Lão phu nhân vừa đi đến đã nghe được đôi ba câu, liền cau mày, sau đó quay sang nhìn Hoa Mộ Thanh vẫn đứng yên lặng một bên: “Nhị nha đầu, con nói xem, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Lập tức, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Hoa Mộ Thanh.
Hoa Nguyệt Vân càng thêm bất mãn, lớn tiếng nói: “Vốn dĩ là do tỷ ấy xúi giục chia rẽ! Sao lại có thể để tỷ ấy lên tiếng được chứ!”
Hoa Mộ Thanh chỉ mỉm cười, như thể không hề nghe thấy lời vu khống đó.
Nàng nhẹ nhàng, khiêm tốn mở lời: “Thưa tổ mẫu, hôm nay vốn con chỉ đang dạo quanh trong vườn, tình cờ gặp Thất muội. Thấy muội ấy thần sắc thê lương, lòng con cũng day dứt vì ngày hôm đó không thể cứu được Tam di nương.”
Chỉ một câu này, sắc mặt Trữ Thu Liên liền biến đổi.
Theo bản năng muốn cắ-t lời Hoa Mộ Thanh, nhưng chưa kịp thì nàng đã tiếp tục, lời lẽ như thể đã chuẩn bị sẵn từ lâu: “Thấy muội ấy ăn mặc phong phanh, con mới lại gần an ủi vài câu, còn cởi áo choàng của mình khoác lên người muội ấy để giữ ấm. Có lẽ Thất muội quá đau lòng, nên mới thổ lộ vài lời với con, trong đó...”
Nói đến đây, nàng liếc qua Trữ Thu Liên, rõ ràng trong mắt lộ ra tia chế giễu, nhưng lời nói ra lại đầy cảm thông và bất lực: “...có đôi phần oán trách phu nhân. Không ngờ phu nhân và Tứ muội lại tình cờ đi ngang qua vườn, thế là mới xảy ra xung đột. Có lẽ Thất muội chỉ là quá đau buồn mà thôi.”
Nàng không hề nói rõ ràng chi tiết mâu thuẫn, nghe qua thì như thể vô cùng công bằng nhưng lại khiến người ta không khỏi nghi ngờ, vì sao Hoa Thường Hảo lại bất mãn với Trữ Thu Liên?
Lão phu nhân dĩ nhiên cũng cảm thấy điều gì đó không ổn, liền hỏi: “Thất nha đầu, sao con lại buông lời xúc phạm đại thiếu phu nhân?”
Trữ Thu Liên thót tim một cái, chuyện đêm đó, mọi người chỉ nghe phong thanh, ngay cả Hoa Phong cũng tưởng rằng bà đến để cứu hai đứa nữ nhi.
Nếu để người ngoài biết bà không những không giúp đỡ, mà còn định đổ tội cho người khác...
Thể diện, danh tiếng của bà sẽ ra sao đây?
Bà ta vội lên tiếng: “Có lẽ vì Tam di nương gặp chuyện không may, con bé mới đem oán hận trút lên đầu con dâu, con thật sự vô tội, mẫu thân, người hãy—”
“Ta không hỏi ngươi.”
Lão phu nhân ngắt lời, lạnh nhạt nhìn Hoa Thường Hảo: “Thất nha đầu, con nói đi.”
Trữ Thu Liên lập tức trừng mắt độc ác nhìn Hoa Thường Hảo, ra hiệu cho nàng biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói.
Nhưng lúc này, Hoa Thường Hảo đâu còn để tâm đến lời cảnh cáo ấy.
Chỉ nghe “phịch” một tiếng, nàng đã quỳ xuống trước mặt mọi người.
Giọng nàng thê lương bi thương, cất lên: “Tổ mẫu, chính là phu nhân đã hại ch-ết mẫu thân của con!!”
Suốt nửa canh giờ, Hoa Thường Hảo kể lại toàn bộ sự việc xảy ra đêm hôm đó không sót một chi tiết nào.
