Đến lúc đợt phong ba soát nhà dần qua đi, hôn sự của Thái Tử lại một lần nữa bị đem lên trên triều để bàn luận.
Lần này, Hoàng Đế cũng không còn chần chừ như một năm trước, phi thường sảng khoái hạ chỉ sắc phong trưởng nữ của đại thần Lâm Như Hải làm Thái Tử Phi Đông Cung.
Khắp nơi ai nấy đều bàn tán xôn xao.
Một số người suy nghĩ cẩn thận lại liền lập tức hiểu được lý do tại sao một năm trước Hoàng Đế vẫn luôn kéo dài không đính hôn cho Thái Tử, thì ra là muốn chờ nữ nhi Lâm gia tới tuổi cập kê! Nhưng chuyện này quá hoang đường rồi! Vi phạm quy định của tổ tiên! Lâm Như Hải là một trọng thần nội các, sao có thể để nữ nhi hắn vào Đông Cung? Lại còn là Thái Tử Phi, tương lai sẽ trở thành Hoàng Hậu! Đúng thật là tâm địa hiểm ác!
Trong nháy mắt, Lâm gia liền phải đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, không ít người nghi ngờ ý đồ của Lâm Như Hải, tấu chương buộc tội hắn chất đầy một chồng trên bàn của Hoàng Đế, thậm chí Hoàng Đế cũng bị các đại thần liên tục chỉ trích, mở miệng liền nói việc này không hợp quy củ.
Sau khi Đại Ngọc biết chuyện liền chạy tới nhận lỗi, trong lòng cảm thấy thập phần áy náy, vì sự tùy hứng của bản thân nên đã gây ra không ít rắc rối cho cha mẹ của nàng.
Tuy rằng chuyện này quả thực khiến người ta đau đầu không thôi, nhưng thân làm phụ mẫu chỉ có thể đứng ra che mưa chắn gió cho hài tử, đâu thể trách mắng bọn họ chứ?
"Ngọc Nhi, che mưa chắn gió cho hài tử là điều mà tất cả những người làm phụ mẫu đều sẵn lòng làm nhất, cho dù mưa to đến mấy, gió lớn tới đâu thì chúng ta đều vui vẻ chịu đựng.
Chỉ có điều, sau mọi chuyện con cũng phải tự rút ra bài học, sau này ta và phụ thân khẳng định sẽ không thể đi cùng con trên những dự định của riêng con.
Nhất cử nhất động của con sẽ có hàng vạn người nhìn vào, bởi vậy trước khi đi tiếp một bước con phải tính toán thêm ba bước tiếp theo, như vậy sẽ rất mệt mỏi, nhưng đây chính là đường mà con đã lựa chọn."
Đại Ngọc dường như nhận ra điều gì đó, hai mắt đỏ hoe gật đầu đồng ý.
Ban đêm, Nhan Hoa và Lâm Như Hải nói về vấn đề này, hai người im lặng hồi lâu, nhìn nữ nhi nhanh chóng trưởng thành như vậy, nỗi lòng của người làm cha mẹ thật sự cũng rất phức tạp.
Cuối cùng Lâm Như Hải ôm chặt Nhan Hoa, thở dài một hơi.
Rất lâu sau, trên triều vẫn có người không đồng ý, nhưng Hoàng Đế cũng không phải người mềm yếu, nhân cơ hội này hắn lại điều động "đại quân xét nhà" thêm vài lần, những đại thần đó lập tức im lặng như gà.
Ngẫm lại một người như Lâm Như Hải, dù thông gia có bị soát nhà nhưng vẫn được Hoàng Đế trọng dụng, bây giờ nữ nhi lại trở thành Thái Tử Phi, có thể thấy hắn đã chiếm được trái tim của Hoàng Đế.
Bọn họ hao hết miệng lưỡi, đã không nhận được gì lại còn bị xét nhà bãi quan, tội gì phải lấy trứng chọi đá chứ?
Cuối cùng, cứ như vậy, hôn nhân của Đại Ngọc liền được định đoạt.
Bởi vì thân phận của Thái Tử Phi đặc thù nên sau khi định ra hôn sự, nàng phải trải qua một đợt huấn luyện để làm quen, cho nên hôn lễ được ấn định vào hai năm sau, cũng chính là sau sinh nhật lần thứ mười bảy của Đại Ngọc.
