Hoàng Đường - Tắc Mộ

Chương 30

Tả Xu Tĩnh nói: "Hôm nay a nương cho người tới nói với thần thiếp, mấy phản tặc ở phương Nam vô cùng ngông cuồng, mà huynh trưởng của thần thiếp còn làm huyện lệnh huyện Thái Cốc giữa Nam Châu và Phong Châu, nên a nương hơi lo lắng cho an nguy của huynh trưởng..."

Thực ra những lời này không nên nói trước mặt Chu Tuấn Hựu và Ngu Bất Tô, nhưng Tả Xu Tĩnh cũng hết cách, chỉ đành căng da đầu bày ra dáng vẻ lo lắng, nói tiếp: "Nên thiếp muốn hỏi vương gia, huynh trưởng liệu có gặp nguy hiểm không?"

Hoài Vương nhìn nàng một cái, nhíu mày: "Phó tướng quân và Tôn phó tướng đã xuất binh, cứ bảo Tả phu nhân yên tâm."

Tả Xu Tĩnh vẫn lộ vẻ lo lắng: "Nhưng, thần thiếp vẫn không yên tâm... Đúng rồi, Ngu đại nhân, không phải ngài rất giỏi xem bói sao? Huynh trưởng của ta và ngài còn có tư giao, không bằng, ngài tính cho huynh ấy một quẻ?"

Hoài Vương cảm thấy kỳ lạ: "Không phải vương phi không tin mấy thứ này sao? Tại sao còn nhờ Ngu đại nhân tính?"

"Thần thiếp chỉ cảm thấy chuyện mượn xác hoàn hồn vớ vẩn, không có nghĩa là thần thiếp không tin Ngu đại nhân mà." Tả Xu Tĩnh vô tội nói.

Hoài Vương ngẫm nghĩ: "Vậy Ngu đại nhân tính một quẻ đi."

Ngu Bất Tô đứng dậy: "Chuyện này tất nhiên không thành vấn đề, nhưng vi thần phải chuẩn bị vài thứ."

Tả Xu Tĩnh cười nói: "Cần gì thế? Có lẽ trong phủ đều có, Ngu đại nhân chỉ cần mở lời là được."

Ngu Bất Tô nói: "Vi thần cần một phòng riêng để tính..."

Hoài Vương phất tay: "Vậy đến Thiên Tư Đường đi. Đồ nghề cứ để hạ nhân chuẩn bị."

Tả Xu Tĩnh cười nói: "Đa tạ vương gia."

Hoài Vương không nói gì, Ngu Bất Tô liền hành lễ rồi ra ngoài trước, Tả Xu Tĩnh cũng theo sau. Đợi hai người đi rồi, Chu Tuấn Hựu mới cười nói: "Không ngờ vương gia lại đồng ý để Ngu đại nhân làm mấy chuyện bói toán này trong phủ, đúng là bất ngờ."

Hoài Vương gõ bàn, lãnh đạm nói: "Ngu Bất Tô cứ ở đây nói mấy chuyện vớ vẩn kia, bổn vương nghe mà đau đầu... Hơn nữa vương phi dù sao cũng là nữ tử, lo lắng cho huynh trưởng là chuyện thường tình, cứ để bọn họ làm đi."

Chu Tuấn Hựu cười cười, chuyển sang chủ đề khác. Không có Ngu Bất Tô bên cạnh, hai người có thể nói khá nhiều chuyện, rất nhanh đã quên đi chuyện của Ngu Bất Tô.

Ở một bên khác, Tả Xu Tĩnh theo Ngu Bất Tô ra ngoài, đưa Ngu Bất Tô đến Thiên Tư Đường. Vì Bích Vân luôn theo sát nên Tả Xu Tĩnh và Ngu Bất Tô gần như không nói chuyện, mà Ngu Bất Tô cũng không cần hạ nhân chuẩn bị nhiều, chỉ cần mấy thứ như giấy và hương nhang, sau đó tiến vào một căn phòng nhỏ ở Thiên Tư Đường.

