Ngày hôm sau Tả Xu Tĩnh dậy từ rất sớm, chỉ vì ngày thứ ba là ngày hồi môn. Hoài Vương đã thượng triều như thường lệ, thân phận hắn tôn quý, không cần đi theo, nhưng cũng không hề thờ ơ mà cho người chuẩn bị không ít lễ vật đưa về Tả gia.
Kết quả trên đường quay về, Tả Xu Tĩnh bắt gặp chút chuyện ngoài ý muốn.
Thân là vương phi, Tả Xu Tĩnh tất nhiên phải ngồi kiệu xuất hành. Từ Hoài vương phủ đến Tả gia có hai đoạn đường có thể đi, một đoạn đường gần và hẹp hơn chút, đoạn còn lại thì là đường lớn rước dâu ban đầu, hơi quanh co nhưng rất rộng, người hai bên đường cũng nhiều.
Lần này về nhà không cần phô trương, Tả Xu Tĩnh tỏ ý đi đường gần là được, không cần tốn nhiều thời gian đi đường vòng, tuy nhiên khi đi đến một con hẻm, phía đối diện cũng có một chiếc kiệu đi tới.
Đường hẹp, phải có một bên nhường đường mới được, nhưng khi nhìn quy cách chiếc kiệu, các hạ nhân nhất thời lại không biết nên để ai nhường ai.
Tả Xu Tĩnh đang mơ màng ngồi trong kiệu, đột nhiên Châu Nhi ở bên ngoài nhẹ giọng nói: "Vương phi điện hạ, đối diện là Thái Thường khanh của chùa Quang Lộc, Ngu Bất Tô đại nhân, chúng ta nhường hay là không nhường?"
Tả Xu Tĩnh mơ màng dụi mắt, nói: "Ngu Bất Tô?"
Cứ cảm thấy hơi quen tai.
Châu Nhi còn chưa kịp trả lời, vị Ngu đại nhân ở đối diện đã đột nhiên xuống xe ngựa, sau đó cao giọng nói: "Hạ quan Ngu Bất Tô, tham kiến Hoài vương phi điện hạ."
Tả Xu Tĩnh bị giọng nói này gọi cho tỉnh, nàng vội vàng ngồi thẳng lưng, không vén rèm lên, chỉ nói: "Ngu đại nhân đa lễ rồi."
Ngu Bất Tô nói: "Hoài vương phi điện hạ, ta và lệnh huynh đã lâu không gặp, vô cùng nhớ nhung, không biết huynh ấy có khoẻ không?"
Người này sao đã bắt đầu nhiệt tình hồi tưởng chuyện cũ với bản thân rồi?!
Tả Xu Tĩnh rất cạn lời, chỉ đành vén rèm lên nói: "Gia huynh vẫn rất khoẻ mạnh, đa tạ Ngu đại nhân hỏi thăm."
Vén rèm lên, Tả Xu Tĩnh nhìn thấy khuôn mặt của người đối diện. Đó là một nam nhân gần ba mươi tuổi, da trắng, khoé mắt hơi xếch, khoé miệng treo ý cười, là một khuôn mặt khá linh khí, nhưng nụ cười đó lại vô cớ khiến người khác cảm thấy hơi kỳ lạ, quan trọng nhất là, khuôn mặt này rất quen mắt.
Ngu Bất Tô cười híp mắt tiến lên hai bước, Tả Xu Tĩnh nhìn thấy trong lông mày hắn ta có một nốt ruồi khá bắt mắt, đột nhiên nhớ ra người này là ai.