Từ việc Trữ Thu Liên mưu toan giá họa và trốn tránh trách nhiệm, đến Hoa Mộ Thanh dũng cảm đứng ra, rồi cái ch-ết thảm thương của Tam di nương, và cả khoảnh khắc nàng do dự...
Tất cả, nàng đều nói ra hết, không giấu giếm điều gì.
Lão phu nhân nghe xong, cơn giận như lửa bùng cháy không thể kìm nén.
Bà vung tay hất vỡ chén trà trong tay, trừng mắt nhìn Trữ Thu Liên: “Ngươi chính là như vậy mà làm dâu nhà Hoa gia sao? Trữ Thu Liên! Trước kia ngươi làm bao chuyện xấu, ta còn có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Nhưng giờ xem ra, ngươi là muốn hại cả nhà Hoa gia ch-ết trong tay bậc quyền quý, mới thấy hài lòng phải không?!”
Điều khiến bà tức giận không phải vì Trữ Thu Liên ích kỷ lo thân mà bỏ mặc người khác, mà là vì bà ta vì bênh vực Hoa Nguyệt Vân mà dám đắc tội với Trưởng Công Chúa!
Hoa Thường Hảo nghe đến đây thì ngẩn người, quỳ gục dưới đất, lòng vừa mờ mịt vừa buốt giá.
Chỉ có Hoa Mộ Thanh là vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, như đã sớm lường trước kết cục này.
Trữ Thu Liên xoay người, cũng quỳ xuống, cúi đầu nói: “Lão phu nhân nghĩ nhiều rồi. Dù Trưởng Công Chúa có quyền thế ra sao, cuối cùng vẫn phải xem trọng thân phận bên nhà mẹ đẻ của con dâu này.”
“Ngươi...!”
Lão phu nhân giận đến run rẩy, suýt chút nữa thì ngất đi: “Tốt, tốt lắm! Ngươi đây là muốn lấy danh vọng phủ Thượng Đô Hộ của ngươi ra để ép ta phải nghe lời đúng không?!”
Trữ Thu Liên cúi đầu, vẻ mặt lạnh nhạt: “Con dâu không dám.”
“Không dám? Trên đời này còn chuyện gì mà ngươi không dám làm nữa?”
Lão phu nhân cười lạnh, nói tiếp: “Ngươi dám chống đối Trưởng Công Chúa, dám giá họa cho con cháu Hoa gia, còn dám lấy danh phận nhà mẹ đẻ ra đe dọa một bà già đã gần đất xa trời như ta. Giỏi, Trữ Thu Liên, ngươi giỏi lắm!”
Sắc mặt Trữ Thu Liên thoáng hiện vẻ bực bội.
Ở Hoa phủ gia, dù bà ta nắm đại quyền trong nội viện, nhưng Hoa Phong là kẻ ngu muội vì hiếu thảo, việc gì cũng không dám trái ý lão phu nhân.
Vì vậy, bà ta luôn phải nhún nhường một bậc, không dám ngẩng đầu trước bà.
Trước kia bà ta còn nghĩ, nếu lão phu nhân biết điều, không ngày ngày xuất hiện trước mặt mình gây chướng mắt, thì nhịn nhục cũng không sao.
Không ngờ, giờ bà lão ấy lại thực sự giở giọng chủ gia.
Trữ Thu Liên dứt khoát không nhẫn nhịn nữa, đứng phắt dậy, lạnh lùng nói: “Mẫu thân muốn nghĩ sao thì cứ nghĩ! Hoa Thường Hảo này, ta nhất định phải xử phạt! Người đâu, kéo nó đến từ đường, lập tức tát năm trăm cái!”
Năm trăm cái?!
Tối hôm đó ở phủ Trưởng Công Chúa, Hoa Nguyệt Vân mới chỉ bị đ-ánh mấy chục cái mà mặt đã sưng vù.
