Hoàng Đường - Tắc Mộ

Chương 14

"Theo lời Hoài Vương điện hạ ngài nói, ngài khống chế được Độc Cô Hận rất dễ dàng, nhưng với Tả cô nương... không, với Hoài vương phi điện hạ có vấn đề."

Trong thư phòng Hoài vương phủ, Tạ Hưng Thế ngồi đối diện một thanh niên dung mạo đoan chính, tuổi tác hắn không lớn, nhưng lại để hai chòm râu trông hơi buồn cười, chính là Đại Lý Tự thiếu khanh hiện giờ, Chu Tuấn Hựu.

Tạ Hưng Thế nói: "Ừm."

"Chuyện này quả thực rất kỳ lạ." Chu Tuấn Hựu vươn tay vuốt hai chòm râu của mình, khó hiểu: "Thái tử phi là tỷ tỷ ruột của nàng ta, bất luận thế nào nàng ta cũng không nên đứng về phía ngài. Cho dù nàng ta nhận ra thái tử phi đang hại mình, thì cũng không đến mức liên thủ với ngài. Một đại tiểu thư mười sáu tuổi, sao có thể suy nghĩ nhiều như vậy..."

Tạ Hưng Thế nói: "Ta cũng rất nghi ngờ. Ban đầu ta cho rằng đây là bẫy trong bẫy, nhưng đến giờ nàng ấy vẫn chưa làm gì, ngoại trừ nhiều chuyện hơn chút thì cũng xem như an phận."

Chu Tuấn Hựu khá hứng thú nói: "Nhiều chuyện hơn chút?"

Tạ Hưng Thế không kể việc Tả Xu Tĩnh rất hứng thú với thái hậu, chỉ nói qua loa: "Nàng ấy khuyên ta nạp Bích Vân làm thiếp, còn nghe ngóng về người trong lòng của ta."

Chu Tuấn Hựu đảo mắt, sau đó đột nhiên bật cười: "Thì ra là vậy."

Tạ Hưng Thế liếc hắn một cái, nói: "Thiếu khanh đại nhân có cao kiến gì?"

Vẻ mặt Chu Tuấn Hựu hàm chứa ý cười, nói: "Nếu ta đoán không sai, Hoài vương phi điện hạ... thích vương gia ngài."

Điều này ngược lại khiến Tạ Hưng Thế khá kinh ngạc, hắn nhướng mày, nói: "Thích bổn vương?"

Chu Tuấn Hựu nói: "Đúng vậy. Vì vương gia mà phản bội tỷ tỷ của mình, vứt bỏ Độc Cô Hận, chuyện này rất không hợp lý. Nếu không phải nàng ta có cái bẫy lớn hơn, vậy khả năng duy nhất chính là nàng ta đã yêu vương gia. Giống như thái tử phi sau khi gả cho thái tử, có thể vì thái tử mà tính kế cả muội muội ruột của mình, sau khi vương phi gả cho ngài, tất nhiên cũng có thể vì ngài mà tính kế tỷ tỷ của mình."

Tạ Hưng Thế không đồng tình: "Vậy cũng có thể là vì tình hình của bổn vương quyết định tình hình của nàng ấy."

Chu Tuấn Hựu nói: "Vậy Độc Cô Hận thì tính thế nào? Theo tình báo trước đây của chúng ta, vương phi và Độc Cô Hận hẳn là có gì đó, nhưng sau khi gặp vương gia, vương phi lại đột nhiên đổi chủ ý..."

"Ha." Tạ Hưng Thế cảm thấy buồn cười: "Ngươi muốn nói, vương phi nhất kiến chung tình với bổn vương?"

Chu Tuấn Hựu vuốt râu, nói: "Cũng chưa chắc là nhất kiến chung tình. Không phải vương gia nói vương phi biết không ít về ngài sao? Có lẽ trước đây vương phi đã khá sùng bái ngài, sau lần gặp đầu, cảm giác sùng bái này liền biến thành thích. Sự khác biệt giữa nữ tử và nam tử, luôn rất lớn đó... Đặc biệt là một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi chưa hiểu chuyện đời thế này, thích một người rất dễ, sau khi thích thì càng muốn làm nhiều việc cho người đó hơn."

Hoài Vương - không chút kinh nghiệm yêu đương - trầm mặc giây lát, nói: "Nhưng nàng ấy khuyên ta nạp thiếp nhiều, sinh con đẻ cái."

