Hắn bật cười không thành tiếng.
Trước mắt là sắc trắng như tuyết, quả thực là tuyệt sắc giai nhân thiên hạ hiếm có.
Một mỹ nhân thế này, cho dù có che giấu thế nào, nét mê hoặc đến tận xương tủy ấy, chỉ cần theo năm tháng trưởng thành, được cố ý dạy dỗ và khai mở, ắt sẽ hóa thành nhan sắc diễm lệ khuynh quốc khuynh thành như hồ ly Đát Kỷ năm nào!
Ngón tay trỏ của Mộ Dung Trần nhẹ nhàng lướt trên làn da mịn màng, phớt hồng như phát sáng ấy, ánh mắt không biết đã lạc trôi tới nơi nào.
"Điện hạ?"
Hoa Mộ Thanh dường như không chịu nổi sự trêu đùa, khẽ gọi một tiếng.
Ánh mắt Mộ Dung Trần cụp xuống, khựng lại trong giây lát, rồi ngón tay nhẹ điểm vào huyệt Đại Chùy trên lưng nàng.
Luồng hàn khí thấm đẫm công pháp Thiên Âm bất ngờ rót thẳng vào, ồ ạt xuyên qua những kinh mạch bế tắc, lan khắp tứ chi bách hài!
Đau đớn đến mức Hoa Mộ Thanh suýt bật ra tiếng kêu, nhưng nàng lập tức cắn răng, níu chặt lấy chăn, kiên quyết nhẫn nhịn.
Mộ Dung Trần hơi nhướng mày, ngón tay lại tiếp tục trượt xuống.
Cơn đau càng lúc càng dữ dội.
Cả người Hoa Mộ Thanh không tự chủ được mà run rẩy co giật nhẹ.
Thế nhưng dưới đầu ngón tay lạnh lẽo, sắc bén như đâ-m vào da thịt của Mộ Dung Trần, ý thức của nàng lại vô cùng tỉnh táo.
Nàng hiểu rất rõ, Mộ Dung Trần đang tiêu hao nội lực của mình để giúp nàng khai thông kinh mạch.
Tại sao?
Tại sao hắn lại không tiếc bản thân để làm tới mức này?
Bên ngoài chẳng phải đều đồn rằng hắn là kẻ tàn nhẫn, bá đạo và vô cùng ích kỷ hay sao?
Đang lúc hoang mang chưa hiểu, bỗng ngón tay hắn nhấn mạnh vào một điểm nơi hõm thắt lưng, nơi thẳng hướng về Đan Điền.
Tất cả những đau đớn trước đó cộng dồn lại cũng không bằng cơn đau nhói bùng lên tại chỗ này.
"Á..."
Hoa Mộ Thanh khẽ bật ra tiếng rên đau, nhưng ngay sau đó lại cắn chặt môi, bấu lấy chăn, toàn thân co rúm lại, đau đến mức gần như quỳ rạp trên chăn.
Thế nhưng nàng vẫn cắm đầu, không ngừng run rẩy, gắng gượng chịu đựng.
Mộ Dung Trần có chút bất ngờ, cười khẽ: "Nha đầu, sức chịu đựng cũng không tệ."
Lời còn chưa dứt, đã nhận ra trạng thái của Hoa Mộ Thanh có gì đó không ổn.
Ánh mắt hắn khẽ tối lại, vội vươn tay nhấc bổng nàng lên, xoay người nàng lại, ngẩng mặt lên nhìn.
Đôi môi đã bị nàng cắn đến bật má-u!
Khuôn mặt diễm lệ tuyệt trần kia lúc này lại trắng bệch không còn chút huyết sắc!
Hắn nhíu mày thật sâu.
Hắn lập tức ấn chặt lấy kinh mạch của nàng, sau đó, trên gương mặt vốn luôn lạnh lùng thâm trầm ấy, bất ngờ xuất hiện một vết rạn!
Tựa như vừa phát hiện ra một sự thật kinh hoàng đủ khiến hắn phải biến sắc.
Mộ Dung Trần kinh ngạc liếc nhìn Hoa Mộ Thanh, người vẫn còn đang đau đến mơ hồ, rồi chốc lát sau, như không dám tin, hắn lại lần nữa bắt mạch cho nàng.