Trước khi tiến vào, hắn ta cố ý bước đến bên cạnh Tả Xu Tĩnh, nói rằng huynh muội liền tâm, bảo Tả Xu Tĩnh viết họ tên Tả Hạo Vũ lên một tờ giấy trắng, mà lúc đưa giấy cho Tả Xu Tĩnh, hắn ta nhỏ giọng nói một câu: "Đợi ta ở cửa sổ sau."

Tả Xu Tĩnh khẽ mở to mắt, nhìn Ngu Bất Tô vào phòng, sau đó cố ý nói bản thân hơi mệt, đưa Bích Vân và Châu Nhi về Uẩn Thuỵ Đường, sau đó dặn Bích Vân và Châu Nhi đừng làm phiền nàng, để nàng nghỉ ngơi một lúc, đợi khi có tin tức bên phía Ngu Bất Tô thì đánh thức nàng.





Sau khi về phòng, Tả Xu Tĩnh khoá cửa trước, sau đó lập tức thay một bộ y phục thuận tiện hơn, trốn ra từ cửa sổ. Đây là kinh nghiệm từ lần trước lén trốn đi tìm Ngu Bất Tô.

Có điều nàng cũng cảm thấy rất bất lực, tại sao mỗi lần muốn gặp Ngu Bất Tô, đều có cảm giác lén lút thế chứ...

Ra từ cửa sổ là có thể trực tiếp ra từ hậu viện Uẩn Thuỵ Đường, nhưng Tả Xu Tĩnh sợ có hạ nhân đi ngang qua nên vừa đi vừa cẩn thận nhìn, cuối cùng cũng ra khỏi Uẩn Thuỵ Đường. Mà sau khi ra khỏi Uẩn Thuỵ Đường, cho dù bị nhìn thấy Tả Xu Tĩnh cũng không sợ, bởi vì hạ nhân nhiều nhất chỉ hành lễ với nàng, nào sẽ quản nàng đi đâu?

Nhưng Tả Xu Tĩnh không ngờ, vừa ra khỏi Uẩn Thuỵ Đường, nàng lại nhìn thấy Lưu Gia Vận và Đổng Tư Niên.

Lưu Gia Vận đang nói gì đó với Đổng Tư Niên, Đổng Tư Niên bĩu môi, vừa nghe vừa gật đầu lấy lệ, nhìn thấy Tả Xu Tĩnh liền lập tức hô một tiếng "biểu tẩu", sau đó xông đến, bộ dạng được cứu.

Lưu Gia Vận cũng nhìn thấy Tả Xu Tĩnh, hành lễ rồi nghi hoặc hỏi: "Sao vương phi chỉ có một mình? Thị nữ thân cận đâu?"

... Liên quan gì đến người chứ.

Tả Xu Tĩnh gượng cười, nói: "Ta bảo bọn họ tự bận việc của mình rồi, tâm trạng ta không tốt lắm, muốn đi dạo một mình."

Lưu Gia Vận cảm thấy kỳ lạ: "Sao thế? Lẽ nào cãi nhau với vương gia rồi?"

Tả Xu Tĩnh lắc lắc đầu: "Không phải. Là chuyện phương Nam, huynh trưởng ta đang làm quan ở Phong Châu. Ta và a nương hơi lo lắng cho huynh ấy."

Lưu Gia Vận không nghĩ nhiều, gật đầu: "Vậy sao... Trước đó ta cũng nghe người nhà nói qua, có điều người cũng đừng quá lo lắng, có thể có chuyện gì chứ."

Đúng là lạc quan một cách kỳ lạ.

Tả Xu Tĩnh gật đầu: "Ừm."

Đổng Tư Niên nói: "Tâm trạng biểu tẩu không tốt, vậy đệ chơi với tẩu nhé, he he he he..."

Lưu Gia Vận nhăn mặt nói: "Đã nói chỉ ra ngoài chơi trong vòng một nén hương, bây giờ con lại muốn nhân cơ hội kéo dài đúng không? Không được, quay về đọc sách!"