Thiên Sư, bằng hữu của ca ca Bùi Tắc của Tả Xu Tĩnh, họ Ngu tên Bất Hình, có một đệ đệ tên Ngu Bất Tô. Tả Xu Tĩnh chỉ từng gặp hắn ta hai lần, hai người gần như chưa từng nói chuyện, chỉ nhớ người đó luôn cười híp mắt, trong lông mày có nốt ruồi. Tả Xu Tĩnh cảm thấy rất đặc biệt, từng hỏi ca ca của mình nhưng lại bị Ngu Bất Tô nghe thấy. Ngu Bất Tô lớn hơn nàng ba tuổi, lúc đó kiêu ngạo sờ lông mày của mình, nói: "Cái này của ta gọi là giấu ngọc trong tổ, có phúc khí đó!"
Về sau ký ức của Tả Xu Tĩnh về người này mờ nhạt dần, chỉ nhớ cái gì mà giấu ngọc trong tổ, bây giờ vừa gặp liền hoàn toàn nhớ lại.
Ngu Bất Tô nói: "Ài, đúng là đã lâu không gặp! Lần trước gặp vương phi, vương phi vẫn còn rất nhỏ! Vậy mà bây giờ đã là Hoài vương phi rồi!"
Tả Xu Tĩnh gượng gạo kéo khoé môi: "Đúng vậy."
Ánh mắt của Ngu Bất Tô hơi đổi, đột nhiên vươn tay sờ lông mày của mình, nói: "Lúc đó mặc dù vương phi rất nhỏ, nhưng lại nói nốt ruồi mọc trong lông mày của hạ quan rất thú vị, nói là giấu trứng ngỗng trong tổ."
Tả Xu Tĩnh: "?"
Nàng ngẩn người giây lát, nói: "Không phải giấu ngọc trong tổ sao?"
Ngu Bất Tô đột nhiên vỗ tay, nói: "Đúng vậy đúng vậy, là hạ quan nhớ nhầm rồi! Ài, vương phi điện hạ, hạ quan quả thực rất muốn ôn lại chuyện cũ với người đó!"
Bọn họ có chuyện cũ gì để ôn?
Tả Xu Tĩnh vô cùng bất lực, chỉ có thể nói qua loa: "Nếu có cơ hội..."
"Dù sao thì tuế nguyệt trường thệ, miễn tắc bái chi." Ngu Bất Tô cười nói.
Tả Xu Tĩnh đột nhiên mở to mắt, nhìn Ngu Bất Tô với vẻ khó tin.
Tuế nguyệt trường thệ, miễn tắc bái chi, đây là hai dòng chữ Bùi Tắc đích thân đề trong tiểu viện Bùi gia, hai chữ Tắc Bái ám chỉ tên của Bùi Tắc, là lời Bùi Tắc động viên bản thân. Khi đó Bùi gia có rất ít người ra vào, câu nói này cũng không xuất sắc nên rất ít người biết. Sau này Bùi Đông Tĩnh gả vào hoàng cung, Bùi gia tu sửa, hai dòng chữ này cũng biến mất không thấy.
Tại sao Ngu Bất Tô lại đột nhiên đọc hai câu này lên?!
Tả Xu Tĩnh nhớ đến người ca ca Thiên Sư thần bí của Ngu Bất Tô, Ngu Bất Hình, đột nhiên vừa kinh ngạc vừa có chút mong chờ, nhưng nàng không dám mạo hiểm tin tưởng người này, chỉ có thể nói: "... Ngu đại nhân nói rất đúng. Hiện giờ gia huynh không ở kinh thành, ngài muốn gặp huynh ấy..."
"Mặc dù lệnh huynh không thể thường xuyên ở bên cạnh người, nhưng nhìn thấy người hiện giờ, thiết nghĩ cũng rất yên lòng." Ngu Bất Tô mỉm cười nói.
Câu này khiến hốc mắt Tả Xu Tĩnh nhất thời nóng lên, Châu Nhi ở bên cạnh lại rất nghi hoặc. Rõ ràng sau hôn sự thiếu gia đã yên ổn quay về Phong Châu, tại sao Ngu Bất Tô lại nói như thể thiếu gia chết rồi vậy?
Tả Xu Tĩnh ổn định cảm xúc, nói: "Ừm."