Nếu là năm trăm cái... thì e rằng không chỉ hủy dung, mà mạng cũng khó giữ!
Thật là độc ác!
Hoa Thường Hảo khẽ run một chút, nhưng không hề van xin hay kêu than, chỉ liếc nhìn Đại phu nhân với ánh mắt đầy giễu cợt.
Hoa Mộ Thanh lướt mắt nhìn Hoa Nguyệt Vân đang đắc ý.
Bên kia, Lão phu nhân vì bị Trữ Thu Liên bất ngờ đứng dậy đối đầu không chút phép tắc, tức đến mức mắt tối sầm lại.
Nghe thấy vậy, bà há miệng mấy lần mà không nói nổi thành lời.
Hoa Mộ Thanh cúi mắt xuống.
Nàng nhanh chóng bước đến, một tay đỡ lấy cánh tay lão phu nhân, tay kia khẽ ấn nhẹ vào cổ tay bà như vô tình.
Lão phu nhân lập tức tỉnh táo hơn đôi chút, liền lớn tiếng quát: “Tất cả dừng tay cho ta! Ta xem ai dám động thủ!”
Trữ Thu Liên quát lớn: “Lôi ra ngoài!”
Đám nô tài lúc này cũng không biết nên làm gì cho phải.
Lão phu nhân run rẩy đứng dậy nhờ vào tay Hoa Mộ Thanh, chỉ tay về phía Trữ Thu Liên: “Trữ Thu Liên, ngươi còn coi lão thân ta ra gì không? Dám ngay trước mặt ta mà đ-ánh gi-ết con cháu Hoa gia! Ngươi có tin, ta sẽ đuổi ngươi khỏi Hoa phủ không?!”
Trữ Thu Liên cười lạnh quay lại: “Hoa phủ? Cái Hoa phủ này có thứ gì mà không nhờ nhà mẹ đẻ ta chống đỡ? Muốn đuổi ta khỏi Hoa phủ à?”
Nói rồi, ánh mắt bà ta nhìn sang Hoa Mộ Thanh đang đứng cạnh Lão phu nhân, nụ cười càng thêm dữ tợn: “Thì ra thứ mà Hoa gia các ngươi thích làm nhất chính là qua cầu rút ván? Thế nào, mất một nữ nhân bị bỏ không đủ, giờ ngay cả ta các ngươi cũng thấy ngứa mắt, tưởng mình giờ là quý phụ danh giá cao sang, muốn tìm cho Hoa Phong một người thê tử biết nghe lời, dễ sai khiến hả?”
Sau đó bà ta cười khẩy một tiếng đầy mỉa mai: “Đừng có mơ!”
“Ngươi!”
Lão phu nhân lảo đảo, suýt nữa thì ngất xỉu ngay tại chỗ, chỉ tay vào Trữ Thu Liên mà không nói nổi nên lời.
Hoa Nguyệt Vân thấy mẫu thân mình không nể mặt lão phu nhân như thế, trong lòng cũng vô cùng hả hê liền phụ họa: “Đúng đấy, tổ mẫu! Đừng nói là người, ngay cả phụ thân cũng không dám lớn tiếng với mẫu thân con như vậy! Dù có lúc mẫu thân giận dỗi với phụ thân, thì phụ thân cũng phải nhún nhường dỗ dành đấy thôi! Người... hay là đừng gây chuyện nữa?”
Lão phu nhân giận đến run lẩy bẩy.
Đúng lúc này, từ bên ngoài cửa sổ mà Hoa Mộ Thanh vẫn chăm chú nhìn, bất ngờ có một bóng người lao vút tới.
Khoé môi Hoa Mộ Thanh khẽ cong lên, ngón tay vẫn đặt nơi cổ tay Lão phu nhân lập tức buông ra.
Lão phu nhân hét lên một tiếng: “Lũ nghịch tử, nghịch nữ các ngươi! Tức ch-ết ta rồi!”
Nói xong, hai mắt lật lên, ngất lịm tại chỗ.