làm nhục đến không biết bao nhiêu lần rồi!
Nhưng nàng nhanh chóng nặn ra một nụ cười, đáp: "Ta… chỉ đ-ánh ngất nàng ta rồi để Hoàng Quý phi nương nương đưa về cung thôi."
Dù sao nàng cũng chẳng tránh khỏi liên quan, chi bằng đẩy hết trách nhiệm cho Hoa Tưởng Dung!
Đến khi tìm không thấy Hoa Mộ Thanh, không còn bằng chứng sống, Đỗ Thiếu Lăng đương nhiên chỉ có thể truy hỏi tội lỗi của Hoa Tưởng Dung!
Nghe vậy, sắc mặt Đỗ Thiếu Lăng quả nhiên lại trầm xuống vài phần.
Thì ra Hoa Tưởng Dung vội vã hồi cung là vì muốn đưa Hoa Mộ Thanh đi, để hắn phải sủng hạnh Mộc Đóa?!
Bọn họ… thật sự không thể dung nổi Hoa Mộ Thanh sao?
Nam nhân vốn là như vậy, đối với những sinh linh yếu đuối, thuần khiết, tự nhiên sinh ra cảm giác muốn bảo vệ.
Mấy nữ nhân này càng toan tính, càng nhắm vào Hoa Mộ Thanh, hắn lại càng thấy thương xót, càng thêm yêu quý nàng ấy.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Lăng trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết, nhìn chằm chằm Mộc Đóa vẫn đang run rẩy, ôm lấy hắn không buông.
Bỗng nhiên, hắn đưa tay, túm lấy tóc nàng, giật mạnh ra phía sau.
Mộc Đóa đau đớn, thét lên một tiếng, bị ép phải ngẩng đầu lên: "Hoàng Thượng! Người… người muốn làm gì ta?!"
Thế nhưng Đỗ Thiếu Lăng lại cúi đầu, cười lạnh đầy giễu cợt: “Ngươi không phải đã bất chấp tính kế Thanh Nhi chỉ để được thị tẩm sao? Trẫm có thể thỏa mãn ngươi.”
Mộc Đóa lập tức vui mừng tột độ, quên cả cơn đau: “Thật… thật sao?”
Nhưng trong mắt Đỗ Thiếu Lăng lại không hề có lấy một tia thương xót, chỉ lạnh lùng nói: “Nhưng… ta muốn ngươi, phải lấy được thủ ấn thủ lĩnh của A Mã ngươi trong tộc Kim, giao nộp cho trẫm.”
Chỉ cần có được ấn tín ấy, cả tộc Kim sẽ nằm trong lòng bàn tay hắn, chẳng cần phải lo chúng sinh tâm phản nghịch.
Mộc Đóa trừng to mắt: “Ngài… tại sao lại muốn ấn tín của A Mã ta?”
Đỗ Thiếu Lăng bóp cằm nàng, cúi sát xuống, cười khẽ: “Ngươi không muốn làm nữ nhân của trẫm nữa sao?”
Khoảng cách gần đến vậy khiến đầu óc Mộc Đóa lập tức rối loạn, như bị mê hoặc.
Nàng chỉ mong sao được hắn ôm chặt lấy, quấn quýt đến ch-ết cũng cam lòng.
Lý trí đã sớm tan biến, trong lòng chỉ còn lại sự cuồng si m-ù quáng với người nam nhân mà nàng đã tương tư suốt năm năm trời.
Nàng lập tức gật đầu: “Được! Ta sẽ lấy ấn tín của A Mã giao cho người!”
Đỗ Thiếu Lăng cười lạnh, đột ngột quay người, kéo mạnh cánh tay Mộc Đóa, lôi nàng về phía nội điện.
Mộc Đóa bị kéo lê lết, lảo đảo chạy theo, chỉ còn biết vừa đi vừa kêu: “Hoàng Thượng! Người chậm một chút… chậm chút thôi…”
Nhưng Đỗ Thiếu Lăng không thèm ngoảnh đầu lại, thô bạo ném nàng lên long sàng.
