Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 63

 
Ánh mắt bà nhanh chóng liếc về phía đám người.

Và dĩ nhiên ánh mắt đó không thể thoát khỏi tầm mắt của Đỗ Chiêu Nam.

Ánh mắt bà trở nên sắc lạnh hơn nhưng giọng nói lại vô cùng thản nhiên: "Vậy sao? Là ai?"

Ma ma kia lập tức bước tới, ra vẻ thần bí thì thầm vài câu bên tai Đỗ Chiêu Nam.

Trong lòng Trữ Thu Liên bất ổn, rồi lập tức phát hiện ánh mắt của Đỗ Chiêu Nam lướt nhẹ về phía mình.

Bà vội muốn mở miệng giải thích, nhưng Hoa Mộ Thanh đã lên tiếng trước: "Công Chúa điện hạ, Quận Chúa điện hạ, không biết chúng thần có thể đưa di thể của Tam di nương về Hoa phủ được không? Dù sao... cũng đã từng hầu hạ phụ thân thần một thời..."

Trữ Thu Liên lập tức phụ họa: "Đúng vậy, dù sao cũng là người của Hoa phủ, xin Công Chúa điện hạ rộng lòng cho phép."

Đỗ Chiêu Nam khẽ cười lạnh, ánh mắt dừng thẳng trên người Trữ Thu Liên, khiến sắc mặt bà ta lập tức biến đổi.

Đỗ Chiêu Nam chỉ lạnh lùng phẩy tay ra hiệu.

Trữ Thu Liên thầm thở phào nhẹ nhõm, vội sai người hầu đi theo khiêng Hoa Nguyệt Vân và Hoa Thường Hảo, còn mấy nội giám của phủ Công Chúa thì phụ trách khiêng th-i th-ể Tam di nương ra ngoài.



Vừa ra khỏi Cẩm Viên, bỗng nghe bên trong Đỗ Chiêu Nam quát lớn: "Người đâu! Mau bắt lấy con chó phản bội Chu Lâm kia cho ta!"

Trữ Thu Liên trong lòng kinh hãi, bước chân càng thêm gấp gáp hơn. Phương Cầm thật sự khai ra Chu Lâm rồi sao?

Chu Lâm có thể khai ra bà không?

Sao Phương Cầm lại chưa ch-ết?!

Hoa Mộ Thanh dập đầu đến mức đầu óc choáng váng, nhưng nhờ việc được Mộ Dung Trần khai thông kinh mạch từ chiều, thân thể nàng vẫn rất nhẹ nhàng được Phúc Tử dìu đỡ, vẫn kịp theo bước chân gần như chạy trốn của Trữ Thu Liên.

Trong lòng nàng không ngừng cười lạnh.

Biết rõ rằng vì kiêng dè thế lực lớn, Trưởng Công Chúa mới tạm thời dừng tay.

Với bản lĩnh như con cọp giấy của Trữ Thu Liên, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ lôi cả Phủ Thượng Đô Hộ đằng sau lưng ra ánh sáng thôi.

Chuyện đó... nàng vẫn chưa bao giờ quên.

Thượng Đô Hộ cầm lá thư b*n n**c của Tống gia, lời lẽ sắc bén chỉ trích Tống gia gây hại cho sự an nguy của bách tính Đại Lý.

Đó chính là bước đầu tiên trong kế hoạch Đỗ Thiếu Lăng nhằm diệt trừ cả gia tộc Tống gia!

Vậy thì nàng, người đầu tiên phải ra tay chính là Thượng Đô Hộ này!

Còn cách ra tay như thế nào ư?

Hừ, giữ lại cặp mẫu tử ngu xuẩn Trữ Thu Liên và Hoa Nguyệt Vân chẳng phải chính là để khiến Phủ Thượng Đô Hộ ngày càng ôm hận trong lòng sao?

Chỉ khi họ oán hận đến tận xương tủy, nàng mới có thể bày ra bộ dạng "vô tội đáng thương", "ngây thơ trong sáng" mà đâ-m một nhát chí mạng vào bọn họ.

Quả nhiên, cái danh "Tuyết Cơ của Kinh Thành" — Trữ Thu Liên kia, chẳng phải bọn họ đang tự dâng tới tận cửa sao?

