*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hạ tháng năm tân tỵ*, Chiêu Dương đế phụng hoàng thái hậu đến biệt cung Bắc Hải.
— Tân Tỵ: tầm chín giờ sáng.Biệt cung Bắc Hải này xây dựng từ lúc Đại Diễn triều lập quốc, đình của lâu các được đặt tựa núi cạnh sông, núi xanh bao quanh nước biếc, cây cối rậm rạp tươi tốt ẩn chiếu giữa núi non, phải nói nơi đây là tú nhược thiên thành*. Nghe nói là do năm đó khai quốc hoàng đế vì muốn lấy lòng hoàng hậu yêu quý, mới bạo tay xây dựng biệt cung nghỉ hè ẩn trong nước non này. Những hoàng đế về sau cũng dần theo thành lệ, cứ mỗi lần đến giữa hè sẽ tới nơi này nghỉ dưỡng một hai tháng.
— xinh đẹp một cách tự nhiên, chứ không cần nhờ đến cách bày trí, xây dựng.Chúc Vân Cảnh mãi đến qua giờ thìn* mới chịu đến, Chiếu Dương đế thấy hắn lười nhác như vậy liền muốn dạy dỗ đối phương, dù sao trong suốt khoảng thời gian này Chúc Vân Cử vẫn luôn là bộ dáng không có tinh thần như thế, cứ buồn ngủ là ngủ, cũng may sau khi đến biệt cung ba ngày mới phải lâm triều một lần, cho nên xem như Chúc Vân Cảnh có thể lấy hơi.
— Từ 7-9h sáng, Chúc Vân Cảnh qua giờ Thìn mới tới => qua hơn 9h.Vương Cửu hầu hạ Chúc Vân Cảnh thay một bộ gấm vóc màu thạch anh thêu chỉ vàng ám vân* thường mặc. Từ sau khi khí trời dần nóng lên, hắn cũng không tiện mặc nhiều, cũng may là vào lúc này bụng chỉ hơi nhô ra, có thể che giấu dễ dàng.
— Hình ảnh mang tính chất minh họa:
Dùng hết bữa sáng uống thuốc xong, người bên thái hậu đến mời Chúc Vân Cảnh đi qua, lại không nói là có chuyện gì, Chúc Vân Cảnh vốn cũng tẻ nhạt, liền trực tiếp tới.
Lúc đang đi ở trên đường thì đụng phải Chúc Vân Tuyên học một nửa chuồn ra ngoài, bảo là muốn cùng đi với hắn, khiến cho Chúc Vân Cảnh thắc mắc: “Đệ không đi đọc sách chạy theo cô xem náo nhiệt gì?”
Chúc Vân Tuyên hì hì cười: “Thái tử ca ca còn chưa biết sao, hôm nay hoàng tổ mẫu mời rất nhiều tiểu thư con nhà quan đến, hiện tại đều ở trong vườn ngắm hoa. Tất cả những nàng ấy đều là những ửng cử viên thái tử phi mà phụ hoàng bảo huynh chọn, hoàng tổ mẫu gọi huynh qua, là vì muốn huynh tận mắt nhìn người.”
Chúc Vân Cảnh quả thực không biết: “… Vì lẽ đó đệ mới muốn đi cùng?”
“Giúp huynh chọn hoàng tẩu tương lai đó.” Gương mặt Chúc Vân Tuyên tỏ rõ là chuyện đương nhiên.
Chúc Vân Cảnh không có chút nào hứng thú đối với chuyện này, chỉ hy vọng trì hoãn được bao nhiêu thì cứ trì hoãn. Lúc vào trong vườn, quả nhiên xa xa liền có thể nghe được tiếng nói cười nũng nịu lay động tới, khoảng mười mấy người thiếu nữ đang ngồi ở hai bên hoàng thái hậu, đồng thời ngắm hoa thưởng trà, nói giỡn cười đùa.
Chúc Vân Cảnh mắt nhìn thẳng, sau đó đi lên phía trước thỉnh an với thái hậu. Dù là như vậy, hắn vẫn cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn mình nếu không phải hiếu kỳ, thì xũng là đang quan sát đánh giá. Trong lòng Chúc Vân Cảnh cảm thấy cực kỳ không thoải mái, vốn là hắn tuyển phi, cớ sao thành ra lại bị người khác vây quanh xoi mói bình phẩm.