Ngu Bất Tô quay người, lấy một cái hộp từ trong xe ra, lại tiến lên trước vài bước, hai tay đưa cho Bích Vân vẫn luôn lạnh mặt đứng một bên, nói: "Trước đó ta không thể đến dự hôn yến của vương phi và vương gia, bây giờ bù lại quà mừng, chúc Hoài vương điện hạ và Hoài vương phi điện hạ bách niên hảo hợp, trường trường cửu cửu."
Bích Vân liếc nhìn hộp quà một cái, Tả Xu Tĩnh nói: "Bích Vân, đưa hộp quà cho ta đi."
Bích Vân chỉ đành đưa cho Tả Xu Tĩnh, Tả Xu Tĩnh cầm hộp quà, cảm ơn Ngu Bất Tô một tiếng, sau đó hạ lệnh rời khỏi con hẻm nhường Ngu Bất Tô đi trước. Nhưng Ngu Bất Tô xua xua tay, nói: "Dù sao hạ quan cũng không đến kịp để thượng triều, không đi nữa, lát nữa xin nghỉ là được."
Sau đó quay về trong xe, quả nhiên rời khỏi con hẻm nhỏ rất nhanh.
Tả Xu Tĩnh hạ rèm xuống, bình tĩnh bảo kiệu phu đi tiếp, bản thân ngồi trong kiệu kích động một hồi mới run rẩy vươn tay mở hộp quà kia ra.
Trong hộp quà là một thỏi vàng rất bình thường, bên trên khắc một hàng chữ: Tuế nguyệt trường thệ, miễn tắc bái chi. Ti nhân khứ nhật, nguyệt thượng Tây lâu.
Câu này vừa nhìn đã thấy không may, người không hiểu chuyện cho dù nhìn thấy cũng không nhìn ra điều gì, nhưng Tả Xu Tĩnh vừa nhìn đã hiểu, đây rõ ràng là bảo nàng vào đêm ngày giỗ Bùi Tắc, quay về tiểu viện Bùi gia!
Ngày giỗ Bùi Tắc là hai ngày sau, nhưng muốn nàng nửa đêm trốn đi, độ khó hơi cao rồi...
Tả Xu Tĩnh rất đau đầu, cũng không nghĩ ra Ngu Bất Tô biết bản thân chính là thái hậu bằng cách nào, chỉ có thể đóng hộp quà lại trước.
Sau đó không chút trắc trở quay về Tả gia, lễ vật Hoài Vương sai người đưa đã đến trước Tả Xu Tĩnh, Ôn Xảo Giai đã sớm nhìn thấy mấy lễ vật kia, thấy lễ vật phong phú đủ loại liền biết Hoài Vương có lẽ đối xử với Tả Xu Tĩnh không tồi, lập tức yên tâm hơn nhiều.
"Hạo Vũ và A Ninh đã quay về Phong Châu, cha con cũng thượng triều sớm rồi, trong nhà chỉ còn mình ta." Ôn Xảo Giai nâng mặt Tả Xu Tĩnh nhìn trái ngó phải, cảm thán một câu: "Thành thật mà nói, a nương vẫn luôn lo lắng không biết con có gặp chuyện ở Hoài vương phủ không, bây giờ thấy con vẫn bình an, sống chung với Hoài Vương cũng rất tốt, a nương cũng yên tâm rồi."
Tả Xu Tĩnh trấn an: "Nương, người yên tâm đi, con và Hoài Vương điện hạ ở chung rất tốt."
Ôn Xảo Giai liên tục gật đầu, nói: "Nương chỉ sợ con vẫn nhớ mong..."
Nói đến đây, Ôn Xảo Giai ngừng lại.
Mặc dù trong phòng không còn ai khác, nhưng Ôn Xảo Giai cũng không muốn nhắc đến chuyện trước kia Tả Xu Tĩnh có ý trung nhân nữa, chỉ sợ tai vách mạch rừng.