"Đây là cố tình thăm dò ngài đó." Chu Tuấn Hựu nói: "Lời này tất nhiên không phải thật lòng, ngài nói không nạp thiếp, nàng ta nhất định rất vui vẻ."

Hoài Vương nhớ lại biểu cảm của Tả Xu Tĩnh khi đó, hai mắt mở to, không thể tin nổi, quả thực có vài phần mừng rỡ.

Ừm... Hoài Vương điện hạ lập tức có chút do dự, nói: "Chuyện này không thể kết luận như vậy, Tả Xu Tĩnh vẫn không thể không đề phòng."

1

"Đương nhiên." Chu Tuấn Hựu cười: "Có điều nếu Hoài vương phi điện hạ thực sự ái mộ ngài, ngài cũng không thể không cân nhắc chút, ngày ngày ngủ ở thư phòng không phải chuyện tốt, huống hồ tốt xấu gì ngài cũng đã hai mươi mốt, quả thực nên thành thân rồi."

Hoài Vương miễn cưỡng nói: "Ừm."

Chu Tuấn Hựu nói: "Hiện giờ Độc Cô Hận đã bị đưa về Tháp Đạt, cũng có người canh chừng, chỉ là nghe nói, mấy dư nghiệt chưa bị diệt trừ của Triệu gia phía Nam năm đó gần đây lại bắt đầu rục rịch, mấy huyện nhỏ đã có chút động tĩnh."

Hoài Vương lười biếng tựa vào ghế, mân mê chiếc nhẫn ngọc trong tay, nói: "Đến một thiếu khanh như ngươi còn biết chuyện này, phụ hoàng và hoàng huynh tất nhiên cũng biết. Phụ hoàng sẽ không phái ta xuất binh, ta hà tất phải quan tâm mấy chuyện này."

"Cũng phải." Chu Tuấn Hựu thở dài: "Binh bộ ngày nào cũng một đống việc, Thường tướng quân lại nhàn nhã hơn, lâu lắm không gặp ngài ấy rồi, bây giờ ngài ấy không còn ở kinh thành nữa?"

Hoài Vương gật đầu: "Cao Nghĩa là người của ta, chuyện này cả thiên hạ đều biết, phụ hoàng cũng sẽ không để hắn xuất binh. Dư nghiệt Triệu gia chẳng qua chỉ tập trung ở gần huyện Ngọc Truỵ, phụ hoàng phái Vương Mậu Đức đến Chu Châu kiểm tra, Cao Nghĩa đã lén đi theo rồi."

Chu Tuấn Hựu hơi kinh ngạc: "Chuyện này mà bị phát hiện thì hỏng, Thường tướng quân thật lớn gan."

Hoài Vương buồn cười: "Cao Nghĩa không phải nổi danh vì lớn gan sao? Huống hồ trước giờ Vương Mậu Đức nhát gan, nếu Cao Nghĩa kề đao lên cổ hắn, hắn không đồng ý cũng phải đồng ý. Nếu bị phát hiện, cả hắn và Cao Nghĩa đều không thoát tội, hắn không thể không che giấu cho Cao Nghĩa."

Chu Tuấn Hựu nói: "Chuyện này cũng tốt. Mặc dù dư nghiệt Triệu gia không đông nhưng vẫn có chút uy tín ở phía Nam, được ủng hộ nhiều cũng là phiền phức, ta đúng là lo lắng thừa."

Hoài Vương cất chiếc nhẫn kia vào lại thắt lưng, thản nhiên nói: "Hầu hết những người đi lần này đều là người của Phó tướng quân, tháng trước Phó tướng quân vừa mừng đại thọ sáu mươi, ta cũng dự tiệc, thấy ông ấy tinh thần phấn chấn, bảo đao chưa mòn. Tử Hậu không cần lo lắng."

Tử Hậu là tự của Chu Tuấn Hựu, bất cứ khi nào Hoài Vương gọi tên tự của hắn thì đều có ý trêu đùa. Chu Tuấn Hựu cười cười lắc đầu, nói thêm vài chuyện trong Cửu Tự. Thấy sắc trời tối dần, hắn định cáo từ, nhưng Hoài Vương nói: "Ở lại ăn bữa cơm cũng không vấn đề gì, bổn vương cho mời vương phi đến, Tử Hậu tinh mắt, có thể xem thử vương phi có thực sự thích bổn vương không."

Chu Tuấn Hựu nói: "Đương nhiên là được, chỉ là không biết vương phi điện hạ có cảm thấy không vui không. Dù sao vương phi cao quý, phải dùng bữa với một hạ quan như ta, ít nhiều cũng sẽ hạ thấp vương phi."

