Lâm Như Hải là một trọng thần, không bệnh tật ốm yếu, đang yên đang lành lại đột nhiên muốn từ quan, đương nhiên Hoàng Đế vạn phần không đồng ý.
Nhưng Lâm Như Hải lại cực kỳ kiên quyết.
Với quốc gia mà nói, hiện tại mọi việc trong triều đình đều đã đi vào quỹ đạo, qua vài đợt thi cử số lượng nhân tài cả ngày càng tăng, sự tồn tại của hắn đã không còn quan trọng như trước nữa, từ bỏ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang mới là sự lựa chọn đúng đắn; đối với tổ tông, Lâm gia đã có người kế tục, Lâm Dục đã tiến vào quan trường, Đại Ngọc thân là Thái Tử Phi cũng đã sinh hạ nhi tử.
Sự tồn tại của hắn là cây to đón gió, nếu hắn cáo lão ngược lại còn giữ được một phần tình cảm, đối với bọn nhỏ đều rất tốt.
Liên tục xin từ quan nhiều lần, ba tháng sau, rốt cuộc Hoàng Đế cũng đồng ý.
Hoàng Đế sao có thể không hiểu rõ điều này cơ chứ? Chỉ là Lâm Như Hải càng thanh tỉnh như vậy, Hoàng Đế cũng càng luyến tiếc thả hắn rời đi, rốt cuộc có được bao nhiêu người đạt tới đỉnh cao quyền lực mà vẫn có thể giữ cho đầu óc tỉnh táo?
Linh như Hải từ quan lập tức có nhiều thời gian bầu bạn cùng Nhan Hoa.
Hai người dự định thu dọn, sắp xếp lại công việc ở kinh thành, thăm hỏi họ hàng bạn bè thân thiết sau đó liền chu du Nam Bắc, cuối cùng về Cô Tô ẩn dật.
Nhan Hoa sắp xếp lại toàn bộ sản nghiệp rồi giao cho con dâu, cuối cùng Lâm Như Hải và cô đi tới Giả phủ một chuyến.
Mặc dù ở Giả gia biến cố xảy ra liên tục nhưng rốt cuộc cũng không bị lục soát nhà, thân thể lão thái thái đang chậm rãi yếu đi ngược lại đầu óc vẫn thập phần thanh tỉnh, không có dáng vẻ hồ đồ một chút nào.
Sống trong nhung lụa nên mấy năm nay cuộc sống trải qua rất tốt.
Hiện tại lão thái thái cũng đã nhìn thấu rồi, Giả phủ suy tàn, Lâm gia hưng thịnh, hai người kẻ buồn người vui, đem ra so sánh mới chợt nhận ra dường như năm đó mình đã sai rồi.
Bây giờ bà đã buông xuống tất cả mọi chuyện, làm một lão thái thái không để ý tới thế sự, nhìn sang hai tôn nhi của đại phòng trong lòng thầm cảm thấy thỏa mãn vì Giả có người nối nghiệp.
Cho nên vài năm gần đây, Nhan Hoa và lão thái thái khá hòa thuận, lần này rời đi e rằng ngày bọn họ trở về cũng chính là lúc lão thái thái không còn nữa cho nên ít nhiều có chút cảm giác thương tiếc.
Đại phòng bây giờ chạy qua cũng không tệ, ánh mắt Liễu thị thực tốt, giữa hai người con dâu không có mâu thuẫn gì, Giả Hô làm quan trong triều, làm việc cực kỳ cẩn thận, hiện đã có hai đứa con trai.
Giả Liễn thi đậu tú tài nhưng lại không tiếp tục học tập, chỉ xử lý sản nghiệp trong nhà, làm cho tài sản của đại phòng tăng lên gấp mấy lần, dưới gối có một nam một nữ.
Hai huynh đệ hỗ trợ lẫn nhau, bổ sung cho nhau, càng ngày càng phát triển không ngừng.
Cùng nhau sinh sống khó tránh khỏi việc xảy ra xích mích, ngay từ đầu Liễu thị đã xử lý mọi chuyện một cách công bằng, có vấn đề gì đều gọi hai người tới công khai bàn bạc.
