Hoàng Đường - Tắc Mộ

Chương 7

Sáng sớm ngày hai tám tháng ba, Tả Xu Tĩnh mở mắt, nhìn rèm giường ngây ngốc một hồi, phát hiện bản thân vẫn là Tả Xu Tĩnh, tất cả đều không thay đổi.

Trong lòng nàng vốn vẫn còn một tia hy vọng, hy vọng ngày cuối cùng mở mắt ra sẽ phát hiện bản thân đã quay về là Bùi Đông Tịnh.

Nhưng kết quả vẫn là không thể.

Không biết thi thể của bản thân trong cung đã bốc mùi chưa... Vẫn may thời tiết bây giờ không nóng lắm...

Tả Xu Tĩnh thở dài, Châu Nhi vừa hay bưng nước nóng vào, hầu hạ nàng tắm rửa thay y phục. Bởi vì buổi tối mới đón dâu nên bây giờ trang điểm nhẹ trước, ra ngoài ăn sáng. Hôm nay Tả Xu Nhàn cũng sẽ quay về, nghĩ đến đây Tả Xu Tĩnh không khỏi có chút căng thẳng.

Ăn sáng xong, không ít người bước vào phòng Tả Xu Tĩnh, Ôn Xảo Giai và Nguỵ Ninh tất nhiên phải vào. Vì thân phận Hoài Vương cao quý nên Tả Xu Tĩnh cũng có tư cách đội mũ phượng, những thứ này Tả Xu Tĩnh đều không lựa chọn, đều là trong cung gấp rút chế tạo trong bảy ngày, nghe nói gần trăm nữ công không ngủ không nghỉ luân phiên làm mới xong, những trang sức và phụ kiện quý giá khác thì do Tuệ quý phi ban thưởng, hoàng thượng ban thưởng, hoàng hậu ban thưởng, thái hậu ban thưởng, thái tử phi ban thưởng...

Tả Xu Tĩnh nhớ lại khi đó bản thân gả cho Cao Tông, đối với một hoàng hậu thì có thể nói là rất đơn giản, khi đó chiến sự phức tạp, Cao Tông cũng chỉ cưới nàng vì điềm lành nên không quá xem trọng, mà lúc đó bên cạnh Bùi Đông Tịnh cũng chỉ có ca ca, gia nhân cũng không được hai người, kém xa sự náo nhiệt bây giờ.

Khi phải gả cho Cao Tông, nàng thực sự không ngờ rằng đời này bản thân sẽ phải gả đi hai lần, còn lần lượt gả cho hai gia tôn... Tả Xu Tĩnh nghĩ đến việc sau này bản thân sẽ trở thành Hoài vương phi, quả thực cảm thấy dở khóc dở cười. Ngày đó khi nàng tận tình khuyên bảo Hoài Vương cưới thê, còn khuyên hắn cưới Tả Xu Tĩnh, thực sự không ngờ bản thân đang ban hôn cho bản thân và hoàng tôn của mình.

Tả Xu Tĩnh thấy mũ phượng kia nhìn có vẻ rất nặng thì không muốn đội sớm, Ôn Xảo Giai cũng chiều theo nàng, ngồi bên cạnh nàng, lảm nhảm nói vài chuyện với nàng, đại loại là đến Hoài vương phủ thì phải cẩn thận, nhất định không được trái lời Hoài Vương, còn đủ loại quy tắc khác, Tả Xu Tĩnh gật đầu lắng nghe. Ôn Xảo Giai lại nói với nàng về của hồi môn, mặc dù Tả Văn Đạo thanh liêm chính trực không có nhiều khoản ngầm, trong nhà cũng không nhiều tiền, nhưng suy cho cùng lần này được ban thưởng không ít, trong nhà không lấy đồng nào mà đều dùng làm của hồi môn cho Tả Xu Tĩnh, cũng sợ nàng gả qua Hoài vương phủ sẽ chịu ấm ức.

Trong lòng Tả Xu Tĩnh vô cùng cảm động, chỉ có thể gật đầu lia lịa tỏ ý đã hiểu. Sau khi ăn trưa, Tả Xu Tĩnh không thể lười nữa, ngoan ngoãn ngồi trang điểm, người trang điểm cho nàng là hai tỳ nữ bên cạnh Ôn Xảo Giai, hai người nhìn có vẻ rất thành thạo, một người bôi trát trên mặt Tả Xu Tĩnh, người còn lại làm tóc cho nàng. Tả Xu Tĩnh ngồi ở giữa, đến gương cũng lười nhìn, mặc kệ bọn họ trang điểm cho mình.