Đổng Tư Niên vô cùng mong chờ nhìn Tả Xu Tĩnh, chỉ mong biểu tẩu không tệ của mình sẽ giúp đỡ mình, nhưng Tả Xu Tĩnh lại nói: "Niên ca nhi quay về đọc sách đi."

Lưu Gia Vận nói: "Nếu vương phi không vui, ta cũng có thể nói chuyện với người."

Tả Xu Tĩnh vội vàng xua tay: "Thực sự không cần, ta tự đi dạo là được."

Lưu Gia Vận hiển nhiên không thực sự muốn nói chuyện với Tả Xu Tĩnh nên lại dắt Đổng Tư Niên đi, Tả Xu Tĩnh khẽ thở phào, bước về phía Thiên Tư Đường. Bên ngoài Thiên Tư Đường đương nhiên có người canh, thấy Tả Xu Tĩnh quay lại thì đều kinh ngạc, nhưng cũng không dám nói gì.

Tả Xu Tĩnh quang minh chính đại bước vào Thiên Tư Đường, rồi đổi thành chạy bước nhỏ đến cửa sổ sau căn phòng Ngu Bất Tô ở. Nàng vừa đến chưa bao lâu thì Ngu Bất Tô liền thò đầu ra, nhìn thấy nàng liền nói nhỏ: "Ngươi tới rồi."

Sau đó hắn ta lại thụt vào, đại khái là kéo gì đó đến để kê chân, một lúc sau mới nhảy từ cửa sổ ra ngoài.

Tả Xu Tĩnh khẽ nghiêng người cho hắn ta ra: "Sao hôm nay ngươi đột nhiên chạy tới đây?!"

Ngu Bất Tô nói: "Ngươi không nhìn thấy cây trâm đó sao? Ta phải giúp ngươi mau chóng khiến Hoài Vương tin ngươi là thái hậu đó!"

Gân xanh của Tả Xu Tĩnh giật giật: "Ta nhìn thấy rồi nên mới hỏi ngươi! Ngươi vội như vậy làm gì, ta không nói muốn hắn biết ta là thái hậu!"

"Lẽ nào ngươi định giấu Hoài Vương mãi?" Ngu Bất Tô kỳ quái: "Theo ta biết, Hoài Vương có ý trung nhân khác, sẽ không thích Tả Xu Tĩnh, bằng không lần trước ta cũng không để Tần Diễm Diễm lại cho ngươi một đường lui... Bây giờ có lẽ ngươi sống không hề tốt trong Hoài vương phủ, không bằng sớm ngày nói rõ cho Hoài Vương biết. Nếu biết ngươi là thái hậu, Hoài Vương nhất định sẽ rất tôn kính ngươi. Đến lúc đó cho dù hắn cưới người khác, ngươi vẫn có thể làm mưa làm gió trong Hoài vương phủ, huống hồ, tiền đồ của Hoài Vương không thể hạn định..."

Tả Xu Tĩnh cắn môi, nói: "Chuyện không đơn giản như vậy!"

Ngu Bất Tô càng khó hiểu: "Còn có thể phức tạp thế nào? Ta biết ngươi sợ Hoài Vương không tin, ngược lại liên luỵ đến ngươi, nhưng..."

"Ta sợ hắn không tin, càng sợ hắn tin!" Tả Xu Tĩnh cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có người mới nói: "Hoài Vương thích bổn cung!"

Ngu Bất Tô bị hai chữ "bổn cung" của Tả Xu Tĩnh làm cho ngẩn người, sau đó mới nhớ lại lời nàng, một lúc lâu sau, nói: "Hai chữ "bổn cung" người nói, chỉ đơn thuần là tự xưng, hay là muốn nhấn mạnh... người Hoài Vương điện hạ thích là thái hậu...?"

Tả Xu Tĩnh đen mặt nói: "Vế sau."