Về sau hai huynh đệ cũng có thói quen ở chung như vậy, có bất kỳ khúc mắc nào liền nói ra ngay từ đầu, không để cho nó tích lũy lâu ngày rồi trở thành nguyên nhân của sự thù địch.
Liễu thị cũng lén lút nói với Nhan Hoa, qua thêm vài năm nữa, cuộc sống của hai đứa con nàng ổn định hơn, nàng sẽ làm chủ để cho bọn họ phân gia, nhất quyết không thể để chúng nó đi vào vết xe đổ của huynh đệ Giả Xá.
Trong khi đại phòng thấu đáo mọi chuyện thì nhị phòng lại loạn như một nồi cháo.
Tham Xuân cơ hồ là bị Vương thị "bán" cho con của một nhà võ tướng ngũ phẩm làm vợ lẽ, chuyện này là do đối phương nể tình nhà bọn họ là thông gia với Lâm gia nên mới quyết định như vậy.
Còn Giả Hoàn thì đến bây giờ vẫn chưa đính hôn, suốt ngày trộm cắp.
Bảo Thoa và Bảo Ngọc bằng mặt không bằng lòng, sau khi thành hôn được một năm đám nha hoàn trong phòng đều bị Bảo Thoa lấy cớ rồi đuổi hết đi.
Bảo Ngọc dần trở nên buồn bực không vui, Vương thị thấy nhi tử như vậy liền có phần bất mãn với Bảo Thoa.
Nhưng bây giờ Bảo Thoa cũng không thèm đoái hoài gì đến công công bà bà nữa, chuyện tiền bạc trong nhà toàn bộ đều dựa vào nàng.
Không hài lòng? Cả nhà các người ăn gì uống gì thì tự lo liệu đi nha.
Nhan Hoa vào nhị phòng cũng không có lời nào để nói với Vương thị, ngược lại còn phải ngồi nghe Vương thị nói móc mấy câu về chuyện Lâm Như Hải từ quan, cô nói lời từ biệt với Giả Chính xong liền rời đi.
Năm sau, mùa xuân tháng ba, Thái Tử mang theo Đại Ngọc, Lâm Dục cùng thê tử Thư thị lưu luyến từ biệt với phu thê Lâm Như Hải.
Đại Ngọc hai mươi tuổi nước mắt liên miên, vẫn giống như thiếu nữ mười sáu.
Thái Tử đứng bên cạnh thấp giọng khuyên bảo an ủi, trong mắt tràn đầy vẻ thương xót.
Lâm Dục ôm cánh tay Nhan Hoa làm nũng, nhất định không cho hai người đi, Thư thị dùng khăn che mặt, xấu hổ không dám nhìn bộ dạng này của trượng phu.
Nhan Hoa và Lâm Như Hải bật cười, hai đứa nhỏ đều đã trưởng thành, mỗi người có gia đình riêng, đã đến lúc phải buông tay và để chúng rời sào giương cánh bay cao.
Hơn nữa bọn họ lớn tuổi rồi, cũng nên có thời gian riêng đi tận hưởng quãng thời gian cuối cùng của đời người này.
Trong mười mấy năm sau đó, Lâm Như Hải và Nhan Hoa đi khắp trời nam đất bắc, thăm thú và trải nghiệm phong tục tập quán của nhiều nơi, trên đường đi hoặc là làm thơ hoặc là vẽ tranh, để lại vô số tác phẩm.
Mà "Du Ký" do phu thê hai người cùng nhau biên soạn, trong đó ghi chép kĩ càng tỉ mỉ địa hình, địa vật, sông núi, phong tục tập quán ở các nơi, để lại cho hậu nhân, triều đình một tài phú quý giá.
Sau khi Đại Ngọc gả cho Thái Tử, nói chung cuộc sống hàng ngày của nàng rất hạnh phúc.
Tuy rằng hoàng thất phức tạp nhưng Thái Tử được Hoàng Đế giáo dục rất tốt, trước đó có nhiều chuyện xảy ra đều bị hắn "giải quyết" sạch sẽ, một mình hắn gánh chịu để bảo vệ cho Đại Ngọc.
Hai người thành thân được hai năm thì sinh nhi tử đầu lòng, sau đó cứ hai năm là lại mang thai sinh con một lần, vì thế cứ như vậy, lão nhị lão tam lần lượt ra đời.