Đợi khi lớp trang điểm và đầu tóc đã tương đối, bên ngoài cũng có người tới thông báo thái tử phi đã tới. Trong lòng Tả Xu Tĩnh nhất thời thắt lại, liếc nhìn Ôn Xảo Giai, Ôn Xảo Giai lại rất vui vẻ cho Tả Xu Nhàn vào rồi nói: "Ài, thực ra năm đó khi ta gả cho cha con, ông ấy vẫn là một tú tài nghèo, nào có nhiều quy tắc như vậy, a nương còn có rất nhiều chuyện không hiểu. Vẫn là tỷ tỷ con biết nhiều, nó tới đúng lúc nói chuyện với con một chút."

Tả Xu Tĩnh gật gật đầu, thầm nghĩ a nương thì hiểu gì chứ, a tỷ tới đây để dạy con làm thế nào mưu sát Hoài Vương, sau đó cùng Độc Cô Hận đưa nhau đi trốn...

Rất nhanh Tả Xu Nhàn lại đưa theo hai hàng tỳ nữ phô trương bước vào. Hôm nay nàng ta cũng mặc y phục đỏ nhạt, cả người nhìn rất chói loá, nàng ta cho những tỳ nữ kia lui ra trước, bản thân thì ngồi xuống bên cạnh Tả Xu Tĩnh.

"A nương, A Tĩnh." Tả Xu Nhàn chào một tiếng: "Ồ, hôm nay A Tĩnh thật xinh đẹp."

Tả Xu Tĩnh cười cười, không nói chuyện.

Ôn Xảo Giai nói: "Hôm nay A Tĩnh không chịu nói chuyện, có lẽ nó rất căng thẳng."

"Khó tránh." Tả Xu Nhàn cười: "Năm đó con cũng rất căng thẳng, khi đó A Tĩnh nắm lấy tay con, nói a tỷ đừng căng thẳng nha."

Ôn Xảo Giai có lẽ nhớ lại khung cảnh khi đó, cũng không khỏi bật cười nói: "Còn không phải sao, lúc đó A Tĩnh rất không hiểu chuyện, còn nói gì mà a tỷ trở thành thái tử phi thì đừng quên A Tĩnh, ha ha."

Tả Xu Tĩnh không nhớ gì cả, chỉ có thể miễn cưỡng cười theo. Tả Xu Nhàn nghe Ôn Xảo Giai nói vậy thì có vẻ hồi ức: "Đúng vậy... Lúc đó A Tĩnh rất ngốc, nói cái gì mà đừng quên muội ấy. Sao con có thể quên muội ấy chứ."

"Đúng vậy, từ nhỏ hai tỷ muội con đã lớn lên cùng nhau, tình cảm sâu đậm như vậy, cũng chỉ có nha đầu A Tĩnh này ngờ nghệch thôi." Ôn Xảo Giai cười lắc đầu.

Tả Xu Nhàn rũ mắt không nói, một lúc sau mới mở miệng: "A nương, con có vài chuyện muốn nói riêng với A Tĩnh."

Ôn Xảo Giai ngẩn ra, nhưng vẫn gật đầu: "Được, hai tỷ muội các con nhất định là có chuyện muốn nói, vậy ta ra ngoài trước. Có điều đừng nói quá lâu, A Tĩnh còn phải thay y phục nữa."

Tả Xu Nhàn gật gật đầu, Ôn Xảo Giai liền đưa hai tỳ nữ kia ra ngoài trước, trong phòng chỉ còn lại Tả Xu Nhàn và Tả Xu Tĩnh.

Biết Tả Xu Nhàn muốn nói đến chuyện của Độc Cô Hận, Tả Xu Tĩnh có chút căng thẳng.

Quả nhiên, Tả Xu Nhàn nắm lấy tay Tả Xu Tĩnh, nhẹ giọng nói: "A Tĩnh, tỷ và Độc Cô Hận đã bàn xong rồi, vì Hoài vương phủ canh phòng rất nghiêm nên hắn ta không thể trà trộn vào trong, chỉ có thể đi cùng đội bê của hồi môn. Sau khi muội hạ Hoài Vương..."

Nàng ta nhét một quả pháo nhỏ và một túi phấn vào tay Tả Xu Tĩnh, nói: "Thì phóng thứ này bên ngoài, nếu có người hỏi thì muội cứ bảo là Hoài Vương bảo muội phóng, muốn thêm điềm lành. Sau đó Độc Cô Hận sẽ đưa người đến, đầu tiên là giải quyết người hầu và thị vệ ở xung quanh, sau đó muội tiếp ứng cho hắn ta vào phòng."

Cái gì, Độc Cô Hận còn đưa theo người?!