Đối với chuyện này, Lâm gia vô cùng hài lòng.
Trong lúc Đại Ngọc bắt đầu quá trình học tập gian khổ những lễ nghi hoàng gia, Bảo Ngọc rốt cuộc thành thân.
Đương nhiên một nhà Lâm gia cũng đến chúc mừng.
Bảo Thoa tính tình ổn trọng hào phóng, cho dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào thì đều có thể mặt không đổi sắc bát phong bất động mà ứng phó, loại tu dưỡng này cực kỳ thích hợp trong các buổi tụ hội của phu nhân quan viên.
Cho nên, lúc mọi người nhìn thấy tân nương tử ai nấy đều cảm thấy Vương thị nhất mực kiên trì cũng không phải là không có lý do, quả thực Bảo Thoa phi thường ưu tú.
Đáng tiếc, thứ mà người như Bảo Thoa thiếu chính là một làn gió đông, còn Bảo Ngọc thì lại không phải làn gió đông này.
Không có được Lâm muội muội tuy rằng Đại Ngọc sẽ không thất hồn lạc phách, nhưng rõ ràng hắn cũng không có chút tình cảm nào với thê tử này, tương lai hắn chỉ làm một người giàu có lười biếng.
Những tâm cơ thủ đoạn của Bảo Thoa ngoại trừ dùng để tranh sủng ở hậu trạch còn lại thì không có tác dụng nào khác.
Không bao lâu sau khi Bảo Thoa qua cửa, Vương thị liền để nàng ta quán xuyến nhà cửa, còn đại tẩu Lý Hoàn thì như người trong suốt vậy, chỉ một thân một mình yên lặng nuôi dưỡng nhi tử, cầu mong hắn có thể nhanh chóng thành tài sau đó cứu nàng ra khỏi biển khổ.
Bảo Thoa quản nhà, người ngoài nhìn vào thì nghĩ nàng ta tài giỏi nên được tín nhiệm, cực kỳ nở mày nở mặt, nhưng thực tế lại là đang ngậm đắng nuốt cay vào lòng.
Công công* không làm việc, bà bà* quản lý sản nghiệp không tốt, nhị phòng cơ hồ biến thành một cái túi rỗng.
Cũng giống như kiếp trước của Vương Hi Phượng, vì để duy trì cuộc sống sinh hoạt bình thường chỉ có thể tự mình đem của hồi môn lấp vào trong đó.
*Công công: bố chồng, bà bà: mẹ chồng.
Mà năm đó, sau khi Triệu di nương xảy ra chuyện còn để lại một nhi một nữ, Tham Xuân đã đến tuổi cập kê, Giả Hoàn lấm la lấm lét không có một chút bản lĩnh qua mấy năm nữa là phải cưới vợ, người gả người cưới, lại thêm một miệng người, cũng không biết còn phải tốn thêm biết bao nhiêu tiền.
Chỗ các người ngươi tranh ta giành quản gia, đều không nghĩ tới phòng thu chi không có tiền, lời ra lời vào đều bị toàn gia bạc đãi, quả thực khiến cho Bảo Thoa không thể sống tốt.
Những chuyện này đều có thể bỏ qua, tại sao nàng ta phải bận rộn lo cho cái nhà này còn trượng phu lại cùng đám nha hoàn tiêu dao tự tại, cho dù đức hạnh của Bảo Thoa có tốt đến mấy đi chăng nữa thì sự bất mãn cũng càng ngày càng tăng.
Cuộc sống hàng ngày ở nhị phòng có thể nói là gà bay chó sủa, còn đại phòng thì con cháu đầy nhà.
Kể từ sau khi Liễu thị bệnh nặng nguy kịch đó, dường như Giả Xá đã thay đổi thành một người khác, không nạp thêm tiểu thiếp mới, cũng không thích đến chỗ của di nương, ngoại trừ suốt ngày mân mê những món đồ cổ mà hắn sưu tập, quạt thư pháp thì thời gian còn lại sẽ đúng giờ quay về phòng chính nghỉ ngơi.
Hoặc là ôm tiểu tôn tử, trêu chọc tiểu tôn nữ, rồi lại ngóng trông hài tử trong bụng của hai con dâu, nghĩ xem nên đặt tên là gì, nghiễm nhiên giống như Vinh lão quốc công năm đó.
