Thừa Diệp rất khó hình dung tâm trạng mình lúc này, vừa nhớ đến Tình Tâm nghẹn họng đứng nhìn trân trối cùng khuôn mặt nóng hổi đỏ bừng, hắn lại nhịn không được muốn phì cười ra, mà thực tế, hắn cũng đã cười ra tiếng rồi.
Đứng ngoài thư phòng, Tề Tâm cùng Tề Lực, ta nhìn
ngươi, ngươi nhìn ta, sao đó lại nhìn vào trong cánh cửa sổ đang hé ra
một nửa, rốt cuộc thấy rõ ràng bối lặc gia cười khúc khích giữa ban
ngày, không, không đúng, bất kể là ngày hay đêm, bối lặc gia cũng sẽ
không cười khúc khích a!
Vậy là bối lặc gia đang bị sốt hay bị cảm đây? Chẳng lẽ là –
Hai người rất hiếu kỳ nhìn nhau, sau đó lại vươn dài cổ, cố gắng nhìn xem
giấy trên bàn có viết gì không, nhưng ngay cả một chữ quỷ cũng không
thấy, vậy bối lặc gia đang cười cái gì!?
Thừa Diệp đương nhiên cũng thấy vẻ mặt hoang mang của hai người họ, nhưng hắn không để tâm, tâm tình hắn bây giờ đang rất tốt.
Đúng rồi, hắn chưa từng tặng lễ vật gì cho Tình Tâm, nếu hắn đột tặng quà
cho nàng, khuôn mặt mỹ lệ đó không phải là mắt trừng môi há chứ?
Hắn nhếch môi cười, hiếm khi có thể nhìn thấy vẻ mặt đó của nàng, hắn rất muốn xem thử.
Hắn lập tức đứng dậy, ra khỏi thư phòng tới trước mặt hai người, “Các ngươi có biết nữ nhân thích gì không?”
“Chắc là vàng bạc châu báu.” Bọn họ chỉ đoán thôi, bởi vì phương diện này bọn họ cũng rất ngốc a.
“Ta đã hiểu, gọi Lâm di tới đây đi.”
“Vâng.” Hai người rất hoang mạng, nhưng hắn lại bước trở lại vào thư phòng.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đưa Lâm di tới, Lâm di đứng trong thư phòng được
một lúc thì cười hề hề bước ra khỏi phòng, lát sau, bà lại mang một hộp châu báu tới giao cho chủ tử, bọn họ hiếu kì nhìn hắn cầm lấy cái hộp
kia rồi mỉm cười ra ngoài.
“Bối lặc gia vội làm gì a?” Bọn họ vẫn không sao hiểu được.
Buổi trưa qua đi, Thừa Diệp đi về phía Vân Ảnh lâu, Tình Tâm nhìn thấy hắn, có chút kinh ngạc.
“Cái này tặng ngươi.”
Cái gì vậy a? Nàng nhận lấy cái hộp, hiếu kỳ mở ra, không ngờ bên trong lại là một đống đồ trang sức.
Thừa Diệp tỉ mỉ quan sát nàng,vốn tưởng đôi mắt nâu trong sáng rạng rỡ kia sẽ lộ ra kinh hỉ, nhưng lại không phải.
“Ta đối với những thứ này không có hứng thú, ngươi tặng người khác đi.” Nàng lại trả cái hộp cho hắn.
Hắn không nhận, “Nữ nhân không phải đều thích…”
“Ta không giống như những nữ nhân khác. Nhưng mà, ngươi không phải chán ghét nữ nhân sao, sao tự nhiên lại tặng quà cho ta vậy?”
Trong giọng nói của nàng rõ ràng hết sức châm chọc, mà khuôn mặt hắn lại vô duyên vô cớ nóng bừng lên.
“Ngươi đỏ mặt?” Nàng theo trực giác đưa tay sờ sờ khuôn mặt hắn, “Nóng lắm a!”
Hắn rất nhanh gạt tay nàng ra, xoay người bỏ đi, “Ta sẽ sai người chọn giường mới, mấy ngày nữa, ngươi có thể dọn đến rồi.”
Đột nhiên vòng vò mấy hồi, người đỏ mặt đổi lại chính là nàng, “Khoan đã, ta nghĩ là không nên dọn- ”
Hắn dừng bước, xoay người lại, “Ngươi nói cái gì?”
Nàng nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia không còn đỏ bừng nữa, thay vào đó là
vẻ nghiêm khắc trùng trùng thì lập tức bị khí thế kia ép phải sửa chữ
lại, “Ắc – ta là nói không muốn nhận những châu báu đó á, ngươi không
cần tặng.”