Sau đó, vẻ kinh ngạc dần tan đi, thay vào đó là một nụ cười khó dò hiện lên trên môi.
Hắn buông cổ tay nàng ra, rồi vươn tay, mạnh mẽ bẻ mở hàm răng đang cắn chặt của nàng.
Khẽ cười: "Con mèo nhỏ này, tâm tính không tệ. Có điều, cách tự hành hạ bản thân như vậy trông chẳng đẹp chút nào. Chậc chậc, đôi môi xinh đẹp thế này, lại bị cắ-n đến rách mất rồi."
Hoa Mộ Thanh nặng nề th* d*c mấy hơi, cơn đau như sóng dữ lúc nãy cuối cùng cũng dần qua đi.
Toàn thân náng ngay lập tức cảm nhận được luồng sinh khí trỗi dậy, kinh mạch lưu thông rõ rệt.
Nàng từ từ mở mắt, định lên tiếng cảm tạ Mộ Dung Trần, lại phát hiện mình không biết từ lúc nào đã ngồi dậy.
Còn Mộ Dung Trần thì đang nửa cười nửa không ngồi đối diện, ánh mắt... lại đang nhìn xuống.
Nàng theo bản năng cúi đầu nhìn.
Chỉ thấy chiếc áo ngủ bị vén lên tới nách, để lộ chiếc yếm buộc lỏng lẻo, cùng với những đường cong tuyết trắng ẩn hiện!
"Ngài!"
Hoa Mộ Thanh lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận, vội lấy tay che ngự-c, giật lấy một chiếc gối hung hăng ném tới, hét lên: "Đồ vô lại! Không được nhìn!"
"Phập!"
Chiếc gối trúng ngay bả vai Mộ Dung Trần, hắn nhướng mày, bật cười: "Con mèo nhỏ này, trước mặt ta lúc nào cũng dám làm càn."
Hoa Mộ Thanh luống cuống vội vàng kéo áo ngủ xuống, nhưng yếm chưa buộc lại nên không dám cử động mạnh, chỉ có thể vòng tay ôm lấy cơ thể, đề phòng ánh nhìn chằm chằm Mộ Dung Trần.
Mộ Dung Trần đưa tay chỉ vào nàng, nhếch môi: "Đồ nha đầu vô tâm vô phế."
Hoa Mộ Thanh định mím môi lại, nhưng chỗ vết thương vẫn còn đau, đành bĩu môi lí nhí: "Ai bảo ngài... làm mấy chuyện đó..."
Mộ Dung Trần không nhịn được bật cười: "Không phải ngươi vẫn luôn không xem ta là nam nhân sao?"
Hoa Mộ Thanh ngẩn người, rồi chớp mắt, nghiêm túc gật đầu: "À đúng rồi."
Mộ Dung Trần suýt nữa thì tức ch-ết tại chỗ.
Thật muốn đè ngã nha đầu này xuống, để cho nàng biết rốt cuộc hắn có phải là nam nhân hay không!
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nhịn xuống, không làm gì cả.
Hắn vung tay áo, bước xuống giường, tự mình vận động mấy động tác rồi nói: "Cuốn bí kíp mà nữ nhân kia để lại, hiện giờ ngươi chưa thể sử dụng. Trước tiên hãy tự mình luyện thổ nạp. Sau đó, cứ cách ba ngày, ta sẽ tới giúp ngươi vận chuyển nội lực một lần nữa. Phải một năm sau mới có thể bắt đầu tu luyện võ công."
"Hả?"
Hoa Mộ Thanh ngẩn người: "Tại sao còn phải chờ thêm một năm?"
Đến lúc đó, Thịnh Nhi cũng biết bò biết nói rồi, nàng sao có thể đợi lâu như vậy được?!
Nhưng Mộ Dung Trần chẳng hề để ý đến suy nghĩ của nàng, chỉ nhàn nhạt đáp: "Ta dùng nội lực bản thân để thông kinh mạch cho ngươi, bên trong cơ thể ngươi đã lưu lại vài phần hàn khí đặc trưng của Thiên Âm Chi Công. Nếu cố tình luyện công lúc này, chỉ khiến cho kinh mạch bị hàn khí xâm thực, cuối cùng huyết mạch nghịch chuyển mà ch-ết."
Hoa Mộ Thanh nghe vậy, mới chợt nhớ ra nội lực của người này… là Thiên Âm Chi Công!