Hắn gần như xé toạc y phục trên người nàng, giọng khinh miệt: “Chậm ư? Không phải Mộc Đóa cách cách rất gấp gáp sao?”
Mộc Đóa không nhận ra có gì bất ổn trong lời nói đó, chỉ thấy người nam nhân ấy đã cởi áo ngoài, từng bước tiến lại gần mình, mặt đỏ bừng vì xấu hổ lẫn hồi hộp, siết chặt lấy tấm chăn dưới người.
Cho đến khi những cơn đau đớn tàn nhẫn, va đập lạnh lùng, giày vò nàng tới mức sống không bằng ch-ết…
Nàng vẫn còn hoan hỉ trong lòng, cuối cùng cũng trở thành nữ nhân của hắn rồi!
Hắn… nhất định cũng có tình cảm với mình!
Cuối cùng, không biết đã qua bao lâu, Mộc Đóa gào thét một tiếng đầy đau đớn rồi ngất lịm đi.
Lúc này, Đỗ Thiếu Lăng mới vô cảm bước xuống giường, đứng bên cạnh long sàng, lạnh giọng gọi: “Người đâu.”
Phúc Toàn cúi đầu chạy vào.
Thấy Đỗ Thiếu Lăng vẫn mặc nguyên cả áo ngoài, sắc mặt hắn càng trở nên căng thẳng, khó coi.
“Bệ hạ… để nô tài thay ngài thay y phục…”
Chưa nói hết câu, Đỗ Thiếu Lăng đã quay người rời đi về hướng Long Phượng Ôn Tuyền, lạnh giọng: “Đi tìm người khác cho trẫm.”
Phúc Toàn sững sờ, liếc nhìn Đỗ Thiếu Lăng, không dám ngó sang giường rồng, chỉ vội vàng đáp lời, rồi lập tức đi tìm xem trong điện Thang Tuyền còn ai vừa mắt để đưa tới.
Trên long sàng, toàn thân Mộc Đóa bầm tím đầy mình, trông chẳng khác nào vừa trải qua một trận tr-a tấ-n tàn nhẫn.
Má-u từ h* th*n không ngừng chảy ra, dù đã ngất lịm, hai chân vẫn còn co giật không dứt.
Đâu còn chút dáng vẻ nào của một nữ tử vừa mới trải qua chuyện phòng the?
Trông chẳng khác nào bị cư-ỡng bứ-c bởi ác nhân.
Hoa Mộ Thanh tựa trong lòng Mộ Dung Trần, từ mái nhà nhìn xuống, liền lạnh lùng quay mặt đi, thản nhiên buông một câu: "Bẩn mắt."
Mộ Dung Trần bật cười khẽ, lấy áo choàng da chồn đen viền tím quấn lấy nàng, bế chặt trong lòng, rồi như bóng ma nhẹ nhàng lướt đi sang một nơi khác.
Lúc này, Phúc Toàn đang dẫn một nữ tử dung mạo khá xinh đẹp, vội vàng đi về phía Long Phượng Ôn Tuyền.
Không ngờ người ấy lại là Hồng Anh, khiến Hoa Mộ Thanh cũng phải bất ngờ.
Chẳng phải là Hồng Anh, người quen cũ của Bạch Lộ, bị Hoa Tưởng Dung nhét vào Ty Giặt, sau đó lại được Hoa Mộ Thanh đưa về chỗ Bạch Lộ hay sao?
Sao nàng ta lại có mặt ở đây?
Đang còn nghi hoặc, liền nghe thấy Mộ Dung Trần khẽ nói bên tai nàng: “Nói ra bên ngoài là: Bạch Tài Nhân lo lắng cho việc ăn uống của Hoàng Thượng khi đi săn mùa thu, nên mới đưa theo một cung nữ để đi theo hầu hạ, chủ yếu là làm vài việc lặt vặt.”
Hoa Mộ Thanh lập tức bật cười giễu cợt: “Lặt vặt? Thật đúng lúc quá, giờ chắc là nàng ta nắm bắt cơ hội rồi. E rằng khi về cung, lại có thêm một tỷ muội' mới nữa cho xem.”
