Hoa Mộ Thanh vội xua tay, nói: “Muội đừng nói thế, ta là tỷ tỷ, đương nhiên phải bảo vệ các muội muội. Muội không cần bận tâm đâu.”
Nói rồi, nàng lại khẽ thở dài: “Giờ thì di nương cũng đã qua đời, có hối hận cũng không thể cứu vãn được. Muội nghe lời tỷ một câu, dù trong lòng có khó chịu thế nào, cũng đừng để lộ ra trước mặt phu nhân. Dù gì thì tương lai còn liên quan đến hôn sự của muội…”
Hoa Thường Hảo lại bật cười, chua chát nói: “Hôn sự? Nhị tỷ, tỷ nghĩ mụ nữ nhân độc ác đó còn bận tâm đến chuyện hôn nhân của muội sao? Giờ bà ta chỉ mong muội ch-ết quách đi cho rảnh nợ ấy chứ!”
“Càn rỡ!”
Bỗng một tiếng quát lớn vang lên.
Tất cả mọi người đều giật mình, đồng loạt quay đầu lại.
Lúc này mới phát hiện ra, không biết từ khi nào, Trữ Thu Liên và Hoa Nguyệt Vân đã đứng ở đầu bên kia của hoa viên!
Không rõ vừa rồi những lời trò chuyện giữa hai người đã bị họ nghe thấy bao nhiêu!
Trữ Thu Liên tức đến mức toàn thân run rẩy, chỉ tay vào Hoa Thường Hảo mắng lớn: “Đồ hạ tiện không biết tôn ti! Đúng là cùng một giuộc với mẫu thân ngươi, không biết điều chút nào! Ta nuôi ngươi lớn là để ngươi mắng ta thế này sao? Người đâu! Lôi nó ra ngoài, đ-ánh ch-ết cho ta!”
Ban đầu trong lòng Hoa Thường Hảo vẫn còn đôi chút sợ hãi, nhưng khi nghe Trữ Thu Liên vì một câu nói của mình mà muốn đ-ánh ch-ết mình, thì nỗi sợ ấy liền tan biến sạch.
Nàng gào lên: “Bà nuôi ta? Bà coi ta là chó hay là súc sinh mà nuôi? Mẫu tử ta đáng phải thay bà và nữ nhi độc ác của bà gánh tội à? Chính bà và nữ nhi bà mới là thứ rắn độc tâm địa ác độc! Trả mẫu thân ta lại cho ta!”
“Đ-ánh ch-ết nó! Bịt miệng nó lại! Kéo ra ngoài đ-ánh ch-ết cho ta!”
Trữ Thu Liên chưa từng bị ai chống đối đến mức này, tức giận đến nỗi mắt hoa lên, suýt nữa thì ngất xỉu!
Hoa Nguyệt Vân thì lập tức lao đến, là người đầu tiên xông vào phía Hoa Thường Hảo, gào lên giận dữ: “Một thứ nữ như ngươi thì phải biết thân phận của mình! Đừng tưởng bổn tiểu thư cho ngươi chút mặt mũi thì ngươi muốn làm gì thì làm! Mẫu thân ta cũng là người để ngươi có thể mắng sao? Ta phải đ-ánh ch-ết ngươi, ả tiện nhân này!”
Trước đây, nàng đã quen với việc ra tay đ-ánh người, quen đứng trên đầu các thứ nữ nên nghĩ rằng chỉ cần giơ tay lên là Hoa Thường Hảo sẽ ngoan ngoãn chịu đòn như mọi khi.
Nhưng không ngờ lần này, Hoa Thường Hảo đã giận đến tột đỉnh, bất ngờ túm chặt cổ tay nàng, mạnh mẽ phản kháng lại!
Lập tức, đám hầu gái xúm lại muốn tách hai người ra.
Nhưng Hoa Thường Hảo vẫn giữ chặt lấy tóc Hoa Nguyệt Vân, không chịu buông. Dù bị tát hai cái, móng tay sắc bén của nàng cũng cào thẳng lên khuôn mặt trắng như tuyết của Hoa Nguyệt Vân.