“Thiếu phúc tấn, hiếm khi bối lặc gia lại tặng ai lễ
vật, ngài nhận đi.”Tiểu Liễu cũng nhìn thấy sắc mặt đí, đương nhiên,
cũng nghe được rành mạch từng câu nói của bối lặc gia.
Thật là,
nàng rốt cuộc bị sao vậy? Sao lại bị một đôi mắt đen không thấy gì hù
cho tâm hoảng ý loạn chứ, “Nhận thì nhận, bất quá, những thứ leng keng
leng keng này ta không thích đeo, ngươi cũng đừng bắt ta đeo đến đầy
người!”
Buổi nói chuyện này tựa hồ khiến Thừa Diệp thấy hỏa mãn, khi hắn mới vừa xoay người đi, nàng mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Thiếu phúc tấn, ngài giỏi thật đó, bối lặc gia không thích nữ nhân, nhưng
hôm nay ngài ấy cư nhiên tặng quà cho ngài, xem ra là thích ngài rồi
nha!”
Cũng phải, nàng phải đắc ý chứ, nàng có phải có thể tính là thuần phu cách cách không?
“Nhưng thiếu phúc tấn à, ‘dọn’ là dọn cái gì vậy?”
Nụ cươi trên môi nàng tức khắc trở nên cứng đờ, “Á-”
“Có phải muốn thiếu phúc tấn dọn đến chỗ bối lặc gia không?” Nàng rất
thông minh đó chứ, thấy thiếu phúc tấn hai má đỏ bừng thế này, nàng có
thể khẳng định mình đoán trúng rồi! Mà tin tốt lành này đương nhiên phải nói cho mọi người biết.
Tiếp đó vài ngài, các món đồ dùng của
Tình Tâm liên tục được chuyển tới Nhất Thanh hiên, giống như chuẩn bị
cho hai người “đồng sàng cộng chẩm”, khiến nàng xấu hổ muốn chết đi.
Nhưng trong sơn trang ai nấy đều nét cười đầy măth, Hà tổng quản cũng sớm
đem tin tốt này truyền tới Dương Châu, nhưng phu phụ Trí Thân vương vì
tránh để cô dâu mới xấu hổ nên không về nhà góp vui, tuy nhiên vẫn muốn Lâm di nấu vài thang thuốc bổ cho Tình Tâm uống, chuẩn bị mang thai,
nếu một ngày có, đương nhiên phải thông báo cho họ.
Việc này,
Tình Tâm cũng biết, chỉ là nàng luôn tự hỏi chính mình có được hay
không? Có lẽ Thừa Diệp muốn động phòng với nàng? Nhưng nàng không phải
thập nhị cách cách a…
“Thiếu phúc tấn, Lâm di nói ngày mai chính
là ngày lành, cho nên giờ lành ngày mai, thiếu phúc tấn sẽ dọn đến Nhất Thanh hiên.” Tiểu Liễu cười hì hì bưng một chén thuốc bổ vào phòng.
“Ai, ta không biết nha.” Nàng đầu óc hỗn loạn, nhưng trái lại vẫn nhận lấy chén thuốc, sau đó lại đặt trở xuống.
“Ngài không biết cũng không sao, nhưng Lâm di nói, ngài cùng bối lặc gia bây giờ chắc khác nào ‘đưa vào động phòng’, nên cần phải cẩn thận một
chút, tìm một ngày tốt, mới có được điềm tốt, may ra sẽ nhanh chóng có
hỉ thì sao, mà hiếm thấy chính là, Lâm di nói nhiều như vậy, bối lặc
gia cũng không phản đối…”
Tiểu Liễu hưng phấn đứng một bên ríu rít cả ngàu, nhưng Tình Tâm vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
Không biết có phải là nàng suy nghĩ lung tung không? Nhưng nàng vẫn thấy ánh mắt của Thừa Diệp trở nên rất lạ, nàng thậm chí còn nghi đôi mắt hắn
đã nhìn thấy được rồi, hơn nữa người chữa cho hắn chính là Tĩnh Vũ hành tung thần bí kia, nhưng tên đó nhìn có chỗ nào giống đại phu đâu á?
Phong lưu phóng khoáng nhưng bỡn cợt thiếu đứng đắn, cho nên nàng lập
tức gạt phắt suy nghĩ này đi.
Ai, nghĩ cái này làm gì cơ chứ?