Tả Xu Tĩnh đột nhiên nhớ đến lời mời của Ngu Bất Tô, vì thế nàng hạ thấp giọng nói: "Nương, không giấu người, con và người đó, vẫn chưa hoàn toàn cắt đứt."
Ôn Xảo Giai bị doạ cho mở to mắt, nói: "A Tĩnh! Con đúng là làm loạn!"
"Nương yên tâm, chỉ là con chưa có thời gian và cơ hội nói rõ với huynh ấy thôi. Lần này huynh ấy hẹn gặp con, con định gặp huynh ấy lần cuối, nói rõ mọi chuyện rồi bảo huynh ấy rời khỏi kinh thành." Tả Xu Tĩnh nắm tay Ôn Xảo Giai, nhìn thẳng mắt bà, thẳng thắn nói: "Con và huynh ấy đã không còn quan hệ gì nữa, chỉ sợ huynh ấy cứ ở lại kinh thành sẽ không tốt cho con, nói không chừng ngày nào đó lại xảy ra chuyện... Nương, người nhất định phải giúp con."
Ôn Xảo Giai trước giờ là người không có chủ ý, vô cùng hoảng loạn, nghe Tả Xu Tĩnh nói rằng sau này có thể sẽ ảnh hưởng đến nàng liền càng lo lắng, chỉ có thể liên tục gật đầu: "Được... Nhưng ta, ta phải giúp con thế nào?"
Tả Xu Tĩnh nói: "Sáng sớm ngày kia, nương cho người tới đưa thư, nói rằng người cảm thấy không khoẻ nên muốn gặp con. Con sẽ ở cạnh người một ngày, đêm đó con sẽ ra ngoài."
Ôn Xảo Giai căng thẳng nói: "Vậy con phải nói cho nương biết con muốn đi đâu, nếu con xảy ra chuyện..."
Tả Xu Tĩnh nhất thời do dự.
Hiện giờ Bùi gia đã bị tháo dỡ, một bên trở thành quán trà, bên còn lại thành nhà hoang. Dựa vào vị trí tiểu viện được khắc chữ thì có lẽ ở nhà hoang, Tả Xu Tĩnh ngẫm nghĩ, vẫn là nói: "Quán trà Duyệt Gia ở phường Thăng Bình phố Chu Tước."
Ôn Xảo Giai nói: "Hết ngày là quán trà đóng cửa, các con muốn đi đâu?"
Lúc này Tả Xu Tĩnh mới nhớ ra chuyện này, nói: "Chúng con sẽ tự có cách. Người đừng hỏi nhiều nữa."
Ôn Xảo Giai chỉ đành gật đầu, nhưng tinh thần vẫn không yên. Bản thân Tả Xu Tĩnh cũng rất căng thẳng, không dám nói nhiều, chỉ trấn an Ôn Xảo Giai vài câu rồi cùng ăn cơm trưa. Buổi trưa Tả Văn Đạo quay về, thấy nàng vẫn yên ổn cũng rất vui, hỏi nàng có quen ở Hoài vương phủ không. Tả Xu Tĩnh đương nhiên nói rằng bản thân sống rất tốt, nhìn vẻ mặt của Tả Văn Đạo, dường như không hoàn toàn tin tưởng, nhưng vẫn gật đầu nói: "Sáng nay sau khi thượng triều, Hoài Vương còn tới chào ta một tiếng."
Tả Xu Tĩnh nói: "Vương gia đã nói gì?"
"Không có gì, chỉ là mấy lời khách sáo." Tả Văn Đạo xoa đầu Tả Xu Tĩnh, vẫn là câu đó: "Ở trong Hoài vương phủ, mọi điều phải cẩn thận."
Tả Xu Tĩnh gật gật đầu, thấy thời gian không còn sớm nữa liền lên kiệu, quay về Hoài vương phủ.
