Chiêu Dương năm thứ mười chín, hè tháng năm bính tử*, Tuyên Đức Điện.
— Bính tử: lúc mặt trời chói chang ánh lửa, vạn vật sáng lên, nói tóm lại là chỉ sáng sớm.Nguyên là một ngày lâm triều bình thường không có gì mới mẻ, bên trong đại điện, chúng triều thần buồn ngủ, tấu những chuyện đâu đâu, còn Chiêu Dương đế đã sinh ra tâm tư muốn bãi triều, đang lúc định mở miệng, thì Thiêm đô ngự sử của Đô Sát Viện Trịnh Ty Văn ở hàng phải bỗng nhiên ra khỏi hàng, cất cao giọng nói: “Thần có việc khởi bẩm.”
Chiêu Dương đế khá là bất ngờ: “Chuyện gì?”
“Thần muốn kết tội bọn người tuần phủ Giang Nam Phương Thành Bằng, diêm vận sử Liêu Bính Phong cấu kết với nhau buôn bán muội lậu, kiếm chác lãi kếch sù, vu hại trung lương, khi quân võng thượng*! Bao gồm thêm thiếu khanh Đại Lý Tự Lưu Lễ Khiêm, hình bộ lang trung Đặng Bảo thu hối lộ, bao che làm việc tư, độc chức uổng pháp*!”
— Khi quân võng thượng: lừa gạt che giấu quân chủ.— Độc chức uổng pháp: làm việc trái pháp lực, không tròn chức trách.Lời vừa nói đã làm bốn phía kinh ngạc, chúng triều thần cũng chấn động, ngay cả Chúc Vân Cảnh đang ngủ gà ngủ gật cũng lập tức tỉnh táo lại, theo bản năng nhướng mày.
Chiêu Dương đế sầm mặt, trong đại điện lúc này vang lên tiếng bàn tán châu đầu ghé tai xôn xao, người khác thì khó nói, nhưng tuần phủ Giang Nam Phương Thành Bằng này nổi tiếng là một vị quan tốt thanh liêm. Lúc trước có nhiều nơi ở Giang Nam chịu cảnh hạn ngày xuân, hắn bôn ba khắp nơi, lên bờ xuống ruộng, suy nghĩ tất cả biện pháp giảm bớt tình hình hạn hán, lúc sau còn tái bút bẩm tấu lên triều đình xin miễn thu thuế, còn thuyết phục các nhà phú hộ tặng lương loại, nông cụ cho bần nông gieo trồng gấp cho kịp mùa vụ, được bách tính tặng cho vạn nhân tán*. Bây giờ lại nói, Phương Thành Băng thật ra là lừa gạt lấy tiền, còn là nghịch thần khi quân võng thượng?
— Vạn nhân tán: trước đây thần dân muốn khen ngợi, ca tụng vị quan nào thì sẽ tặng dù cho người đó, hình ảnh cây dù tượng trưng cho những vị quan phụ mẫu che chỡ, nâng đỡ cho con dân, càng đưa nhiều dù, càng biểu hiện cho thanh danh của vị quan đó.Thiếu khanh Đại Lý Tự Lưu Lễ Khiêm là người bị chỉ điểm duy nhất có mặt trong công đường, lúc này đã bước ra khỏi đám đông, quỳ xuống trên đất, trong miệng kêu oan, nghe như không có bao nhiêu sức lực.
“Thần có chứng cứ!” Ý chí chiến đấu của Trịnh Ty Văn trở nên sục sôi, cầm món đồ trong tay trình lên, “Đây là tấu chương của cố tri phụ Cảnh Châu Đỗ Đình Trọng viết khi còn sống, bởi vì Đỗ Đình Trọng tra được bọn người Phương Thành Bằng buôn bán muối lậu liền bẩm tấu lên triều đình, nhưng trái lại bị vu cáo hãm hại, mang theo tội danh mưu phản liên lụy cả nhà. Lưu Lễ Khiêm cùng Đặng Bảo thoát thân là vì khâm sai tra án, không chịu tra rõ chân tướng, còn thu nhận hối lộ kết án qua loa, vu hại trung lương, kính xin bệ hạ minh xét!”
Cả sảnh đường ồ lên, trên trán Lưu Lễ Khiêm dần đổ mồ hôi lạnh. Chiêu Dương đế sầm mặt tiếp nhận phong tấu chương này, càng đọc sắc mặt càng khó xem, đến khi lật xong sổ sách cùng những bằng chứng kia thì trên mặt hoàng đế đã phủ kín mây mù, dưới cơn thịnh nộ cầm món đồ trong tay quăng xuống. Cuốn sổ sách bị vứt trúng bên chân Chúc Vân Cảnh, Chúc Vân Cảnh nhanh chóng nhặt lên, sau khi xem qua một lần, cũng cả kinh không kém.
