Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 56

 
Dường như lại quay về năm đó, tuyết phủ trắng xóa, khi nàng vừa mới nảy sinh tình cảm với Đỗ Thiếu Lăng, nhưng trong lần ra biên ải chống giặc phương Bắc, nàng đã rơi vào ổ phục kích.

Suýt chút nữa đã bỏ mạng.

Nhưng cuối cùng... không rõ vì sao lại được cứu sống.

Bây giờ, trong giấc mơ lại tái hiện cảnh tượng năm ấy, chỉ là lần này không còn thấy Đỗ Thiếu Lăng hay đám binh lính sát khí đằng đằng đuổi gi-ết phía sau.

Nàng đơn độc, lảo đảo giữa trời đất lạnh buốt mênh mông trắng xóa, bước thấp bước cao, th* d*c chạy trốn.

Khi gần như tuyệt vọng, nơi cuối chân trời, một người nam nhân khoác bộ y phục tím thẫm như yêu lan từ từ tiến lại gần.

Hắn cúi đầu xuống, nắm lấy cằm nàng.

Hắn đẹp ma mị như yêu quái, nụ cười nơi khóe môi đỏ như má-u, dịu dàng nhưng đầy nguy hiểm.

Giọng hắn trầm thấp vang lên: "Nếu nàng chịu làm người của ta..."

"!!"

Hoa Mộ Thanh đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

Nàng hít sâu mấy hơi, lòng còn thảng thốt chưa kịp bình tĩnh lại.

Mồ hôi lạnh ướt đẫm cả lưng áo.

Cố gắng động đậy, nàng vừa định ngồi dậy gọi Phúc Tử và Xuân Hà vào thay y phục, thì bỗng cảm thấy có gì đó bất thường!



Đôi mắt nàng co rút, tay luồn xuống dưới gối, bất ngờ rút ra vật nhọn lao thẳng về phía bên cạnh!

Thế nhưng cổ tay nàng bị một bàn tay nhẹ nhàng nắm chặt.

Nàng cắn môi, không hề hô hoán, khẽ co khuỷu tay đ-ánh ngược về sau, lại tiếp tục bị đối phương chế ngự, kéo mạnh một cái cả người nàng bị ôm chặt vào một lồng ngự-c rộng rãi, mát lạnh.

Trên đỉnh đầu, giọng cười trầm thấp quen thuộc vang lên: "Con tiểu dã miêu này, tính khí lúc ngủ dậy cũng dữ dội thật đấy."

Nghe được giọng nói quen thuộc ấy Hoa Mộ Thanh chợt thả lỏng tấm lưng căng cứng, cũng không giấu được tiếng thở phào nhẹ nhõm.

Sự việc bất ngờ vừa rồi khiến huyết khí nàng hỗn loạn, mắt hoa cả lên.

Mộ Dung Trần ôm lấy nàng, nhìn gương mặt xinh đẹp ngay trước mắt từ tái nhợt căng thẳng, đến đỏ bừng sau khi thả lỏng.

Nàng nhỏ nhắn, tinh tế như ngọc, đôi mắt đen láy như pha lê, đẹp đến nao lòng.

Ánh mắt hắn sâu thẳm, khẽ mỉm cười, vén một lọn tóc bên má nàng ra sau tai, cố ý trêu chọc: "Tiểu dã miêu, cả khi ngủ cũng giấu kéo dưới gối, định phòng bị ai vậy?"

Ngón tay lạnh buốt của hắn khẽ chạm vào vành tai nàng, khiến toàn thân Hoa Mộ Thanh tê dại.

Nhưng nàng vẫn nhẫn nhịn suy nghĩ trong lòng, ứng đối với hắn: "Mộ Thanh chỉ là phòng thân thôi. Ngược lại, đường đường là Cửu Thiên Tuế Điện hạ, không ở triều đình tung hoành oai phong, lại lén chui vào màn trướng trong khuê phòng của tiểu nữ, không sợ người ta chê cười sao?"



Trong giọng nói nàng còn mang theo chút bực bội và trách móc.

Mộ Dung Trần lại chỉ cười, đẩy nàng ra khỏi lòng rồi ngồi dậy.