Sau khi quay về Hoài vương phủ, Tả Xu Tĩnh về phòng định tẩy trang, nhưng lại nghe Châu Nhi nói, vừa rồi khi đi đun nước nóng cho nàng, nàng ta thấy Chu đại nhân lại tới.
Tả Xu Tĩnh rất nghi hoặc, thầm nghĩ mặc dù quan hệ giữa Chu Tuấn Hựu và Hoài Vương không tệ, nhưng cũng không đến mức ngày nào cũng đến phủ, lẽ nào gần đây có chuyện gì?
Nàng liền bảo Châu Nhi mang nước nóng xuống trước, bản thân rời khỏi phòng. Bích Vân theo sau nàng, cũng không nói gì.
Tả Xu Tĩnh lững thững đến bên ngoài thư phòng Hoài Vương, liếc nhìn Bích Vân một cái, trực giác cho biết cuộc nói chuyện giữa Hoài Vương và Chu Tuấn Hựu có liên quan đến Bùi Đông Tịnh ở trong cung. Nàng dứt khoát áp tai lên khe cửa, mơ hồ nghe thấy gì mà "La thái y cũng...".
Còn chưa nghe rõ, Bích Vân đã khẽ ho một tiếng, sau đó hai hạ nhân kinh ngạc nhìn thấy hành động của vương phi ngoài thư phòng liền cao giọng nói: "Tham kiến vương phi điện hạ!"
Bên trong lập tức yên tĩnh, Tả Xu Tĩnh chỉ có thể nói: "Vương gia, thần thiếp từ nhà quay về, nên tới thỉnh an."
Hoài Vương lãnh đạm nói: "Biết rồi, nàng quay về đi."
Tả Xu Tĩnh đáp lại một tiếng, nhíu mày rời đi, nàng nghĩ, La thái y?
Lẽ nào là La Nghĩa?
La Nghĩa là ngự y trong cung, thỉnh thoảng nàng có chút bệnh đều là La Nghĩa khám cho nàng.
Ấn tượng của Tả Xu Tĩnh với La Nghĩa không tệ, mặc dù người này còn trẻ nhưng tướng mạo thành thật, cũng rất siêng năng, mỗi lần nàng tuyên đều đến rất nhanh, không phải kiểu người lờ đờ lay lắt qua ngày, còn thường chủ động khám lại cho nàng, phòng ngừa bệnh tình tái phát.
Lần này Lưu Ly nói dối rằng nàng nhiễm phong hàn, cũng không biết là qua mắt La Nghĩa thế nào, nhưng nghe Hoài Vương và Chu Tuấn Hựu nhắc đến La Nghĩa, lẽ nào La Nghĩa cũng đã phát giác ra điều gì đó không đúng?!
Tả Xu Tĩnh lập tức kích động, nghĩ sau khi Chu Tuấn Hựu đi nhất định phải thăm dò được gì đó từ miệng Hoài Vương.
Mà ở bên khác, Tả Xu Tĩnh vừa rời đi thì Tả Xu Nhàn đến, nói rằng lần trước khi tiễn Tả Xu Tĩnh xuất giá đã đánh rơi một chiếc vòng ngọc yêu thích ở nhà, bây giờ đột nhiên nhớ ra, không quan tâm có đúng lúc không đã nói với hoàng hậu và thái tử một câu, sau đó nhanh chóng về tìm vòng ngọc.
Ôn Xảo Giai vốn đang nghĩ chuyện của Tả Xu Tĩnh, tinh thần không yên, trước mặt Tả Xu Nhàn tất nhiên cũng không thể giấu được.
Chuyến đi này của Tả Xu Nhàn vốn để nghe ngóng xem Tả Xu Tĩnh đã nói gì với Ôn Xảo Giai, sau mấy lần thăm dò, Ôn Xảo Giai liền không nhịn được mà nói ra chuyện ba ngày sau Tả Xu Tĩnh muốn đi gặp "tình lang".
Tả Xu Nhàn nghe vậy thì kinh hãi, Độc Cô Hận vẫn ở kinh thành?!