Ghi chép bên trong quá ư là tường tận, không thể khiến cho người khác không tin được, hơn nữa nó còn liên quan rất rộng, khiến người ta càng thêm trố mắt ngoác mồm.
Trịnh Ty Văn thi cùng khoa đỗ cùng bảng với Đỗ Đình Trọng, thành ra tư giao rất tốt, lúc trước Trịnh Ty Văn còn bôn ba vì đối phương, mà ai cũng không ngờ tới Trịnh Ty Văn thế mà lại có thể nắm được bằng chứng xác thực như vậy, còn dâng lên triều trước mặt mọi người tạo ra sức ép.
Ngay sau đó, mặc cho Lưu Lễ Khiêm có kêu oan làm sao, Chiêu Dương đế trước tiên vẫn phái người kéo xuống, bắt gian chờ tra thẩm, sau đó lại hạ chỉ áp giải Phương Thành Bằng cùng Liêu Bính Phong vào kinh.
Cả điện yên tĩnh, quần thần câm như hến, Chiêu Dương đế lạnh giọng hỏi một đám các thần: “Còn một phong tấu chương của Đỗ Đình Trọng đâu, vì sao chưa dâng lên ngự tiền?”
Thủ phụ Trương các lão quỳ xuống thỉnh tội: “Bệ hạ thứ tội, việc này chúng thần cũng là lần đầu tiên nghe nói, thần cũng chưa từng thấy qua phong tấu chương này!”
“Hoang đường!”
Nói như thế, chính là có người lén lút dám ngăn chặn tấu chương, mưu tính dối trên gạt dưới, họa loạn triều cương!
“Trẫm muốn tra rõ án này, ” Chiêu Dương đế có áp chế cơn tức giận, dùng ánh mắt lạnh lùng đảo qua một đám triều thần, cuối cùng dừng lại trên người Hạ Hoài Linh ở trong đám người, “Định Viễn hầu!”
“Có thần.” Hạ Hoài Linh ra khỏi hàng.
“Án này do ngươi làm chủ, cần phải điều tra rõ ràng!”
“Thần tuân chỉ!” Sự an bài này không nằm ngoài dự liệu Hạ Hoài Linh, hắn là thị lang hình bộ, trước tới giờ vẫn luôn ở biên quan cùng trong kinh, hẳn là chưa bao giờ chạm mặt quan chức Giang Nam, để hắn đi tra, là không gì thích hợp hơn.
Sau khi bãi triều không người nào dám ở lại, ai nấy đều vội vã trở về bộ nha của mình. Còn về Hạ Hoài Linh, hắn được Chiêu Dương đế gọi đi bàn giao sự tình, Chúc Vân Cảnh thì ôm tâm sự nặng nề trở về Đông cung.
Vương Cửu dâng thuốc dưỡng thai phải uống hằng ngày đưa cho Chúc Vân Cảnh. Chúc Vân Cảnh xoa xoa bụng, mấy ngày gần đây hình như đã có thể nhìn thấy nơi này nhô ra một chút. Nghiệt chủng trong bụng ngày ngày lớn lên, còn hắn thì phải chịu trận, đau bụng may ra còn có thể nhịn, còn cảm giác ngửi gì cũng cảm thấy buồn nôn mới khó chịu. Thuốc mới vừa bưng đến trước mặt, Chúc Vân Cảnh cũng cúi người nôn khan.
Vương Cửu nhanh chóng đặt chén thuốc xuống, đỡ lấy đưa khăn cho Chúc Vân Cảnh: “Điện hạ, coi như người có phải bóp mũi cũng phải uống, nếu không bụng mà quậy lên, thì người chịu trận vẫn là một mình điện hạ.”
Chúc Vân Cảnh tức giận đẩy người ra: “Câm miệng.”
Hắn bưng chén thuốc lên, nhắm mắt khẽ cắn răng trút chén thuốc một mạch vào bụng, sau đó hung dữ đập nát luôn cái chén.
Vương Cửu thở dài, như này rốt cuộc đến lúc nào mới hết mấy tháng đầu đây.
Sau nửa canh giờ, Tạ Hiên Minh cũng đi một chuyến đến Đông cung, này là do Chúc Vân Cảnh đặc biệt gọi hắn tới. Tạ Hiên Minh vừa vào liền thỉnh an đầu tiên, thấy vẻ mặt Chúc Vân Cảnh mệt mỏi, mới thân thiết hỏi han vài câu, Chúc Vân Cảnh phất tay ngắt lời hắn: “Chuyện lâm triều, ngươi cùng cữu cữu đều nghe thấy chưa?”
