Tạ Hưng Thế lại nói: "Hoài vương phi, nàng ra đây đi."
Tả Xu Tĩnh sau bình phong: "...?"
Hoài vương phi? Không phải đang gọi nàng sao?
Rõ ràng giây trước hắn mới bảo Tả Xu Tĩnh trốn sau bình phong, tại sao bây giờ lại muốn nàng ra ngoài?
Tả Xu Tĩnh không hiểu, nhưng Tạ Hưng Thế lại gọi nàng thêm một tiếng, Tả Xu Tĩnh chỉ đành mờ mịt bước ra. Nàng vừa bước ra liền đối mắt với Độc Cô Hận, Độc Cô Hận kinh ngạc nói: "A Tĩnh?! Tại sao muội lại ở đây, còn rất yên ổn..."
Tạ Hưng Thế nói: "Sau khi tiến vào ngươi không hề hỏi một câu đến an nguy của nàng ấy, bây giờ thấy nàng ấy vẫn còn sống lại không hề mừng rỡ, xem ra tình cảm giữa hai người cũng không sâu đậm như ta tưởng tượng."
Lời này rõ ràng là nói cho Tả Xu Tĩnh nghe, để nàng nhìn rõ Độc Cô Hận vốn không đặt nàng trong lòng.
Mà Tả Xu Tĩnh đã sớm tính được chuyện này, không hề bất ngờ, càng không buồn bã, chỉ gượng gạo mắt to nhìn mắt nhỏ với Độc Cô Hận.
Độc Cô Hận nói: "A Tĩnh, rốt cuộc là tại sao, tại sao muội lại ở đây..."
Tả Xu Tĩnh có chút lúng túng nhíu mày, Tạ Hưng Thế ở bên cạnh liền nói: "Nếu không có nàng ấy, làm sao ngươi lại bị dụ vào cái bẫy này?"
Độc Cô Hận quỳ trên đất nghĩ đến chuyện thái hậu ban hôn thuận lợi như vậy, hôn sự được tiến hành nhanh chóng một cách kỳ lạ như vậy, còn cả sự thúc giục của Tả Xu Nhàn, đột nhiên bừng tỉnh. Thì ra tất cả mọi chuyện đều là bẫy trong bẫy!
Hắn ta nhìn Tả Xu Tĩnh, mang theo một tia thù hận, mơ hồ nói: "A Tĩnh, vậy mà muội lại cùng Tả Xu Nhàn lừa ta! Vậy mà muội lại lừa ta!"
Tả Xu Tĩnh chưa từng bị nam tử chất vấn tê tâm liệt phế như vậy, huống hồ không phải hắn ta cũng lừa Tả Xu Tĩnh sao?
Nàng vô thức nói: "Có qua có lại..."
Tạ Hưng Thế ngồi ở một bên khá hứng thú theo dõi cuộc đối thoại giữa Độc Cô Hận và Tả Xu Tĩnh, nói: "Bây giờ ngươi biết hết tất cả rồi. Thế nào, còn có gì nuối tiếc không?"
Độc Cô Hận cười lạnh một tiếng, nói: "Ta còn có thể nuối tiếc cái gì? Một hoàng tử Tháp Đạt không tiếng tăm như ta vậy mà có thể khiến thái tử Đại Mẫn và Hoài Vương danh chấn thiên hạ liên thủ đối phó, còn lợi dụng cả Hoài vương phi, ta trúng kế không phải chỉ là vấn đề của ta. Thế trận như này, cục diện tinh xảo như này, bất luận là ai cũng sẽ trúng kế. Bây giờ ta đã là chim trong lồ ng, muốn chém muốn giết tuỳ các ngươi!"
Nhưng Tạ Hưng Thế lại lắc đầu: "Ngươi yên tâm, ta không giết ngươi, cũng không giam ngươi, đêm nay ta sẽ cho Cao Trung đưa ngươi rời thành ngay trong đêm, sau đó phái người giám sát ngươi quay về Tháp Đạt."
Độc Cô Hận và Tả Xu Tĩnh đồng thời nhìn Tạ Hưng Thế với vẻ chấn động.
Tạ Hưng Thế nói: "Ngươi không phải hoàng tử không tiếng tăm, hai năm trước ta và Tháp Đạt đối đầu, tiểu đội phía Tây Nam liên tục bại trận, đối thủ chính là quân Tháp Đạt do ngươi chỉ huy. Mặc dù sau đó các ngươi bị Vân Huy tướng quân đánh lùi, nhưng tài năng của ngươi không dưới hắn, chỉ là không đủ thuyết phục lòng dân, cũng quá ít binh. Ta từng nghĩ, có một ngày ngươi sẽ là một đối thủ rất mạnh, chỉ là không ngờ ngươi vì cái lợi trước mắt mà dùng cách này để trở thành quân át chủ bài của khả hãn."
