Nói ra thì, với thân phận của Hồ Quốc Công – Tần Bảo Lâm, việc cưới cho trưởng tử một tiểu thư chính thất của quan Nhị phẩm hay Tam phẩm cũng chẳng hề làm mất thân phận. Vậy mà lại để trưởng tử cưới trưởng nữ dòng thứ của một quan Tam phẩm chức nhàn.
Nhìn bề ngoài thì dường như hoàn toàn không mưu cầu quyền thế, cũng không lấy hôn sự của con cái để kết đảng, thực sự chỉ định làm một kẻ phú quý nhàn nhã.
Nhưng trên thực tế, Tần Bảo Lâm hay Triệu thị thật sự chỉ có ý đó thôi sao?
"Nhanh, bảo nó vào đi!"
Triệu thị lập tức đáp lời: "Thân thể nó yếu, sao có thể để nó chờ ngoài kia, mau mời vào!"
Hoa Mộ Thanh xoay mắt nhìn liền thấy ngoài cửa chính phòng, có một mỹ nhân yếu ớt uyển chuyển bước vào: khuôn mặt trái xoan, mày liễu dài, dung nhan thật sự khiến cá lặn chim sa, nhưng lại mang nét yếu đuối bệnh tật như Tây Thi.
Hơn nữa, trên người còn tỏa ra mùi hương nồng đậm, ngào ngạt đến mức khiến người ta cảm thấy nhức đầu.
Trong lòng thầm nghĩ, xét về ngoại hình thì nàng ta và mình hiện giờ cũng thuộc cùng một kiểu.
Xem ra, Triệu thị thật sự rất yêu thích loại con dâu mềm mại yếu đuối thế này.
Đang nghĩ vậy, thì Hà thị đã bước đến, định hành lễ, nhưng bị Triệu thị vội vàng đỡ dậy: "Nhanh ngồi xuống nào. Đã nói bao nhiêu lần rồi, trước mặt ta đừng khách sáo như vậy, thân thể con yếu, phải biết quý trọng hơn."
Mắt Hà thị đỏ hoe, nhưng vì ngại có người ngoài ở đây, nên cố kìm nén, giọng yếu ớt như tơ: "Đa tạ mẫu thân quan tâm, hôm nay đã đỡ hơn nhiều rồi ạ."
Triệu thị vẫn chau mày: "Thật sự đã khá hơn chưa? Thuốc có uống đều không? Còn kinh nguyệt..."
Chưa kịp nói xong, bên kia Tần Thiệu Nguyên đã lúng túng dịch người.
Triệu thị lúc này mới nhớ ra, lập tức trừng mắt nhìn hắn: "Chuyện nữ nhi, không cần con chen vào! Mau về thư phòng học hành đi!"
Tần Thiệu Nguyên lầu bầu: "Con đã lớn thế này rồi, còn học hành gì nữa chứ..."
Triệu thị nghiêm mặt chỉ hắn: "Phụ thân con tuổi này còn phải học đấy! Con đừng học thói ăn chơi lêu lổng như đại ca con, mau đi ngay!"
Tần Thiệu Nguyên thật sự không nỡ rời khỏi Hoa Mộ Thanh, lúc này chỉ hận không thể kéo nàng lại để hàn huyên thêm đôi câu...
Nhưng cũng không dám cãi lời mẫu thân, đành phải ba bước ngoái đầu một lần mà rời đi.
Triệu thị vừa tức vừa buồn cười, lắc đầu mắng: "Đúng là tiểu tử nghịch ngợm! Vừa gặp người trong lòng đã chẳng còn nghe lọt lời ta nữa."
Hà thị hơi giật mình, lúc này mới chăm chú nhìn kỹ Hoa Mộ Thanh, lập tức lộ vẻ kinh ngạc, ngưỡng mộ: "Đây chính là… cô nương trong lòng Nhị đệ sao? Quả nhiên xinh đẹp! Ta chưa từng thấy ai giống như bước ra từ tranh vẽ thế này."