Giao bản thân mình cho hắn, việc này cũng không đáng ghét, tuy rằng nàng có chút khẩn trương, nhưng làm vậy có thật sự đúng không? Lỡ như có hài
tử rồi, màn kịch hoán phu này nên diễn tới mức nào đây, bất quá, có một đứa con lớn lên giống như Thừa Diệp? Cảm giác rất tốt a…
Lúc
này, Hà tổng quản đột nhiên từ ngoài phòng bước tới, “Thiếu phúc tấn,
bên ngoài sơn trang có một nữ tử muốn tìm ngài, còn nói nhất định phải
gặp ngài mới có thể tiết lộ thân phận.”
Lẽ nào là người của công
chúa bang? Có phải các nàng nhận được thư xong, không thể tin được nàng lại có thể buông tha giấc mơ hàng hải, nên mới trực tiếp tới đây hỏi
nàng?
“Thỉnh nàng vào đi.”
Chốc lát sau, Hà tổng quản đã dẫn một người hai mặt một bên xanh, một bên tiếp – cũng chính là thập nhị cách cách tiến vào.
“Sao… Sao lại là ngươi?!” Nàng quá chấn động, nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới sẽ gặp lại thập nhị cách cách!
“Ta có mấy lời muốn nói riêng với ngươi.” Thập nhị cách cách xem ra rất khổ sở, trên người chỉ mang theo một bao y phục nhỏ.
Tình Tâm hiểu rõ liền gật đầu, muốn Hà tổng quản lui xuống trước, bảo Tiểu Liễu pha nước ngâm trà.
Ngay lúc này, ánh mắt thập nhị cách cách bắt đầu đảo một vòng đánh giá Vân
Ảnh lâu, nơi này có rất nhiều tranh chữ cổ, trang sức cũng xa hoa mà
không mất vẻ trang nhã, nàng vừa vui mừng vừa vuốt ve những đồ cổ ở nơi này.
Tiểu Liễu rất nhanh bưng trà nóng dâng tới, sau đó lui
xuống, nhưng nàng thật sự lo lắng cho thiếu phúc tấn, sắc mặt thiếu
phúc tấn rất lạ, tuy rằng biết làm thế này không tốt, nhưng nàng vẫn
trốn sau cửa nghe trộm.
Tình Tâm nhíu mày khóa mắt nghe thập nhị cách cách kể lại tình hình sau khi kết hôn của mình – Tần bối tử vẫn
liên tục mang nữ nhân khác về nhà, nàng chịu không nổi cãi nhau với
hắn, lúc đầu hắn cũng có thể dễ dàng tha thứ, nhưng sau này lại đánh
nàng, còn càng đánh càng hăng, cuối cùng, nàng giận quá đánh trả, kết
quả lại bị hưu!
Nói xong khô miệng, thập nhị cách cách uống một
ngụm trà, ánh mắt sáng ngời, đây chính là trà Bích Loa Xuân thượng hạng a, xem ra nàng đúng là mười phần sai rồi, trượng phu bị mù thì đã sao? Cuộc sống ở đây so với chỗ của Tần bối tử tốt hơn rất nhiều.
“Ngươi nói nhiều như vậy, rốt cuộc là có tính toán gì?” Tình Tâm biết nàng không phải tới đây than thở.
“Cầm hưu thư, ta cũng không còn mặt mũi trở lại kinh thành, cho nên ta muốn đổi lại với ngươi.”
Nàng đổi lại hít một ngụm khí, “Cái này – cái này sao có thể nói đổi là đổi chứ?!”
“Không đổi được?!” Thập nhị cách cách lập tức biến sắc, “Nhìn ta đi! Ta chính là vì đề nghị của ngươi mà chịu bao thống khổ, còn ngươi vừa đã biết
là sống rất tốt rồi, mặt mày rạng rỡ, còn ăn, mặc ở đây, có cái gì
không tốt chứ? Ngươi một chút cũng không thấy hổ thẹn sao?!”
Nàng không nói gì.
“Ngươi không dám nói thì ta nói, ta mới là thập nhị cách cách, là nguyên phối chân chính của Thừa Diệp!”
“Nhưng, nhưng chúng ta đã thương lượng cả rồi mà, hơn nữa của hồi môn
dư dã a mạch ngạch nương chuẩn bị cho ta đều để cho ngươi…”
Thập nhị cách cách nhún vai, “Toàn bộ đều để Tần bối tử xài trong chốn ăn chơi rồi, cái gì tốt ta cũng không có.”
“Ngươi- ”
“Kỳ thực việc này không phải rất hợp ý ngươi sao? Vốn dĩ ngươi không muốn
thành thân mà, có hưu thư này trong tay rồi, ngươi có thể cùng công
chúa bang đi hàng hải, đương nhiên, cũng sẽ không có người nào muốn lấy ngươi.”