Thái hậu gọi hắn đi đến trước mặt, thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, bèn thân thiết hỏi han vài câu. Chúc Vân Cảnh tỏ ra mất tập trung đáp lời, thái hậu liền thuận miệng hỏi ra một câu vừa nãy là ai làm ra bài thơ có chút ý cảnh kia, Chúc Vân Cảnh đứng nửa ngày trời không nói tiếp, vẫn là Chúc Vân Tuyên ở một bên pha trò với thái hậu, thay hắn giải vây.
Chúc Vân Cảnh lạnh lùng nhìn lướt qua đám nữ tử đang ngồi, khi ánh mắt hắn dời qua, các thiếu nữ căn bản đang nhìn lén đánh giá hắn đều e thẹn cúi đầu cười, làm cho Chúc Vân Cảnh cau mày, tự nhủ bộ có cái gì vui hay sao mà cười?
Đợi qua chốc lát, Chúc Vân Cảnh liền lấy cớ còn phải đi thỉnh an cho Chiêu Dương đế đi trước, Chúc Vân Tuyên vẫn chưa thỏa mãn theo sau rời đi, cười hỏi hắn: “Thái tử ca ca, sao vừa nãy huynh lại thất thần được vậy? Tôn nữ của Vương các lão nổi danh là tài nữ, thơ viết ra ngay cả đại văn hào đương thời đều khen, thế mà huynh hiển nhiên không cho người ta chút mặt mũi nào hết.”
“Ừ.”
Chúc Vân Tuyên thở dài: “Huynh thật sự không coi trọng chút gì luôn sao? Tôn nữ Vương các lão vừa có dung mạo đẹp vừa nho nhã, nhi nữ Chu thượng thư thì hoạt bát xinh đẹp, đệ thấy ai cũng đều rất tốt mà.”
Chúc Vân Cảnh liếc nhìn hắn một chút: “Tất cả đều đưa cho đệ chịu không?”
“Này sao mà được, người ta là muốn làm thái tử phi.”
“Đệ cũng đâu nhỏ, có thể cưới phi rồi.”
“Đệ còn chưa tới mười lăm, không vội không vội, ” Chúc Vân Tuyên bình chân như vại mà lắc đầu, nhỏ giọng, “Thái tử ca ca, huynh không lọt mắt người này lại không thích người kia, không lẽ là vẫn còn băn khoăn về tên Hứa hàn lâm kia sao?”
Chúc Vân Cảnh lạnh lùng lên tiếng: “Cô nhớ nhung một kẻ đã chết làm cái gì?”
“Ừm… Thôi cứ cho là đệ nhìn nhầm đi.” Không trách Chúc Vân Tuyên sẽ nghĩ như vậy, hắn chưa từng nhìn thấy Chúc Vân Cảnh để mắt đối đãi với ai ngoài Hứa Sĩ Hiển, cũng không biết đến cùng Hứa Vân Cảnh sẽ chọn thái tử phi như thế nào. Hắn cũng không ngại nói, những cô nương ban nãy, có gộp lại cũng không có tướng mạo đẹp như ca ca mình, để Chúc Vân Cảnh lựa chọn các nàng, kỳ thực oan uổng quá đỗi.
Không lẽ nên nói là tuyển nam phi, lại cảm thấy không thích hợp, cho dù Hứa Sĩ Hiển có tướng mạo xuất chúng, nhưng nếu để hắn làm thái tử phi sẽ khiến người ta cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Đuổi Chúc Vân Tuyên đi xong, Chúc Vân Cảnh lắc lắc đầu, đi tới chỗ Chiêu Dương đế.
Hạ Hoài Linh đã ở đó, có vẻ như là đang bẩm báo tiến triển tra án cho hoàng đế nghe. Nhìn thấy Chúc Vân Cảnh đi vào, đối phương liền ngưng lại không nói nữa, trước tiên chào một cái với Chúc Vân Cảnh. Chúc Vân Cảnh không thèm phản ứng hắn, mà cùng Chiêu Dương đế thỉnh an, sau đó Chiêu Dương đế cười hỏi: “Con mới từ chỗ hoàng tổ mẫu đến đây? Hôm nay hoàng tổ mẫu con mời nhi nữ của các nhà tham gia tiệc, đã gặp qua chưa? Có thích không?”
Chúc Vân Cảnh không nghĩ tới chuyện Chiêu Dương đế sẽ ở ngay trước mặt người ngoài nói mấy chuyện này với mình, đặc biệt người kia còn là Hạ Hoài Linh.
Con ngươi Hạ Hoài Linh hơi trầm xuống, liền nghe Chúc Vân Cảnh trả lời: “Đều vô cùng tốt. Nhi thần cảm thấy mỗi người mỗi vẻ, phụ hoàng cùng hoàng tổ mẫu làm chủ là được.”
