“Bối lặc gia! Ngài bị thương?!”
Hai tên môn thần ở Nhất Thanh
hiên nhìn thấy Thừa Diệp vừa bịt mũi vừa chạy, lập tức tiến tới hỏi
thăm, không ngờ khuôn mặt tuấn tú kia dĩ nhiên lại đỏ bừng, ho nhẹ một
tiếng, “Ta không sao!” Sau đó lập tức bước nhanh về phía trước, nhưng
rồi lại xoay người trở lại nói, “Ta muốn ở một mình, không cho bất cứ
ai vào quấy rối.”
“Vâng.” Tề Tâm, Tề Lực tuy rằng đồng thanh trả
lời, nhưng lại liếc mắt nhìn nhau, chủ tử đỏ mặt? Có không? Kia chính
là bối lặc gia vừa cuồng ngạo vừa xấu tính của bọn họ?
Thừa Diệp
rất nhanh trở vào trong phòng, cầm lấy một cái khăn mặt lau máu trên
mũi, lại quay về nằm trên giường, thế nhưng vẫn liên tục thở hổn hển,
hắn thật sự không thể tin rằng bản thân mình vì thấy Tình Tâm lõa thế
mà chảy máu mũi, tuy rằng sắc tính cũng…
“Chủ tử, thiếu phúc tấn nói muốn gặp ngài.”
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới giọng của Tề Tâm.
“Không gặp.” Hắn rầu rĩ trả lời.
“Vâng.”
Nhưng không bao lâu sau, đổi lại là Tề Lực đến nói, “Thế nhưng thiếu phúc tấn nói là ngài tìm thiếu phúc tấn trước.”
Không sai, nhưng hắn bây giờ làm sao có thể gặp nàng? Ngoại trừ chảy máu mũi ra, còn có một chút kích động!
“Ta nói là không gặp!” Hắn tức giận rống lên một tiếng.
“Vâng.”
Qua một lúc sau, lại có một âm thanh khác xuất hiện, “Ngươi bị thương à?
Bọn họ nói ngươi chảy máu mũi? Ngươi để ta vào xem đi.” Giọng điệu Tình Tâm hết sức lo lắng.
Chết tiệt, bọn chúng khi nào lại lắm mồm như vậy? “Ta không sao.” Giọng nói hắn khô khốc.
“Vậy tại sao lại không gặp ai á?”
Còn không phải vì nàng sao! Đôi mắt hắn vừa được phục hồi như cũ, nàng lại lập tức cho hắn dụ hoặc lớn như vậy, hắn chịu sao nổi chứ.
“Để
ta vào xem đi, ta nói cho ngươi biết, nếu không phải bọn họ cản ta, ta
đã sớm phá cửa xông vào rồi, ngươi nếu không bảo bọn họ tránh ra, ta
liền đánh nhau với bọn họ.”
Nàng không bỏ qua thì không được sao? Hắn cắn môi, dùng khăn mặt tiếp tục lau mũi, máu tựa hồ đã nhạt đi rất nhiều, hắn ngồi dạy đem khăn ném vào trong ngăn tủ, lúc này mới đi ra
mở cửa, khuôn mặt tuấn tú nhíu lại thật chặt nói, “Thấy rồi chứ?”
Nàng ngẩng đầu lên, quan sát hắn từ trên xuống dưới, “Không sao á, ngươi thế nào lại chảy máu mũi vậy?”
Không hỏi thì thôi, đến khi hỏi tới, trong đầu hắn lại hiện lên thân thân
thể mỹ lệ của nàng, trong nháy mắt, hắn lại thấy có một luồn khí nóng
xông tới mũi, không cần suy nghĩ, hắn không để ý tới nàng đóng sầm cửa
lại, suýt chút đánh vào cánh mũi của nàng.
“Ngươi làm gì vậy? Ta rất thích cái mũi của mình đó nha!” Nàng thở phì phì kêu to.
“Quên đi!” Hắn cố hết sức rống lên một cái, máu mũi chảy càng lúc càng nhiều.
Nàng xoa xoa cái mũi suýt chút bị đụng trúng, “Đúng là xú gia hỏa âm dương quái khí (kỳ quặc) mà!”