Tình Tâm đi tới bên giường, nhìn thập nhị cách cách đang nằm sãi chân trên giường, không nói được một câu phản bác, không sai,
ngay từ đầu nàng chính là nghĩ như vậy, thế nhưng bây giờ, nàng đã động lòng với Thừa Diệp rồi.
Ánh mắt nàng trở nên buồn bã, xoay
người mở rộng cửa ra ngoài, vừa mở ra đã nhìn thấy Tiểu Liễu đứng một
bên nước mắt như mưa, nàng ngẩn ram “Ngươi nghe rồi?!”
Tiểu Liễu gật đầu, Tình Tâm vội vã kéo nàng sang một bên, “Không thể nói.”
“Em biết em biết, nhưng mà- ”nàng vừa khóc vừa thương tâm, “Em không muốn
thiếu phúc tấn đi, cũng không muốn thập nhị cách cách đáng ghét kia ở
lại, tại sao nàng lại xuất hiện chứ? Ngày mai chính là ngày lành của
bối lặc gia cùng thiếu phúc tấn a… Oa oa oa…”
Nàng cũng khổ tâm lắm, muốn khóc lắm, nhưng có thể làm gì bây giờ!?
**************
“Đứng lên, hư … nhỏ tiếng một chút, xuống giường.”
“Xuống giường mau, nhanh một chút, nhỏ giọng lại.”
Nửa đêm, bên trong Tĩnh Vũ sơn trang bóng người hoảng động, Thạc Nhân, Đỗ
Kiều Tuyên cùng toàn bộ nô bộc, bao gồm cả hai môn thần cũng bị Tình
Tâm cùng Tiểu Liễu nhỏ tiếng thỉnh đến một hậu viện xa Nhất Thanh hiên
nhất, Tình Tâm muốn mọi người còn đang ngây ngủ dùng tay che miệng,
tránh những tiếng động này làm kinh động đánh thức Thừa Diệp.
Việc này hoàn toàn nằm trong dự đoán, cũng quả nhiên hiệu quả, sau khi nghe chuyện giữa nàng cùng thập nhị cách cách xong, mọi người mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhưng một tiếng kinh ngạc cũng đều bị khóa chặt trong mồm.
“Từ nay về sau, ta sẽ cùng nàng đổi lại thân phận, cho nên các ngươi cứ
xem như không nhìn thấy ta là được, ta cũng sẽ cố không nói lời nào-”
Trông thấy mọi người đang muốn mở miệng, nàng liền vội vã lắc đầu, “Ta biết
các ngươi muốn nói gì? Nhưng chuyện này là do ta khởi xướng, là ta muốn đổi trượng phu với nàng, nếu nàng đổi ý, ta còn có thể làm gì nữa?”
Vừa thấy mọi người lắc đầu như muốn nói thêm chuyện gì, nàng vội vàng dùng ngón trỏ làm một dấu cấm trên đôi môi đỏ mọng, “Ta biết, độ khó rất
cao, nhưng các ngươi không nghĩ tới, lỡ như gia phát hiện ra chuyện
này, hắn chỉ nghĩ mình bị ta lợi dụng, các ngươi cho rằng hắn sẽ giữ ta lại sao?!”
Mọi người bắt đầu cùng nhau lắc đầu.
“Cho nên
ngày mai thập nhị cách cách sẽ dọn đến Nhất Thanh hiên, ta sẽ ở lại Vân Ảnh lâu, về phần tại sao còn ở lại thì, là do,” viền mắt nàng bắt đầu
hơi hơi đỏ hồng, “Ta thực sự luyến tiếc mọi người, còn có gia nữa…”
Nàng thở dài một hơi, “Ta cũng hứa với thập nhị cách cách, sẽ giúp đỡ
nàng thuận lợi ở lại Tĩnh Vũ sơn trang làm thiếu phúc tấn của nàng, vì
thế, mong mọi người cùng nhau giúp đỡ.”
Thế nhưng ai nấy cũng đều
lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ không muốn, ngày mai là một ngày đáng vui
cỡ nào, sao bây giờ lại thành ra khẩn trương như vậy!
“Ta biết
ta làm khó dễ các ngươi, nhưng cứ coi như là vì gia đi, ta không dám
nói là sau khi quen biết ta, thế giới của hắn trở nên có màu sắc, nhưng ít ra hắn cũng đã nở nụ cười, hắn tình nguyện bước chân ra khỏi cửa,
hắn tình nguyện tiếp nhận người thê tử này, lúc trước, hắn ngay cả bái
đường còn không chịu!” Nàng vừa nói cổ họng càng chua xót hơn, “Hắn
thay đổi là tốt rồi, là vui rồi, ta và các ngươi đều không thể phủ nhận việc này, các ngươi cũng không muốn nhìn thấy hắn trở lại vào trong
cái vỏ như ngày trước phải không, chúng ta coi như lừa gạt hắn cũng vì
có thiện ý đi. Xem như ta cầu xin các ngươi vậy!”
