Hoàng Đường - Tắc Mộ

Chương 8

Hoài Vương chỉ sững người trong thời gian ngắn, sau đó lập tức bước vào, xoay người đóng cửa, nhíu mày, không nói một lời đỡ Tả Xu Tĩnh lên.

Thân là thái hậu nương nương, mỗi lần Tả Xu Tĩnh xuất hiện trước mặt Hoài Vương trước kia, ngoại trừ lần đầu khóc nức nở thì lần nào cũng đều đoan trang chuẩn mực, loại chuyện như trực tiếp bò trên đất thế này quả thực chưa từng xảy ra, đặc biệt là Hoài Vương còn lạnh mặt đỡ bản thân dậy, thực sự khiến Tả Xu Tĩnh cảm thấy không giữ nổi mặt mũi nữa...

Lúc này Hoài Vương một thân hồng y, hoàn toàn không giống dáng vẻ mặc y phục tối màu thường ngày, bớt vài phần trầm ổn, thêm vài phần phóng khoáng, khuôn mặt tuấn tú càng nổi bật dưới ánh nến trong suốt và hồng y.

Sau khi đỡ Tả Xu Tĩnh dậy, hắn không chút cảm xúc nói: "Nàng đang làm gì thế?"

Tả Xu Tĩnh lúng túng đỡ mũ phượng, nói: "Ta ngồi quá lâu, hơi choáng váng nên bị ngã."

Sau đó nàng lại khẽ cúi người, nói: "Mạo phạm Hoài Vương điện hạ rồi, xin lỗi."

Hoài Vương có lẽ rất cạn lời với lý do này, trực tiếp nói: "Ta cho tỳ nữ tháo trang sức giúp nàng trước."

Sau khi tỳ nữ tiến vào nhất định sẽ không chỉ giúp nàng tháo trang sức, chắc chắn sẽ hầu hạ hai người uống rượu giao bôi, cởi y phục rồi trực tiếp động phòng...

Tả Xu Tĩnh lập tức kéo Hoài Vương lại, nói: "Đợi chút."

Ánh mắt của Hoài Vương dừng trên ngón tay giữ tay áo mình của Tả Xu Tĩnh, ngón tay đó thon dài, dưới lớp vải đỏ càng thêm trắng nõn, nhưng Hoài Vương chỉ kéo tay áo lại, nói: "Làm sao nữa?"

Người luôn được Hoài Vương tôn kính như Tả Xu Tĩnh chưa từng đối diện với khuôn mặt lạnh lùng này, chỉ có thể sờ mũi nói: "Ta có chuyện cần nói với Hoài Vương."

Hoài Vương nói: "Chuyện gì?"

Tả Xu Tĩnh xoay người, bước đến bên giường, có chút khó khăn lấy ra quả pháo và túi thuốc mê kia, nói: "Nhìn đi."

Hoài Vương nhíu mày, nói: "Đây là cái gì?"

Tả Xu Tĩnh cúi đầu do dự giây lát, cuối cùng vẫn nói: "Có người muốn ta hạ thuốc này vào rượu giao bôi, đợi sau khi huynh uống xong thì đốt pháo ở bên ngoài, dẫn người đến, sau đó giết huynh..."

Có lẽ không ngờ rằng Tả Xu Tĩnh sẽ nói chuyện này, Hoài Vương nhất thời sững người, nhưng rất nhanh hắn đã vươn tay lấy quả pháo kia, quan sát một lúc rồi lạnh lùng nói: "Người bảo nàng làm chuyện này là ai?"

Tả Xu Tĩnh tạm thời không định liên luỵ đến Tả gia nên không mở miệng, Hoài Vương cũng không truy hỏi, chỉ nói: "Vậy thì, người muốn tới giết ta, là ai?"

Chuyện này thì có thể nói, Tả Xu Tĩnh nói thẳng: "Chính là nhi tử Độc Cô Hận của Độc Cô Võng."