“… Nghe rồi.” Tạ Hiên Minh do do dự dự khẽ gật đầu.
Chúc Vân Cảnh căn dặn hắn: “Án này liên lụy rất rộng, cô thấy hơn nửa quan chức trong quan trường Giang Nam thế nào cũng sẽ bị lôi xuống nước, trước kia cữu cữu cũng có giao hảo với mấy người kia, nếu như ai có liên lụy, thì có thể rũ sạch quan hệ liền tận lực rũ sạch, cho dù có như thế nào, cũng không thể rước họa vào người.”
“Biết.. Đã biết, ” Tạ Hiên Minh liếm môi một cái, vẻ mặt có hơi mập mờ,”Sẽ không, điện hạ yên tâm.”
Chúc Vân Cảnh dựa vào trong nhuyễn tháp, bởi vì thân thể không khỏe cho nên lúc nói chuyện có hơi mất tập trung, liền không chú ý tới sự chần chừ trong giọng nói của Tạ Hiên Minh.
Tạ Hiên Minh cẩn trọng dè dặt hỏi: “Điện hạ, người tuần phủ Giang Nam này… Lần này nhất định phải chịu tội hay sao?”
Chúc Vân Cảnh cười gằn: “Người Thiêm đô ngự sử này có chuẩn bị mà đến, trong tay có bằng chứng xác thực, cũng bởi vì chuyện này mà toàn gia Đỗ Đình Trọng đều bị mất mạng, nếu đây chứng thực phụ hoàng thật sự bị người khác dối gạt giết nhầm trung lương, mà một khi thánh giận hiển nhiên phải có người chịu trận, huống chi buôn muối lậu vốn là tội lớn, liên quan đến toàn bộ quan trường Giang Nam, cái tên Phương Thành Bằng kia có chết một vạn lần cũng không đủ.”
Hoàng đế đương nhiên sẽ không thừa nhận là bản thân sai, dù cho trước đó Chiêu Dương đế có chính mồm nói Đỗ Đình Trọng viết thơ châm biếm, nhưng cái này cũng là do người bên dưới lừa gạt, lần này đã nói muốn tra rõ, tất nhiên sẽ không có khả năng cầm lấy đưa lên cao rồi lại nhẹ nhàng buông xuống. Chớ nói chi là, người được bổ nhiệm tra án lần này lại là Hạ Hoài Linh, mặc dù hắn thật là vì Hứa Sĩ Hiển, nhưng chung quy sẽ dốc hết toàn lực, tra án này đến cháy nhà ra mặt chuột mới thôi.
— Cháy nhà ra mặt chuột: lộ chân tướngNghĩ đến Hạ Hoài Linh, trong lòng Chúc Vân Cảnh bỗng nhiên có chút lo sợ bất an không sao nói rõ, trong kinh có kẻ dám chặn tấu chương hạ thần dâng cho hoàng đế, rốt cuộc là ai có năng lực cùng bản lĩnh lớn như vậy? Hắn theo bản năng nhìn sang Tạ Hiên Minh một lúc: “Cữu cữu không có qua lại với tuần phủ Giang Nam chứ?”
“Đương nhiên không có!”
Chúc Vân Cảnh cau mày, phản ứng Tạ Hiên Minh dường như hơi quá mức kích động. Tạ Hiên Minh đối diện ánh mắt hoài nghi của Chúc Vân Cảnh, chỉ biết cười mỉa, rồi chột dạ mở mắt ra: “Sao có thể chứ, điện hạ người đa nghi rồi…”
“Thật không có?”
“Thật, phụ thân sớm không còn chức vụ, đã lâu không dính dáng chuyện quan trường, sao có thể qua lại cùng một quan chức phía nam cơ chứ.”
“Không có là tốt rồi, ” Chúc Vân Cảnh ngẫm lại cũng thấy không có nhiều khả năng, tên Phương Thành Bằng kia chưa từng làm quan ở kinh thành bao giờ, tính ra sẽ không thể gặp được Tạ Quốc Công, liền không hỏi kỹ lại nữa: “Nói tóm lại, ngươi nhớ kỹ nhắc nhở cữu cữu không nên dính vào việc này, tận lực biết điều miễn cho bị tai vạ tới cá trong chậu*.”
— Cá trong chậu: người vô tội gặp tai hoạ“… Vâng.”
Tạ Hiên Minh hoang mang rối loạn vội trở về Quốc Công Phủ, Tạ Quốc Công bình thường vào lúc này sẽ ở trong vườn phủ nghe khúc, hiện tại vào giờ khắc này đang chắp tay sau lưng đi tới đi lui đứng ngồi không yên trong thư phòng.
