Hoàng Đường - Tắc Mộ

Chương 31

Khi Lưu Gia Vận và Niên ca nhi ở Hoài vương phủ đến ngày thứ sáu, Đổng Mịch cuối cùng cũng đến tìm, mới chỉ sáu ngày, cơn giận của Lưu Gia Vận đã tiêu tan không ít, nhưng vẫn làm giá không chịu gặp Đổng Mịch.

Đổng Mịch cũng khá bất lực, chỉ đành đến thư phòng Hoài Vương trước. Hai người tuỳ tiện nói chuyện vài câu, Đổng Mịch nhắc đến việc ngày mai là sinh thần mười ba tuổi của Niên ca nhi, trước đây chỉ gọi tuổi mụ, nên vốn muốn đưa Niên ca nhi về đón sinh thần. Nhưng Lưu Gia Vận thế này, hắn cũng vô cùng khó xử.

Hoài Vương ngẫm nghĩ, nói cứ để Niên ca nhi đón sinh thần ở Hoài vương phủ, bảo Đổng Mịch lúc đó lại đến, mượn danh nghĩa đón sinh thần cùng Niên ca nhi để gặp Lưu Gia Vận, thiết nghĩ Lưu Gia Vận cũng không quá tức giận nữa.

Đổng Mịch đồng ý, liên tục tạ ơn Hoài Vương rồi mới rời đi. Sau khi Đổng Mịch đi rồi, Hoài Vương liền nói chuyện này với Tả Xu Tĩnh, Tả Xu Tĩnh là biểu tẩu, nếu Niên ca nhi đón sinh thần ở Hoài vương phủ, nàng đương nhiên cũng phải sắp xếp, còn phải chuẩn bị chút quà.

Tả Xu Tĩnh lập tức đồng ý, ở trong phủ nàng rất rảnh rỗi, mỗi ngày nhiều nhất chỉ học quản lý sổ sách cùng Chương Thuẫn, thỉnh thoảng bắt gặp Đổng Tư Niên trốn ra ngoài chơi, cũng có thể nói chút chuyện với Đổng Tư Niên.

Khi Đổng Mịch đến, Đổng Tư Niên cũng đến gặp Đổng Mịch, chỉ có Lưu Gia Vận không chịu gặp hắn. Sau khi gặp Đổng Mịch, Đổng Tư Niên không muốn quay về đọc sách, bèn kéo Tả Xu Tĩnh đến hậu viện kể cho nàng nghe vài chuyện thú vị ở lớp. Nó vừa nói vừa mô phỏng, trực tiếp khiến Tả Xu Tĩnh bật cười. Phong tục tiền triều không quá khắt khe, cũng thường có nữ tử tới trường học, nhưng gia cảnh Bùi Đông Tịnh không quá tốt, chưa từng đi học chính quy, hoàn toàn do Bùi Tắc dạy nàng viết chữ đọc sách, vì thế nghe Đổng Tư Niên kể về chuyện ở lớp, nàng không chỉ cảm thấy buồn cười mà còn có chút ngưỡng mộ.

Kết quả, khi nàng đang thích thú lắng nghe thì Lưu Gia Vận tìm tới, thấy Tả Xu Tĩnh và Đổng Tư Niên cười cười nói nói thì lập tức đen mặt, bước đến: "Vương phi điện hạ đúng là có tâm hồn trẻ con, có thể nói chuyện vui vẻ với Niên ca nhi. Niên ca nhi, có phải con cảm thấy nói chuyện với tẩu tẩu là có thể tuỳ ý chơi bên ngoài không? Còn không quay về đọc sách?!"