Hoài Vương nghe đến tên Độc Cô Hận thì liếc Tả Xu Tĩnh một cái, sau đó nói ra một câu khiến nàng sởn gai ốc: "Người Độc Cô Hận hẹn gặp ở kinh thành thì ra đúng là Tả cô nương, quả thực khiến ta kinh ngạc."

Tả Xu Tĩnh đần ra, nói: "Huynh biết hết rồi?!"

Vừa dứt lời Tả Xu Tĩnh đã ý thức được bản thân nói sai, nàng chỉ đành nói: "Nhưng Hoài Vương nhất định đã hiểu lầm gì đó rồi, ta gặp Độc Cô Hận hoàn toàn là để gài bẫy hắn ta rồi tóm gọn, hoàn toàn không phải... hẹn gặp gì đó, khụ."

Hoài Vương nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Một nữ tử mười sáu tuổi như Tả cô nương lại có thể dùng bản thân làm mồi nhử, dụ Độc Cô Hận đến để ta bắt? Khi nàng gặp hắn ta, thái hậu vốn chưa hạ chỉ ban hôn, nàng định bắt Độc Cô Hận bằng cách nào?"

Người chưa từng tham gia cung đấu, thậm chí còn dễ dàng bị phi tần bên dưới trừ khử, nói dối rất không lưu loát như Tả Xu Tĩnh ngẩn ra: "..."

Nàng chỉ có thể nói: "Hoài Vương điện hạ đang không tin ta? Nhưng nếu ta có lòng muốn hại huynh, vậy trực tiếp rắc thuốc mê vào ly rượu giao bôi là được!"

Hoài Vương nói: "Nàng rắc vào cũng không sao, ta căn bản sẽ không uống."

Tả Xu Tĩnh: "..."

Phải rồi, hắn đã biết chuyện của Tả Xu Tĩnh và Độc Cô Hận, sao có thể chạm vào bất cứ thứ gì trong căn phòng này?

Tả Xu Tĩnh nói: "Nếu đã như vậy, huynh hà tất phải đồng ý để thái hậu ban hôn?! Khi đó huynh rõ ràng có thể từ chối..."

Hoài Vương nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía nàng: "Sao nàng biết chuyện ta và thái hậu nói chuyện riêng?"

Tả Xu Tĩnh: "..."

Hoài Vương nói: "Các người còn dám cài người bên cạnh thái hậu, đúng là rất thủ đoạn."

Tả Xu Tĩnh ấm ức không thôi: "..."

"Nàng hỏi ta nguyên nhân, nguyên nhân có hai điều, một là ta không tiện làm trái ý của thái hậu, một là... ta không xuống địa ngục, vậy ai xuống địa ngục?" Hoài Vương lạnh lùng nói.

Lời bản thân nói, hắn quả nhiên không định làm trái, ánh mắt Tả Xu Tĩnh nhìn Hoài Vương không khỏi cảm động hơn chút. Từ khi Hoài Vương tiến vào, nàng đã cảm thấy Hoài Vương trước mặt hoàn toàn không giống Hoài Vương nói chuyện cùng mình trước kia, điều này khiến nàng hơi hoang mang, nhưng lúc này biết được lòng hiếu thuận của Hoài Vương với bản thân, Tả Xu Tĩnh lại cảm thấy Hoài Vương thực ra không hề thay đổi.

Còn câu "ta không xuống địa ngục vậy ai xuống địa ngục" cuối cùng, vẫn khiến người khác có chút xót xa.

Xem ra hắn đã đoán được tất cả chuyện này có liên quan đến thái tử, nhưng vẫn kiên quyết đồng ý hôn sự này.

Tả Xu Tĩnh cảm động nói: "Hoài Vương điện hạ, huynh chỉ cần tin tưởng ta là được. Huynh nghe ta nói, bây giờ huynh hãy tập hợp tất cả cao thủ quanh huynh, lặng lẽ mai phục. Sau đó huynh không cần xuất hiện, ta sẽ ra ngoài đốt pháo, đợi khi Độc Cô Hận đưa người đến, thủ hạ của huynh tóm gọn một mẻ là được."

