"Nhưng bệnh này không phải là do trọng bệnh khó chữa, phu nhân cứ yên tâm."
Nghe vậy, Triệu thị lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngay cả Hà thị cũng không khỏi đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Hoa Mộ Thanh.
Hoa Mộ Thanh mím môi, lại dịu dàng nói thêm: "Bệnh này là do vấn đề nội thể của nữ giới. Mộ Thanh sẽ kê một phương thuốc cho Đại thiếu phu nhân, chỉ cần làm theo đơn, mỗi ngày rửa sạch nơi đó, nửa tháng là khỏi hẳn."
Ngay cả những chuyện riêng tư thế này nàng cũng có thể thản nhiên nói ra, khiến Hà thị đỏ bừng mặt vì xấu hổ, có phần lúng túng.
Nhưng nhìn lại Hoa Mộ Thanh, nàng lại ung dung điềm nhiên, không hề tỏ vẻ xấu hổ hay ngượng ngùng, khiến ngay cả Hà thị cũng dần bình tâm lại.
Triệu thị vẫn lo lắng hỏi: "Cái mùi đó... thật sự phát ra từ nơi đó sao? Vậy... liệu có ảnh hưởng đến việc sinh con không?"
Hoa Mộ Thanh khẽ cười nhạt trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cung kính đáp: "Không đâu, chỉ là..."
Nàng liếc nhìn Hà thị, khẽ nói: "Đại Thiếu Phu nhân lâu ngày không có thai, e rằng... là do Đại thiếu gia đã lâu không bước chân vào phòng của người rồi."
Nghe vậy, sắc mặt Triệu thị lập tức trầm xuống, giọng cũng nghiêm khắc hơn hẳn: "Chuyện gì thế này?!"
Hà thị suýt nữa lại quỳ sụp xuống, nước mắt lã chã, nức nở nói: "Mẫu thân, Thiếu gia đã nửa năm rồi chưa từng vào phòng con, chỉ nói con thân thể dơ bẩn, chẳng khác nào người sắp ch-ết... Chàng ấy còn ra ngoài bao nuôi một tiểu thiếp."
"Con nói cái gì?!"
Triệu thị giận đến nỗi bật dậy khỏi ghế: "Tông Nhi lại dám dưỡng ngoại thất? Chuyện này xảy ra từ bao giờ?!"
Hà thị khóc không thành tiếng: "Từ tháng Chạp năm ngoái."
"Vậy sao không báo cho ta biết?!"
"Con..."
Hà thị cúi đầu khóc, run rẩy nói: "Con bệnh tật thế này, sao dám mở miệng? Nếu nói ra, chẳng phải cũng khiến mẫu thân mất mặt hay sao... Tất cả là lỗi của con."
Nhìn nàng ngoan ngoãn mềm yếu, ngay cả tính cách cũng nhu nhược như vậy.
Hoa Mộ Thanh thầm nghĩ, bất giác nhớ tới thân phận kiếp trước của bản thân.
Ánh mắt Hoa Mộ Thanh khẽ lóe lên, nàng mỉm cười rồi cũng đứng dậy, đỡ lấy Hà thị dưới đất, đồng thời ghé tai Triệu thị khẽ nói: "Phu nhân xin bớt giận, có thể để Mộ Thanh hỏi thêm mấy câu không?"
Lúc này trong lòng Triệu thị cũng giận lây sang đứa con dâu lớn, trách nàng ta không biết giữ gìn thân thể, ảnh hưởng đến vận mệnh con cháu của phủ Quốc Công.
Nhưng trước mặt người ngoài, bà cũng không tiện phát tác, đành nén giận, gương mặt trầm xuống, khẽ gật đầu.
Hoa Mộ Thanh mỉm cười, nhìn về phía Hà thị đang khóc đến sưng đỏ cả mắt, dịu dàng hỏi: "Đại thiếu phu nhân, xin hỏi một câu: chuyện Đại thiếu gia nuôi ngoại thất là xảy ra trước hay sau khi thân thể người bắt đầu phát bệnh?"