Hoa Mộ Thanh suýt chút nữa thì ngã khỏi giường, vội vàng níu lấy mép giường, vừa định ngồi dậy thì lại bị hắn đè xuống, ép nằm úp trên chiếc chăn mỏng thêu hoa bách điệp.

Tư thế này khiến nàng cực kỳ khó chịu, bất an cựa quậy.

Nhưng chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ của Mộ Dung Trần vang lên: "Bổn Đốc có lòng tốt muốn giúp cô nương điều chỉnh kinh mạch, vậy mà nàng còn mắng mỏ, đúng là chó cắn Lã Động Tân."

Ý hắn là đang mắng nàng như chó nhỏ vậy.

Hoa Mộ Thanh tức đến mức nắm chặt lấy tấm chăn, thầm nghĩ: "Ngài mắng ta thêm câu nữa thử xem, ta cắn thật bây giờ!"

"Điều chỉnh kinh mạch?"

Hoa Mộ Thanh không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Mộ Dung Trần, chỉ có thể thuận theo lời hắn mà hỏi: "Điện hạ lại muốn Mộ Thanh làm gì đây?"

Mộ Dung Trần cúi đầu nhìn thiếu nữ nhỏ nhắn nằm úp trên tấm chăn gấm đỏ rực.

Tuy tuổi nàng còn nhỏ, nhưng thân hình đã lộ rõ đường cong mềm mại, nếu là nam nhân bình thường, e rằng đã sớm chảy má-u mũi, hóa thành sói rồi.

Hắn chậc lưỡi lắc đầu, nhưng ánh mắt lại ánh lên ý cười khó hiểu: "Bộ dáng đó, chẳng phải học lỏm từ nữ nhân kia sao?"

Trong lòng Hoa Mộ Thanh chấn động, khẽ đáp: "...Vâng, chỉ là lén học được chút da lông mà thôi."

Mộ Dung Trần chỉ chăm chú nhìn vào những ngón tay nàng đang siết chặt lại, chậm rãi nói: "Học da lông cũng tốt, chỉ là chưa đến nơi đến chốn. Nếu ngươi thật sự muốn học, Bổn Đốc có thể giúp ngươi khai thông kinh mạch, từ đó bắt đầu luyện nội lực."

Hoa Mộ Thanh vô cùng kinh ngạc!

Không ngờ Mộ Dung Trần lại chủ động muốn giúp nàng luyện võ!

Nàng vốn đã có ý định đó, định đợi mọi chuyện trước mắt tạm ổn rồi sẽ bắt đầu tập luyện.

Chỉ là, thân thể này đã là thiếu nữ mười mấy tuổi, thể chất cũng không thể so với hồi còn nhỏ luyện tập từ bé.



Dù có luyện được võ công, e rằng cũng chỉ đủ chống lại bọn sơn tặc bình thường, nếu gặp phải cao thủ thực thụ, sợ rằng vẫn rất chật vật.

Nhưng bây giờ, Mộ Dung Trần lại chủ động đề nghị giúp nàng khai thông kinh mạch!

Một khi kinh mạch được khai thông, việc luyện võ sau này sẽ đạt được kết quả gấp bội, thậm chí còn vượt xa những gì nàng từng dự tính!

Hoa Mộ Thanh sao có thể không vui mừng.

Thế nhưng nàng cũng không thể dễ dàng đồng ý, dù sao người này tâm tư cực kỳ khó đoán, ai biết hắn lại đang toan tính chuyện gì nữa.

Nàng hỏi: "Điện hạ vì sao lại muốn giúp Mộ Thanh như vậy?"

Mộ Dung Trần chỉ cười nhạt, không trả lời, mà ném một quyển sách xuống bên tai nàng.

Hoa Mộ Thanh nghiêng mặt nhìn, ánh mắt lập tức co rút đó chính là bí kíp võ công mà nàng từng luyện qua!

"Cái này..."

Mộ Dung Trần khẽ cười, trong nụ cười dường như mang theo chút châm chọc: "Nếu ngươi là cái bóng của nàng, thì bây giờ nàng ấy đã ch-ết rồi. Cái bóng hoặc là nên biến mất, hoặc... phải đứng lên, biến thành một 'nàng ấy' khác."