Tả Xu Tĩnh nói: "Huynh ấy đưa theo bao nhiêu người? Muội sợ quá ít người sẽ dễ bị xoay chuyển cục diện."

Tả Xu Nhàn nói: "Yên tâm, mặc dù chỉ có năm người nhưng đều là cao thủ của Tháp Đạt, lần này vì muội, Độc Cô Hận cũng xem như liều một phen rồi."

Tả Xu Tĩnh gật gật đầu, nắm chặt quả pháo và túi phấn trong tay.

Thấy nàng như vậy, Tả Xu Nhàn thở dài nói: "A Tĩnh, lần đi này, cũng không biết đến khi nào chúng ta mới gặp lại..."

Tả Xu Tĩnh ngẩng đầu, mỉm cười nói: "A tỷ nói gì thế. Huynh ấy nói với muội rồi, tương lai huynh ấy làm khả hãn thì muội sẽ là khả hãn phu nhân, đến lúc đó a tỷ chắc chắn cũng là hoàng hậu rồi, nếu hai bên chúng ta giao hảo thì nhất định có thể gặp mặt."

Tả Xu Nhàn thầm thở dài trong lòng vì sự đơn thuần của muội muội, nhưng ngoài mặt chỉ có thể nói: "Ừm... A Tĩnh, muội, muội nhất định phải nhớ chăm sóc tốt cho bản thân. Tháp Đạt không bằng chỗ chúng ta, thời tiết lạnh lẽo hanh khô, muội chắc chắn sẽ không quen, có lẽ sẽ phải chịu chút khổ."

Tả Xu Tĩnh nói: "Ừm, muội biết."

Tả Xu Nhàn đột nhiên vươn tay ôm lấy Tả Xu Tĩnh, khẽ vỗ lưng nàng, nói: "A Tĩnh, tương lai nếu có một ngày muội hối hận, hy vọng muội đừng hận a tỷ..."

Đây là ý gì?

Tả Xu Nhàn một mặt dùng thủ đoạn lừa muội muội, một mặt vẫn còn tình cảm tỷ muội với muội muội? Còn hy vọng sau khi Tả Xu Tĩnh bị lừa thì không hận nàng ta?

Tả Xu Tĩnh nói: "A tỷ yên tâm, tất cả mọi chuyện đều là lựa chọn của muội, sao muội có thể hận a tỷ. Chỉ là... nếu tương lai a tỷ hối hận, vậy cũng đừng hận A Tĩnh."

"... Ta hận muội? Sao có thể?" Tả Xu Nhàn có chút mơ hồ nói.

Tả Xu Tĩnh cười nói: "Muội sợ sau này a tỷ không gặp muội trong thời gian dài thì sẽ ưu phiền quá độ, sau đó hận A Tĩnh bỏ mọi người lại."

Lúc này Tả Xu Nhàn mới hiểu, nàng ta lắc đầu nói: "Sao có thể, muội sống tốt là được."

Tả Xu Tĩnh mang theo chút ý cười nhìn Tả Xu Nhàn, mặc dù nàng đang gật đầu, nhưng một tia tỉnh táo nhìn thấu tất cả trong ánh mắt lại khiến Tả Xu Nhàn ngẩn ra. Chưa đợi nàng ta phản ứng lại, Ôn Xảo Giai bên ngoài đã thúc giục, Tả Xu Nhàn chỉ đành để Ôn Xảo Giai đưa mấy tỳ nữ vào phòng, tiếp tục trang điểm cho Tả Xu Tĩnh.

Đợi khi xong hết tất cả thì đã là chiều tối, vì sau đó có lẽ không có gì để ăn nên Tả Xu Tĩnh chưa tô son môi, ăn xong một bữa cơm rồi mới tô son, đợi người của Hoài vương phủ đến.

Chưa qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng chiêng trống vang trời, đoàn đón dâu đã đến.

Ôn Xảo Giai và Tả Văn Đạo đều ra đại sảnh nhận sự bái kiến của Hoài Vương, còn Tả Xu Nhàn và Nguỵ Ninh cũng theo ra ngoài chắn cửa. Chỉ là làm khó phu gia, có điều vì Hoài Vương trước giờ nói năng thận trọng, địa vị hai nhà cũng khá chênh lệch, nên không khó để mấy người Hoài Vương tiến vàoz. Sau đó Hoài Vương bái kiến Ôn Xảo Giai và Tả Văn Đạo, Nguỵ Ninh và Tả Xu Nhàn quay lại khuê phòng của Tả Xu Tĩnh, đỡ nàng đi bái biệt gia miếu, mà Hoài Vương cũng đã rời đi, ngồi trên ngựa ở bên ngoài đợi nàng.

