Hoàng Hậu Chỉ Là Người Chạy Trốn

Chương 4

Ngày hôm ấy, Tề Nghiên với thần sắc kỳ lạ đã cho ta lui về, sau đó ban xuống một đạo thánh chỉ phong ta làm Hoàng hậu. 

Tiểu Thúy chấn động kinh sợ: “Nương nương, ngài không phải là đã bỏ thuốc vào canh trứng đấy chứ?” 

Ta cầm lấy thánh chỉ nóng hổi như khoai lang, nghe nàng nói liền không nhịn được mà trợn trắng mắt: “Nói bậy! Trứng gà đều là ngươi tự tay móc từ ổ ra, cả quá trình ta làm ngươi đều thấy, trứng gà này ‘chính tông’ đến mức nào chẳng lẽ ngươi không rõ sao?” 

Nguyên liệu chính tông, cách làm chính tông, hương vị cũng chính tông, rõ ràng chỉ là một chén canh trứng giản dị. 

Còn về việc Tề Nghiên bỗng nhiên nổi hứng phong ta làm Hoàng hậu ư? 

Tất cả đều phải kể từ vị đại thần đã dâng tấu xin thánh thượng phong phú hậu cung kia. 

Ban đầu, cứ mỹ nhân nào được đưa vào cung là yểu mệnh, các đại thần không dám góp lời nạp phi nữa. Nhưng giờ thấy ta, một công chúa bị ghẻ lạnh của nước phụ thuộc, sống yên ổn đã lâu, lòng họ lại bắt đầu lung lay. 

Ngay trước khi ta đến dâng canh trứng, vị trung thần này đã tấu rằng sau khi dẹp yên loạn lạc, mấy quốc gia nhỏ bị thu phục cũng sẽ dâng công chúa đến hòa thân. 

Có lẽ Tề Nghiên sau khi xử lý xong chính sự cũng thấy nhàm chán, liền đồng ý. 

Sau đó, ta xuất hiện để tạo sự chú ý, nhắc nhở hắn rằng hậu cung không phải là không một bóng người. 

Ta đoán hắn ấy cũng ngại phiền, dứt khoát phong ta làm Hoàng hậu luôn cho xong, để đám quần thần đỡ phải tấu lên xem ai thích hợp làm Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ. 

Dù sao thì ta trước đó đã "sủng quan hậu cung", giờ trở thành Hoàng hậu cũng rất hợp lý. 

Chỉ là, ta nhìn hai tân nhân rực rỡ trước mắt, cảm thấy hơi đau đầu. 

Trời đất chứng giám, ta chỉ muốn yên ổn trồng trọt, nuôi gà, chứ không hề muốn quản lý hậu cung chút nào… 

Nhưng Tề Nghiên dùng vườn rau và chuồng gà ra để uy h**p, thế nên ta đành phải căng da đầu diễn vai một vị Hoàng hậu hiền lương thục đức suốt một ngày. 

Đến tối, ta đã mệt rã rời. Vừa sai Tiểu Thúy xoa bóp vai, ta vừa than vãn: “Sao đồ trang sức của Hoàng hậu Đại Tề lại nặng thế này?” 

Ta thấy đồ trang sức của Hoàng hậu Ân Quốc ta nhẹ tênh. 

Chỉ có thể nói, không hổ là đại quốc, đồ gì cũng có trọng lượng của đại quốc. 

Tiểu Thúy thì hớn hở, cười ngoác cả miệng: “Nương nương, điều này chứng tỏ Hoàng hậu có vị thế cao mà. Hơn nữa, như vậy thì sau này dù có ai muốn tranh sủng, cũng chẳng thể uy h**p được địa vị của ngài.” 

“Ban ngày nô tỳ thấy Lương phi sắc mặt không tốt, nghĩ chắc không dễ đối phó. Còn Thục phi thì có vẻ an tĩnh, nhưng nương nương cũng phải cẩn thận. Chó cắn người không sủa đâu…” 

Không biết cô bé này tuổi còn nhỏ mà đâu ra khao khát cung đấu mãnh liệt đến vậy. Ta nghe mà đau đầu, bèn ngắt lời nàng: “Tối nay đã cho gà ăn chưa?” 

Tiểu Thúy: “Được ạ, nô tỳ đi ngay đây…” 

Bên tai cuối cùng cũng được yên tĩnh. 

Khi ta gần chìm vào giấc ngủ, Tề Nghiên tới. Hắn cũng chẳng làm gì, chỉ ôm eo ta, định ngủ. 

Trước khi ngủ, hắn vùi đầu vào cổ ta hít hà, đột nhiên hỏi: “Nàng đổi huân hương à?” 

Ta đã gần ngủ rồi, cố hé mắt: “Không, thần thiếp không dùng huân hương. Có lẽ là ban ngày gặp hai vị muội muội nên dính hương khí của họ chăng.” 

Hương khí của ta nhiều lắm cũng chỉ là mùi cải thìa thôi… 

Hôm đó Thục phi có một mùi hương thoang thoảng, thanh nhã dễ chịu, nghe nói là bí phương của gia tộc nàng. 

Tề Nghiên lại không vui, kéo ta dậy: “Đi tắm.” 

“Thần thiếp đã tắm rồi.” Ta ngáp một cái, chỉ thấy hắn có vấn đề. 

“Đi gội đầu,” giọng hắn bình thản nhưng không cho phép phản đối, “Nếu không trẫm không ngại cùng nàng đi tắm đâu.” 

Buồn ngủ đến mấy cũng bay hết, ta lại lờ đờ bò dậy, gội đầu qua loa. Tóc còn ướt sũng đã muốn ngủ, bị Tề Nghiên, người giám sát từ đầu đến cuối, giữ lại: “Lại đây.” 

Khi ta thật sự mệt rã rời thì hoàn toàn không nhịn được, kiểu trời có sập cũng không thể ngăn ta ngủ. 

Tề Nghiên dựa vào giường, ta chịu đựng cơn buồn ngủ, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của hắn. Ta nghĩ một lúc, dứt khoát nép vào lòng hắn, trán tựa vào ngực hắn mà ngủ. 

Trong cơn mơ màng, ta như nghe thấy tiếng thở dài của hắn, rồi hắn lấy một chiếc khăn lông lau tóc cho ta. 

Nhưng điều đó có liên quan gì đến ta đâu? Ta ôm cái lò sưởi khổng lồ mà ngủ ngon lành.

Bình Luận (0)
Comment