Chiêu Dương đế không tin: “Không đặc biệt để mắt đến ai sao?”
Chúc Vân Cảnh cười cợt: “Phụ hoàng nói đùa, nhiều cô nương như vậy ở chung, nhi thần nào dám không biết ngại mà nhìn chằm chằm cho được. Kỳ thực mà nói nhi thần vẫn còn chưa nhìn rõ ràng dung mạo của các nàng trông ra sao.”
Chiêu Dương đế nhất thời vui vẻ: “Con mà còn có thể biết không ngại ngùng sao?”
Hoàng đế nói xong lại hãy còn cảm thán lên: “Nhớ năm đó trẫm cũng như vậy, khi đó mẹ con cùng các nàng khác tiến cung, trẫm bị gọi đến xem, vừa liếc mắt đã nhìn trúng mẹ con rồi. Lúc đó nàng đang đứng dưới tán hoa đào nhìn về phía trẫm cười, làm trẫm đến bây giờ vẫn còn nhớ như in.”
Chúc Vân Cảnh không có nói tiếp, bởi hắn căn bản không tin. Trên dưới người trong cung này ai mà không biết phụ hoàng hắn sủng ái Hạ quý phi nhất, cũng không có gì lạ, bởi lẽ tướng mạo Hạ quý phi vô cùng xinh đẹp, dù khuynh quốc khuynh thành là vậy, nhưng đáng tiếc nàng không sinh được nhi nữ nào, duy nhất một người nhi tử là Chúc Vân Tuần lại không giống mẹ. Nếu nhìn xem thử bên trong người nhà họ Hạ, thì đúng là chỉ có mặt mũi của Hạ Hoài Linh có được mấy phần tương tự nàng.
Chỉ có điều một gương mặt đẹp tựa thiên tiên như vậy được sinh ra trên người một võ tướng như Hạ Hoài Linh, không khác nào phung phí của trời, mười phần lãng phí.
Chiêu Dương đế thu nỗi lòng lại, sau đó căn dặn Chúc Vân Cảnh: “Nếu con đã không đặc biệt hài lòng ai, vậy thì trẫm liền thay con làm chủ, chờ khi về trẫm sẽ cùng thái hậu thương lượng định ra ứng cử viên, sau đó cuối tháng hạ thánh chỉ, chính con trong lòng biết đo đếm là được.”
“Nhi thần hiểu, ” Chúc Vân Cảnh đáp lại, “Chỉ là hiện tại việc chỉ hôn này… Có thể dời lại sang năm hẵn tính tiếp tới chuyện thành hôn được không?”
Chiêu Dương đế thắc mắc: “Con không muốn mau chóng thành hôn sao?”
“Nhi thần chỉ muốn có nhiều thời gian để chuẩn bị đầy đủ hơn, để khỏi phải bạc đãi thái tử phi.”
“Được thôi, con có phần tâm này cũng tốt, vậy thì chờ sang mùa xuân năm sau mới thành hôn.” Tuy rằng Chiêu Dương đế muốn nhanh chóng ôm hoàng tôn, nhưng đại hôn của thái tử có quan hệ tới bộ mặt cả hoàng tộc, quả thực là phải từ từ.
Chúc Vân Cảnh là đang suy nghĩ nên là sao để sinh nghiệt chủng trong bụng thuận lợi ra, lại cho nó một thân phận. Coi như hắn đúng là có hận thứ nghiệt chủng này, nhưng khi sinh ra, cũng không thể nào bị người ta khi dễ, dù sao nó cũng là từ trong bụng hắn sinh ra.
Sau khi bàn xong xuôi mọi chuyện với Chiêu Dương đế, Hạ Hoài Linh theo Chúc Vân Cảnh cùng nhau xin cáo lui ra. Chúc Vân Cảnh không muốn để ý đến hắn, nhấc chân bỏ đi, Hạ Hoài Linh không xa không gần theo sát ở phía sau.
Lúc đi ngang qua vườn thạch lựu Vương Cửu có thuận miệng cảm thán một câu: “Hoa lựu* cũng nở, trông thật tưng bừng.”
Hoa lựu
Chúc Vân Cảnh dừng bước lại liếc mắt một cái, hoa lựu nở thành từng chùm đỏ tựa như đèn lồng, phấp phới đón gió, nhìn qua quả thực đúng là rộn rã. Hoàng hậu thuở khai quốc yêu thích hoa lựu, cho nên trong khu vườn lớn nhất biệt cung này để trồng loài cây này, bên trong còn có một cây do chính hoàng đế tự tay gieo trồng, câu chuyện kia đã được lưu truyền gần hai trăm năm, thế nên mỗi khi nhắc đến giai thoại đế hậu tình thâm này, vẫn khiến người thổn thức không ngớt.