Hoa Mộ Thanh vội vàng đứng dậy cảm tạ: "Không dám nhận Đại thiếu phu nhân khen ngợi quá lời. Dung mạo là do phụ mẫu ban tặng, Mộ Thanh không dám tự phụ."
Triệu thị gật đầu, vẻ mặt hoàn toàn hài lòng: "Đây chính là nhị tiểu thư Hoa gia mà hôm qua ta có nhắc với con đấy. Ta đặc biệt mời nàng tới để khám bệnh giúp con."
Trong lòng Hà thị vốn còn chút nghi ngờ, giờ thấy nữ nhi này dung mạo xuất chúng như vậy, lại càng thêm không tin tưởng vào y thuật của nàng.
Nhưng đã là do mẹ chồng an bài, nàng cũng chỉ coi như ứng phó cho xong.
Vì thế liền mỉm cười gật đầu với Hoa Mộ Thanh: "Vậy thì làm phiền Hoa Nhị tiểu thư."
Rồi nàng đưa cổ tay ra để Hoa Mộ Thanh bắt mạch.
Một lúc sau.
Hoa Mộ Thanh thu tay lại, đảo mắt nhìn quanh một vòng.
Triệu thị đặt chén trà xuống, bình tĩnh dặn dò: "Các ngươi lui ra hết đi."
Chốc lát, trong phòng chỉ còn lại ba người: Triệu thị, Hà thị và Hoa Mộ Thanh.
Lúc này Hoa Mộ Thanh mới đứng dậy, hành lễ với Triệu thị và Hà thị, sau đó mỉm cười ôn hòa:
"Trước hết xin phu nhân và đại thiếu phu nhân lượng thứ cho Mộ Thanh nếu có lời mạo phạm."
Triệu thị nghe vậy, ánh mắt khẽ biến đổi: "Cứ nói đi, thân thể đại thiếu phu nhân có chỗ nào không ổn sao?"
Hà thị cũng nhìn Hoa Mộ Thanh, vẻ mặt đầy căng thẳng.
Hoa Mộ Thanh cụp mắt, mím môi, trầm ngâm một lát rồi mới nhìn thẳng Hà thị: "Xin mạo muội hỏi đại thiếu phu nhân một câu, tại sao lại sử dụng loại hương xông nặng mùi đến thế?"
Triệu thị vẫn chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Hà thị thì bỗng trừng to đôi mắt hạnh, ánh mắt như muốn ngân ngấn nước, sau đó gương mặt lập tức đỏ bừng lên, bối rối nhìn về phía Triệu thị, rồi lại cúi gằm mặt, chỉ biết nắm chặt khăn tay, không chịu nói nửa lời.
Triệu thị nhíu mày, nhưng vẫn dịu dàng an ủi: “Có chuyện gì vậy? Mộ Thanh hỏi, con cứ việc nói thẳng ra.”
Nhưng Hà thị vẫn cắn môi không chịu mở miệng.
Lúc này, Hoa Mộ Thanh hơi áy náy mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Là Mộ Thanh lỡ lời mạo phạm. Nhưng đại thiếu phu nhân à, nếu chuyện này mà ngày ngày không chịu thưa bẩm với phu nhân, thì bệnh tình của người e rằng mãi cũng chẳng thể giải quyết được.”
Nghe vậy, cả hai mẹ chồng nàng dâu đều giật mình kinh hãi.
Lần này, Hà thị mới vội vàng lên tiếng: “Hoa Nhị tiểu thư, ý người là gì?”
Hoa Mộ Thanh liếc nhìn nàng một cái, khẽ lắc đầu: “Đại thiếu phu nhân, người dùng loại hương nồng nặc này, chẳng phải là để che đậy một mùi khác trên người, một mùi mà khó mở miệng, đúng không?”
Mặt Hà thị lập tức trắng bệch.