Liễu thị một đời nhọc lòng, rốt cuộc cũng bảo vệ được gia đình nhỏ của mình, cuối cùng có thể an tâm thả lỏng, đem tất cả sự vụ đều giao hết cho con dâu cả, còn nàng thì nuôi dưỡng tôn nhi, đến nhà Nhan Hoa, và sống một cuộc sống nhẹ nhàng.
Về phần Giả Xá, nàng cũng mặc kệ hắn, thời điểm tuổi trẻ đều đã tung hoành đủ rồi, sau này chỉ cần không gây phiền phức cho nhi tử thì nàng cũng lười phản ứng.
Hai năm ngắn ngủi cứ thế trôi qua, điều đáng nhắc tới chính là con trai độc nhất của Lâm gia, một năm trước đã trở về nguyên quán thi khoa cử, trở thành Trạng Nguyên nhỏ tuổi nhất khi chỉ mới mười bốn tuổi, trở thành một câu chuyện được người người ca tụng.
Không ít người vẫn đang chờ xem thành tích khoa cử tiếp theo của hắn.
Một ngày này, khi đã qua sinh nhật lần thứ mười bảy của Đại Ngọc, cuối cùng cũng đợi được ngày đại hôn của mình dưới sự miễn cưỡng của người nhà và trong ánh mắt háo hức của Thái Tử.
Đông Cung đại hôn là một sự kiện trọng đại.
Toàn bộ kinh thành đều là một màu đỏ rực, giăng đèn kết hoa giống như Tết Nguyên Đán.
Lâm Như Hải và Nhan Hoa đối xử bình đẳng với hai đứa nhỏ, cơ hồ đem một nửa gia sản làm của hồi môn cho Đại Ngọc, mười dặm hồng trang, khi tận mắt nhìn thấy của hồi môn ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy Lâm gia giống như bị điên rồi.
Nữ nhi tiến cung, cho nàng nhiều của hồi môn như vậy thì khác nào nộp lên cho triều đình?
Trở thành tân nương, Đại Ngọc đẹp đến nghẹt thở, mỗi một cái nhíu mày hay một nụ cười của nàng quả thực khiến cho lòng người điêu đứng.
Tiểu thư phu nhân đi vào nhìn tân nương tử đều sững sờ một lúc mới phản ứng lại được sau đó liên tục kinh ngạc cảm thán, sôi nổi trêu ghẹo: "Khó trách Thái Tử gia đợi ngần ấy năm, đêm nay nhìn thấy tân nương tử chỉ sợ sẽ biến thành một tên ngốc mất thôi!"
Hai má Đại Ngọc đỏ bừng, nàng nũng nịu ôm lấy Nhan Hoa, không nỡ buông ra.
Nhan Hoa cũng không nỡ, hai mắt đã ngấn lệ từ lâu.
Thời khắc đưa tân nương tử lên kiệu hoa, bốn người Lâm gia đều rơi nước mắt, Lâm Như Hải vốn vẫn luôn uy nghiêm trang trọng cũng không thể kìm được mà khóc trước mặt mọi người.
Mặc dù đã trao đổi thư từ trong gần mười năm qua, nhưng Thái Tử ngoại trừ ngẫu nhiên nhìn thoáng qua ở chỗ Hoàng Hậu, còn lại cơ hồ đều không có cơ hội gặp được Đại Ngọc, đặc biệt là mấy năm nay, dù chỉ là một cái liếc mắt cũng không có.
Khoảnh khắc chiếc khăn trùm đầu được vén lên, cả người hắn đều ngây dại.
Quả nhiên giống như lời mọi người nói, trở thành một tên ngốc rồi.
Đại Ngọc không nhịn được bật cười.
Thật vất vả Thái Tử mới hoàn hồn rồi lại ngây người.
Truyện Ngôn Tình
Vẻ đẹp của Đại Ngọc chính là vẻ đẹp từ trong xương mà ra, mỗi một cái nhíu mày mỗi một nụ cười, lúc vui vẻ hay giận hờn đều có nét quyến rũ riêng của nàng.
Nói một cách thô tục thì lúc ban đầu thứ Thái Tử thích chính là tâm hồn của Đại Ngọc, còn bây giờ hắn lại bị thu hút bởi vẻ ngoài của nàng.