Độc Cô Hận khó tin nói: "Ngươi còn nhớ cả chuyện này?"
Tạ Hưng Thế nói: "Ta nhớ từng đối thủ đáng tôn kính. Phụ thân ngươi đã cao tuổi, huynh đệ đều không có gì đặc biệt, ngoại trừ biết đưa quân làm loạn biên cảnh thì không còn điểm nào để ta nhớ. Ngược lại là ngươi, ta vốn khá mong chờ vào ngươi."
Độc Cô Hận nhìn Tạ Hưng Thế với vẻ phức tạp.
Tả Xu Tĩnh thầm nghĩ, không, Độc Cô Hận, thực ra ngươi không nên nhìn hắn như vậy, dù sao Tạ Hưng Thế cũng chỉ lớn hơn Độc Cô Hận ba tuổi...
Tạ Hưng Thế nói: "Hoàng huynh không yên tâm về ngươi, coi ngươi là đại địch, ta lại cảm thấy, nếu ngươi làm khả hãn thì ít nhất vẫn tốt hơn các huynh đệ của ngươi. Nhưng hoàng huynh đã bố trí tất cả kế hoạch, ta không thể không nghe, bằng không sẽ bị nghi ngờ cấu kết với địch. Lần này ta thả ngươi về, trên đường ngươi đừng dừng lại nhiều, nhanh chóng về Tháp Đạt, tránh để hoàng huynh ta phát hiện. Sau khi quay về, mong ngươi dùng cách của mình để lấy được vị trí khả hãn. Tương lai chúng ta sẽ có lúc gặp lại, chỉ mong lúc đó ngươi đã đủ mạnh, chứ không phải chịu đựng nhục nhã như hôm nay."
Độc Cô Hận ngẩng đầu nhìn Tạ Hưng Thế, trong mắt đã sớm không còn hận ý ban đầu, thay vào đó là một tia sáng, hắn ta nói: "Được, nhận lời hứa này, nhất định có ngày thực hiện!"
Tạ Hưng Thế gật gật đầu, Thường Cao Trung liền cởi trói cho Độc Cô Hận. Hắn ta đứng dậy xoay xoay cổ tay, không hề có ý tấn công Hoài Vương nữa, ngược lại chắp tay rồi liếc Tả Xu Tĩnh một cái, nói: "Lời nói cử chỉ của Hoài Vương điện hạ khiến ta vô cùng kính phục, hôm nay ta cũng đã hiểu tại sao bên cạnh Hoài Vương điện hạ lại có vô số nhân tài. Hiền tài, luôn có thể thu hút người tương tự. Chúc Hoài Vương điện hạ đứng trên đỉnh cao, nếu ta thực sự có thể trở thành khả hãn, cũng chỉ mong được đối đầu với người như Hoài Vương điện hạ! Chúc Hoài Vương điện hạ và Hoài vương phi điện hạ bách niên hảo hợp!"
Tạ Hưng Thế nở một nụ cười nhạt với hắn ta, Độc Cô Hận chắp tay với hắn, sau đó lại chắp tay với Tả Xu Tĩnh đã hoàn toàn ngây ra, xoay người rời đi, biến mất trong màn đêm mênh mông.
Một lúc lâu sau khi Độc Cô Hận và Thường Cao Trung rời đi, Tả Xu Tĩnh mới hoàn hồn nói: "Hoài Vương, huynh..."
"Không gọi ta là Hoài Vương điện hạ nữa?"
"Ồ Hoài Vương điện hạ, huynh..." Tả Xu Tĩnh khó tin nhìn hắn: "Tại sao huynh lại làm vậy?"
Tạ Hưng Thế nói: "Ta cho rằng ý đồ của ta đã rất rõ ràng rồi."
Đúng vậy, ý đồ của hắn đã rất rõ ràng rồi.
Đâu chỉ rõ ràng!
Hướng mọi thù hận của Độc Cô Hận đến người thái tử, còn cổ vũ Độc Cô Hận cố gắng tranh đoạt vị trí khả hãn sau khi quay về, đây là ý gì, rõ ràng rất rõ ràng!
Tả Xu Tĩnh nói: "Bất luận thế nào Độc Cô Hận cũng là hoàng tử Tháp Đạt, huynh không sợ thả hổ về rừng sao?!"
Thân là thái hậu Đại Mẫn, đối với hành vi này của Tạ Hưng Thế, nàng vừa chấn động vừa không hiểu vừa đau lòng.
"Vậy cũng có sao?" Tạ Hưng Thế lãnh đạm liếc nàng một cái: "Những lời ta nói về hắn trước đó đều là sự thật, ngoại trừ lần này thủ đoạn của hắn có hơi bỉ ổi dưới sự chỉ dẫn của thái tử, nhưng những phương diện khác đều đáng được ghi nhận."