Hắn cúi đầu nhìn vết máu trên tay, chết tiệt, có phải hắn đúng là lâu rồi không có nữ nhân không?
Tiếp đó vài ngày, trên dưới sơn trang đều biết bối lặc gia có gì đó là lạ,
mỗi khi đối mặt với thiếu phúc tấn, bối lặc gia liền xoay đầu sang chỗ
khác, nhưng vấn đề là bối lặc gia đâu có nhìn thấy thiếu phúc tấn đâu,
còn nữa, nếu thiếu phúc tấn đang từ đằng xa đi tới, bối lặc gia giống
như thấy nàng, từ đằng xa đã lập tức rẽ lối khác mà đi, nói chung là
không đụng mặt.
Không chỉ có bọn hạ nhân cảm thấy kỳ quái, ngay
cả Tình Tâm cũng có chút buồn bực, nàng đi hỏi Tề Tâm, Tề Lực, Hà tổng
quản, Lâm di, thậm chí đi hỏi cả Đỗ Kiều Tuyên cả ngày không bước ra
khỏi cửa ở Đông Sương phòng, đương nhiên, còn có Thạc Nhân mà nàng đang bí mật tiến hành huấn luyện, có phải trên người nàng có mùi gì là lạ
hay không? Nếu không thì Thừa Diệp làm sao trốn nàng chuẩn xác đến vậy?
Nhưng ai nấy đều lắc đầu, trên người nàng lúc nào cũng tỏa hương thơm ngào ngạt, nào có mùi lạ gì đâu.
Nếu người khác không thể cho nàng đáp án, nàng thẳng thắn đi hỏi Thừa Diệp.
“Ngươi đang tránh mặt ta sao?”
“Ta có thể tránh không?”
Đúng nha! Điểm kỳ quái chính là điểm này đó, nàng thở dài, “Chắc là không
thể, nhưng sao ngươi có thể trốn chuẩn như vậy, giống như là nhìn thấy
ta.”
Thừa Diệp trấn định khuôn mặt đang hoang mang của mình, kỳ
thực không phải là hắn trốn. Mà là mỗi khi nghĩ đến việc hắn nhìn thấy
vó người xinh đẹp lõa thể của nàng mà còn không bỏ đi, chuyện hắn khôi
phục thị lực càng khó lòng mở miệng, cảm giác đó, giống như hắn đang
khinh bạc nàng, cũng vì vậy mà xấu hổ với nàng…
“Sao lại không
nói? Mấy ngày nay ngươi cũng không gọi ta đến thư phòng đọc sổ sách,
hóa đơn xuất hàng cho La Nhĩ chẳng phải còn chưa viết xong sao? Ta
không viết thì ai viết?”
Trong đôi mắt đen của hắn có chút mâu thuẫn, kỳ thực, nàng là thê tử của hắn, hắn đối với nàng có dục vọng thì có tội tình gì? (TN: *lắc đầu, bĩu môi, nhấp một ngụm trà*, tội rất lớn là đằng khác, cô Gà nhỉ ;;)?)
Hắn vẫn không nói lời nào, khiến Tình Tâm có chút tức giận, “Nếu như – ta
nói là nếu như, ngươi thật sự không cần tới ta nữa, vậy thì đồng ý
chuyện ta từng đề cập với ngươi đi, ta muốn về Bắc Kinh thăm bằng hữu.”
Vốn dĩ, nàng chính là vì hắn mà hi sinh giấc mơ hàng hải của mình, nếu hắn đã không cần nàng, nàng cứ tiếp tục theo đuổi ước mơ đi.
Hắn sao có thể không cần nàng? Hắn vô cùng cần nàng, nhưng nếu hắn đột nhiên muốn nàng, nàng sẽ không sợ hãi sao?
“Đến thư phòng đi.” Nhưng hắn sẽ không “làm chuyện xấu” với nàng, trừ khi
nàng biết được mắt hắn đã nhìn thấy, như vậy mới công bằng với nàng.
Đây là đáp án gián tiếp nói hắn cần nàng sao? Đúng là một kẻ không dứt
khoát mà, bất quá, nàng đang rất hài lòng, bởi vì cảm giác được hắn cần thật sự rất tốt!