Lời này khiến Đổng Tư Niên và Tả Xu Tĩnh đều có chút lúng túng, Đổng Tư Niên bĩu môi, nghĩ với tính cách yếu đuối ôn hoà của Tả Xu Tĩnh thì chắc chắn không thể bảo vệ mình, nào ngờ Tả Xu Tĩnh lại khẽ cười nói: "Lời này của di mẫu... Niên ca nhi đương nhiên phải chăm chỉ đọc sách, nhưng bây giờ hai người tới Hoài vương phủ làm khách, suy cho cùng không giống trong nhà, Niên ca nhi muốn chơi cũng là lẽ thường. Còn người làm chủ nhân như ta, đương nhiên cũng phải làm tròn trách nhiệm của một chủ nhân."

Lời này không có gì đặc biệt, chỉ đang nhấn mạnh bản thân mới là chủ nhân, Lưu Gia Vận là khách, thuận tiện nhắc nhở Lưu Gia Vận rằng Niên ca nhi đang ở vương phủ, cho dù nghiêm khắc ép nó thì cũng không được giáo huấn như vậy.

Đổng Tư Niên có chút kinh ngạc nhìn Tả Xu Tĩnh, mà sắc mặt vốn đã không tốt của Lưu Gia Vận lại càng đen thêm, nhưng Tả Xu Tĩnh vẫn tươi cười, bộ dạng dịu dàng, không thể nhìn ra lời này có ý khác không, nên nàng ta chỉ đành nói: "Ta chỉ sợ Niên ca nhi làm phiền vương phi điện hạ thôi."

Tả Xu Tĩnh lắc lắc đầu: "Sao có thể, người là di mẫu của ta và vương gia, Niên ca nhi là biểu đệ của chúng ta, sao có thể nói là phiền."

Ý câu này là, cho dù phiền, cũng là người đưa Niên ca nhi tới làm phiền chúng ta trước!

Lưu Gia Vận đành nói: "Niên ca nhi chơi thêm một lúc thì về đọc sách, nhớ chưa? Ngày mai còn là sinh thần của con, con lại tìm lý do quậy phá nữa cho xem!"

Tả Xu Tĩnh nghĩ cũng thấy đúng, liền bảo Đổng Tư Niên rời đi, bản thân thì đưa Bích Vân và Châu Nhi ra ngoài. Nàng không có kinh nghiệm trông trẻ, càng không biết sở thích của Đổng Tư Niên, vốn muốn tặng nó vài quyển sách, nhưng nghĩ kỹ lại, Đổng Tư Niên chỉ e vừa nhìn thấy sách đã sợ...

Nhớ lại chuyện Đổng Tư Niên muốn luyện võ, Tả Xu Tĩnh liền giúp nó mua vài quyển sách tranh, thực ra trong mắt Lưu Gia Vận thì đây đại khái là thứ không liên quan đến Đổng Tư Niên, nhưng không sao, có thể dùng danh nghĩa Hoài Vương để tặng Đổng Tư Niên...

Sau đó nàng chọn thêm vài bộ y phục mới và vòng cổ mà bé trai có thể dùng.

Tả Xu Tĩnh có một thợ may riêng để may y phục cho nàng nên không cần ngắm y phục, nhưng nghĩ một chút, Tả Xu Tĩnh vẫn tiến vào Nhuế Hoa Trai, chọn ra ít trang sức cho mình, rồi lại chọn cho Lưu Gia Vận vài thứ.

Một buổi chiều trôi qua trong nháy mắt, buổi tối Hoài Vương tới Uẩn Thuỵ Đường nghỉ ngơi như thường. Tả Xu Tĩnh nằm trên giường mở mắt, hai mắt mở to, Hoài Vương nằm xuống cạnh nàng.

Từ sau khi Ngu Bất Tô nói với Tả Xu Tĩnh rằng nàng hoàn toàn có thể thích Hoài Vương, Tả Xu Tĩnh cứ nhìn Hoài Vương là cảm thấy kỳ lạ. Trước đây, hai người ngủ chung một giường cũng rất kỳ lạ, nhưng cảm giác kỳ lạ lúc đó và lúc này hoàn toàn không giống nhau.