Hà thị ngẩn ra, ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: "Là trước ạ. Lúc đầu, họ chỉ lén lút qua lại, ta cũng giả vờ như không biết. Sau này, khi ta phát bệnh, chàng ấy liền công khai nuôi người đó bên ngoài, chẳng còn kiêng dè ta nữa."
Sắc mặt Triệu thị lập tức thay đổi.
Hoa Mộ Thanh gật gù, lại hỏi tiếp: "Vậy trước khi Đại thiếu gia công khai nuôi người ngoài, có còn thường xuyên trở về phòng người không?"
Hà thị đỏ mặt, xấu hổ đáp nhỏ: "Vẫn có, một tháng ít ra cũng đôi ba lần ở lại phòng ta."
Triệu thị càng nghe, lông mày càng nhíu chặt.
Chỉ thấy Hoa Mộ Thanh như đã hiểu rõ mọi chuyện, nàng xoay người, ghé sát vào tai Triệu thị thì thầm mấy câu.
Vừa nghe xong, nét mặt hiền hòa thường ngày của Triệu thị lập tức tràn ngập phẫn nộ.
Bà giận dữ quay đầu lại, lớn tiếng quát: "Người đâu! Người đâu!! Mau đi bắt Đại thiếu gia về đây cho ta! Còn cái tiện nhân hắn nuôi bên ngoài, cũng lôi về đây! Hôm nay ta phải đ-ánh ch-ết cái đồ súc sinh này!"
Hà thị sợ đến run rẩy, kinh hoàng nhìn Hoa Mộ Thanh.
Hoa Mộ Thanh chỉ nhẹ nhàng lắc đầu ra hiệu an tâm.
Đám nha hoàn, ma ma hầu hạ bên ngoài nghe thấy tiếng quát, vội vàng ùa cả vào.
Căn phòng lập tức trở nên hỗn loạn.
Triệu thị giận đến mức chẳng buồn để ý đến Hoa Mộ Thanh, vội vã xốc váy, sải bước hùng hổ xông thẳng ra ngoài.
Hà thị đứng ngơ ngác trong phòng, bối rối không biết phải làm gì.
Lúc này, nàng nghe thấy Hoa Mộ Thanh khẽ mỉm cười với mình, dịu dàng nói: "Đại Thiếu Phu nhân, nghe nói phụ thân của người có một trà lâu rất thanh nhã tại kinh thành, ngay cả Hoàng Thượng cũng thỉnh thoảng ngự giá vi hành đến đó. Không biết Mộ Thanh có vinh hạnh xin được một chỗ ngồi ở đó không?"
Hà thị ngẩn người. Trà lâu của phụ thân nàng đúng là nơi chỉ ai có người quen giới thiệu hoặc có thiệp mời mới được ra vào.
Không ngờ Hoa Mộ Thanh lại biết tường tận như vậy.
Chỉ là... nàng ấy nhắc đến việc này làm gì?
Còn chưa kịp hỏi thì Hoa Mộ Thanh đã mỉm cười rời đi.
Hà thị vẫn đứng ngây ra đó, lúc này một nha hoàn vội vàng tiến đến, sốt ruột nói: "Đại thiếu Phu nhân, phu nhân đang nổi trận lôi đình, nói muốn dùng gia pháp đ-ánh ch-ết Đại thiếu gia! Người mau đến xem đi!"
Hà thị hoảng hốt, lập tức đuổi theo.
Vừa đi được nửa đường, lại có một ma ma từ phía sau chạy tới, trong tay cầm một tờ giấy mỏng, nói:
"Đại thiếu phu nhân, đây là đơn thuốc Hoa Nhị Tiểu thư nhờ quản gia viết trước khi rời đi, dặn giao tận tay người."