**********************
Ánh nắng ấm áp,
Đỗ Kiều Tuyên lẳng lặng chăm chú nhìn hình ảnh ngược của mình trong
nước hồ ở hoa viên, chỉ chốc lát sau, Thạc Nhân đã đến bên người nàng,
khuôn mặt tuấn tú thẹn thùng thấy rõ.
Nàng không biết hắn gần đây là bận cái gì, trước đây hắn luôn đảo qua đảo lại bên cạnh nàng, nhưng gần đây rất ít thấy, mà nàng phải thừa nhận rằng, thiếu vắng hắn bên
người, lại khiến nàng có một cảm giác cô đơn không sao hiểu được.
“Nàng có tâm sự?”
Nàng vừa lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
Thạc Nhân nhớ tới bài dạy đặc biệt mà gần đây tẩu tử mới dạy cho hắn – phải chủ động quan tâm, phải hỏi han ân cần, hắn liền hít một ngụm khí, “Ta có thể nghe một chút không?”
Nàng buồn bã thở dài, xoay người lại nhìn hắn, “Hôn sự tuy rằng đã dời lại một năm, nhưng sau đó sẽ thế nào?”
Trong lòng hắn hiểu rõ, trái tim nàng vẫn ở trên người đại ca, thời gian một năm vẫn không thể giải quyết vấn đề.
“Thế nhưng, ca cùng tẩu tử gần đây tiếp xúc càng lúc càng nhiều, theo tính
tình của ca, ca nhất định đã có cảm tình đặc biệt với tẩu tử.”
“Cho dù ta không rời khỏi Đông Sương, nhưng Lâm di cũng đến nói với ta một số việc, không cần ngươi nhắc nhở.”
Nàng vẫn còn đố kỵ, càng lúc càng mong chờ, nhất là khi nghe nói có một
thời gian Thừa Diệp lẫn tránh Tình Tâm, nàng không khỏi mong chờ tình
hình đó hãy cứ tiếp tục duy trì, nhưng rốt cuộc lại để cho nàng thất
vọng, càng không ngờ tình cảm hai người họ sau đó lại có xu hướng nhanh chống ấm lên như vậy, ai nấy đều nhìn ra được sự nuông chiều của Thừa
Diệp đối với Tình Tâm, mà tâm tình hắn cũng rất tốt.
Tình Tâm
muốn đi ngắm thuyền, hắn lập tức cùng nàng đi, hơn nữa còn liên tiếp
đến bến tàu mấy ngày liền, tuy rằng hắn nói là muốn đến đó xem tình
hình chuyến hàng của La Nhã, nhưng sao hắn lâu nay không làm chuyện
này?
Từ sau khi mắt hắn không nhìn thấy được, đều là do Hà tổng
quản đến cửa hàng dò xét, hắn căn bản không lộ mặt ở ngoài, cho nên
theo nàng thấy, hắn căn bản là đang sủng ái Tình Tâm.
Hơn nữa
hắn đôi khi còn ở trước mặt người khác mà nắm tay nàng, thậm chí còn ôm Tình Tâm, nghe thấy những chuyện này, nàng thực sự rất đố kỵ, thế
nhưng nàng không có cách nào ghét Tình Tâm được, nàng rõ ràng có thể ở
lại hoàn toàn đều nhờ cả vào Tình Tâm, hơn nữa nếu có món nào ngon, hay trò biểu diễn Tây Dương nào đó, Tình Tâm cũng không hề keo kiệt bảo
Tiểu Liễu đưa đến tặng nàng…
“Kiều Tuyên, kỳ thực- ”
“Ta muốn trở về phòng, xin lỗi.”
Thạc Nhân kinh ngạc nhìn nàng kéo váy xoay người bỏ đi, hắn – hắn sao lại
không nói thành lời được a? Hắn muốn nói cho nàng biết, hắn nguyện ý
chăm sóc nàng cả đời mà…
*************************
Thừa
Diệp không xác định được yêu có phải là cảm giác này? Nhưng hắn thật sự muốn giấu Tình Tâm việc bản thân mình đã khôi phục thị lực.