Tả Xu Tĩnh không thể miêu tả kỹ khác nhau chỗ nào, nhưng bất luận thế nào, khi Hoài Vương nằm lên giường, phản ứng đầu tiên của nàng đều như một: Quay lưng với Hoài Vương, khẽ rụt người.

Hoài Vương nhìn tư thế của nàng một cái, không nói gì, nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sau khi Hoài Vương vào giấc, Tả Xu Tĩnh có chút bất an mở mắt. Nàng nằm thẳng người, quay đầu nhìn Hoài Vương. Trong phòng tối đen, nàng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy sống mũi cao thẳng và đường nét khuôn mặt tuấn tú của hắn. Tả Xu Tĩnh vẫn biết Hoài Vương tuấn tú, nhưng chưa từng đặc biệt để ý. Bây giờ nhìn lại, đúng là một lời khó nói.

Nàng vươn tay vẽ một vòng tròn cạnh đầu Hoài Vương, hơi u sầu nghĩ, hình dáng đầu đẹp như vậy, sao toàn nghĩ mấy chuyện kỳ lạ chứ?

...

Ngày hôm sau, sau khi hạ triều, Đổng Mịch cùng Hoài Vương về phủ, Lưu Gia Vận lấy cớ muốn Niên ca nhi học tiếp để không cho Đổng Mịch gặp Niên ca nhi và nàng ta, đợi đến bữa tối mới đưa Niên ca nhi ra. Tả Xu Tĩnh cho hạ nhân dọn đồ ăn lên, chuẩn bị mì trường thọ, tặng quà cho cả Lưu Gia Vận và Đổng Tư Niên. Tâm trạng Lưu Gia Vận dường như đã tốt hơn chút, nhưng không hề nhìn Đổng Mịch.

Đổng Mịch tìm cơ hội nói với Lưu Gia Vận vài câu, Lưu Gia Vận cũng chỉ nhàn nhạt "ừm" vài tiếng, khiến Đổng Mịch rất ngượng ngùng, liên tục nói nhỏ bên tai Lưu Gia Vận gì đó.

Dù sao hôm nay cũng là sinh thần của Niên ca nhi, Lưu Gia Vận không tiện khó chịu ra mặt, nên một lúc sau liền nói: "Nói ra cũng là do ta nhỏ nhen, nào, tướng công, ta kính chàng một ly!"

Lưu Gia Vận hất cằm, thị nữ thân cận của nàng ta liền giúp Đổng Mịch rót đầy ly rượu, sau đó rót hai giọt tượng trưng cho Lưu Gia Vận.

Lưu Gia Vận khẽ nhếch khoé môi liếc nhìn thị nữ thân cận, tựa như vô cùng hài lòng. Tả Xu Tĩnh ở bên cạnh hơi cạn lời, thế cũng được sao?

Hoài Vương nhàn nhạt nói: "Nào có đạo lý để khách rót rượu, ta cũng uống vậy."

Nói rồi, thị nữ đằng sau giúp hắn rót đầy ly rượu.

Đổng Mịch nhìn Hoài Vương với ánh mắt cảm kích.

Hai người cho rằng, nếu Hoài Vương cũng uống thì Lưu Gia Vận sẽ không quá đáng nữa, nào ngờ Lưu Gia Vận lại càng tức giận, cười nói: "Ừm, Hoài Vương điện hạ nói cũng có lý, vậy ta uống ly này trước!"

Nói rồi nàng ta khẽ ngẩng đầu, uống hết ly rượu gần như không có giọt rượu nào. Hoài Vương và Đổng Mịch chỉ đành uống cạn, rượu này là do Hoài Vương đặc biệt sai người lấy từ hầm rượu trong Hoài vương phủ, tất nhiên là rượu tốt, ngọt thanh mê người.

Hai mắt Đổng Mịch nhất thời sáng lên: "Rượu ngon, rượu ngon!"

Tả Xu Tĩnh nghĩ, còn dám khen rượu ngon...