Nói rồi nàng định cầm pháo ra ngoài, nhưng Tạ Hưng Thế lại nâng tay chắn trước mặt nàng: "Làm sao ta biết, đây có phải một cái bẫy còn lớn hơn không?"

Tả Xu Tĩnh nhất thời ngẩn ra, sau đó hơi giận dữ nói: "Cho dù ta và Độc Cô Hận cùng liên thủ thì nơi này vẫn là địa bàn của huynh, xung quanh đều là người của huynh, hiện giờ huynh vẫn đang khoẻ mạnh đứng đây, lẽ nào còn sợ chúng ta? Năm đó một mình huynh xông vào lều khả hãn Tháp Đạt, khí phách phi phàm, bây giờ lại sợ hãi rồi?"

Tạ Hưng Thế nhìn nàng, ánh mắt thâm sâu: "Lúc ta một mình xông vào Tháp Đạt, nàng mới khoảng mười tuổi, xem ra Tả cô nương rất tận lực, còn đặc biệt tìm hiểu về ta."

Tả Xu Tĩnh thầm nghĩ, ta còn lớn hơn huynh một tháng tuổi đó.

Tả Xu Tĩnh nói: "Công lao của Hoài Vương già trẻ đều biết, ta không cần đặc biệt tìm hiểu."

Tạ Hưng Thế trầm mặc giây lát, cuối cùng vẫn gật đầu nói: "Nàng đi đốt pháo đi, có điều..."

Tả Xu Tĩnh nói: "Có điều cái gì?"

"Ta cho Tả cô nương một cơ hội, dù sao ta không hy vọng Tả cô nương sẽ bất ngờ chết thảm vào đêm động phòng hoa chúc nên mới nhiều lần ngăn cản. Hiện giờ nàng ra ngoài, nếu có bất kỳ hành động không thoả đáng nào, người của ta sẽ không nương tay." Tạ Hưng Thế nói.

Tả Xu Tĩnh: "..."

Thì ra người này đã sớm đoán được Độc Cô Hận sẽ đến, đã sớm bố trí xong người rồi?

Một đứa trẻ tốt cẩn thận như vậy, đã bị bức thành thế nào rồi?

Tả Xu Tĩnh liếc nhìn Tạ Hưng Thế với vẻ thương xót, cầm pháo và một ống lửa, mở cửa bước ra.

Mà Hoài Vương điện hạ đứng trong phòng vô cớ bị Tả Xu Tĩnh nhìn bằng ánh mắt như vậy, không khỏi nhíu mày.

Đó là ánh mắt gì?

Tại sao dường như có chút quen thuộc?

Tả Xu Tĩnh hoàn toàn không biết ánh mắt của mình khiến Hoài Vương điện hạ không thoải mái thế nào, nàng bước ra khỏi phòng, nhìn xung quanh một lượt, hoàn toàn không cảm nhận được có người ở đây, hai hàng thị vệ trước cửa cũng không thấy đâu nữa. Nàng dùng ống lửa đốt pháo, trực tiếp phóng bên ngoài phòng, quả pháo bay thẳng lên trời, nổ thành một đốm lửa nhỏ trong bầu trời đêm.

Sau đó Tả Xu Tĩnh lại về phòng, Hoài Vương đã ngồi trong phòng, nhàn nhã nhìn nàng.

Tả Xu Tĩnh đóng cửa lại, ngồi xuống bên cạnh Hoài Vương, lén nhìn Hoài Vương mấy cái, nhưng Hoài Vương không hề nhìn nàng. Một lúc sau, bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau huyên náo, Tả Xu Tĩnh hơi căng thẳng, muốn đứng dậy quan sát, nhưng nàng vừa đứng dậy thì ánh mắt của Hoài Vương đã khẽ lướt tới.

Tả Xu Tĩnh ngẫm nghĩ, lại im lặng ngồi xuống.

Nàng nói: "Hoài Vương điện hạ, đợi khi bắt được Độc Cô Hận rồi, huynh định xử lý hắn ta thế nào?"