Hà thị mơ hồ nhận lấy, liếc mắt nhìn qua, rồi lại nghe phía trước vang lên tiếng huyên náo, bèn vội vàng cất kỹ đơn thuốc, bước nhanh về phía đó.
Ngoài cổng phủ Quốc Công.
Hoa Mộ Thanh ngồi yên tĩnh trong xe ngựa, đôi mắt khép hờ, vẻ mặt thanh đạm không gợn sóng, khiến người ta nhìn không thấu tâm tư nàng.
Xuân Hà nhẹ nhàng xoa bóp các ngón tay cho nàng, mỉm cười nói: "Hôm nay Quốc Công phu nhân thật sự phẫn nộ rồi."
Hoa Mộ Thanh biết nàng ta vừa muốn thăm dò, vừa có ý định về bẩm báo với Trưởng Công Chúa.
Nàng cũng không giấu giếm, giọng thản nhiên đáp: "Đại thiếu phu nhân phủ Quốc Công mắc phải bệnh kín. Nguyên nhân là bị chính phu quân mình lây bệnh, mà phu quân nàng ta lại nuôi một ngoại thất bên ngoài."
Xuân Hà thông minh, chỉ cần suy nghĩ một chút đã hiểu ra, liền bật cười: "Nô tì cũng từng nghe nói trong phủ Công Chúa, Đại thiếu gia phủ Quốc Công lúc được thăng làm Hoàng Môn Thị Lang, vì mừng thăng chức nên cùng bằng hữu đến chốn yên hoa uống rư-ợu, kết duyên với một nữ tử, mê mẩn đến mức đưa nàng ta về nuôi làm ngoại thất."
Nàng lại khẽ cười: "Không ngờ lại là thật."
Trong lời nói của Xuân Hà, rõ ràng không hề có chút bình luận hay phán xét nào về chuyện đúng sai, cũng chẳng có vẻ khinh thường hay chê trách.
Thế nhưng Hoa Mộ Thanh lại liếc nhìn nàng ta một cái, thầm lắc đầu trong lòng. Đôi khi, chính những lưỡi d-ao vô tướng ẩn giấu trong lời nói vô ý, mới là thứ sắc bén nhất, cứa người không một tiếng động.
Chỉ cần nhắc tới “chốn yên hoa”, đã đủ nói lên rất nhiều điều rồi.
Đó là nơi nào chứ?
Chỉ là chốn bán vui, mua tiếng cười mà thôi.
Từ nơi đó bước ra, hỏi thử có bao nhiêu cô nương xuất thân đàng hoàng, đứng đắn?
Nữ nhân kia nhiễm bệnh, lây sang cho Tần Thiên Tông, rồi từ Tần Thiên Tông lại truyền sang Hà thị.
Quốc Công phu nhân, Triệu thị tuy ngoài mặt hiền hòa, nhân hậu, nhưng lại chẳng hề hoài nghi gì đến lỗi lầm của nhi tử mình, chỉ chăm chăm lo cho sức khỏe và việc dưỡng bệnh của con dâu.
Đáng giận hơn, kẻ đầu sỏ gây họa là Tần Thiên Tông lại còn vì thế mà xa lánh chính thê của mình.
Hừ, những gia đình phú quý quan lại này, đúng là đều như thế cả.
Hoa Mộ Thanh khẽ khép mắt lại, mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
__
Về đến Hoa phủ, đã là giữa trưa.
Ăn qua loa một chút, Hoa Mộ Thanh liền trở về phòng nằm nghỉ.
Liên tục mấy ngày bôn ba, thân thể này quả thực đã mệt mỏi không chịu nổi.
Nằm trên giường, nàng vừa nhẩm tính lại những việc đã làm trong hai ngày qua, vừa âm thầm sắp xếp kế hoạch hành động cho tương lai, chẳng mấy chốc, mí mắt đã nặng trĩu dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, dường như nàng lại trở về những ngày tháng trước kia.
Chinh chiến sa trường, đôi tay nhuốm đầy má-u...