Quả nhiên, sắc mặt Lưu Gia Vận tối sầm, bảo thị nữ rót thêm rượu cho Hoài Vương và Đổng Mịch, bản thân lại uống một ít. Tả Xu Tĩnh nhìn Hoài Vương vài cái, không nhịn được nói: "Di mẫu, uống ít thêm tình uống nhiều hại thân, người vẫn nên uống ít thôi."

Lưu Gia Vận liếc Tả Xu Tĩnh một cái: "Vương phi cũng muốn uống sao?"

Tả Xu Tĩnh thở dài: "Ngày mai vương gia và Đổng đại nhân còn phải thượng triều."

Nhưng Đổng Mịch nói: "Không sao không sao, ngày mai là ngày nghỉ mà."

Tả Xu Tĩnh quả thực không còn gì để nói, liếc nhìn Hoài Vương một cái, thấy hắn đang nhìn mình, khẽ lắc đầu như đang nói không sao, vì thế Tả Xu Tĩnh bĩu môi, không muốn quản bọn họ nữa.

Dần dần, Niên ca nhi buồn ngủ nên được đưa về đi ngủ, ba người kia vẫn uống rượu hết đợt này đến đợt khác. Gò má Đổng Mịch phiếm hồng, đã ngà ngà say, đến cả Lưu Gia Vận uống không nhiều nhưng tửu lượng có vẻ không tốt lắm cũng đỏ bừng mặt, chỉ có Hoài Vương nhìn vẫn chưa say, bộ dạng vững vàng.

Tả Xu Tĩnh không khỏi cảm thán, tửu lượng của Hoài Vương tốt như vậy, không biết đông chí năm ngoái rốt cuộc đã uống bao nhiêu, mà lại say tới mức nói với Niên ca nhi mấy lời kia...

Đợi khi Lưu Gia Vận cuối cùng cũng không chịu được nữa, Đổng Mịch cũng gần như không ngồi vững nữa, Tả Xu Tĩnh liền bảo hạ nhân bên cạnh đưa hai người họ về Hầu Trúc Đường. Hai người họ say khướt rời đi, Tả Xu Tĩnh thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng xong, bằng không e rằng lát nữa vương gia cũng sẽ bị chuốc say."

Hoài Vương hơi cúi đầu: "Ừm."

"Thời gian cũng không còn sớm, vương gia đến Tịnh Đường tắm rửa trước?" Tả Xu Tĩnh bước đến bên cạnh Hoài Vương.

Hoài Vương ngẩng đầu, nở một nụ cười tươi rói với nàng: "Ừm."

Tả Xu Tĩnh nhất thời rùng mình, lập tức có dự cảm không lành.

Nàng nhỏ giọng gọi: "Vương gia?"

Hoài Vương khẽ nghiêng đầu nhìn nàng, ý cười trên mặt chưa tan: "Hửm?"

Tiếng "hửm" này, có thể nói là thay đổi chóng mặt, mang theo một tia ôn nhu, khiến trái tim Tả Xu Tĩnh run lên.

Nàng nghĩ, Hoài Vương quả nhiên đã say, vậy mà vẫn có thể ngồi ngay ngắn ở đây, không ồn không nháo mặt cũng không đỏ, nếu không chủ động đáp lời nàng, quả thực không thể nhìn ra hắn đã say.

Tả Xu Tĩnh hơi đau đầu, lúc này trong phòng chỉ có vài hạ nhân, Tả Xu Tĩnh muốn ra ngoài gọi Thạch Hãn vào đỡ Hoài Vương, nhưng nàng vừa xoay người, Hoài Vương đột nhiên kéo tay áo nàng.

Tả Xu Tĩnh nhất thời ngẩn ra, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hoài Vương đang nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt gần như phát sáng.

Sau đó nàng lại nghe thấy Hoài Vương dùng giọng điệu kỳ lạ đó gọi một tiếng "A Tĩnh".