Trên làn da mềm mại kia, lập tức hiện lên mấy vết xước đỏ rướm má-u!
Hoa Nguyệt Vân đau đến mức hét lên chói tai!
Toàn thân Trữ Thu Liên run rẩy, vội vàng ra lệnh cho mấy bà tử khỏe mạnh bên cạnh: “Còn đứng đực ra đó làm gì? Mau tách chúng ra! Cẩn thận, đừng để làm thương đến Vân Nhi!”
Hoa Mộ Thanh đứng cách đó không xa, điềm nhiên như không, tay lặng lẽ búng ra mấy viên sỏi nhỏ.
“Ai da!”
“Ối trời ơi!”
Không ngờ mấy bà tử lại lần lượt ngã dúi dụi, người này đè lên người kia, kéo theo cả đám nha hoàn đang cố gắng can ngăn xô xát cũng ngã nhào.
Cả hoa viên lập tức rối như canh hẹ, cảnh tượng đúng là gà bay chó sủa, hỗn loạn vô cùng.
Hoa Mộ Thanh khẽ cong môi mỉm cười.
Từ xa thấy Trữ Tư Tuyền vội vã chạy đến theo tiếng động, nàng liền kín đáo liếc mắt ra hiệu cho Phúc Tử bên cạnh.
Phúc Tử hiểu ý, lập tức quay người rời đi.
__
Còn bên này, lúc Hoa Phong đang chìm trong hoan lạc, nhất là hôm nay Thanh Trúc lại vô cùng dịu dàng nhạy cảm, những lời nũng nịu cầu xin ngắt quãng như rót mật, khiến ông ta gần như hồn bay phách lạc vì sung sướng.
Thế nên, dù Trữ Thu Liên đã ba lần cử người đến mời, ông ta vẫn không chịu rời thư phòng.
Thậm chí còn chỉ nhàn nhạt nói: “Chỉ là mấy nữ nhi cãi vã, để phu nhân tự xử lý là được rồi.”
Trữ Thu Liên nghe xong tức đến mức suýt nôn ra má-u!
Nhìn Hoa Nguyệt Vân với gương mặt đầy những vết cào má-u me bê bết, rồi lại nhìn Hoa Thường Hảo đang quỳ rạp dưới đất, ánh mắt bà ta như muốn xé x-ác nàng ra từng mảnh!
“Người đâu! Kéo Hoa Thường Hảo ra ngoài, lập tức bán vào kỹ viện hạng chín!”
Kỹ viện hạng chín, đó là nơi nào?
Là chỗ thấp hèn nhất, nơi mà cả những kẻ tiện dân, ăn mày cũng có thể lui tới.
Một khi nữ ni rơi vào nơi đó, thì cả ngày lẫn đêm phải tiếp khách không ngơi nghỉ, dù có bệnh cũng không được dừng lại cho đến khi kiệt sức mà ch-ết!
Hoa Thường Hảo không dám tin mà nhìn chằm chằm vào Trữ Thu Liên.
Trữ Thu Liên lại lạnh lùng nhìn nàng ta chằm chằm, âm trầm nói: “Ngươi dám vô lễ với bề trên, không biết tôn ti trật tự, đây chính là kết cục của ngươi!”
Lời này rõ ràng cũng là một lời cảnh cáo dành cho Hoa Mộ Thanh đang đứng bên cạnh!
Hoa Mộ Thanh cúi thấp mắt, nhưng khóe mắt đã sớm liếc thấy bóng người ngoài viện.
Nàng lập tức thuận thế quỳ xuống, giọng khẩn thiết: “Phu nhân, không thể được! Dù gì Thất muội cũng là huyết mạch Hoa gia, nếu để người ngoài biết muội ấy bị đưa đến nơi đó, danh tiếng Hoa phủ, danh dự của phụ thân cũng sẽ bị tổn hại!”
Trữ Thu Liên nào có để tâm đến lời nàng nói.
Hoa Nguyệt Vân bên cạnh thì càng gào lên không ngớt: “Danh tiếng? Nàng ta cào nát cả mặt ta, thì đáng ch-ết ở cái chốn đó! Ả tiện nhân này! Có gi-ết nàng ta đi cũng không hết hận trong lòng ta!”