Đôi mắt nàng
bỗng nhiên ứa lệ, mọi người ai nấy đều cúi đầu xuống, đại đa số đều
tiếp nhận thỉnh cầu này của nàng, lòng đầy ưu tư trở về phòng ngủ,
nhưng Tiểu Liễu vẫn không chịu quay về Vân Ảnh lâu, “Em không muốn hầu
hạ nàng.”
Hai vị môn thần cũng nói, “Chủ tử nhà ta không phải dễ gạt như vậy!”
Tình Tâm sắc mặt ngưng trọng lắc đầu, “Thành thật mà nói, ta cùng thập nhị
cách cách ngoại trừ khuôn mặt khác nhau, ngoài ra, vóc dáng, thân hình
đều tương tự, ngay cả giọng nói cũng giống nhau vài phần, chỉ cần nàng
bỏ đi một chút yểu điệu trong giọng nói, ta nghĩ gia cũng không phân
biệt được đâu.”
“Tẩu tử-”
“Thiếu phúc tấn-”
Thạc Nhân cùng Đỗ Kiều Tuyên đồng thanh lên tiếng.
“Được rồi, tóm lại ta vẫn còn ở lại đây mà, có gì cũng còn có cơ hội nói
chuyện. Cũng đã muộn rồi, mọi người nên trở về nghỉ ngơi đi.” Nàng thực sự quá mệt mỏi, “Ta ra phòng khách ngủ.”
Tiểu Liễu kiên trì nói
muốn theo nàng, nàng cũng hết cách, đành phải giữ Tiểu Liễu lại bên
người, nhưng nàng nói với Tiểu Liễu, cũng chỉ có đêm nay thôi.
Những người khác tương đối không còn gì để nói, sau cùng chỉ có thể mang
theo một bụng tâm sự trở về phòng, nhưng không ai biết tất cả những
chuyện đêm nay đều rơi vào một đôi mắt đang bốc hỏa…
Ngày thứ hai, Tĩnh Vũ sơn trang ai nấy đều mắt như gấu mèo, không ai ngủ ngon giấc, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng ngáp dài.
Tình Tâm cũng không được ngủ ngon, mắt cũng như gấu mèo, nhưng vì không
muốn mọi người lo lắng, nàng muốn Tiểu Liễu trang điểm nhạt cho mình
một chút, xem tinh thần đã đỡ hơn chút rồi, nhưng tiếp đó, Tiểu Liễu
lại mặt ủ mày ê bị nàng ép đi giúp thập nhị cách cách thay trang phục.
Tiểu Liễu rất mất hứng, bởi vì những thứ mang theo không khí vui mừng này,
đặc biệt là bộ hỉ phục màu đỏ được may từ vải vóc thượng hạng này trên
người thập nhị cách cách đều là để cho thiếu phúc tấn mặc á, không phải cho nàng đâu mà nàng lại dương dương tự đắc, mới sáng sớm cách cách
đáng ghét này đã sai đông sai tây mang đến cho mặc rồi!
Sau khi
thập nhị cách cách thay trang phục xong, Thừa Diệp đi tới Vân Ảnh lâu,
theo sau hắn là Hà tổng quản cùng Lâm di đều nhìn Tình Tâm đang tận lực đứng vào sát góc, lại nhìn thập nhị cách cách cả người toàn một màu
hồng, đến cả hai gò má cũng thoa cho hồng, hai người nhướng mày, nhưng
chỉ có thể cúi đầu.
Tình Tâm cố gắng nín thở, vẻ mặt khẩn trương
chăm chú nhìn Thừa Diệp, kỳ quái chính là dường như hắn cũng đang nhìn
nàng, đương nhiên, đây chắc chỉ là tưởng tượng của nàng thôi.
Có điều một màn này, trong mắt mọi người, bọn họ chính là bốn mắt nhìn nhau, hơn nữa cả hai đều không nhúc nhích.
Lúc này, toàn bộ gian phòng lặng ngắt như tờ, trái tim mọi người đều thắt
chặt, ngoại trừ thập nhị cách cách, trái tim nàng thẳng thắn nhảy lên,
nhìn Thừa Diệp đến ngây dại!