Tả Xu Tĩnh nhất thời sững sờ... Hoài Vương gọi nàng như vậy làm gì? Không phải hắn thích thái hậu sao? Bây giờ lại gọi Tả Xu Tĩnh như vậy, lẽ nào...

Không đợi nàng kịp hiểu ra, Hoài Vương lại khẽ thở dài, giọng nói cực thấp: "Thái hậu."

Tả Xu Tĩnh lập tức hiểu ra... Vừa rồi Hoài Vương đã gọi "A Tịnh"!

Tả Xu Tĩnh cười không được khóc không xong, vừa muốn tức giận vừa thấy bất lực. Nàng nghĩ rồi tự đỡ Hoài Vương dậy: "Vương gia, người say rồi, thần thiếp đưa người về Uẩn Thuỵ Đường."

Hoài Vương không nói gì cả, hai mắt khép hờ. Tả Xu Tĩnh đỡ hắn ra ngoài, Thạch Hãn nhìn thấy liền vội vàng tiến lên đỡ một bên, như vậy hầu hết trọng lượng cơ thể Hoài Vương đều đổ lên người Thạch Hãn, áp lực của Tả Xu Tĩnh giảm đi rất nhiều, nhưng đầu Hoài Vương vẫn tựa lên vai Tả Xu Tĩnh. Hắn rất yên tĩnh, cả đường không nói câu nào. Khi đến Uẩn Thuỵ Đường, Tả Xu Tĩnh cũng không còn sức đưa hắn đến Tịnh Đường nữa, nhưng lại sợ hạ nhân hầu hạ thì hắn sẽ nói gì đó không nên nói, chỉ đành để Thạch Hãn đưa hắn về thẳng phòng, sai Bích Vân đun nước nóng, bảo Châu Nhi dặn người ở phòng bếp chuẩn bị canh giải rượu.

Tả Xu Tĩnh đích thân xắn tay áo, cởi ngoại y cho Hoài Vương, dùng khăn ấm lau mặt cho hắn. Hoài Vương nằm trên giường, ánh mắt trong veo, nhìn chằm chằm Tả Xu Tĩnh... phát ngốc.

Tả Xu Tĩnh thở dài: "Vương gia, đừng mở mắt nữa, nhắm mắt vào đi, lát nữa uống canh giải rượu xong thì đi nghỉ."

Hoài Vương khẽ nói: "Là ta có lỗi với nàng."

Động tác trên tay Tả Xu Tĩnh khựng lại, nàng ngơ ngác nhìn Hoài Vương: "Cái gì? Vương gia có lỗi với ta lúc nào..."

Hoài Vương không quan tâm lời nàng, chỉ nói tiếp: "Ta biết nàng sống rất khổ."

Tả Xu Tĩnh:... Không không không, vương gia, ta sống rất tốt, không khổ chút nào...

Nàng thực sự rất muốn biết, Hoài Vương rốt cuộc nhìn ra nàng sống khổ ở chỗ nào?!

Nàng ngẫm nghĩ rồi thở dài, dùng ngữ khí của thái hậu trước đây, hỏi: "Hoài Vương cảm thấy bổn cung sống rất khổ? Tại sao thế?"

Hoài Vương nói: "Lần đầu gặp nàng, nàng đang khóc, còn cố ý đánh rơi miếng ngọc bội đó cho ta, không phải muốn nói với ta, nàng là chim trong lòng, ngày ngày dùng nước mắt rửa mặt sao?"

Tả Xu Tĩnh nói: "Thì ra ngươi có được miếng ngọc bội bằng cách đó..."

Có lẽ ngày ấy Tả Xu Tĩnh đánh rơi ở đó, sau đó không biết tại sao Hoài Vương quay lại, phát hiện ra miếng ngọc bội rồi cho rằng nàng để lại cho mình...?