Bởi
vì nàng không biết được hắn nhìn thấy nàng, cho nên khi nàng đút điểm
tâm vào miệng hắn, hắn nhìn thấy nụ cười đắc ý phi thường của nàng,
những khi nàng xoa xoa mặt hắn, dáng vẻ lại càng vô cùng nghịch ngợm,
đương nhiên, khi nàng chíp chíp oa oa đọc tiếng Tây Dương, lại bày ra bộ dạng vô cùng mất hứng… Còn có, khi nàng thay hắn chăm chú ghi lại sổ
sách cùng phê duyệt những chuyện quan trọng thì biểu tình lại rất khả
ái, lúc thì phản đối, lúc thì nhăn mặt, còn bắt nạt hắn không nhìn thấy, chỉ vào mũi hắn cùng với khuôn mặt tươi cười giảo hoạt nhép miệng mắng hắn.
Mỗi một ngày qua đi, hắn càng lúc càng không vội cho nàng
biết chuyện hắn đã sáng mắt, bởi vì hắn khát vọng được trông thấy tất
cả tính cách của nàng, muốn trong một thời gian ngắn hiểu rõ nàng.
Mà theo tình hình hiện nay thì, hắn đã động lòng rồi, đã thích rồi, hắn càng hiểu rõ Tĩnh Vũ tại sao nói hắn lãng phí của trời.
Cho nên hắn đôi khi vờ như lơ đãng chạm đến tay nàng, thậm chí còn ôm
nàng, nhưng nàng luôn xấu hổ né ra, tâm tình hắn vô cùng phức tạp, nàng đã là thê tử của hắn, hắn cho dù có muốn nàng cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng trong lòng hắn cũng có một loại chấp nhất không hiểu vì sao, hắn hi vọng nàng đối với hắn cũng có cảm giác như hắn đối với
nàng, sau đó mới ôm nàng…
“Gia, mặt ngươi sao lại căng thẳng như vậy?”
Trong thư phòng, Tình Tâm đang viết thư cho La Nhã, sau đó lại sắp xếp ngày
hàng hóa lên thuyền cùng những mặt hàng nhỏ kèm theo, liên tục viết mấy loại sổ sách, viết đến tay nàng đã muốn mỏi cả rồi, thế nhưng – nhìn
thấy khuôn mặt tuấn tú đang siết chặt của Thừa Diệp, nàng không nhịn
được buông bút, đưa tay xoa xoa mặt hắn.
Chỉ là hắn trái tránh,
phải tránh, làm sao cũng tránh được tay nàng, nàng không buông tha tiếp tục tấn công mấy đợt, nhưng hắn tựa hồ giống như nhìn thấy, mặc kệ
nàng phải trái công kích thế nào, hắn đều thành công tránh được.
“Haiz!” Nàng mệt mỏi thở dài một tiếng, rồi lại bật cười, “Xem ra huấn luyện xong rồi, ngươi đã biết làm sao tránh được ta.”
Hắn nhìn nàng cười cười, nhưng trong nháy mắt, nàng lại xảo quyệt đột kích thành công, khuôn mặt hắn bị nàng xem như bột mì nhéo nhéo mấy cái,
một đôi mắt nâu rạng rỡ sáng lên lóng lánh mê người, hắn nhìn đến ngây
dại, cuối cùng tùy ý mặc cho nàng phải nhéo trái kéo.
“Tốt rồi,
sắc mặt hồng nhuận, xem ra càng tuấn tú.” Nàng thỏa mãn buông tay, tỉ
mỉ đánh giá khuôn mặt tuấn tú của hắn, “Ngươi có biết gần đây mình ít
khi phát giận lắm không?”
Hắn lắc đầu, nhìn theo ngón tay nàng đang ở cách mặt hắn không xa, đang phác họa khuôn mặt hắn.
“Ngươi thích khuôn mặt của ta sao?”
“Á?” Nàng nhất thời ngừng động tác, đầu tiên là buồn bực, nhưng cuối cùng
lại nở nụ cười, nàng đang nghĩ cái gì vậy? Khẳng định chỉ là trùng hợp
thôi, hắn không nhìn thấy mà, làm sao biết nàng phác họa khuôn mặt hắn
được? “Mặt của ngươi? Không phải ta a dua nịnh hót, nhưng chỉ cần là nữ nhân thì ai cũng thích.”