Tạ Hưng Thế nói: "Nàng cảm thấy sao?"

"Ta không biết." Tả Xu Tĩnh nói: "Hoặc là giết hoặc là nhốt, tuỳ hứng của Hoài Vương điện hạ."

Tạ Hưng Thế lắc đầu, không trả lời.

Thêm một lúc sau, bên ngoài truyền đến giọng nói của một nam nhân: "Khởi bẩm Hoài Vương điện hạ, đã bắt sống Độc Cô Hận và đồng bọn."

Tạ Hưng Thế nghiêng đầu liếc nhìn Tả Xu Tĩnh, nói: "Nàng có cần tránh đi chút không?"

Tả Xu Tĩnh ngẩn ra, cũng không nghĩ nhiều, gật đầu bước đến sau bức bình phong. Suy cho cùng Độc Cô Hận vẫn là người trong lòng Tả Xu Tĩnh trước kia, cho dù nàng không phản bội hắn ta thì hắn ta có lẽ cũng bị Hoài Vương bắt, hơn nữa Tả Xu Tĩnh và Độc Cô Hận còn có thể cùng bị bắt, nhưng... bất luận thế nào, lúc này nàng và Độc Cô Hận gặp nhau nhất định sẽ rất lúng túng.

Tả Xu Tĩnh trốn sau bình phong nhìn ra bên ngoài qua kẽ hở, chỉ thấy Độc Cô Hận bị giải vào, tay cũng bị trói. Hắn ta nghiến răng, trong đôi mắt tím tràn đầy vẻ không cam tâm, sau đó hắn ta bị ấn xuống, quỳ trước mặt Hoài Vương.

Tạ Hưng Thế nói: "Độc Cô Hận?"

Độc Cô Hận nhìn hắn, bật cười: "Đúng vậy."

Tạ Hưng Thế gật đầu, nói: "Khiến Thường Cao Trung mất nhiều thời gian như vậy mới chế ngự được, võ công của ngươi quả thực không tệ."

Độc Cô Hận cười nói: "Đa tạ Hoài Vương khen ngợi."

Tả Xu Tĩnh liếc nhìn hắc y nhân đang giữ Độc Cô Hận, nghĩ, thì ra người này là đệ đệ Thường Cao Trung của Thường Cao Nghĩa. Thường Cao Trung dù sao cũng có võ chức, vậy mà còn đặc biệt tới giúp Hoài Vương bắt người, có thể thấy quan hệ giữa huynh đệ Thường gia với Tạ Hưng Thế quả thực không tệ.

Tạ Hưng Thế nói: "Chỉ là, ngươi đột nhập vào vương phủ trong ngày đại hỷ của bổn vương, rốt cuộc có âm mưu gì?"

Độc Cô Hận vẫn cười, nói: "Không phải ngươi đã biết hết rồi sao? Hà tất hỏi nhiều? Thay vì hỏi ta, không bằng hỏi thái tử điện hạ của các ngươi xem sao!"

"Từ nhỏ ta đã lớn lên cùng hoàng huynh, mặc dù người đời đều kiêng dè ta, cho rằng ta công lớn áp chủ, cũng cho rằng hoàng huynh nhất định sẽ kiêng dè ta, nhưng không hề biết chúng ta huynh đệ tình thâm, không thể ly gián, không hề có bất kỳ rạn nứt nào." Tạ Hưng Thế đột nhiên nói: "Sao huynh ấy có thể liên thủ với một hoàng tử dị tộc để trừ khử ta chứ?"

Nụ cười của Độc Cô Hận cứng đờ, một lúc lâu sau hắn ta mới khó tin nói: "Ngươi, ngươi và thái tử..."

Tả Xu Tĩnh sau bình phong: "..."

Hoài Vương đang nói bậy gì thế?!

Hắn rõ ràng biết Độc Cô Hận là người bên phía thái tử! Cái gì mà huynh đệ tình thâm, không có rạn nứt, đúng là nói dối không chớp mắt...
Bình Luận (0)
Comment