Tả Xu Tĩnh nói: "Sao ngươi lại cảm thấy bổn cung cố ý để lại cho ngươi, mà không phải bổn cung bất cẩn đánh rơi?"

Hoài Vương lắc đầu: "Ban đầu ta cũng không nghĩ nhiều... Nhưng sau đó mỗi lần trên yến tiệc, nàng đều dùng ánh mắt đó nhìn ta... Ta không thể không hiểu ý của nàng."

Tả Xu Tĩnh rất hoang mang: "Ánh mắt gì cơ?"

Nàng hồi tưởng lại một chút, ánh mắt nàng nhìn Hoài Vương quả thực nhiệt tình hơn những người khác một chút, nhưng đó là vì Hoài Vương là người có triển vọng nhất trong ba hoàng tôn, sau đó nàng còn biết được tình cảnh khó xử của Hoài Vương, đương nhiên sẽ cảm thấy Hoài Vương rất đáng thương, vì thế ánh mắt nhìn Hoài Vương có thêm ba phần đồng cảm.

Nhưng, ánh mắt như vậy, sao có thể khiến hắn hiểu lầm? Trong lòng hắn, nàng còn có tâm tư gì thế? Lẽ nào là buồn bực u sầu, muốn thoát khỏi lồ ng?

Nghe thấy câu hỏi của Tả Xu Tĩnh, Hoài Vương cũng khựng lại, một lúc lâu sau mới nói: "Ta vốn cũng chỉ cảm thấy ánh mắt đó khiến ta không chịu được, nhưng lại không biết là ánh mắt gì. Năm đó ta mới mười sáu tuổi, chỉ có thể hỏi Cao Nghĩa nhỏ hơn ta một tuổi rằng thích là gì. Cao Nghĩa thích thịt ba chỉ nên gọi một bát thịt ba chỉ, hắn vừa nhìn thịt ba chỉ vừa nói với ta "Chắc đây là ánh mắt yêu thích". Ta phát hiện ra, ánh mắt thái hậu nhìn ta, giống hệt ánh mắt Cao Nghĩa nhìn thịt ba chỉ."

1

Tả Xu Tĩnh: "...???"

Mặc dù Tả Xu Tĩnh cũng không có kinh nghiệm yêu đương, cũng không biết thích là gì, nhưng nàng nghĩ, bất luận nói thế nào, tình cảm nam nữ cũng không thể giống tình cảm của Thường tướng quân với thịt ba chỉ chứ?!

Hoài Vương lại tiếp: "Lúc đó ta liền hiểu ra, nàng thích ta, còn hy vọng ta đưa nàng rời khỏi đó. Nhưng ta không thể làm gì, ta có thể đánh trận, có thể cầm kích, có thể bắn tên, nhưng lại không thể cứu nàng thoát khỏi khốn cảnh."

Ngữ khí của hắn rất nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo một tia tiếc nuối rất khẽ, gần như không thể nghe ra.

Hoài Vương rõ ràng không hiểu gì cả, chỉ dựa vào suy đoán của bản thân để tưởng tượng ra một chuyện tình bi thảm, kéo dài năm năm, còn định không cưới thê nạp thiếp cho mình...

1

Tả Xu Tĩnh không nhịn được bật cười thành tiếng.

Trên phương diện tình cảm, Hoài Vương quả thực ngây thơ đến đáng sợ.

Hoài Vương say khướt nhìn Tả Xu Tĩnh, tựa như không hiểu tại sao nàng cười, mơ màng nói: "Tại sao nàng lại cười? Nàng luôn cười rất đúng mực, nhưng nhìn không vui chút nào."

Tả Xu Tĩnh nghe ra sự tiếc nuối và oán trách trong giọng nói của Hoài Vương, đột nhiên cảm thấy có chút cảm động trong sự hoang đường.

Hắn cảm thấy nàng không vui chút nào sao?