“Thật sao?” Bao gồm luôn cả nàng?
“Đương nhiên là thật rồi, ngươi lớn lên tuấn mỹ vô song, đôi lông mày kiếm
tung bay, đôi mắt đen lấp lánh có thần…” Trừng mắt nhìn, là nàng đa
nghi sao? Sao nàng lại cảm giác thấy hắn giống như nhìn thấy nàng vậy?! Nhất là trong đôi mắt hắn luôn luôn có một ngọn lửa cùng chuyên chú mà trước nay chưa từng thấy?
“Sau đó thì sao?” Hắn đột nhiên nghiêng người tới gần nàng.
Mặt nàng bỗng dưng đỏ lên, tim đập “thịch” một tiếng, tiếp đó lại kêu lên
liên hồi, nàng trừng to mắt nhìn tuấn nhan đang gần trong gan tấc, có
phải hắn đã dựa quá gần rồi không?
Hắn thích nhìn thấy khuôn mặt
hồng hồng của nàng, dung mạo mỹ lệ vô song giống như mặt trời hoàng
hôn, lại trắng nõn mê người, “Tiếp tục nói.” Hắn dựa vào càng lúc càng
gần hơn.
“Ắc, mũi của ngươi rất thẳng, còn môi thì- ”Nàng trừng mắt nhìn đôi môi đang cách nàng khong xa, “Rất…”
Hắn không để nàng nói xong, đã trực tiếp dùng môi che lấp đôi môi anh đào
của nàng, chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp vừa kinh ngạc, vừa ngượng
ngùng cùng lúng túng và đủ các loại thần sắc biến hóa trên mặt nàng, mà hành động này lại khiến cho đôi mắt đẹp kia trừng càng lúc càng lớn,
đôi mắt hắn chợt hiện lên tiếu ý, cũng hôn càng lúc càng sâu…
***********************
“Tẩu tử? Tẩu tử?”
Khi trời vừa chập tối, bầu trời nhuốm màu ngũ sắc, Tình Tâm vẫn đang tiến
hành khóa huấn luyện đặc biệt theo đuổi tình yêu cho Thạc Nhân, nhưng
nụ hôn nồng nhiệt tràn đầy tà niệm lại không được tự nhiên kia của Thừa Diệp, thực sự khiến nàng không thể chuyên tâm được, ngay cả Thạc Nhân
bình thường phản ứng, cảm giác đều chậm hơn người ta mấy nhịp cũng nhận ra nàng có vấn đề, bởi trên mặt nàng trước sau vẫn lộ ra tiếu ý, có
lúc lại bày ra vẻ ngượng ngùng mê hoặc, khi hắn đọc cho nàng mấy câu
theo đuổi tình yêu thì, mặt cũng càng lúc càng hồng.
“Tẩu tử!” Hắn có chút hơi lớn tiếng, nàng lúc này mới xấu hổ hoàn hồn, “Ắc, chuyện gì?”
“Ta, ta không rành lắm, nên đọc lại lần nữa,”
Hôm nay là tẩu tử kiên quyết muốn nghiệm thu thành quả, muốn hắn ở trong
sơn trang lớn tiếng nói yêu, chỉ là ở đây tùy thời sẽ có nha hoàn hay
người hầu xuất hiện, mặc dù có tẩu tử cổ vũ tinh thần, nhưng giọng hắn
vẫn nhỏ như muỗi kêu, “Ta thật sự yêu nàng, hi vọng nàng có thể- ”
Nàng biết mà, đổi chỗ khác, lá gan liền phải tôi luyện lại.
“Ngươi chính là thiếu quyết đoán, Kiều Tuyên mới không thèm để ý đến ngươi…
Ai da, ngươi nghe ta sẽ không sai đâu, nữ nhân đều thích nam nhân mạnh
mẽ, không sợ hãi, rụt rè!”
“Vậy tẩu tử nhất định cũng thích ca ca ta rồi?”
Nàng bỗng nhiên đỏ mặt, “Nhảm, nói nhảm quá, bây giờ đang nói chuyện của ngươi, mau đọc đi.”