“Ghen dữ vậy sao?” – Mộ Dung Trần nheo mắt nhìn nàng.
Hoa Mộ Thanh khẽ bĩu môi, giọng lãnh đạm: “Ta không bị điên, ghen cái kiểu đó làm gì.”
“Hừm.”
Mộ Dung Trần bật cười, ôm nàng chặt hơn một chút, rồi nói tiếp: “Quỷ Vệ đã điều tra ra: Hóa ra là Hồng Anh chủ động thủ thỉ bên tai Bạch Lộ, rằng nếu không có ai đi theo hầu bên cạnh Hoàng Thượng, e là lần đi săn thu này, nếu Hoàng Thượng lại đem theo Hoa Tưởng Dung mà sủng hạnh nàng, thì sẽ quên mất một người có thân phận thấp bé như Bạch Tài Nhân. Nếu có người đi theo, ít ra cũng có thể để Hoàng Thượng nhớ đến một chút.”
Hoa Mộ Thanh khẽ cười lạnh: “Sớm đã nhìn ra nàng ta không phải hạng an phận. Không ngờ lại dỗ được cả Bạch Lộ cho phép ra cung. Bạch Lộ trông thì sắc sảo, ai ngờ đầu óc lại đơn giản đến vậy. Đi săn thu ở ngoài cung, muốn tiếp cận Đỗ Thiếu Lăng thì thiếu gì cơ hội.”
Mộ Dung Trần gật đầu: “Vậy… người này, nàng định dùng thế nào?”
Hoa Mộ Thanh không trả lời ngay, mà hỏi ngược lại: “Toa thuốc mà ta đưa cho Bạch Lộ, là do chính Hồng Anh mang đến cho nàng ta đúng không?”
Trước đó, Bạch Lộ có ý muốn cầu con, Hồng Anh đã chủ động chuyển lời cho Hoa Mộ Thanh, và nàng cũng thuận tay đưa cho một toa thuốc đã từng dùng ở Hoa phủ năm xưa.
Mộ Dung Trần khẽ cười: “Chuyện này sao lại hỏi ta? Không phải do chính nàng sắp đặt sao?”
Hoa Mộ Thanh hé mắt nhìn hắn, ánh mắt mang theo vài phần châm chọc: “Chuyện của ta, còn có việc nào mà ngài không biết sao?”
Mộ Dung Trần mỉm cười, ngón tay khẽ véo vào eo nàng một cái: “Đương nhiên… chuyện gì cũng biết cả.”
Hoa Mộ Thanh trừng mắt lườm hắn, hất tay hắn ra.
Mộ Dung Trần bật cười, lại đưa tay ôm nàng trở lại vào lòng: “Không chỉ đích thân giao toa thuốc cho Bạch Lộ, Hồng Anh còn tự mình sắc thuốc, rồi tận tay đút cho Bạch Lộ uống nữa kìa.”
Hoa Mộ Thanh nghe vậy, chân mày lập tức nhướn lên: “Nàng ta bỏ thêm gì vào thuốc đúng không?”
“Thông minh.”
Mộ Dung Trần tán thưởng, khẽ nhéo nhẹ sống mũi nàng một cái: “Hiểu ý ngay lập tức.”
Tối nay vì bệnh nặng, Hoa Mộ Thanh buộc phải để hắn dìu đỡ mới có thể di chuyển ban đêm.
Nhưng tên này lại nhân cơ hội đó, hết lần này đến lần khác giở trò tay chân với nàng.
Tuy trong lòng có bực bội, nhưng đâu đó… cũng có chút luyến tiếc không nỡ.
Nàng lại lườm hắn một cái, vừa đúng lúc nhìn thấy Phúc Toàn đã dẫn Hồng Anh đi vào phía Long Phượng Ôn Tuyền.
Tuy đêm tối mịt mùng, nhưng Hoa Mộ Thanh vẫn nhìn rõ nét hưng phấn và kích động hiện rõ trên gương mặt Hồng Anh khi bước vào trong ánh sáng mờ mờ của suối nước nóng.