Nhưng, nàng cũng không hiểu tại sao bản thân phải không vui. Nàng đứng dưới một người trên vạn người, không cần tranh sủng với người khác, không cần tham gia cung đấu, không bị ràng buộc về tình cảm. Mặc dù không có kẻ địch, cũng không có người nhà, mặc dù chuyện duy nhất có thể lo, chỉ là thị nữ cuối cùng lại phản bội mình... Nhưng, ít nhất trên nhiều phương diện, cũng là cuộc sống nhiều người cầu mà không được nhỉ?

Nàng mới hai mươi hai tuổi, nữ tử ở độ tuổi này, đáng lẽ đang làm gì đây?

Có lẽ đã có đứa con đầu tiên, trượng phu ở ngoài làm quan, hai người có cơ hội là truyền thư cho nhau, nàng còn phải lo liệu mọi việc trong nhà, chăm sóc con nhỏ.

Cho dù đang làm Hoài vương phi thì cũng vẫn nhàn rỗi như ở trong cung trước kia, nhưng hiện giờ người nàng có thể nói chuyện cùng đã nhiều hơn, có Châu Nhi, thậm chí thỉnh thoảng có thể nói chuyện với Bích Vân vài câu, còn có Chương Thuẫn dạy nàng quản lý sổ sách, có Thạch Hãn ngốc nghếch chào mỗi lần nhìn thấy nàng, còn có Hoài Vương... Gần đây tiết trời vào xuân lạnh hơn, nhưng buổi tối có Hoài Vương ở cạnh, nàng lại cảm thấy không còn lạnh nữa.

Nghĩ vậy, tựa như trước đây nàng sống rất tốt, cũng sống không tốt, hoàn toàn chỉ trong một khắc mà thôi.

Tả Xu Tĩnh khẽ thở dài: "Bổn cung không hề không vui."

Hoài Vương lắc lắc đầu, nhắm mắt lại.

Có lẽ hắn say thật rồi, cũng đã kiệt sức, Tả Xu Tĩnh thấy hắn nhắm mắt liền vươn tay đắp chăn cho hắn, vừa hay bên ngoài Châu Nhi bưng canh giải rượu tới. Tả Xu Tĩnh ngồi bên giường, đặt đầu Hoài Vương lên đùi mình, bón cho Hoài Vương uống vài ngụm. Hoài Vương không kháng cự, nhưng cũng không mở mắt.

Bón canh giải rượu xong, Tả Xu Tĩnh cũng tắm qua một lượt, về đến phòng nàng liền không khỏi nghĩ, thế nên trước đây Hoài Vương không nhìn nàng, ngoại trừ thích nàng, thì còn vì thấy áy náy sao?

Vì không có cách cứu Bùi Đông Tịnh "không vui vẻ" ra ngoài, thế nên cảm thấy áy náy, dứt khoát không nhìn nàng nữa? Mà lúc nàng ban hôn, hắn cũng cho rằng nàng đã từ bỏ sao? Nên hắn mới nói "Có thể thần thành thân cũng là chuyện tốt với nàng ấy"? Nên khi nghe Lưu Ly nói ban đêm nàng không quan tâm trời lạnh, một mình ngồi trong viện, hắn mới lộ ra biểu cảm như vậy? Hắn cho rằng đều là lỗi của hắn sao...

Đúng là một cao thủ trong việc tự hành hạ bản thân...

Tả Xu Tĩnh để lại một ngọn nến ở đầu giường, ôm đầu gối ngồi trong giường nhìn Hoài Vương như đã ngủ say, trong lòng có chút chua xót.

Cảm giác này giống như, bản thân nàng còn chưa thấy đau, có người đã đau lòng trước rồi.

Nhưng, chuyện này lại rất xa lạ với nàng, trước kia chưa từng có ai như vậy. Huynh trưởng đối xử với nàng không tệ, để nàng trở thành hoàng hậu và thái hậu, nhưng cũng chưa từng hỏi nàng có muốn hay không, mà ngoại trừ huynh trưởng, trên thế gian này gần như không còn người "đối xử tốt với nàng" hay "hy vọng nàng bình an" nữa.