“Tình Tâm?” Thừa Diệp giống như người mù, đưa tay tìm kiếm trong không trung, “Chúng ta đến Nhất Thanh hiên.”
“Được!” Thập nhị cách cách vừa mừng vừa sợ đưa tay cho hắn nắm, nàng không người Thừa Diệp lại tuấn tú mê người như vậy!
Thừa Diệp sửng sốt, “Giọng nói của ngươi?”
Tình Tâm vội vàng nhìn thập nhị cách cách, lắc đầu, còn khoa tay múa chân
muốn nàng nói chuyện sang sảng một chút, đừng nũng nịu quá, cái này bọn họ đã từng nói qua rồi.
Thập nhị cách cách tức giận liếc mắt
nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “Ắc – Hôm qua dường như bị nhiễm phong hàn,
cho nên giọng nói không giống ngày thường lắm.”
“Vậy sao?” Vẻ mặt hắn khó chịu, “Qua đây.”
Trong họng Tình Tâm giống như bị nghẹn một cái gì đó, nhìn nữ nhân khác cười dịu dàng chui vào ngực hắn.
“Quái, Hà tổng quản, Lâm di cùng Tiểu Liễu vẫn còn ở đây chứ? Sao ngươi lần này lại hào phóng như vậy để ta ôm?!”
Tiểu Liễu thiếu chút bật cười, vội vàng che miệng lại.
Hà tổng quản cùng Lâm di hai mắt nhìn nhau, cũng tốt, để xem nữ nhân
tuyệt nhiên khác hẳn thiếu phúc tấn này có thể lừa bối lặc gia được bao lâu?
Thế nhưng trong lòng Tình Tâm lại hết sức kinh hoàng, không thể nào? Mới ra trận là đã vong trận rồi sao?! Nàng vội vàng khoa tay
múa chân với thập nhị cách cách, muốn nàng lui ra!
Thập nhị cách cách lại trừng mắt với Tình Tâm, không cam tâm rời khỏi cái ôm dễ chịu của hắn, xấu hổ nói: “Bởi vì chúng ta lưỡng tình tương hứa mà, hơn nữa đã muốn ở chung một chỗ, cho nên… Ắc – suy cho cùng, cũng là mấy tên
nô tài này quá không biết điều, còn đứng đây làm gì?”
Thừa Diệp cau mày thật chặt, “Ngươi đã bao giờ gọi họ là nô tài đâu.”
Trong mắt Tiểu Liễu hiện ra tiếu ý càng lúc càng sâu, bối lặc gia à, ngài thật sự mắt mù nhưng tâm không mù đó! (TN: Xin lỗi, mắt hết mù lâu rồi =)))
Thập nhị cách cách lại hung hăng trừng mắt nhìn Tình Tâm đang khoa tay múa
chân, nhưng khẩu khí vẫn mềm nhẹ như trước , “Có thể là ta đầu óc
choáng váng, nên ngay cả nói năng cũng kỳ quái.”
“Vì tránh để lỡ giờ lành, chúng ta đến Nhất Thanh hiên trước, sau đó thỉnh đại phu tới xem cho ngươi sau.”
Nhìn thấy hắn mỉm cười ôm thập nhị cách cách ra khỏi phòng, Tình Tâm
mới thở dài một hơi, nhưng lúc này, hắn đột nhiên dừng bước xoay đầu
nhìn lại, Lâm di cùng Hà tổng quản, còn có Tiểu Liễu đang đi sau hắn
cũng đồng thời dừng bước, trong lòng căng thẳng, sợ hãi quay đầu lại
nhìn.
Tình Tâm thấy thế liền vội vã che miệng lại, thấy hắn giống như đang đi tuần tra, ánh mắt xẹt qua nàng một cái, lại lắc đầu, sau
đó quay lại ôm thập nhị cách cách sắc mặt khẽ biến bỏ đi.
Xác
định đoàn ngươi đã đi xa rồi, Tình Tâm mới vô lực ngồi ở trên giường,
thở ra một hơi thật dài, thật sự là hù chết nàng mà, chỉ là trong mắt
nàng lại ứa ra một tầng nước mắt, nhìn hắn ôm một nữ nhân khác, trong
lòng nàng thật là khó chịu, rất muốn khóc a!
“Thiếu phúc tấn-
”Tiểu Liễu đột nhiên chạy trở về, nàng vội vã đứng dậy, “Sao ngươi lại
trở về? Hơn nữa sau này không thể gọi thiếu phúc tấn a!”
“Vâng vâng,” Tiểu Liễu không vui mở miệng, “Nhưng ‘thiếu phúc tấn’ kia dùng khẩu ngữ nói muốn ngài đi theo á.”