Triệu thị cũng nhận ra có điều bất ổn, liền nói: “Đúng vậy. Ta nhớ năm ngoái con vẫn còn thích dùng loại hương sen nhè nhẹ, rất thanh tao mà, sao bây giờ lại đổi sang mùi đậm đặc tục khí thế này? Chuyện này rốt cuộc có điều gì khuất tất mà ta chưa biết?”
Hà thị hoảng hốt ngẩng đầu nhìn mẹ chồng, hai mắt lập tức đỏ hoe, rồi òa khóc quỳ sụp xuống đất, lắc đầu: “Con dâu chỉ e mạng chẳng còn dài, lại còn khiến mẫu thân phải bận lòng, đều là lỗi của con dâu, xin mẫu thân trách phạt.”
Hoa Mộ Thanh nhận ra rằng, dù phu nhân của phủ Quốc Công này xuất thân từ quê mùa, vẻ ngoài thì hiền hậu hòa nhã, nhưng từ gia nhân trong phủ cho tới con cái đều cực kỳ nghe lời bà, thậm chí là có phần e sợ.
Nàng thầm bật cười, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
Triệu thị nghiêm giọng: “Connói gì kỳ quái vậy!”
Rồi quay sang nhìn Hoa Mộ Thanh: “Nó rốt cuộc mắc phải bệnh gì?”
Hoa Mộ Thanh dịu dàng khom người đáp: “Kính xin đại thiếu phu nhân vén áo váy lên để tiện khám xét.”
Hà thị hoảng hốt, trông như ch-ết đứng, cực kỳ không tình nguyện.
Nhưng khi thấy ánh mắt của Triệu thị nhìn sang, ánh nhìn ấy... khiến nàng ta bất giác lạnh toát cả người, đành phải trắng bệch mặt, run rẩy đứng dậy, từ từ vén chiếc váy thêu đầy hoa lựu lên.
Một luồng mùi hôi thối nồng nặc lập tức ập thẳng vào mặt.
Triệu thị nghẹn thở, suýt chút nữa thì nôn ra.
Hoa Mộ Thanh từ sớm đã nín thở, thầm nghĩ, quả nhiên.
Giống hệt như đời trước, căn bệnh của một tài nhân trong hậu cung của Đỗ Thiếu Lăng!
Khi đó, vị tài nhân ấy được Đỗ Thiếu Lăng sủng ái trong một thời gian, Hoa Tưởng Dung đã bày mưu cho một thị vệ trong cung cư-ỡ-ng bức nàng ta.
Ban đầu định dàn cảnh bắt quả tang để hãm hại, nào ngờ thị vệ kia vì sợ hãi đã bỏ trốn sau khi sự việc thành công.
Nửa tháng sau, vị tài nhân ấy đau đớn tột cùng, chạy đến trước mặt Hoa Mộ Thanh, khóc lóc nói mình sắp ch-ết, cả người bốc lên một mùi thối rữa khủng khi-ếp.
Khi ấy, Ám Phượng, một cao thủ y thuật tuyệt đỉnh, đang ở bên cạnh Hoa Mộ Thanh đã kiểm tra và phát hiện nguyên nhân là do lây nhiễm từ nam giới.
Tài nhân kia buộc tội Hoa Tưởng Dung âm mưu hãm hại, thậm chí những manh mối tìm được ở Lâm Linh Các cũng đều chỉ thẳng về phía Hoa Tưởng Dung.
Thế mà lúc ấy, nàng vẫn một lòng tin tưởng rằng Hoa Tưởng Dung đơn thuần, chỉ là bị người khác lợi dụng.
Thật sự ngu ngốc hết chỗ nói!
Mà lúc này, Triệu thị đã vội vàng ra hiệu cho con dâu buông váy xuống, uống liền mấy ngụm nước mới gắng ổn định lại hơi thở.
Trên gương mặt không thể nào giấu nổi vẻ kinh hãi và chấn động, bà quay sang nhìn Hoa Mộ Thanh: “Căn bệnh này, chẳng lẽ là...?”