Nàng giận mình, bứt tay bứt ngón, sao có thể quên mất chi tiết quan trọng thế này?
Giờ thì biết làm sao đây?
Thấy nàng im lặng, Mộ Dung Trần cũng chẳng buồn nói thêm, xoay người đi tới cửa, trước khi ra ngoài còn quay đầu lại, thấp giọng cười: "Nữ nhi của Hà Thu Thực, ngươi thu phục không tệ. Ngày mai, thiếp mời của Thái Sư phu nhân sẽ tới, ngươi chuẩn bị cho tốt đi."
Nói rồi, hắn mở cửa, nghênh ngang bước ra ngoài!
Hoa Mộ Thanh ngồi yên trên giường, lông mày chau lại thật sâu, Hà Thu Thực là mẫu thân của đại thiếu phu nhân phủ Hồ Quốc Công. Những việc mình làm, quả nhiên không giấu được ánh mắt người kia.
Chỉ là, Mộ Dung Trần xưa nay chưa từng nói lời thừa.
Việc đặc biệt dặn dò chuyện thiếp mời của Thái Sư phu nhân, rốt cuộc là có ý gì?
Thế nhưng, điều khiến nàng đau đầu nhất lúc này, vẫn là nội lực Thiên Âm Chi Công.
Kiếp trước, sau khi vô tình biết được nội lực của hắn, nàng từng lật hết thư tịch trong tay, mới phát hiện đó là một loại tà công cổ xưa!
Nhưng chỉ có một dòng ghi chép như thế, không tìm thêm được bất kỳ tư liệu nào khác.
Giờ đây, một tia tà công đã xâm nhập vào cơ thể nàng, vậy sau này nàng còn có thể vận dụng nội lực cũ của mình hay không?
Quả nhiên, tên Cửu Thiên Tuế ch-ết tiệt này, tuyệt đối không thể tin tưởng!
Hoa Mộ Thanh vừa hối hận vừa bất đắc dĩ, ít nhất bây giờ kinh mạch đã được khai thông, có thể chậm rãi xây dựng nền tảng, rồi từ từ triệu tập lại đội Ám Phượng.
Bên ngoài, Xuân Hà thản nhiên mỉm cười bước vào. Thấy Hoa Mộ Thanh trên giường quần áo xộc xệch, khóe môi còn vương má-u, nàng cũng không tỏ ra kinh ngạc, chỉ dịu dàng hỏi: "Tiểu thư có điều gì cần dặn dò không ạ?"
Hoa Mộ Thanh còn chưa kịp mở miệng.
Phúc Tử bên ngoài cũng chạy vào, vừa thấy bộ dạng của nàng thì giật mình kinh hãi: "Tiểu thư, người làm sao vậy?"
Hoa Mộ Thanh hé môi, nhưng lại không thốt ra lời.
Ngay lúc đó, Thanh Trúc hốt hoảng lao tới cửa, lớn tiếng kêu: "Ôi chao, tiểu thư, không xong rồi! Bên ngoài, Thất tiểu thư với Tứ tiểu thư đã cư-ớp mất cỗ xe mới của người rồi!"
Trong mắt Hoa Mộ Thanh ánh lên một tia lạnh lẽo, mới một chút đã không nhịn nổi sao?
Nàng cũng chẳng buồn quan tâm, chỉ bảo Xuân Hà và Phúc Tử hầu hạ mình đi tắm rửa thay y phục.
Sau khi đả thông kinh mạch, cả người nàng toàn mồ hôi dính nhớp khó chịu.
Đột nhiên, nàng lại nhớ tới bàn tay khi nãy Mộ Dung Trần đặt lên người nàng, chắc hẳn cũng dính đầy mồ hôi...
Không biết lúc đó, sắc mặt hắn sẽ ra sao nhỉ?
Hoa Mộ Thanh hơi nóng mặt, trong lòng nàng cũng lặng lẽ xao động.
Mà lúc này, Mộ Dung Trần đã về đến Ty Lễ Giám.
Vừa bước vào căn phòng nơi hắn ở, bên ngoài liền có người theo vào.
Đỗ Thiếu Quân cười tươi như gió xuân: "Thế nào, mất đi hai mươi năm công lực, mà ngươi vẫn còn vui thế à?"