Trước khi ra khỏi cửa, Ôn Xảo Giai kéo tay Tả Xu Tĩnh, nước mắt lưng tròng, lại nói thêm vài chuyện cần chú ý. Tả Xu Tĩnh gật đầu đáp lại, cuối cùng đội khăn trùm đầu, được Tả Xu Nhàn và hảo mệnh bà đỡ, không nhìn thấy gì bước lên kiệu hoa.

Bên ngoài kiệu hoa vang lên tiếng vó ngựa nhẹ, là Hoài Vương cưỡi ngựa đi quanh kiệu hoa ba vòng, sau đó tiếng trống chiêng lại vang lên, bọn họ cuồn cuộn đi về phía Hoài vương phủ.

Tả Xu Tĩnh ngồi trên xe ngựa, nàng hoàn toàn không nghe thấy tiếng trống chiêng huyên náo bên ngoài, chỉ nghĩ xem lát nữa phải nói chuyện Độc Cô Hận với Hoài Vương thế nào. Đợi khi nàng hoàn hồn lại, vậy mà đã đến Hoài vương phủ.

Châu Nhi và hảo mệnh bà đỡ nàng xuống kiệu, rất nhiều nữ tử tiến ra từ Hoài vương phủ trải thảm cho nàng. Tả Xu Tĩnh chân không chạm đất tiến về phía trước, không nhìn thấy gì, bước qua chậu lửa, cuối cùng bái thiên địa với Hoài Vương, còn mơ mơ hồ hồ được đưa vào động phòng. Nàng thậm chí còn không biết hoàng thượng, Tuệ quý phi và hoàng hậu đã tới chưa.

Vừa được đưa vào phòng tân hôn, Tả Xu Tĩnh liền nâng tay vén khăn trùm đầu lên, lấy quả pháo và túi phấn ra.

Nghĩ đến việc không thể trực tiếp phóng lên, Tả Xu Tĩnh liền giấu túi phấn và quả pháo dưới gối trước, sau đó lại nâng tay hạ khăn trùm đầu xuống.

Hôn sự của Hoài Vương không phải chuyện nhỏ, khách khứa rất nhiều, Tả Xu Tĩnh đợi trái chờ phải cũng không thấy Hoài Vương tới, trong lòng lại nhớ đến chuyện của Độc Cô Hận, vô cùng lo lắng. Từ năm mười sáu tuổi đến nay, nàng rất ít khi thở không thông như lúc này, có lẽ là vì cơ thể này vẫn còn nhỏ nên bản thân cũng bị lây nhiễm một chút...

Tả Xu Tĩnh ngồi ngay ngắn một hồi, cảm thấy mũ phượng đúng là nặng đến mức không ngẩng nổi đầu, năm đó tiên đế cưới nàng còn không vì đãi khách mà chậm trễ lâu như vậy, rất nhanh đã đến vén khăn trùm đầu cho nàng, bảo hạ nhân gỡ mấy thứ đồ nặng trên đầu cho nàng. Huống hồ mấy ngày trước Tả Xu Tĩnh còn bị thương, hiện giờ vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, vì thế rất nhanh đã hơi chóng mặt.

Có lẽ trong lòng lo lắng nên Tả Xu Tĩnh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nàng ngẫm nghĩ, vẫn là vén khăn trùm đầu lên lần nữa, quả nhiên thấy trên bàn ngoại trừ rượu giao bôi còn có cả trà, vì thế đứng dậy định rót trà cho mình, tuy nhiên vừa đứng dậy nàng đã cảm thấy choáng váng, trực tiếp bò trên mặt đất.

Đầu Tả Xu Tĩnh bị mũ phượng kéo cho phát đau, trước mắt cũng hơi mơ màng, vì thế nàng cứ nằm bò như vậy, chỉ cảm thấy rất bất lực. Cuối cùng khi bình ổn lại, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng hạ nhân hô "Hoài Vương điện hạ" và tiếng bước chân, Hoài Vương tới rồi.

Lúc này Tả Xu Tĩnh muốn bò dậy đã muộn, Hoài Vương mở cửa, sau lưng còn có hai người hầu đi theo, ở cửa còn hai hàng thị vệ và Châu Nhi đang đứng.

Vì thế, Hoài Vương vừa mở cửa đã nhìn thấy thê tử tương lai của mình đang bò trên đất, ngẩng đầu, hoang mang nhìn mình.

Hoài Vương: "..."

Tả Xu Tĩnh: "..."

Đám người sau lưng Hoài Vương: "..."
Bình Luận (0)
Comment