Sau cơn kinh ngạc, Hoa Thường Hảo lại đột nhiên bật cười đầy tuyệt vọng.
Nàng chỉ cười khẽ một tiếng, rồi cúi đầu xuống.
Tuy vậy, Hoa Nguyệt Vân vẫn bắt gặp nụ cười ấy, lập tức nổi giận lôi đình: “Ngươi cười cái gì! Đồ tiện nhân!”
“Vân Nhi!”
Một tiếng quát khẽ nhưng đầy uy nghi vang lên từ phía sau, giọng nói già nua nhưng rắn rỏi: “Con là thiên kim tiểu thư của Hoa phủ, nói ra những lời thế này còn ra thể thống gì? Những lời đê tiện thế học ở đâu? Còn chút quy tắc nữ nhi khuê các nào không?”
Phải nói rằng, lão phu nhân đã một tay nuôi dạy ba người nhi tử nên khi nổi giận, vẫn rất có khí thế.
Hoa Nguyệt Vân lập tức co rút cổ lại, ôm mặt tức tối nói: “Nhưng tổ mẫu, nàng ta đã cào nát mặt con!”
Lão phu nhân vừa nhìn thấy vết thương trên mặt nàng cũng không khỏi nhíu mày.
Thế nhưng bà vẫn nói: “Chỉ là vài vết xước thôi mà. Mặt mũi con vốn mẫn cảm, cứ xin biểu tỷ con một hộp thuốc bôi là được.”
Trữ Tư Tuyền quả thật đã lập tức đi lấy thuốc mỡ.
Hoa Nguyệt Vân bĩu môi, trong lòng đầy bất mãn, nhưng cũng không dám cãi lại trước mặt lão phu nhân.
Lão phu nhân liếc nhìn quanh, Trữ Thu Liên vội vàng đứng dậy nhường chỗ mời bà ngồi.
Lúc này, bà ta cũng thấy rõ nha hoàn gái bên cạnh Hoa Mộ Thanh vừa âm thầm từ phía sau bà quay trở lại đứng sau lưng tiểu thư mình, trong lòng không khỏi giật mình, bà biết ngay là Hoa Mộ Thanh đã cho người đi mời lão phu nhân đến đây!
Bà ta lập tức trầm mặt, giận dữ lườm Hoa Mộ Thanh một cái.
Hoa Mộ Thanh làm như không thấy.
Sau khi ngồi xuống, lão phu nhân thở nhẹ một hơi, rồi quay sang nhìn Hoa Thường Hảo đang quỳ dưới đất, tóc tai rối bù, tay chân bị trói chặt như tội phạm.
Bà nhíu mày: “Dù gì cũng là tiểu thư của Hoa gia, trói thế này còn ra thể thống gì nữa? Người đâu, mau cởi trói cho Thất nha đầu.”
“Mẫu thân!”
Trữ Thu Liên vội lên tiếng phản đối: “Hoa Thường Hảo hỗn láo vô lễ, theo gia quy, phải xử phạt bằng gia pháp!”
“Gia pháp thì cứ theo gia pháp mà xử, nhưng cũng không thể trói thế này chờ người ngoài vào cười chê! Muốn mất mặt cả phủ sao?” — Lão phu nhân lạnh lùng không chút khách khí lườm bà một cái.
Trữ Thu Liên nghẹn lời, tức đến nỗi ngón tay siết chặt gần như bật má-u, trơ mắt nhìn Hoa Thường Hảo được người đỡ đứng dậy sau khi cởi trói.
Hoa Nguyệt Vân tức đến suýt khóc, lại dỗi: “Tổ mẫu, người xem mặt con như thế này đây! Hoa Thường Hảo không phân tốt xấu, dám công khai nhục mạ mẫu thân, con chỉ nói vài câu thì đã ra tay đ-ánh con ra nông nỗi này! Người không thể dễ dàng bỏ qua cho nàng ta được! Nếu không, sau này trong phủ ai cũng học theo thì còn gì là quy củ nữa!”