Nếu đã thế...Vậy thì cứ để nàng ta nổi tiếng thêm chút nữa cũng chẳng sao.

Còn dùng cách gì ư?

Hoa Mộ Thanh đã sớm nghĩ ra một kế sách cực kỳ hay rồi.
__

Nói về phủ Trưởng Công Chúa.



Đỗ Chiêu Nam chỉ cho người đ-ánh ch-ết tên quản gia bị Trữ Thu Liên mua chuộc bằng loạn côn, rồi dẫn Đỗ Liên Khê trở về nội viện.

Còn Đỗ Hàm thì một mình tới thư phòng, cầm lấy bút lông, cúi đầu trầm ngâm bên nghiên mực rất lâu.

Đột nhiên, hắn vung bút xuống giấy.

Chỉ trong vài nét, hình ảnh một thiếu nữ cúi đầu lặng lẽ hiện ra sống động.

Trên xà nhà, bỗng vang lên một tiếng cười nhàn nhạt đầy tùy ý: "Tâm tư của ngươi, quả thực cũng rất có ý vị đấy."

Đỗ Hàm khẽ giật mình, ngẩng đầu lên, liền thấy Mộ Dung Trần đang lười biếng tựa vào xà ngang, ánh mắt rõ ràng đã nhìn thấu hình ảnh cô nương mà hắn vừa vẽ ra.

Hơi bất đắc dĩ, Đỗ Hàm đặt bút xuống, đem bức tranh mới hoàn thành đưa lên ngọn đèn, để lửa thiêu rụi thành tro.

Hắn chậm rãi nói: "Chỉ là cảm thấy tối nay cô nương đó quá mức khéo léo. Mấy lần đối đáp, ngay cả mẫu thân và muội muội ta cũng bị nàng xoay vòng trong lòng bàn tay."

Nói tới đây, vẻ ôn hòa trên mặt hắn dần nhạt đi, trong mắt chỉ còn lại một tầng băng lạnh: "Tâm tư sâu kín như thế, thực sự khiến người ta kiêng dè."

Mộ Dung Trần cong môi cười nhạt, sắc mặt so với ban nãy lại càng thêm thư thái.

Hắn từ trên xà nhà nhẹ nhàng đáp xuống, tựa như một chiếc đuôi cáo mềm mại khẽ khàng lướt qua, không tiếng động, lại yêu mị vô cùng.



Tay chắp sau lưng, tùy ý đứng trong thư phòng.

Đỗ Hàm nhìn hắn, lại nói: “Nếu cô nương đó cam tâm làm quân cờ thì thôi, nhưng nếu sinh lòng hai ý... Chủ tử, e rằng không thể giữ lại...”

“Không sao.”

Mộ Dung Trần bật cười khẽ, không biết nghĩ tới điều gì, trong mắt thoáng qua một tia đen tối lạnh lùng.

“Nếu không thể giữ, đến lúc đó, tự ta ra tay gi-ết nàng cũng được.”

Đỗ Hàm nghe vậy, cuối cùng cũng yên lòng, cúi đầu đáp: “Vâng, thuộc hạ nghe theo sự sắp xếp của chủ tử.”

Mộ Dung Trần ngoảnh lại nhìn hắn, khẽ gật đầu: “Ngươi yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không để nỗi nhục và gánh nặng mà ngươi gánh chịu chỉ trở thành công dã tràng. Mối thù gi-ết cha của ngươi, Đỗ Thiếu Lăng hắn sẽ từng món từng món mà trả lại!”

Đỗ Hàm nghiến răng, bước ra khỏi bàn, quỳ xuống trước mặt Mộ Dung Trần: “Đa tạ chủ tử! Thuộc hạ nguyện dốc lòng trung thành, theo chủ tử đến ch-ết!”

Mộ Dung Trần cong môi cười nhạt, thong thả bước ra ngoài thư phòng.
__

Sau khi về phủ, Hoa Mộ Thanh cũng không xen vào chuyện chính viện thế nào, trực tiếp trở về sân của mình.

Còn chuyện chính viện tối đó ầm ĩ ra sao, ầm ĩ tới nỗi suýt chút nữa kinh động tới lão phu nhân, cả phủ gà bay chó sủa, Hoa Phong nổi trận lôi đình thế nào, tất cả đều là sáng hôm sau nàng mới nghe Phúc Tử kể lại tường tận.