Hắn muốn bồi dưỡng nàng thành một Tống Vân Lan thứ hai sao?

Hoa Mộ Thanh càng thêm khó hiểu, vì sao?

Nhưng hiện giờ, nàng cũng chẳng muốn tìm hiểu lý do làm gì, chỉ cần mọi việc tiến triển đúng như kế hoạch của nàng là đủ.

Nàng gật đầu thật mạnh: "Mộ Thanh nguyện ý! Đa tạ điện hạ giúp đỡ."

Mộ Dung Trần nhìn mái tóc đen như mây của nàng, trên mặt lại chẳng còn chút ý cười nào: "Chỉ là cái bóng thôi sao? Hừ, đúng là bản thân ta đã điên cuồng đến mức không còn lý trí rồi."

Ánh mắt hắn khẽ thay đổi.



Hắn giơ tay, ấn vào phần hõm lưng mềm mại của nàng.

Toàn thân Hoa Mộ Thanh cứng đờ, nàng cảm nhận được vạt áo ngủ của mình đang bị từ từ vén lên.

Làn da nhạy cảm bên trong dần lộ ra.

Những ngón tay lạnh lẽo ấn nhẹ lên da thịt, khiến nàng khẽ run lên.

Mộ Dung Trần nheo mắt lại, cảm giác dưới tay ngoài sức tưởng tượng. Mềm mại mịn màng, so với lần chạm thử trước đây đầy trêu ghẹo còn khiến lòng người xao động hơn nhiều.

Ngón tay hắn từng chút từng chút dịch lên.

Chỉ chốc lát, hơn nửa vòng eo thon nhỏ đã lộ ra ngoài.

Quả thực là vòng eo nhỏ nhắn chỉ vừa một vòng tay ôm, đẹp đến mức khiến ngay cả hắn cũng không kiềm được mà ánh mắt dần sâu thẳm.

"Điện hạ... không thể khai thông kinh mạch qua lớp áo sao?" — Giọng Hoa Mộ Thanh run run hỏi.

Mộ Dung Trần hơi lấy lại thần trí, nhưng lại khẽ cười, cố ý cúi người sát bên tai nàng, giọng cười trầm thấp: "Muốn cách lớp y phục sao? Nếu không muốn khai thông kinh mạch, cứ việc nói thẳng."

Tay hắn vẫn không dừng lại, chỉ trong chớp mắt, áo ngủ của nàng đã bị vén lên quá nửa.

Làn da trắng mịn lập tức lộ ra trước mắt.

Mà Mộ Dung Trần lại từ phía sau áp sát lại, chiếc trường bào tím như dải lụa rũ xuống, nhẹ nhàng phủ lên da thịt nàng, mềm mại như nhung, nhưng lại lạnh buốt.

Cả người Hoa Mộ Thanh không tự chủ được mà khẽ run rẩy.

Nàng cắn chặt môi, cố gắng kìm nén bản thân không nhảy dựng lên, cứng đờ lắc đầu: "Là Mộ Thanh lỡ lời."

Mộ Dung Trần lại khẽ bật cười, hơi thở lạnh lẽo như ma mị thổi qua tai nàng, khiến tim nàng đập thình thịch như trống trận!

Nàng siết chặt lấy tấm chăn gấm dưới thân.

Càng cố không để tâm, lại càng cảm nhận rõ từng biến đổi phía sau lưng.



Cuối cùng, Mộ Dung Trần cũng kéo áo ngủ của nàng hoàn toàn lên, vắt hờ trên vai.

Ngay lập tức, trước mắt hắn là chiếc yếm lụa màu xanh nhạt, mềm mại ôm lấy cơ thể mảnh mai.

Khóe môi hắn nhếch lên thành một nụ cười mờ ám, ngón tay khẽ lướt qua dải buộc yếm, nhẹ nhàng kéo một cái.

Ngay lập tức, thân hình mềm mại như ngọc ấy khẽ run lên một cái. 

 
Bình Luận (0)
Comment