Cũng đúng, không phải khẳng định có thể bị nhìn ra sao, chỉ có thật thật giả giả, mới có thể lừa được Thừa Diệp!
Vì vậy Tình Tâm theo Tiểu liễu đến Nhất Thanh hiên, Tề Tâm Tề Lực nhìn thấy nàng cũng theo thói quen muốn gọi, khiến nàng sợ hãi nhanh chóng
lắc đầu, hai người không thể làm gì khác hơn là chắp tay hành lễ, biểu
thị bọn họ vẫn đối với nàng cung kính như trước.
Nàng cười cười
đáp lễ, đi tới gian phòng của Thừa Diệp, nhưng không thấy hắn và thập
nhị cách cách đâu, chỉ còn mỗi Lâm di ở lại.
Lâm di vừa nhìn thấy nàng gọi, “Thiếu- ” , nhưng thấy nàng lắc đầu, Lâm di cũng đổi giọng,
“Cách cách, bối lặc gia đột nhiên nghĩ đến có một số việc muốn nói với
La Nhĩ tiên sinh, nên thập nhị cách cách theo ngài tới thư phòng rồi,
ta thấy cách cách có phải cũng nên- ”
Không đợi Lâm di nói xong,
Tình Tân liền đuổi tới thư phòng, Tiểu Liễu cùng Lâm di hai mắt nhìn
nhau, cười, tình trạng các nàng mong muốn đang càng ngày càng tốt.
Tình Tâm vừa đến thư phòng, đã thấy Hà tổng quản đang đứng trước cửa phòng
đang khép hờ một nửa, vừa nhìn thấy nàng, Hà tổng quản vội vàng chỉ vào bên trong.
Nàng gật đầu, nhẹ nhàng bước vào, thập nhị cách cách
nhìn thấy nàng, thở phào một hơi nhẹ nhõm, chỉ chỉ vào vị trí này, muốn nàng vào đổi chỗ, nàng cũng khoa tay múa chân, muốn thập nhị cách cách nhẹ nhàng đứng dậy.
Thừa Diệp nhìn thấy hai nữ nhân từ từ trao
đổi vị trí, nếu không phải hắn tự chủ đủ cao, còn có lửa giận đè nén
trong lòng, chắc đã cười ra thành tiếng.
Có điều, hắn muốn
nghiêm phạt Tình Tâm, thập nhị cách cách muốn đổi nàng liền đổi, trong
lòng nàng, hắn chẳng lẽ không có chút phân lượng nào sao?
“Ngươi muốn viết cái gì?” Tình Tâm lần thứ hai ngồi đối diện hắn, trái tim nai con lại nhảy loạn một lần.
“Giọng nói của ngươi?” Hắn vờ ra vẻ hoang mang.
“Ắc- ”Nàng vội vã thêm vào chút nũng nịu, “Không phải nói bị nhiễm phong hàn sao? Giọng nói khi tốt khi xấu đó mà.”
“Qua đây.”
“Cái này…”
“Qua đây!” Hắn lập lại lần nữa.
Nàng bất an quay đầu nhìn thập nhị cách cách đang đứng trước cửa, đã thấy
thập nhị cách cách liều mạng lắc đầu, còn chỉ chỉ những quyển sách
tiếng Tây Dương trên kệ, nàng một chữ cũng không biết, lỡ như Thừa Diệp muốn hỏi nàng nội dung thì phải làm thế nào? Nàng trái lại vung tay bảo Tình Tâm qua đó.
Hết cách, Tình Tâm đành phải đứng dậy đi tới bên người hắn, không ngờ hắn đột nhiên ôm một cái, dọa nàng kêu lên, “Gia-”
“Hà tổng quản, cửa có mở không?”
Thừa Diệp đúng là đang trợn mắt nói dối, nhưng cảm giác trong lòng phải nói là rất tốt, nhất là ôm nữ nhân đáng ghét ‘bội tình bạc nghĩa’, còn đem hắn xoay mòng mòng, cảm giác quả thật rất tốt!
Hà tổng quản vừa nghe mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng vẫn trả lời, “Vâng.”
“Đóng cửa lại, nói Lâm di không cần lo lắng, trước giờ lành ta sẽ đưa thiếu phúc tấn về phòng.”
“Vâng.” Hà tổng quản đi lên phía trước, làm như không thấy biểu tình nháy mắt
ra hiệu hết sức khẩn trương của Tình Tâm, đem cửa đóng lại.