Tạ Hưng Thế nhếch môi nói: "Nàng ta lại không có tính khí đó."

Chu Tuấn Hựu buồn cười: "Vương gia và vương phi mới thành thân hai ngày, sao vương gia có thể khẳng định như vậy."

Hoài Vương không tranh luận với hắn, chỉ sai người đi gọi Tả Xu Tĩnh, đồng thời nói cho nàng biết Đại Lý Tự thiếu khanh cũng ở đây. Người đi bẩm báo quay về rất nhanh, nói rằng vương phi vốn đang nghỉ ngơi, nghe xong thì rất kinh ngạc, lập tức sửa soạn, tựa như rất xem trọng. Hoài Vương có chút đắc ý liếc Chu Tuấn Hựu, thế nào, bổn vương đã nói mà!

Chu Tuấn Hựu càng buồn cười gật gật đầu, vương gia có ý gì đây?

Chu Tuấn Hựu và Hoài Vương đợi trong phòng chưa bao lâu thì Tả Xu Tĩnh tới, nàng quả nhiên ăn mặc khá trịnh trọng, không hề qua loa.

Tả Xu Tĩnh có chút hiểu biết về Chu Tuấn Hựu, mặc dù Chu Tuấn Hựu chỉ là một Đại Lý Tự thiếu khanh, nhưng với tuổi tác của hắn, có thể đi đến bước này đã là không dễ. Phụ thân của Chu Tuấn Hựu từng là thầy của Hoài Vương, học sinh không nhiều nhưng đều có quan hệ tốt với Hoài Vương, trên đường Hoài Vương chinh chiến ít nhiều cũng giúp bày mưu tính kế, nhưng cũng thương vong không ít, hơn nữa còn bị hoàng thượng hoặc vô tình hoặc cố ý đàn áp. Hiện giờ người vẫn bình an sống sót trong cung, hơn nữa ngoài mặt vẫn giao hảo với Hoài Vương, cũng chỉ còn vị Đại Lý Tự thiếu khanh Chu Tuấn Hựu này và Binh bộ Thị trung Ngô An Hoà thôi.

Thấy Tả Xu Tĩnh, Chu Tuấn Hựu quy củ hành một lễ: "Tham kiến vương phi điện hạ."

Tả Xu Tĩnh vội vàng nói miễn lễ, sau đó nói: "Nghe đại danh Chu đại nhân đã lâu, bây giờ được gặp, quả nhiên thiếu niên tuấn tài."

2

Chu Tuấn Hựu: "..."

Vị vương phi này còn nhỏ hơn hắn không ít, sao ngữ điệu khách khí này lại thuần thục như trưởng bối vậy chứ?

Đã sớm lĩnh giáo bản lĩnh kỳ lạ này của vương phi nhà mình, Hoài Vương khẽ cười một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, Chu Tuấn Hựu cũng chỉ có thể cười nói: "Đa tạ vương phi điện hạ."

Hoài Vương nói: "Được rồi, không cần khách khí nữa, ngồi xuống dùng bữa đi."

Tả Xu Tĩnh lại cười với Chu Tuấn Hựu rồi ngồi xuống, trên chiếc bàn tròn lớn chỉ có ba người bọn họ. Tả Xu Tĩnh khẽ chớp mắt, chỉ đợi Hoài Vương động đũa, nào ngờ Hoài Vương gắp đồ ăn xong, vậy mà lại đặt vào trong bát Tả Xu Tĩnh trước.

Tả Xu Tĩnh rất kinh ngạc, ngước mắt liếc nhìn Hoài Vương, chỉ thấy vẻ mặt Hoài Vương điềm tĩnh, không khỏi có chút kinh hỉ nói: "Đa tạ vương gia."

Chu Tuấn Hựu bất động thanh sắc quan sát biểu cảm trên mặt Tả Xu Tĩnh, thấy nàng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là mừng rỡ, cuối cùng lại có vài phần cảm thán. Biểu cảm đó như yên lòng, nhưng yên lòng cái gì đây, xuất hiện trên mặt Tả Xu Tĩnh không hợp lý chút nào, vì thế hắn chỉ có thể phán đoán là sự vui vẻ khi mãn nguyện.

Lộ ra biểu cảm như vậy, Hoài vương phi này sao có thể không thích Hoài Vương chứ.

Sau đó Hoài Vương thỉnh thoảng lại nói vài ba câu với nàng hoặc Chu Tuấn Hựu, nàng cũng nghiêm túc lắng nghe, ánh mắt vẫn luôn di chuyển trên mặt Hoài Vương, sự quan tâm này vừa nhìn là thấy.