May mắn là hoàng thất có ma ma, nếu không thì chưa tới 5 năm Đại Ngọc sẽ trở thành một bà thím già.
Về sau dường như tất cả mọi người trong triều đều quen, qua hai năm, liền nghĩ, cũng đã đến lúc Thái Tử Phi nên mang thai rồi nhỉ?
Sau khi liên tiếp sinh ba đứa con trai, rốt cuộc năm Đại Ngọc ba mươi tuổi cũng hạ sinh một nữ nhi.
Chuyện này làm cho Đế Hậu và cả Thái Tử đều mừng rỡ không thôi, tiểu cô nương trở thành viên ngọc quý trong lòng bàn tay của cả triều đình.
Đại Ngọc nhéo eo Thái Tử: "Không bao giờ sinh nữa! Heo mẹ cũng không có đẻ nhiều như vậy!"
Thái Tử nắm lấy bàn tay ở bên hông, nỉ non: "Được được được, không sinh nữa không sinh nữa, bằng này tiểu tử thúi là đủ rồi!"
Thời điểm Thái Tử ba mươi lăm tuổi, Hoàng Đế băng hà.
Thái Tử trở thành tân Đế, Đại Ngọc thành Hoàng Hậu.
Làm phu thê đã gần hai mươi năm, quả thực Thái Tử chưa từng nạp trắc phi, các vị quan lại cũng đã quen rồi.
Còn về Đại Ngọc, bên cạnh việc dạy dỗ hài tử, nàng cũng đã cống hiến hết mình cho sự nghiệp để cuộc sống nhân dân trở nên tốt hơn như ý nghĩ ban đầu của nàng.
Không một ai biết được bao nhiêu chiến tích mà phủ Thái Tử thậm chí sau đó là tân Đế làm ra hầu hết đều xuất phát từ Đại Ngọc.
Khi Thái Tử ở thời niên thiếu liền bị tài hoa của Đại Ngọc chinh phục, hắn nhớ rõ như in lần đầu tiên nhìn thấy thư do chính Bảo Ngọc viết trong tay Lâm Dục hắn đã khiếp sợ cỡ nào.
Đối với chí hướng của Đại Ngọc, hắn không chỉ không phản đối mà ngược lại còn rất ủng hộ, từ Thái Tử đến Hoàng Đế, hắn thập phần vui mừng vì bản thân có thể được bao dung Đại Ngọc, Đại Ngọc cũnh đã giúp hắn rất nhiều điều.
Một ngày nọ, tân Đế cảm thán rằng Đại Ngọc cũng giống như là quan đại thần thứ tư trong nội các, giúp sức hắn rất nhiều.
Có một thê tử như vậy, phu còn cầu gì hơn? Đại Ngọc nghe xong liền mắng hắn: "Đã từng này tuổi rồi mà còn nói những lời buồn nôn như vậy, chàng có biết xấu hổ hay không?"
Dù Đại Ngọc đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn mang theo nét giảo hoạt của thiếu nữ, miệng nói gì cũng khiến người ta vừa yêu vừa ghét, đặc biệt là vị tân Đế từ trước đến nay vốn vẫn luôn đoan trang ổn trọng thích nhất bộ dáng này của nàng.
Lúc Nhan Hoa hấp hối, Lâm Dục đã là một vị quan lớn, có nhi có nữ, Đại Ngọc trở thành Hoàng Hậu, thực hiện lý tưởng của nàng, vì bá tánh mà nàng đã làm rất nhiều việc.
Con cái Lâm gia không thịnh, trị gia nghiêm chỉnh, không có uy hiếp gì đến hoàng thất, mọi việc đều suôn sẻ, ổn định.
Lâm Như Hải nắm chặt tay cô, nước mắt ướt đẫm bàn tay hai người.
Nhan Hoa muốn cười, nhưng ý thức dần dần bay xa.
Một lần nữa trở lại trong bóng đêm quen thuộc, Nhan Hoa phát hiện những đốm sáng trắng quay xung quanh cô lại biến thành màu vàng kim, nhưng bất chấp hết thảy suy nghĩ này, linh hồn không tự chủ được trôi về phía trước, ký ức một đời này trong đầu của Giả Mẫn cũng từ từ phai nhạt dần, từng cung bậc cảm xúc hỉ nộ ái ố phảng phất như bị mất đi theo thời gian, cuối cùng chỉ còn sót lại những hình ảnh của một thước phim đang chiếu.