Hắn
nhún vai một cái, biểu thị ‘không biết gì hết’, nhưng trong lòng lại
hết sức vui mừng, bởi vì mặc kệ có xảy ra chuyện gì, thiếu phúc tấn bên trong mới là thiếu phúc tấn bọn họ thích.
Tình Tâm hết sức khẩn
trương, trái tim kinh hoàng như muốn nhảy bật ra, đôi gò má hồng hào
dán chặt trong lòng ngực ấm áp của hắn, càng nghĩ càng bất an, hắn rất
rốt muốn làm gì? Như vậy không được a, cái ôm này không thuộc về nàng…
Nàng thở sâu, ngẩng đầu hỏi, “Ngươi không phải- ”
Thừa Diệp đưa tay thuận thế trụ ở sau gáy nàng, cúi người che lại đôi môi
đỏ mọng của nàng, nàng sửng sốt, theo trực giác muốn đẩy hắn ra, nhưng
hắn làm sao cho phép? Hắn muốn nàng, hơn nữa còn dự định ở đây muốn
nàng!
Hắn thật sâu hôn một cái, đưa tay di động từ thắt lưng của nàng, cách lớp quần áo khẽ vuốt nơi căng tròn của nàng.
“Không… Không được…”Tình Tâm giãy dụa.
“Ý nghĩa của ngày hôm nay chính là thế này, không phải sao?” Cánh môi hắn cũng từ đôi môi đỏ mọng của nàng đi xuống, đi tới giữa cái cổ trắng
nõn nhẹ nhàng mút một cái, một tay khác gọn gàn rút đi quần áo trên
người nàng.
Tình Tâm chỉ cảm thấy càng lúc càng mất đi lí trí, “Không thể… Không được… Không được ở đây…”
Không được ở đây, chẳng lẽ muốn rời khỏi thư phòng, trở lại gian phòng, để thập nhị cách cách nằm dưới thân hắn sao!?
Ngay từ đầu, hắn biết rõ nữ nhân hắn yêu là ai, hắn khát muốn có nàng, đem
hết văn phòng tứ bảo trên bàn toàn bộ gạt xuống, hắn ôn nhu đem nàng
đang nửa thân trần đặt lên bàn.
Ngoài thư phòng, thập nhị cách
cách nghe thấy tiếng “lanh canh, lách cách”, vội vàng lôi kéo Hà tổng
quản thấp giọng hỏi, “Bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì?!”
Khuôn mặt già nua bỗng dưng đỏ bừng, ngẩng mặt nhìn trời nói, “Khục, nô tài không biết.”
“Ngươi đi gõ cửa!” Hắn không biết thì nàng cũng biết, hắn đã sớm mất đi thuần khiết rồi!
“Không được đâu, bối lặc gia tính tình không tốt, thư phòng càng là nơi cấm
địa, nếu ta xông vào nhất định bị giết, nô tài, nô tài đi làm việc
đây!” Hắn vội vã lui ra, nhưng quay mặt đi, trên khuôn mặt tràn đầy
tiếu ý, như vậy cũng tốt, thiếu phúc tấn sẽ không thể tiếp tục hào hiệp rồi!
Thập nhị cách cách đứng ở ngoài cửa, không muốn đi, nhưng
càng không thể tới gõ cửa, tức giận, đành phải chạy đi tìm Lâm di cùng
Tiểu Liễu.
Trong thư phòng, quả thật tràn ngập phong quang kiều diễm.
Tình Tâm thở gấp, quần áo trên người người toàn bộ đều bị rút đi, trong cơ
thể có một luồn dục hảo bất minh len lỏi trong người nàng, nhất là
những nơi đôi môi Thừa Diệp chạm tới, càng giống như bốc cháy.
Nàng đầu óc trống rỗng, nhưng nhìn thấy đôi mắt đen thâm tình của Thừa
Diệp, một đôi mắt không thể nhìn thấy nàng nhưng có thể thật sâu mê
hoặc nàng, quyến rũ nàng, càng lúc càng đem nàng đẩy sâu vào đáy sâu
dục vọng…
Nàng quên trời, quên đất, quên cả việc mình đang ở chỗ
nào, mãi cho đến khi hắn động thân tiến vào, đau đớn khôn tả khiến nàng từ trong dục vọng tỉnh lại, nhưng chỉ trong chốc lát, Thừa Diệp dùng
ánh mắt dịu dàng luyến ái nhìn nàng, du dương bên tai nàng nói nhỏ,
khiến nàng trong đau đớn chuyển sang vô cùng vui thích.
Hắn chăm chú nhìn đôi mắt long lanh mỹ lệ tràn ngập dục vọng, rốt cuộc, hắn cũng có được nàng rồi!