Hắn tiếp tục luyện tập, cuối cùng cũng có chút sức mạnh, nhưng Tình Tâm
nghe thế nào cũng không thấy thỏa mãn, rốt cuộc không biết là yếu chỗ
nào, đột nhiên trước mắt lấp lánh, nhìn thấy hắn liên tục nuốt nước
bọt, càng nói càng vô lực.
Nàng không nhịn được nữa nói, “Bây
giờ, ta muốn ngươi dùng hết toàn bộ sức lực nói một lần cho ta, nếu nói không xong, ta lập tức gõ đầu ngươi.”
“Tẩu tử”
“Kêu tẩu
tử cũng vô dụng, mau lên một chút!” Nàng hơi dừng lại nói: “Nghe nói
nam nhân bị nữ nhân gõ đầu thì xui xẻo mười năm ớ.” Nàng vẻ mặt vô tội
nhắc nhở.
Hai tròng mắt hắn phút chốc trừng lớn hơn, sao lại thế
được? Mười năm, Đỗ Kiều Tuyên đã sớm thành thân mất rồi, vì vậy, hắn cố gắng lấy hết dũng khí, rống lên, “Ta rất yêu nàng, quên nàng, ta không làm được; để nàng đi, ta càng không làm được, đời này kiếp này, nàng
chỉ có thể là nữ nhân của ta!”
Tình Tâm vẻ mặt kinh hỉ, trẻ con đúng là dễ dạy! Đang muốn vỗ tay thì –
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?!”
Giọng nói lạnh băng của Thừa Diệp đột nhiên tiến đến, hắn nhìn xung quanh
không tìm thấy Tình Tâm, một đường tìm đến hoa viên Tây Sương tương đối ẩn mật, lại nghe thấy thân đệ đệ lớn tiếng nói yêu nàng!
Tình
Tâm nhìn thấy sắc mặt hắn không được tốt, vội vã dùng ngón trỏ che
miệng, muốn Thạc Nhân đừng cho hắn biết là nàng ở chỗ này, tránh cho
hắn nghĩ bậy.
Nhưng động tác này lại khiến cho Thừa Diệp càng trở nên giận dữ, hai người này chẳng lẽ làm gì mờ ám sau lưng hắn sao?!
“Ắc – ca, đệ chỉ một mình ở đây đọc mấy lời kịch.” Thanh âm Thạc Nhân lập
tức nhỏ dần, khiến Tình Tâm chịu không được nhìn thoáng qua.
Khi
dễ hắn bị mù à? “Vậy sao? Những lời này nghe ra giống như đang tỏ tình
với nữ tử nào đó, chẳng hay đệ đệ chung tình với ai vậy?”
“Ắc- ”
Thạc Nhân bất an nhìn về phía Tình Tâm, Thừa Diệp cũng nhìn nàng, nàng lập
tức có ảo giác như vậy, hình như hắn thấy được àng, nhưng sao lại thế
được?!
“Đệ lẽ nào cả đại ca cũng không thể nói?” Giọng nói hắn càng lúc càng lạnh lùng hơn.
“Nói đi, nói!” Tình Tâm bên này dùng khẩu hình cổ vũ, muốn hắn nói với Thừa Diệp hắn thích Đỗ Kiều Tuyên.
Nữ nhân chết tiệt này, đã vậy còn không biết liêm sỉ?! Không nghĩ lại xem mình là thê tử của ai! Đôi mắt đen của Thừa Diệp chớp động đầy nguy
hiểm, phát ra ánh nhìn sắc bén lạnh lùng.
Thạc Nhân nhìn thấy đại ca cùng tẩu tử, đang muốn mở miệng thì, Đỗ Kiều Tuyên rốt cuộc cũng
tới, hắn nhất thời không nói được chữ nào.
Đỗ Kiều Tuyên không
hiểu vì sao liếc nhìn cả ba người, sau đó mới đứng sau Thừa Diệp đang
mặt mày tái nhợt, “Sao vậy? Mặt ngươi sao lại khó coi thế này?”
“Vừa rồi ta nghe đệ đệ nói một tràng tỏ tình dài, đang muốn biết đệ đệ chung tình với ai?”