Từ đây, phu thê Đông Cung ân ái không phải nói chơi.
Hoàng Đế và Hoàng Hậu quả thực là công công bà bà rất tốt, chuyện trong Đông cung của Thái Tử cơ hồ đều không can thiệp vào.
Lâm Như Hải có qua có lại, cố gắng hết sức giúp Hoàng Đế xử lý việc nước, trừ gian diệt ác, gần như đã tận tâm tận lực rồi.
Hai năm sau, Lâm Dục một đường qua quan trảm tướng, thi đậu cử nhân, tiến sĩ, rồi đến thi đình, cũng không biết có phải Hoàng Đế muốn cả hai phụ tử làm Thám Hoa hay không, lại khâm điểm Lâm Dục thành Thám Hoa.
Lâm Dục cưỡi ngựa diễu hành và nhận được vô số túi thơm.
Lâm gia trở thành nhà mà tất cả mọi người đều hâm mộ.
Lâm gia có một nhi một nữ, nữ nhi là Thái Tử Phi Đông Cung, thành thân hai năm chưa có con cái nhưng Đế Hậu cũng không thúc giục chuyện phu thê ân ái; nhi tử mới mười bảy tuổi đã làm Thám Hoa lang, xưa nay chưa từng có, quả thực là con giỏi hơn cha.
Trong dịp náo nhiệt này Nhan Hoa cũng nhân tiện định xuống hôn sự cho Lâm Dục.
Đằng gái là ấu nữ của Công Bộ thượng thư Thư gia, là bạn tốt của Đại Ngọc, cũng coi như là thanh mai trúc mã của Lâm Dục.
Xét cho cùng khi còn nhỏ, Đại Ngọc luôn mang đệ đệ theo để chơi cùng các tỷ muội.
Hỉ sự liên tục kéo đến, Lâm Dục vừa mới định hôn sự xong thì Đông Cung liền truyền đến tin vui, Đại Ngọc có hỉ.
Đế Hậu ban thưởng rất nhiều của ngon vật lạ cho Đông Cung.
Mấy năm nay, áp lực của Thái Tử và Đại Ngọc vô cùng lớn, hai vị hoàng tử phía trên đều đã có vài nhi tử, nhưng Thái Tử đã thành thân hai năm mà vẫn chưa có lấy một nhi hay một nữ.
Không biết có phải do Đế Hậu năm đó cũng đã chịu cảnh ngộ tương tự hay không, mà chưa một lần trách mắng tiểu phu thê, nhưng cả triều văn võ đều nhìn chằm chằm vào bụng Đại Ngọc, gánh nặng tâm lý không hề nhỏ chút nào.
Tám tháng sau, Đại Ngọc bình an vô sự sinh hạ một hài tử, Hoàng Đế mặt rồng vui mừng, Nhan Hoa và Lâm Như Hải cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vào Đông Cung thăm cháu ngoại.
Đứa bé mới sinh nhưng rất cứng cáp, có thể thấy được lúc đó Đại Ngọc chắc hẳn đã phải chịu khổ không ít.
Nhan Hoa đi vào phòng trong thăm nữ nhi.
Đại Ngọc gả chồng đã được hai năm nhưng nàng vẫn còn nét e ấp của một tiểu cô nương, chắc hẳn cuộc sống của nàng cũng không tệ.
Tuy rằng vừa mới sinh xong thập phần tiều tụy nhưng tinh thần rất tốt, nhìn thấy Nhan Hoa tới, đôi mắt sáng ngời, nhịn không được làm nũng với mẫu thân.
Thấy vậy, Nhan Hoa thực sự hoàn toàn yên tâm.
Không lâu sau khi tiểu hoàng tôn tròn tháng, Lâm gia liền tổ chức hôn lễ cho Lâm Dục.
Thân đệ đệ của Thái Tử Phi thành thân, Lâm gia quả thực là ngựa xe như nước, Thái Tử cũng đích thân đến chúc mừng.
Lúc này Lâm gia có thể nói là phong quang vô tận.
Nhưng mà, khi mọi người ai nấy đối với chuyện này hâm mộ hoặc ghen ghét, bội phục hoặc mắng chửi, ngay tại thời điểm không ai bì nổi Lâm gia, Lâm Như Hải lại đột nhiên cáo lão từ quan..