Ngu Bất Tô hiểu nhiều biết rộng cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh: "Sao thái hậu nương nương lại nói như vậy... Đang yên đang lành sao Hoài Vương lại thích người?!"

Tả Xu Tĩnh nói: "Dù sao thì ta có thể chắc chắn. Ngươi nhất định không được nói chuyện này cho bất cứ ai."

"Ta có nói cũng không ai tin!" Ngu Bất Tô sờ lông mày: "Chuyện này... quá khó tin rồi."

Tả Xu Tĩnh đại khái có thể hiểu được cảm nhận của Ngu Bất Tô, dù sao lúc đó người không dám tin nhất là bản thân nàng: "Tóm lại, trước tiên ngươi bắt buộc phải tin chuyện này là thật. Ngươi không được nói cho người khác, tránh ảnh hưởng đến Hoài Vương..."

Ngu Bất Tô vừa sờ lông mày vừa gật đầu, một lúc sau mới tiêu hoá được thông tin, nói: "Nhưng ta vẫn không hiểu, tại sao không thể nói cho Hoài Vương ngươi chính là thái hậu?"

Tả Xu Tĩnh kỳ quái nhìn hắn ta: "Hắn đã thích ta, vậy ta đương nhiên không thể để hắn biết ta chính là thái hậu, bằng không không phải..."

Tả Xu Tĩnh cũng không thể dám chắc Hoài Vương sẽ làm gì, nhưng vẫn do dự nhìn Ngu Bất Tô, mà Ngu Bất Tô lại nói: "Không phải sẽ mừng rỡ như điên sao! Chuyện này rất có lợi cho cả hai người đó!"

Lý lẽ này khiến Tả Xu Tĩnh ngẩn ra, nàng nói: "Như nào cơ?"

"Ngươi xem, Hoài Vương thích ngươi, nên nếu hắn biết ngươi chính là thái hậu thì nhất định sẽ rất vui mừng, sau đó đối xử tốt với ngươi, còn ngươi, quên thân phận thái hậu đi, chuyên tâm làm Hoài vương phi của ngươi, tập trung giúp đỡ Hoài Vương, bất luận là chuyện nhà hay chuyện khác. Từ giờ về sau, phu thê hoà thuận, tôn trọng lẫn nhau, không phải chuyện tốt sao?" Ngu Bất Tô nhìn nàng với vẻ kỳ lạ: "Trước kia ngươi gả vào cung chưa bao lâu thì tiên đế đã băng hà. Về sau không phải luôn cô độc trong cung sao, đáng thương biết bao, bây giờ không bằng cưa sừng làm nghé..."

Nghe đến "cưa sừng làm nghé", Tả Xu Tĩnh lặng lẽ liếc Ngu Bất Tô một cái, hắn ta kịp thời sửa lại: "Không đúng, là cải lão hoàn đồng..."

Tả Xu Tĩnh quả thực không nghe nổi nữa: "Nói tiếp!"

"Tóm lại, quay về thời trẻ, giống như sống lại một lần, có nhiều cơ hội và khả năng hơn. Mà Hoài Vương điện hạ vô tình là nam tử ưu tú nhất thiên hạ, ngươi đã là thê tử của hắn, hắn cũng thích ngươi, chuyện này có gì không tốt?" Ngu Bất Tô nhìn Tả Xu Tĩnh, nghiêm túc nói.

Tả Xu Tĩnh kinh ngạc nhìn Ngu Bất Tô, cảm thấy hắn ta nói rất có lý, nhưng một lúc sau nàng vẫn lắc đầu: "Không được, ta đã coi Hoài Vương là hoàng tôn, sao có thể làm phu thê chân chính với hắn... Chuyện này tuyệt đối không được."

Ngu Bất Tô khó hiểu: "Nhưng tuổi tác hai người tương đương nhau, sao ngươi có thể nghiêm túc coi hắn là hoàng tôn được. Huống hồ, nếu giữa ngươi và hắn không có gì, Hoài Vương cũng không đến mức thích ngươi chứ?"