Đỗ Kiều Tuyên vô cùng kinh ngạc nhìn Thạc Nhân đang đỏ mặt, lại nhìn Tình Tâm đang rón ra rón rén xoay người muốn đi, liền không chút suy nghĩ
nói, “Thiếu phúc tấn, ngươi muốn đi đâu a?”
Tình Tâm ngẩng đầu
trợn trắng mắt, thật không khéo, không thể làm như không thấy nàng được sao? Nàng bất đắc dĩ xoay người, cười trừ một cái, “Ta chính là tới
chỗ này a, Thừa Diệp, ngươi cũng ở đây à.”
Đúng là trợn mắt nói dối mà, ánh mắt hắn lại càng lạnh lùng hơn, “Ngươi cũng mới ở chỗ này?”
“Không có không có, ha ha,” Nàng cười gượng hai tiếng, “Vừa mới tới thôi, có việc gì? Sao lại náo nhiệt như vậy?”
“Ta vừa nghe đệ đệ ta nói một tràng yêu thương nhưng nhớ, mà đệ đệ trời
sinh tính tình hướng nội, rất ít khi ra ngoài tìm vui, ta đoán ý trung
nhân của đệ ấy chắc là ở trong sơn trang này.”
“Thật sao? Vậy ngươi nói đi!” Nàng vội vàng nháy mắt nhìn Thạc Nhân, nhưng một kẻ nhát gan như hắn dĩ nhiên lắc đầu!
Thừa Diệp thấy hai người vậy mà dám làm trò trước mặt hắn, “mắt đưa mày liếc”, hắn mãnh liệt hít một hơi, cắn răng lớn tiếng nói, “Nói, người
đệ thích thật ra là ai?!”
Sắc mặt hắn tái nhợt nhìn về phía Tình Tâm.
“Nói đi!” Tình Tâm cũng cổ vũ hắn.
Không ngờ nàng còn dám – nữ nhân chết tiệt này, Thừa Diệp nhăn mặt căm tức nhìn nàng, “Không biết xấu hổ!”
“Cái gì?!” Nàng nhìn về phía Thạc Nhân, bởi vậy không có phản ứng gì nhiều, cũng chẳng biết hắn đang nói ai.
“Người đệ đệ thích là ngươi!”
Một trận âm thanh vang lên, nàng nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía hắn, lại thấy đôi mắt đen đang dâng trào sóng ngầm cuồn cuộn, lòng nàng không
khỏi cả kinh, hắn là bị mù mà? Đôi mắt kia nổi lên rất nhiều biến hoa
không giống như người mù chút nào.
Tình Tâm thấy Đỗ Kiều Tuyên
sắc mặt cũng thay đổi, vội nói: “Đừng hiểu nhầm, tuyệt đối không phải
là ta!” Nàng bước nhanh tới bên cạnh Thạc Nhân, “Đừng hại ta, nói mau
a!”
“Ta, ta nói không nên lời á!” Giọng nói hắn run run, cả người cũng phát run lên rồi.
Từ trước tới nay, Đỗ Kiều Tuyên đều biết mình thua kém Tình Tâm đến mức
nào, ai nấy cũng đều thích Tình Tâm, bây giờ kể cả Thạc Nhân luôn ở
cạnh nàng, yêu thương nàng cũng thay lòng đổi dịa, nàng thật khổ sở…
Thật khổ sở a!
“Nói mau!” Thừa Diệp đã không còn kiên trì nữa, giọng nói gay gắt của hắn khiến Thạc Nhân rùng mình.
“Nói mau! Không phải chỉ là thích một nữ nhân thôi à, có cái gì to tác lắm
đâu?! Ngươi ra dáng giống một nam tử hán có được hay không? Đừng để
ngay cả ta cũng coi thường ngươi!” Tình Tâm bắt đầu phát cáu.
“Ta, ta cũng coi thường ngươi, ngươi còn nói bọn họ tình cảm rất tốt, muốn
ta đừng xen vào phá hư, vậy còn ngươi?” Đỗ Kiều Tuyên tức giận, hơn nữa trong đó còn có một loại đau đớn giày xéo tâm can, đau đến mắt nàng đổ lệ.