Nàng nhếch môi cười lạnh, kéo tay áo Mộ Dung Trần: “Lại gần xem đi.”
Mộ Dung Trần thì vẫn bất động: “Xem gì? Dáng người của Đỗ Thiếu Lăng có gì hay mà xem?”
Hoa Mộ Thanh suýt nữa thì không nhịn nổi mà cấu cho hắn một cái!
“Ngài đang nói linh tinh gì vậy! Ta muốn xem xem Hồng Anh làm thế nào để cầu được vị phân từ Đỗ Thiếu Lăng kìa!”
Dù sao thì chuyện thị tẩm ở hành cung vốn chỉ là để phát tiết d-ục vọng, chẳng có chút thương tiếc gì.
Một cung nữ đã mất trinh tiết mà lại không có được danh phận, thì con đường sau này trong hậu cung… có thể tưởng tượng được sẽ thảm thương đến mức nào.
Thấy Mộ Dung Trần vẫn không động đậy, Hoa Mộ Thanh tức đến mức muốn gạt tay hắn ra để tự mình đến gần nghe lén.
Mộ Dung Trần lập tức ôm nàng lại, siết chặt trong lòng, dáng vẻ bỗng như một đứa trẻ con cố chấp.
Hoa Mộ Thanh đập nhẹ vào hắn: “Đừng giở trò nữa! Hồng Anh ta phải nắm chắc trong tay, nên phải biết rõ nàng ta rốt cuộc có tâm cơ đến mức nào.”
Mộ Dung Trần nhìn nàng chăm chú: "Vậy nàng không được lén nhìn Đỗ Thiếu Lăng."
"...Được rồi, được rồi, ta không nhìn."
Lúc này Mộ Dung Trần mới hài lòng, ôm lấy Hoa Mộ Thanh, nhẹ nhàng như làn gió cuốn lá rơi, đáp xuống bên cửa sổ gần Long Phượng Ôn Tuyền.
Rõ ràng xung quanh đều là cung nhân và Long Vệ, vậy mà không ai phát hiện ra hai người họ.
Hoa Mộ Thanh vội liếc nhanh vào bên trong, liền thấy Đỗ Thiếu Lăng đã kéo Hồng Anh vào trong suối nước nóng, đang đè lên người nàng.
Nàng chỉ kịp nhìn lướt qua cảnh ấy thì đôi mắt đã bị Mộ Dung Trần che lại.
Ngay sau đó, hắn ấn nhẹ lên vai nàng, buộc nàng phải quay người lại, cả khuôn mặt bị ép vùi vào lồng ngự-c của hắn!
Hương thơm mát lạnh tức thì ập đến, dường như nàng còn nghe được nhịp tim mạnh mẽ và rõ ràng của hắn vang bên tai.
Hoa Mộ Thanh sững người một chút, vừa định đẩy hắn ra thì...
Trong gió lặng lẽ truyền đến giọng nói run rẩy van xin của Hồng Anh từ bên trong: "Bệ hạ... nô tì... nô tì chỉ là một cung nữ không có chỗ dựa, thân phận thấp kém nhất chốn hậu cung này, sao có thể gánh nổi vinh dự được hầu hạ bệ hạ. Cầu xin bệ hạ thương xót nô tì... hãy để người khác hầu hạ đi ạ..."
Nếu là cầu xin tha mạng thì thôi đi, nhưng Hồng Anh lại cố tình dùng hai chữ — “thương xót”.
Hơn nữa, cứ nhấn mạnh mình không có chỗ dựa, chẳng phải đang ngầm ám chỉ nếu sau khi được sủng hạnh mà không có danh phận, nàng ta sẽ bị chèn ép, bị hà-nh h-ạ mà chẳng thể phản kháng, sống không bằng ch-ết sao?
Hoa Mộ Thanh thấy có chút buồn cười.
Hồng Anh này, tâm tư còn sâu hơn mình tưởng.
Nàng liền vểnh tai lên, chăm chú lắng nghe tiếp.