Trở lại địa phương lúc ban đầu cô rời khỏi, một khuôn mặt quen thuộc đi lên trước.
Là Giả Mẫn.
Nàng vừa khóc vừa cười, rất lâu sau nàng mới nói được một câu.
"Thì ra tất cả đều là lỗi của ta sao?"
Nhan Hoa không biết nên khuyên nàng như thế nào, cô sợ cô nói gì đó chạm phải điểm mấu chốt của Giả Mẫn, khiến cho chấp niệm của nàng càng sâu hơn.
Giả Mẫn mới khôi phục cảm xúc, bình tĩnh trở lại: "Mấy trăm năm qua, ta ngày ngày oán hận số phận, tại sao cho ta con cái rồi lại muốn lấy chúng đi? Cho đến hôm nay ta mới biết được, mệnh là đã được định sẵn rồi nhưng con người vẫn có khả năng thay đổi.
Trong suốt mười năm không có con, ta cực khổ uống thuốc, tự tay đẩy trượng phu vào vòng tay của nữ nhân khác nhưng là tốn công vô ích ngược lại còn hại sức khỏe hại cả hài tử.
Còn ngươi thì tự nhiên bình thản, kiên quyết không để phu quân nạp thiếp, ngược lại bảo vệ hài tử, nhi nữ song toàn, phu thê ân ái..."
Nhan Hoa cảm thấy cho dù vận mệnh thế nào, con người đều có thể vì bản thân mà nỗ lực để đạt được kết quả tốt nhất, điều đó tùy thuộc vào việc ngươi lựa chọn như thế nào: "Ngược lại tôi cảm thấy là do cô quá cố chấp, kỳ thật Lâm Như Hải nghĩ cũng không nhất định phải có con nối dõi nhưng cô lại cố chấp với chuyện này hơn cả hắn; vì chấp niệm này mà cô đã ở đây suốt mấy trăm năm mà không cách nào rời đi.
Không nói đến tôi, cô nhìn đại tẩu Liễu thị mà xem, cảnh ngộ của nàng kỳ thật còn tệ hơn cô rất nhiều, nhưng tôi chỉ giúp nàng một chút, cuối cùng thì cuộc sống của nàng ấy cũng chẳng kém hơn ai."
Giả Mẫn gật đầu: "Đúng vậy...!Là do ta cố chấp...!Nhân sinh trên đời, mọi chuyện đều so đo tính toán mới là gánh nặng không thể mang vác nổi.
Có thể lúc trước người ta lỡ miệng, nói xong liền quên nhưng cuối cùng ta lại tự vây khốn bản thân ta...!Dù sao chăng nữa, nhìn thấy một đời này, phu quân và hài tử sống tốt như vậy, mặc dù không phải ta ở bên cạnh ta cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Chủ sự, đa tạ ngươi..."
Cho đến lúc này, Nhan Hoa mới chắc chắn rằng Giả Mẫn đã nghĩ thông suốt mọi chuyện.
Nhìn theo bóng dáng Giả Mẫn rời đi, Nhan Hoa chậm rãi đi tới cuối con đường hoa bỉ ngạn, bước vào bên trong cửa bộ.
Vẫn như cũ tràn ngập những cảm xúc tiêu cực ập đến như thủy triều.
Nhan Hoa nhanh chóng chọn một linh hồn.
Xuất hiện lad một cô gái hiện đại ăn mặc thời thượng, vẻ mặt cô ấy kiêu ngạo, ngữ khi không cam lòng: "Tôi xinh đẹp hơn cô ta, thành công hơn cô ta, tại sao mọi người lại chỉ thích cô ta chứ?"
Nói xong, cô gái lại nhỏ giọng nói: "Hoàng đầu to, anh nói anh nhìn thấu bản tính của em, vậy tại sao anh lại không nhìn thấy tấm chân tình của em chứ? Tại sao em phối hợp với anh đóng vai một đôi tình nhân để che đậy lời nói dối của các người, cuối cùng trong lòng anh em lại trở thành kẻ lừa đảo lớn nhất? Tại sao vậy?".