Phải nói rằng, tuy giờ thân phận và mục đích của Phúc Tử vẫn chưa rõ ràng, nhưng hiện tại, đối với nàng lại vô cùng trung thành.

Nhất là bộ dạng gầy nhỏ, thật thà, chất phác, nhưng tài nghe ngóng chuyện trong nội viện, đúng là xuất sắc.

Vừa dùng điểm tâm, vừa nghe Phúc Tử lẩm bẩm kể.

Hoa Mộ Thanh một bên tiếp tục bày biện những cành hoa khô nàng dùng để pha trà, thì thấy Thanh Trúc dường như vừa từ bên ngoài trở về.

Trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi, nhưng lại giấu không nổi sự hưng phấn.

Vừa nhìn thấy Hoa Mộ Thanh, nàng ta hoảng sợ giật mình, vội vàng hành lễ, chỉ nói mình sáng sớm ra vườn dạo chơi một vòng.

Ánh mắt Hoa Mộ Thanh lướt qua mái tóc tơi tả và vạt áo xộc xệch của nàng ta nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ khoát tay cho lui xuống.



Chỉ chốc lát sau.

Có một tiểu đồng bên cạnh Hoa Phong tới trước cổng viện, truyền lời: “Lão gia mời Nhị tiểu thư đợi người hạ triều sẽ tới thư phòng một chuyến.”

Hoa Mộ Thanh đứng dưới hành lang Bách Điểu Minh Phượng, tươi cười rạng rỡ gật đầu đồng ý.

Tên tiểu đồng đỏ bừng mặt, nhanh chóng chạy đi.

Cảnh đó khiến Xuân Hà bên cạnh không nhịn được khẽ cười, thầm nghĩ: Nhan sắc của Hoa Nhị tiểu thư quả thực là một vũ khí mê hoặc lòng người.

Nếu biết tận dụng, chỉ dựa vào dung mạo này thôi cũng đủ khiến thiên hạ nghiêng ngả rồi.

Đến giờ ngọ.

Hoa Mộ Thanh tới thư phòng.

Nhưng chỉ thấy Hoa Phong đang lật giở sách, bên cạnh là Sở Hồng hầu hạ dâng trà rót nước.

Lần này, Thanh Trúc đi theo Hoa Mộ Thanh.

Vừa vào, hai người Thanh Trúc và Sở Hồng liếc mắt đã nhìn thấy nhau. Ánh mắt cả hai chẳng ai nhường ai, lập tức nảy lửa.

Sở Hồng còn tức giận, dùng ánh mắt hằn học quét Hoa Mộ Thanh mấy lượt, ý tứ đã quá rõ ràng.

Chính nàng ta đã dốc lòng giúp Hoa Mộ Thanh giành được thiệp mời từ phủ Trưởng Công Chúa do Tuyên Vương chuyển tới, giúp nàng ta được các quý phu nhân trong kinh thành ưu ái.

Thế mà người này chẳng những không biết ơn, còn để Thanh Trúc tới chia sẻ ân sủng với mình!

Thật hận không thể nghiến nát răng!

“Ngươi lui xuống đi.”

Thấy Hoa Mộ Thanh đến, Hoa Phong phẩy tay, lười nhác ra lệnh cho Sở Hồng lui.



Sở Hồng bặm môi, định nói gì đó nhưng đột nhiên một cơn buồn nôn dữ dội ập tới, suýt nữa nôn khan tại chỗ.

Nàng ta cố nhịn, nghĩ chắc do ăn uống không sạch sẽ không dám làm mất mặt trước Hoa Phong, vội vàng phúc thân hành lễ rồi nhanh chóng lui ra.

Hoa Mộ Thanh thoáng cau mày, nhưng cũng không để ý nhiều.

Sau đó nàng bước vào trong thư phòng, Thanh Trúc từ bên ngoài khép cửa lại.

Quay đầu thì thấy Sở Hồng còn quay đầu lại, ánh mắt oán hận không che giấu.

Thanh Trúc cũng chẳng chịu thua, lập tức trừng mắt đáp lại.

Sở Hồng tức đến nỗi cơn buồn nôn lại trào lên, vội vàng quay người rời đi. 

 
Bình Luận (0)
Comment