Thạc Nhân nghe nàng nói vậy, hắn còn sợ cái gì? Hắn gấp đến
độ rống to, “Không phải không phải! Người ta thích chính là nàng a! Ta
yêu nàng, quên nàng, ta không làm được; để nàng đi, ta càng không làm
được, đời này kiếp này, nàng chỉ có thể là nữ nhân của ta a!”
Nghe thế, nàng đột nhiên hết sức vui mừng, nước mắt như mưa, như người
trong mộng bừng tỉnh dậy, hóa ra, người nàng quan tâm chân chính là
hắn, sao nàng lại phạm một sau lầm lớn như vậy?!
“Ngươi giỏi
lắm!” Tình Tâm cười hì hì vỗ vỗ cánh tay hắn, nhưng chân hắn đột nhiên
mềm nhũn ra, quỵ ngã ngồi xuống đất, thì thào nói nhỏ, “Trời ạ, ta thật sự… thật sự nói ra rồi?!”
Tình Tâm nhìn thấy khuôn mặt mỹ lệ vừa khóc vừa cười của Đỗ Kiều Tuyên, cũng nở một nụ cười thỏa mãn, đi tới
trước mặt Thừa Diệp, “Chúng ta đừng ở đây nữa.”
Không phải là
nàng! Trên mặt Thừa Diệp xet qua vẻ lo lắng, sau đó lộ ra tiếu ý, lần
đầu tiên hắn biết đố kỵ công tâm là mùi vị như thế nào, nhưng một lần
là đủ, nữ nhân này chỉ có thể thuộc về hắn, chăm chú nhìn khuôn mặt
tươi cười dương dương tự đắc của nàng, hắn lại rất muốn hôn nàng.
Nàng tựa hồ cũng cảm thấy có gì quái quái, trên mặt bỗng nhiên đỏ bừng một
trận, không được tự nhiên khi thấy hắn cứ nhìn chằm chằm đôi môi đỏ
mọng của nàng như vậy, hắn là muốn –
Không thể a! Nhất định là do nàng cả ngày cứ nghĩ tới nụ hôn kia, là nàng ý nghĩ đen tối, rốt cuộc nghĩ hắn cũng đen tối theo!
“Ta muốn đi tìm Tiểu Liễu- ”
“Ngươi vẫn chưa hỏi qua ta, ta đồng ý cho bọn họ ở bên nhau à?”
Nàng dừng bước, quay đầu lại, “Ta không lo lắng chuyện đó, bởi ngươi là một người hiểu lý lẽ, biết phân thị phi, cho nên ngươi tuyệt đối sẽ không
vì những việc của tỷ tỷ Kiều Tuyên mà cướp đi hạnh phúc của nàng.”
Nàng quả nhiên hiểu hắn, đôi mắt lấp lánh có thần bỗng nhiên chăm chú nhìn
nàng, “Vậy ngươi có biết bây giờ ta đang nghĩ cái gì không?”
Dẫu
biết là hắn không nhìn thấy nàng, nhưng ánh mắt chuyên chú đó, càng
khiến nàng không được tự nhiên, “Ta, ta muốn đi tìm Tiểu Liễu.”Không
ngờ nàng cũng có ngày rụt rè nhát gan.
“Dọn đến Nhất Thanh hiên đi.”
Nàng sửng sốt, “Cái gì?!”
“Ngươi nghe rõ lời ta mà.”
Hắn mỉm cười, sau đó liếc mắt nhìn đôi gò má hồng hồng khả ái đang toàn bộ căng ra, tiếu ý trong mắt hắn càng lúc càng đậm, lúc này mới chuyển
hướng đi về phía Nhất Thanh hiên.
Dọn? Ắc – Tình Tâm đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt nóng rang của nàng, phu thê ở cùng một chỗ là chuyện
rất bình thường, nhưng hắn ngay từ đầu không muốn thành thân với nàng
mà, kể cả a mã, ngạch nương cũng không dám miễn cưỡng hắn, cho nên mới
ngủ ở hai nơi xa nhau như vậy… Thế nhưng bây giờ hắn lại muốn nàng dọn
đến chỗ kia?
Chẳng lẽ là muốn động phòng với nàng á?! Nàng nghĩ xong, trái tim lại kinh khoảng đập liên hồi.