Tạ Hiên truyền lại những lời Chúc Vân Cảnh nói cho Tạ Sùng Minh nghe: “Cha, Điện hạ còn chưa biết… Thật sự không nói cho hắn sao?”
“Nói cho hắn biết cũng vô dụng, ” Tạ Sùng Minh trầm mặt nói, “Bệ hạ cũng đã hạ thánh chỉ đi Giang Nam bắt người rồi, chuyện tình lúc này đã không còn con đường cứu vãn.”
“Vậy làm sao bây giờ đây?” Tạ HIên Minh mặt như đưa đám, “Nếu như tra ra chúng ta làm, lại liên luỵ đến chuyện năm đó.. Lần này bệ hạ nhất định sẽ không bỏ qua cho Quốc Công Phủ chúng ta rồi!”
“Người chết không thể mở miệng” Tạ Sùng Minh cắn chặt răng hung bạo, “Chỉ cần Phương Thành bằng chết rồi, thì sẽ không còn chứng cứ!”
____
Ngự Thư Phòng.
Sau khi đi vào Hạ Hoài Linh trước tiên quỳ xuống thỉnh tội, Chiêu Dương đế không hiểu nói: “Ngươi làm cái gì vậy?”
“Bẩm bệ hạ, chuyện hôm nay, thần đã sớm biết, món đồ trong tay Trịnh Ngự sử đều là do thần đưa cho hắn, kết tội tuần phủ Giang Nam khi lên triều cũng là chủ ý của thần.”
Chiêu Dương đế nhíu mày, sâu sắc nhìn Hạ Hoài Linh điềm tĩnh đang quỳ thẳng thớm kiên nghị trên mặt đất kia, một lát sau lại chậm rãi giãn ra lông mày, thở dài nói: “Trong tay ngươi có chứng cứ lại không dâng trực tiếp cho trẫm, lại chọn cách để cho Ngự sử kết tội trước mặt mọi người lúc lâu triều, có phải là do lo lắng trẫm sẽ áp chế chuyện này xuống đúng không?”
Hạ Hoài Linh cúi đầu: “Thần không dám.”
Chiêu Dương đế lắc đầu: “Ngươi chính là nghĩ như vậy, bởi trẫm giết nhầm trung lương, vì lẽ đó cho nên ngươi cảm thấy trẫm sẽ vì kiêng kị mặt mũi mình, nên sẽ không muốn thừa nhận là do trẫm làm sai.”
“Người sai không phải bệ hạ, mà là những kẻ dối trên gạt dưới kia.”
“Chung quy cũng sơ suất của trẫm, ” Chiêu Dương đế nhắm mắt lại, “Thôi, chỉ là vì sao trong tay ngươi lại có những món đồ này?”
“Hàn Lâm biên tu Hứa Sĩ Hiển lúc trước bị liên lụy là cố bằng hữu của thần, lúc Đỗ tuần phủ xảy ra chuyện có đưa chứng cứ cùng tấu chương giao cho một vị bằng hữu, sau đó vị bằng hữu kia tìm tới thần, giao cho thần những món đồ này.” Trong lời Hạ Hoài Linh nói nửa thật nửa giả, cho dù chuyện đến nước này, nhưng hắn cũng không thể đem chuyện Hứa Sĩ Hiển còn sống nói ra, người đã chết thì cứ coi như đã chết rồi, bằng không bàn luận ra lại là một chuyện khác.
Chiêu Dương đế nghe vậy than thở: “Ngươi cũng coi như có lòng rồi.”
Hạ Hoài Linh không có nói gì thêm, hiện tại chỉ cần trút bỏ sự lo lắng của Chiêu Dương, thì chuyện tra án của hắn không cần phải kiêng dè gì nữa.
Sau khi Hạ Hoài Linh ra khỏi cung cũng không đi đến nha môn, mà là trực tiếp trở về phủ, sau đó gọi người thủ hạ tâm phúc lúc trước thay hắn đi Giang Nam tra án đến, căn dặn nói: “Ngươi nhanh chóng dẫn người lại đi thêm một chuyến đến Cảnh Châu, lập tức khởi hành, nhớ mang nhiều cao thủ chút, cần phải bảo vệ chu toàn cho Phương Thành Bằng và Liêu Bính Phong, bảo đảm bọn họ có thể bình an áp giải vào trong kinh.”
“Nếu xảy ra biến cố thì sao?”
Hạ Hoài Linh trầm giọng: “Cẩn thận một chút sẽ không xảy ra chuyện, ngươi mau đi đi.”
“Dạ!”