Nào ngờ vẫn còn một hoàng tôn ngốc nghếch tuy dũng cảm sáng suốt nhưng lại thừa trí tưởng tượng này.

Đột nhiên, Hoài Vương mở mắt, hắn có chút nghi hoặc nhìn Tả Xu Tĩnh: "Tại sao thái hậu còn ở đây... Đừng bị phát hiện nữa..."

Tả Xu Tĩnh cảm thấy buồn cười: "Đúng rồi, khi nãy vẫn chưa hỏi xong, cho dù ngươi cảm thấy bổn cung thích ngươi thì cũng không có nghĩa ngươi phải thích bổn cung. Ngươi thích bổn cung sao? Thích điều gì ở bổn cung?"

Hoài Vương hoang mang chớp mắt, một lúc lâu sau mới nói: "Ta cũng không biết. Nhưng chỉ cần nghĩ đến thái hậu, ta sẽ không muốn cưới người khác nữa."

Tả Xu Tĩnh khịt mũi: "Vậy sao..."

Hoài Vương nói: "Thái hậu khóc sao?"

Tả Xu Tĩnh: "Không có... Ta hơi lạnh thôi."

Hoài Vương đột ngột vươn tay, khẽ kéo một cái, Tả Xu Tĩnh liền ngã xuống, sau đó Hoài Vương kéo chăn, đồng thời đắp chăn lên cả hai người. Nhiệt độ cơ thể của Hoài Vương truyền đến trên người Tả Xu Tĩnh, hai người lập tức kề sát vào nhau. Hoài Vương nhìn nàng, khẳng định chắc chắn: "Thái hậu khóc rồi."

"Thật sự không có." Tả Xu Tĩnh mơ màng, trong lòng nàng quả thực hơi chua xót, nhưng không đến mức khóc mà...

Hoài Vương không cho nàng phản bác, mơ mơ màng màng, hôn lên môi nàng.

Đây là nụ hôn đầu tiên của Tả Xu Tĩnh trong mười sáu năm, cũng là nụ hôn đầu tiên của thái hậu nương nương trong hai mươi hai năm sinh thời.

Mang theo hương rượu nhàn nhạt, cùng vị canh giải rượu dễ ngửi, còn có hơi thở áp bức của Hoài Vương.

Tả Xu Tĩnh lặng lẽ mở to mắt, kinh hãi.

Nàng... nàng cứ như vậy mà bị hôn?!

Tả Xu Tĩnh vươn tay muốn đẩy Hoài Vương ra, nhưng sức lực của Hoài Vương lớn hơn nàng nhiều, vẫn may trước mắt hắn đã uống say, cũng không dám dùng sức với Tả Xu Tĩnh. Hai người giằng co một hồi, Tả Xu Tĩnh cuối cùng cũng đẩy được Hoài Vương ra, mặc dù nụ hôn này chỉ dừng trên môi chứ không xâm nhập sâu, nhưng cũng đủ để nàng kinh hồn bạt vía. Còn Hoài Vương sau khi hôn xong thì nhắm mắt, không có bất kỳ phản ứng gì.

Tả Xu Tĩnh tức giận, trực tiếp dùng cả tay và chân đẩy Hoài Vương xuống đất.

Ngẫm nghĩ một chút, nàng sợ Hoài Vương sẽ cảm lạnh nên lại ném hai cái chăn lên người hắn, lăn qua lộn lại một hồi như vậy mà Hoài Vương vẫn không mở mắt, hoàn toàn ngủ say.

Tả Xu Tĩnh nằm trên giường, vươn tay sờ mặt mình, nóng đến đáng sợ. Nàng phẫn nộ nghĩ, đây là loại người gì thế?! Chuyện này còn ra thể thống gì?!
Bình Luận (0)
Comment