Hạ Hoài Linh đi lên phía trước, thuận lợi ngắt xuống một đóa nở rực rỡ nhất nơi đầu cành, đưa tới trước mặt Chúc Vân Cảnh.
Vương Cửu: “…” Sau một hồi do dự, bèn yên lặng cùng đám cung nhân lui ra phía sau hơn mười bước.
Chúc Vân Cảnh nhướng mày: “Hầu gia đây là có ý gì?”
Bởi vì đoạn chuyện xưa của đế hậu trong lúc khai quốc, cho nên ở Đại Diễn triều ngay mặt tặng hoa lựu cho đối phương là một hành vi tỏ rõ đang tỏ tình. Chúc Vân Cảnh cảm thấy, không lẽ Định Viễn hầu hẳn là bị điên rồi?
Hạ Hoài Linh cụp mắt, cười khẽ một tiếng, rồi thu tay về: “Không có ý gì, chẳng qua là cảm thấy hoa này mở rất đẹp, liền ngắt nó xuống thôi.”
Chúc Vân Cảnh cười nhẹ: “Nó vốn đang khoẻ mạnh, Hầu gia lại bẻ nó xuống, thế thì qua nửa ngày, nó liền héo tàn rồi.”
“Hoa nở có thể ngắt thì ngắt thôi, ” Hạ Hoài Linh thấp giọng nỉ non, sau lắc lắc đầu, giương mắt nhìn về phía Chúc Vân Cảnh, “Thần còn chưa chúc mừng điện hạ, điện hạ cũng sắp có thái tử phi rồi.”
Chúc Vân Cảnh lạnh nhạt gật đầu: “Hạ Hoài Linh, chuyện này không có quan hệ gì với ngươi.”
Hạ Hoài Linh thở dài: “Điện hạ cần gì phải tránh người ngàn dặm như vậy.”
“Ngươi muốn toan tính gì?” Chúc Vân Cảnh lạnh lùng nói, “Chuyện ngày ấy chỉ là bất ngờ, hầu gia vẫn là nên sớm quên thì tốt.”
“Thần biết, ” Ý cười trong mắt Hạ Hoài Linh thối lui, “Là thần quá đáng, kính xin điện hạ thứ tội.”
Chúc Vân Cảnh chẳng muốn nói nữa, bận rộn lâu như vậy cho nên cả người cũng mệt mỏi, cả người thì không thoải mái, xoay người muốn đi, nhưng lúc nhấc chân bỗng nhiên lại như nhớ ra gì đó, bèn quay qua hỏi Hạ Hoài Linh: “Cô nghe nói, chuyện Trịnh ngự sử kết tội tuần phủ Giang Nam trước mặt mọi người, là chủ ý của ngươi sao?”
“Phải, chuyện này là do thần báo cáo bệ hạ.”
“Lúc trước ngươi cố ý nhắc tới Phương Thành Bằng ở trước mặt cô là có ý gì? Ngươi đang định thăm dò cô? Ngươi hoài nghi cô?”
Hạ Hoài Linh nhìn hắn, ánh mắt nặng trĩu: “Phong tấu chương đầu tiên của Đỗ Đình Trọng bị chặn, ngay sau đó người cũng xảy ra chuyện.”
“Cho nên? Ngươi cảm thấy là cô làm?”
“Thần không biết.”
Chúc Vân Cảnh cười giễu: “Được, ngươi giỏi lắm, cô đúng là đã coi nhẹ ngươi, nếu như ngươi muốn gán chuyện này lên thân cô thì cứ việc làm đi! Cô quả thực muốn nhìn thử xem đến cùng ngươi định làm gì!”
Hạ Hoài Linh cau mày, đang định nói thêm gì đó, thì thân thể Chúc Vân Cảnh đốt nhiên chấn động, một giây sau nhắm mắt lại ngã xuống.
Phía sau vang lên tiếng hét của Vương Cửu, Hạ Hoài Linh theo bản năng đưa tay ra, đỡ lấy Chúc Vân Cảnh. Mùi hương của long diên hương ập tới, Hạ Hoài Linh cúi đầu, dùng sức ôm chặt người té xỉu ở trong ngực mình. Trong nháy mắt hắn liền phát hiện ra trong khoảnh khắc đó, nhịp tim đập của chính mình đột nhiên dâng tới cuống họng.