Sau bữa tối, Tả Xu Tĩnh biết Hoài Vương và Chu Tuấn Hựu nhất định có lời muốn nói nên rời đi trước. Trong toàn bộ quá trình ăn, cử chỉ của Tả Xu Tĩnh rất chuẩn mực, gần như không mở miệng, nhưng chỉ cần Hoài Vương và Chu Tuấn Hựu đặt đũa xuống nói chuyện thì nàng nhất định cũng sẽ dừng đũa, chăm chú lắng nghe. Nếu không phải ái mộ Hoài Vương, vậy rõ ràng chỉ có thể liên quan đến thói quen lâu năm.

Mà chỉ cần chạm mắt nhau, nàng nhất định sẽ mỉm cười lễ phép, hoàn toàn không lấy lệ.

Qua bữa cơm, trong lòng Chu Tuấn Hựu khá có hảo cảm với vị Hoài vương phi này.

Trước kia thái hậu ban hôn, đám người Chu Tuấn Hựu bọn họ đều không có hảo cảm với Tả Xu Tĩnh, chỉ coi nàng là quân cờ của Tả Xu Nhàn, nhưng giờ thấy nàng có dấu hiệu quay đầu, còn như ái mộ Hoài Vương, thêm vào đó là cử chỉ trịnh trọng, rất khó khiến người khác ác cảm.

Hoài Vương khẽ nhấp một ngụm rượu, nói: "Tử Hậu có nhìn ra gì không?"

Chu Tuấn Hựu nói: "Nhìn ra một chút. Vương phi vẫn luôn quan sát vương gia, trên mặt còn mang ý cười mãn nguyện, có thể thấy là rất thích vương gia."

Hoài Vương nhíu mày, nói: "Ồ."

Chu Tuấn Hựu nói tiếp: "Tả gia không phải danh môn vọng tộc, không ngờ gia giáo lại tốt như vậy, lời nói cử chỉ của vương phi còn chuẩn mực hơn phần lớn nữ tử ta từng gặp."

Hoài Vương nói: "Ừm, còn tốt hơn tỷ tỷ nàng ấy một chút."

Chu Tuấn Hựu nhân cơ hội nói: "Vương gia không phiền thì quan sát vương phi nhiều hơn chút, nếu nàng ta thực sự có ý với vương gia, hơn nữa không phải người của thái tử, vương gia đừng ngại để nàng ta trở thành vương phi danh xứng với thực."

Hoài Vương nói: "Tử Hậu cũng lo lắng chuyện sinh con đẻ cái của bổn vương rồi?"

Chu Tuấn Hựu xua xua tay: "Cũng không hẳn, chỉ là cảm thấy bên cạnh vương phi ít người thân thiết."

Hoài Vương lại không nhiều lời, chỉ lắc đầu nói: "Nếu tiếp tục ngoan ngoãn, nàng ấy sẽ vĩnh viễn là nữ chủ nhân duy nhất trong Hoài vương phủ, có điều cũng chỉ dừng lại tại đó."

Chu Tuấn Hựu biết Hoài Vương không thích người khác nói quá nhiều về chuyện này, chỉ đành kịp thời dừng lại: "Vậy hạ quan cáo từ trước. Đợi khi Binh bộ bận việc xong, hạ quan sẽ cùng Ngô đại nhân tới Hoài vương phủ một chuyến."

Hoài Vương gật đầu, nói: "Đúng rồi, quan hệ giữa ngươi và Ngu Bất Tô có phải khá tốt?"

Chu Tuấn Hựu nói: "Tạm được, người này rất khéo đưa đẩy, văn võ toàn triều không ai không có quan hệ tốt với hắn."

"Ừm, ngày mai ngươi bảo hắn đi hỏi La thái y, xem bệnh phong hàn của thái hậu sao rồi." Hoài Vương nói: "Hôm qua bổn vương vào cung, nghe nói thái hậu bị nhiễm phong hàn."

Chu Tuấn Hựu nghi hoặc: "Sao vương gia lại đột nhiên quan tâm tới sức khoẻ thái hậu?"

Hoài Vương nói: "Dù sao cũng là thái hậu ban hôn cho ta, quan tâm một chút là điều cần thiết."

Chu Tuấn Hựu nói: "Ừm, vậy ngày mai ta đi tìm Ngu đại nhân."

Hoài Vương gật đầu, không nói thêm nữa.
Bình Luận (0)
Comment