Tả Xu Tĩnh rất muốn nói nàng cũng không biết tại sao, nhưng đại khái có thể đoán ra Hoài Vương nhất định đã hiểu lầm gì đó, có điều trước mắt cũng không thể giải thích tường tận cho Ngu Bất Tô, đành nói: "Tóm lại ta không muốn Hoài Vương biết ta là thái hậu!"

Ngu Bất Tô nói: "Vậy được, sau này ta đổi sách lược giúp ngươi."

Nói rồi, hắn ta lại không nhịn được nói: "Nhưng ngươi chắc chắn muốn như vậy? Ngươi không ghét Hoài Vương, cũng chưa chắc sẽ không thích Hoài Vương. Nếu cứ giấu Hoài Vương mãi, không chỉ bản thân mệt mà còn có thể sẽ đi cùng một con đường với đời trước, cả đời không có nam nhân!"

Tả Xu Tĩnh hơi hoang mang nhìn hắn ta: "Tại sao ta nhất định phải có nam nhân?"

Ngu Bất Tô ngượng ngùng lùi lại hai bước: "Ờ..."

Hắn ta nhất thời không biết nói gì, dù sao câu hỏi của Tả Xu Tĩnh cũng rất có lý, nên Ngu Bất Tô chỉ đành nói: "Tóm lại, ta thấy nếu ngươi không ghét Hoài Vương, không bằng thay đổi lập trường một chút, thử thích Hoài Vương xem."

Tả Xu Tĩnh nói: "Được rồi, ngươi mau vào đi, ta cũng phải quay về rồi. Ngươi "xuất quan" muộn chút, cho ta thời gian quay về phòng... Đúng rồi, nói thật, ngươi đã tính ra Tả Hạo Vũ bình an hay chưa?"

Ngu Bất Tô gật đầu khẳng định, rồi lại hì hục trèo vào từ cửa sổ. Tả Xu Tĩnh đứng ngây ngốc tại chỗ một lúc, xoay người về lại đường cũ. Lần này không xảy ra vấn đề gì, sau khi trèo vào trong phòng, nàng lại cởi y phục rồi nằm lên giường.

Ước chừng hai nén nhang sau, Bích Vân mới gõ cửa nói: "Vương phi, bên phía Ngu đại nhân phái người tới, nói rằng đã tính được kết quả."

Tả Xu Tĩnh đáp lại một tiếng, cho Bích Vân và Châu Nhi vào, đổi y phục đi gặp Ngu Bất Tô. Ngu Bất Tô nói một hồi, đại khái là Tả Hạo Vũ nhất định sẽ bình an vô sự, Tả Xu Tĩnh bày ra bộ dạng yên tâm, liên tục cảm tạ Ngu Bất Tô.

Thấy trời dần tối, Ngu Bất Tô và Chu Tuấn Hựu cáo từ trước. Lần này Hoài Vương không giữ hai người lại dùng bữa nữa, một mặt là Lưu Gia Vận ở trong phủ nên không tiện, mặt khác là hắn cũng không muốn giữ Ngu Bất Tô lại.

Sau khi Chu Tuấn Hựu và Ngu Bất Tô rời đi, Tả Xu Tĩnh nhìn Hoài Vương, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng kỳ lạ. Dường như lúc này nàng mới nhận ra, hiện giờ nàng quả thực có thể thích Hoài Vương. Hoài Vương đã không còn là hoàng tôn của nàng, mà là trượng phu của nàng. Trước đây nàng không nghĩ đến khả năng này, khiến nàng không có chút tình cảm nam nữ nào với Hoài Vương.

Còn Hoài Vương vừa quay đầu đã thấy Tả Xu Tĩnh đang ngây ngốc nhìn mình.

Hắn cạn lời lắc lắc đầu, thầm nghĩ, Tả Xu Tĩnh thích hắn ở điểm nào? Sao đột nhiên lại bày ra bộ dạng si tình thế chứ?

Tác giả có lời muốn nói:

Áu áu áu!
Bình Luận (0)
Comment