"Vậy còn không bằng để mấy huynh đệ ngốc của hắn làm khả hãn!" Tả Xu Tĩnh nói: "Đến lúc đó huynh quét sạch một lần là xong!"
"Tháp Đạt đất rộng người ít, hơn nữa còn là dân du mục, thường xuyên di chuyển, muốn quét sạch một lần gần như không có khả năng." Tạ Hưng Thế nhẫn tâm phủ nhận ảo tưởng của Tả Xu Tĩnh: "Nếu là người như huynh trưởng của hắn, đối diện với Đại Mẫn lớn mạnh, sẽ chỉ không ngừng làm loạn biên cảnh mà không dám đối đầu trực diện với chúng ta. Còn quân ta nếu vào sâu Tháp Đạt cũng không có ưu thế gì. Chỉ có người có dã tâm như Độc Cô Hận mới dám trực tiếp đối đầu với chúng ta, cũng mới... tiện diệt."
Tả Xu Tĩnh nhất thời không nói thành lời.
"Nhưng huynh đẩy hết mọi chuyện sang thái tử..." Tả Xu Tĩnh nói được một nửa liền cảm thấy câu này vốn không cần nói, suy cho cùng là do thái tử xuất chiêu trước, Tạ Hưng Thế phản kích như vậy hoàn toàn không có vấn đề.
Mà bây giờ Độc Cô Hận đã bị giải về Tháp Đạt, không còn cơ hội gặp mặt thái tử nữa, cho dù Tả Xu Tĩnh là người của thái tử, nói chuyện này cho thái tử thì Hoài Vương cũng không sợ.
Có lẽ thấy vẻ mặt Tả Xu Tĩnh khẽ thay đổi, Tạ Hưng Thế biết nàng đã nghĩ thông nên không đáp lại. Hắn đứng dậy, chắp tay sau lưng, hiên ngang nói: "Năm đó binh sĩ Đại Mẫn chinh chiến kiệt sức, ta cũng chưa thành niên, quân dưới trướng quá ít, khi toàn quân Tháp Đạt xâm nhập chỉ có thể dùng trí đẩy lùi bọn họ. Hiện giờ chiến loạn không ngừng, nhưng cục diện đã không giống. Sinh thời, bổn vương nhất định phải tiêu diệt hoàn toàn Tháp Đạt!"
Tả Xu Tĩnh bị khí phách của hắn làm cho chấn động, hiện giờ nàng đã hoàn toàn không nhận ra Tạ Hưng Thế hiếu thuận trước mặt mình ngày trước nữa. Ban đầu hắn nói chuyện với Độc Cô Hận, lấy nhu chế cương khiến Độc Cô Hận hàng phục, khiến Độc Cô Hận không những từ bỏ giết hắn mà còn hận thái tử, đồng thời cho rằng hắn thích hợp làm hoàng đế hơn thái tử. Sau đó hắn đứng ở đây, thể hiện ý chí hùng hồn, nhưng cũng khiến người khác cảm thấy hắn nhất định sẽ thực hiện được nguyện vọng của mình...
Tả Xu Tĩnh nghĩ, có lẽ, từ đầu đến cuối nàng đều sai rồi.
Trong lòng nàng, Hoài Vương là một bắp cải nhỏ, xung quanh đều là heo muốn ủi bắp cải. Nhưng bây giờ nhìn lại, đây nào phải bắp cải nhỏ gì, đây rõ ràng là một con heo rất giỏi ủi bắp cải... Còn là heo ngang ngược...
Bản thân còn thường xuyên thương xót Hoài Vương, đúng là dư thừa.
Từ đầu đã biết kế hoạch của thái tử nhưng lại bình tĩnh làm theo kế hoạch của đối phương, cuối cùng xoay chuyển tình thế, sự kiên nhẫn giấu tài này, sự khôn ngoan bày mưu này...
Tạ Hưng Thế quay đầu, thấy Tả Xu Tĩnh ngồi trên ghế ngây ngốc, nói: "Tả cô nương, nàng còn gì muốn hỏi không?"
Tả Xu Tĩnh nói: "Thế nên... tất cả chuyện này đều nằm trong tầm kiểm soát của huynh?"
Vậy ban đầu nàng ban hôn, tại sao hắn vẫn bày ra bộ dạng không tình nguyện?! Còn nói cái gì mà bản thân có ý trung nhân nhưng không thể ở bên nhau, dáng vẻ thương tâm buồn bã, cho ai xem thế?!
Tạ Hưng Thế gật đầu, nói tiếp: "Có điều Tả cô nương nàng nằm ngoài dự liệu của ta. Ta quả thực nghĩ không thông, tại sao đang yên đang lành nàng lại đột nhiên đứng về phía ta."
Tả Xu Tĩnh nặng nề nói: "Huynh văn võ song toàn, công cao cái thế, dù thế nào ta cũng nên giúp huynh chứ không phải giúp Độc Cô Hận kia."
"Rõ ràng nàng biết, nàng giúp ta đồng nghĩa với việc đối đầu với tỷ tỷ và tỷ phu của mình." Tạ Hưng Thế nói: "Nàng đã phản bội bọn họ."
"Ta đã phản bội a tỷ của ta?" Tả Xu Tĩnh nhíu mày, cảm thấy chuyện này không dễ giải thích.
Nên nói thế nào đây?
Ta thực ra mới là người bị phản bội, ta thực sự thích Độc Cô Hận, ta không nằm trong âm mưu lần này của thái tử, ta bị tính kế giống huynh, chỉ là ta nhất thời hối hận thôi?
Ờ...
Tạ Hưng Thế lại coi như nàng đã mặc nhận, nói: "Bất luận thế nào, đêm này nàng rất yên phận, rất tốt. Ta có thể tiếp tục làm phu thê với nàng, chuyện này cũng rất tốt, ít nhất không bị thái hậu truy hỏi. Còn về việc nàng rốt cuộc có mưu đồ gì, ta nghĩ ta sẽ tìm ra, dù sao ngày tháng còn dài."
Tả Xu Tĩnh nói: "Í? Không đúng, lẽ nào huynh còn nghi ngờ ta? Ta còn chỗ nào có vấn đề đáng bị nghi ngờ chứ?"
"Vấn đề nhân phẩm." Tạ Hưng Thế thẳng thắn.
Tả Xu Tĩnh nói: "Cái gì...?"
Tạ Hưng Thế nói: "Một người có thể phản bội cả tỷ tỷ ruột, làm sao ta tin được sau này không có một ngày, khi ngủ cùng giường với nàng, sẽ bị nàng một đao đâm chết?"
Tả Xu Tĩnh không thể phản bác: "..."
Tạ Hưng Thế không nhìn Tả Xu Tĩnh, rót hai ly rượu giao bôi, nhét một ly vào tay nàng, sau đó cùng Tả Xu Tĩnh uống rượu giao bôi, nói: "Sau này không gọi nàng là Tả cô nương nữa, người ngoài nghe thấy không khỏi cảm thấy kỳ lạ, nàng cũng không cần gọi ta là Hoài Vương điện hạ, cứ gọi vương gia là được."
Tả Xu Tĩnh nói: "Ồ, vậy huynh gọi ta vương phi là được."
"Không." Tạ Hưng Thế lại từ chối đề nghị của Tả Xu Tĩnh, giống như đêm này Tạ Hưng Thế vẫn luôn không ngừng phủ định Tả Xu Tĩnh: "Ta sẽ gọi nàng là A Tĩnh."
Tả Xu Tĩnh: "..."
Lẽ nào vừa rồi Độc Cô Hận gọi nàng là A Tĩnh đã khiến hắn có cảm hứng?
Nhưng chuyện này quá kỳ lạ, đối diện với Hoài Vương đã khá quen thuộc trước đây, nàng sẽ cảm thấy hắn đang gọi nhũ danh "A Tĩnh" trước đây của mình.
Tạ Hưng Thế lại nói: "Từ nay về sau ta sẽ ngủ ở thư phòng, nàng ngủ ở đây là được. Ngày mai nàng phải theo ta vào cung gặp hoàng thượng, hoàng hậu, thái hậu, và cả mẫu thân Tuệ quý phi của ta. Ồ, còn có tỷ tỷ của nàng và hoàng huynh của ta, ta hy vọng nàng có thể nghĩ xem nên qua mắt họ thế nào, chứ không phải chỉ biết mở to mắt kinh ngạc hoang mang như đêm nay."
Nói rồi Tạ Hưng Thế liền đẩy cửa ra, ngoài cửa có bốn người đang đứng, hai nam tử, hai nữ tử, một nữ tử trong đó là Châu Nhi với vẻ mặt bối rối, ba người còn lại Tả Xu Tĩnh đều không quen mặt.
Tạ Hưng Thế quay đầu, nói: "Ngoại trừ tỳ nữ thân cận Châu Nhi của nàng, Bích Vân cũng sẽ chăm sóc nàng. Cường Bính và Cường Bưu phụ trách bảo vệ nàng, sau này bốn người họ sẽ hầu hạ nàng. Ngủ sớm đi, A Tĩnh."
Khi nói hai chữ cuối cùng, khoé miệng hắn tựa như lộ ra nụ cười có chút trào phúng, sau đó phất tay áo rời đi, không chút lưu luyến.
Tả Xu Tĩnh ngồi trong phòng, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Trả lại bắp cải nhỏ Hoài Vương đáng thương cho nàng có được không?!
Nàng không thích heo ngang ngược!